"Sẽ không đâu! Anh làm sao có thể khinh thường tạo nghệ nấu ăn của em được chứ?" Tài nghệ nấu ăn sao? Tịch Ly cười ra nước mắt. Đời này, đây là lần đầu tiên có người nói với cô một câu như vậy. "Tạm biệt, Lạc Anh!"
"Tạm biệt" Tuy cô đã cúp máy nhưng Lạc Anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trong lòng anh. như được rót mật ngọt, cứ thể nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại mà cười ngốc.
Trợ lý Diêu ngồi phía trước lái xe, liếc mắt qua gương liền bị vẻ cười tươi như trẻ con được cho kẹo của anh dọa cho giật mình. Đi theo Lạc Anh đã mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lạc Anh cười tươi đến.
thế.
"Những người có tình yêu, quả thật là kì diệu quá đi mà."
"Những người có tình yêu, quả thật là kì diệu quá đi mà!" Diêu Tấn thầm cảm thán trong lòng một câu rồi cứ thế lái xe theo lộ trình mà chạy thẳng
về biệt thự.
Lạc Anh đẩy cửa xe bước ra, nhìn căn biệt thự lớn ở trước mặt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác chờ mong.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy khi trở về nhà. Bình thường anh luôn coi nơi này vốn chỉ là chỗ ngủ, đối với việc trở về chưa bao giờ có một chút chờ mong. Vậy mà không biết từ bao giờ, tâm tình của anh đã có một chút thay đổi nhỏ. Mà người đem tới cho anh sự thay đổi ấy, đem tới cho thế giới vốn u ám, mờ nhạt của anh thêm thật nhiều sắc màu mới ấy, có lẽ không ai khác ngoài Tịch Ly.
Đúng vậy! Không cần tới việc phải sử dụng một sức mạnh siêu nhiên nào cả, chính cô gái nhỏ bé này đã thay đổi con người anh, từng bước, từng bước một từ từ mở ra cánh cửa bước vào trái tim anh. Lạc Anh đẩy cửa chính ra, háo hức bước vào nhà:
"Anh về rồi!"
Vừa mới mở cửa ra, anh đã bị tiếng thét trong bếp làm cho giật mình. "Tịch Ly, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Anh thấy khói bốc lên từ trong bếp liền hốt hoảng mà chạy tới chỗ cô. Tịch Ly phúng má, giọng nói có chút thất vọng mà đáp lại lời anh: "Cá em rán quên vặn nhỏ lửa đã bị cháy mất rồi. Bánh em nướng cũng vì để quá lửa mà cháy như cá nốt."
Lạc Anh thở phào một hơi, đeo găng tay vào rồi cầm lấy khay bánh từ tay cô, nhẹ giọng: "Không sao đâu. Nếu lần này không thầy công, em có thể làm lại mấy món này bằng nhiều lần sau nữa mà. Mà sao em lại để bánh với cá bị cháy vậy, em đang bận gì sao?" "Em đi tắm. Nhưng không ngờ tới việc em lại ngủ quên trong nhà tắm, cho nên em mới vội vã chạy ra đây" Lạc Anh nghe thấy cô nói thế liền quay phắt lại, quả thật trên tóc cô vẫn còn đọng lại vài
giọt nước.
Anh di chuyển tầm mắt mình theo mái tóc mượt mà của XÔ mà chuyển dần xuống dưới,
lập tức mặt anh đỏ ửng lên. "Này, ảo... Áo em..."
Lạc Anh đưa một tay lên che mũi, tay còn lại chỉ về phía ngực áo cô.
>
Tịch Ly nhận ra có điều gì không đúng liền theo hướng chỉ của tay anh mà nhìn xuống
ngực áo mình, lập tức cô cũng đỏ mặt rồi thét lên:
"Aaaaaaaa!"
Lạc Anh thấy cô thét lớn lên liền vội vàng giải thích:
"Anh... Anh cái gì cũng chưa nhìn thấy hết. Anh xin thề, anh chưa thấy ngực của em đâu."
Tưởng như lời giải thích này sẽ làm cho cô dịu lại, ai ngờ lại phản tác dụng, Lạc Anh không những không khiến cho cô bình tĩnh lại mà còn chọc cho cô khóc lớn rồi chạy đi: "Nói dối! Anh là đồ nói dối!"
Nói dối sao?
Lạc Anh khó hiểu nhìn theo cô. Nhưng rất nhanh, thắc mắc của anh liền được trả lời khi
anh nhìn thấy có vài giọt máu đỏ tươi chảy từ mũi mình xuống dưới nền nhà trắng.
Suprise! Anh vậy mà lại bị kích thích đến chảy cả máu mũi rồi.
Còn về phía Tịch Ly, không chỉ mặt mà cả con thể cô cũng đỏ lên như tôm rồi khóa cửa
nhốt mình trong nhà tắm.
Cô đứng trước gương lớn, thấy không khỏi rùng mình mà ngồi thụp xuống ngay cạnh bồn
tắm tự mắng nhiếc bản thân: "Con ngốc này, sao mày lại không chịu gài cúc áo lại cho ngay ngắn hả? Lại còn... Không chịu mặc áo ngực mà cứ thể chạy ra nữa chứ".
Vừa rồi cô không gài hai cúc áo. Như vậy có khác nào là vạch áo cho người xem lưng...) không! Phải là vạch áo cho Lạc Anh xem ngực mình mới đúng. Thật là. Vậy sau này rốt cuộc làm sao cô dám đối mặt với anh đây? Thấy cô ở trong nhà tắm đã hơn ba mươi phút mà chưa ra, Lạc Anh có chút lo lắng liền
chạy đi gõ cửa:
"Tịch Ly! Em có trong đó không?"
"Có!".
Tịch Ly không thèm suy nghĩ liền đáp lại theo phản xạ. Nhưng ngay sau khi nói ra từ có
đó, cô thật sự muốn kiếm một cái máy may mà khâu ngay miệng mình lại. Biết rõ là cũng không thể cứ trốn ở đây mãi, cô như một con rùa mà chậm chạp đẩy cửa
ra:
"Anh có việc gì cần sao?"
"Ừ, anh muốn tắm."