Tịch Ly có chút cười giễu cợt, cô không muốn bản thân mình lại tự tạo ra những ảo tưởng ngu ngốc rồi ôm lấy đau thương về phía mình.
“Em gọi anh là Quận Thành..”
“Vậy Quân Thành, lý do anh gọi cho tôi là gì vậy? Nếu chỉ để chào hỏi thôi thì tôi cúp máy nhé? Tôi bây giờ rất bận”
Tịch Ly có là tượng đất cũng có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng như lửa đốt từ nãy đến giờ cứ nhắm thẳng vào cô, giống như muốn đem cô thiêu cháy thành tro bụi.
Cho nên cô không phải là đồ ngu, sẽ không ở trước mặt Lạc Anh mà cứ dây dưa mập mờ, chấp nhất không dứt. Dễ Lạc Anh nguôi giận là một việc tốn rất nhiều trí tuệ cùng sức lực, mà Tịch Ly cô thì không có thừa sự kiên nhẫn đến vậy đâu. “Đừng vội tắt máy” Quân Thành có chút hoảng hốt trước lời “từ biệt” của cô. Không hiểu vì sao, anh không muốn cuộc trò chuyện này chỉ như vậy đã chấm dứt. Khó khăn lắm... Anh mới có thể liên lạc được với cô.
“Còn chuyện gì sao?” “Lần trước, em chưa cho anh địa chỉ”
Lần trước? Là cái lần cô bị Lạc Anh giật điện thoại đi đấy à?
Chân mày Lạc Anh khẽ giật giật mấy cái, còn muốn hẹn gặp riêng cô gái của anh?
Anh mới không cho phép nhé.
Tịch Ly liếc mắt nhìn sang Lạc Anh, cũng thấy nộ khí toát lên từ ánh mắt anh, hơn nữa hành động của anh lúc này đang dần giống như một đứa bé, làm cái gì mà chúng má lên vậy? Tịch Ly suy nghĩ, sau cùng quyết định hẹn gặp mặt Quân Thành: “Bao giờ anh rảnh thì tới quán cà phê đối diện công ty anh đi. Tôi sẽ gặp anh ở đó.” “Ngày mai!”
“Ngày mai anh rảnh!”
Quận Thành rõ ràng vui vẻ, nhanh chóng đáp lại lời cô.
“Vậy được”
Tịch Ly gật đầu rồi cúp máy. Cô có chút gượng gạo quay người lại nhìn Lạc Anh, mặt anh lúc này có thể thấy đã đến hơn đít nồi rồi. Cô đặt điện thoại lên bàn, sau đó vươn tay muốn chạm vào má anh nhưng liền bị Lạc Anh
khước từ, anh vội vàng quay mặt đi né tránh cánh tay cô.
Tịch ly biết lúc này không thể nào nhẹ nhàng mà an ủi cho anh nguôi đi cơn giận được liền
nhanh trí “học tập” một chút phương pháp Lạc Anh vẫn thường làm: "Anh là đang ghét bỏ em sao?” Mặt Tịch Ly xịu xuống, cặp mắt cũng ngân ngấn nước mắt như chực trào rơi ra. Lạc Anh thấy cô như sắp khóc tới nỗi cơn ghen của mình cũng bốc hơi, vội ôm cô vào lòng: “Không có! Anh làm sao có thể ghét bỏ em?”.
Ôi trời ạ. Cái cách này vậy ra mà lại có hiệu quả, khiến cho cơn giận của Lạc Anh liền bay sạch đi này.
Tịch Ly bị ôm chặt cứng trong ngực anh liền cười đến run cả người. Lạc Anh nhận thấy có điểm không đúng liền để mặt cô đối diện với mình, chỉ thấy một Tịch Ly đang cười khúc khích.
“Em dám trêu đùa anh?” Lạc Anh nhéo nhéo hai má cô. Cô còn chưa cười được bao lâu, nụ cười của cô liền vụt tắt khi nhận thấy ánh mắt nóng rực của anh cứ hướng thẳng về phía trước ngực mình.
Lạc Anh theo hướng mắt anh mà nhìn xuống, mặt cô liền đỏ tới tận mang tới khi thấy bầu ngực của mình đang lộ ra, giống như đang phơi bày trần trụi vậy. Lạc Anh nhìn thấy cô lúng túng đưa tay che ngực, biểu cảm giống như một chú gà con đang giật mình phản kháng liền không nhịn được cười, tiến tới gục đầu lên hõm vai cô, tham lam hít lấy hương nhài nhàn nhạt chỉ có độc nhất ở trên thân thể cô:
“Không cần nóng vội. Anh có thể chờ, chờ đến khi em hoàn toàn chấp nhận anh toàn tâm toàn ý đem mình cho anh”
Có thật không đó? Sau bao nhiêu hành động vô liêm sỉ mà anh đã làm, thật sự Lạc Anh có thể đợi cô sao? Nhưng cô tin tưởng anh, tấm lòng chân thành của anh thật sự khiến cho cô cảm động. Tịch Ly dùng bàn tay nhỏ vuốt ve mái tóc anh, sau đó hôn nhẹ lên mái tóc đen tuyền của anh mà nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em”
“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em”.
Tịch Ly cảm động đến suýt rơi nước mắt, đem hết những lời từ tận đáy lòng mình mà nói ra với anh. Lạc Anh đưa tay quệt đi giọt nước mắt đang sắp lăn ra khỏi hốc mắt cô, sau đó lại tiếp tục vô sỉ gục đầu vào ngực cô:
“Nhưng đừng để anh chờ lâu quá nhé. Anh nghe nói nam nhân nếu bị cấm dục lâu quá thì “cái đó” rất dễ bị hỏng đó”
Cái đó? Tịch Ly suy nghĩ một hồi, sau đó gương mặt cô liền trở nên hồng thấu. “Anh... anh.”
Cô lắp bắp, nguc nga ngúc ngắc vừa nói vừa nhìn nam nhân đang gục mặt trên ngực mình.
“Không biết có nhịn được không đây”
Lạc Anh giống như đang nhìn rất khổ sở, càng dụi mặt càng sâu vào ngực cô, lại còn thuận tiện vòng tay ra sau siết chặt lấy cái lưng nhỏ bé của cô.