Tịch Ly quả thật chưa thích nghi được với cách xưng hô này. Nhưng nghe tới Lạc Anh về nhà lúc nửa đêm, đêm qua còn không đắp chăn nên trong lòng Tịch Ly không phải dấy lên sự lo lắng. “Con có gặp qua anh ấy rồi, có lẽ là đang ở trên phòng”. Lạc Phu Nhân gật đầu rồi kéo tay cô lên phòng Lạc Anh, bà còn chưa hết thắc mắc làm sao cô lại kéo vali ra đây giữa ban ngày ban mặt như vậy. Chẳng lẽ là hai đứa trẻ nhà bà vừa cãi nhau sao?
“Này, con trai?”
“Lạc Anh, Lạc con?”
Lạc Phu Nhân gõ cửa dồn dập mà không thấy ai trả lời, bà điên tiết vặn luôn tay nắm cửa.
Vậy mà thần kì chưa, thằng con quý tử luôn bảo mật tuyệt đối không gian riêng tư của bà hôm nay lại không có khóa cửa.
Vừa bước vào phòng, chân Lạc Phu Nhân đã đạp phải một thứ gì đó. Bà bật sáng đèn. trong phòng lên, cảnh tượng bên trong suốt dọa chết bà.
Trên sàn nhà đã ngổn ngang vỏ rượu, mà Lạc Anh vẫn đang ngồi điên cuồng cầm lấy nguyên một chai rượu ngoại mà tu uống điên cuồng.
Tịch Ly cũng bị một màn trước mắt dọa cho hoảng hốt, có kinh ngạc hướng mắt về phía anh. Chỉ với một khoảng thời gian ngắn trôi qua, làm sao anh có thể đã uống nhiều đến vậy? “Con ơi là con!”
“Lạc Phu Nhân tiến tới giật đi chai rượu trên tay Lạc Anh, chỉ thấy gương mặt tuấn tú cùng vành tai anh đã đỏ bừng. “Mẹ, trả lại cho con” Lạc Anh vươn tay về phía bà hòng đòi lại bình rượu, thành công chọc tức Lạc Phu Nhân. “Trả cái đầu mày”
Mộ Tuyết Dung trực tiếp giáng một cú đấm lên đầu anh,
“Làm cái gì mà uống lắm như thế hả? Mày chê mày sống đủ lâu rồi, đây là đang sớm muốn được ngắm “gà khỏa thân” sao?”
Lạc Phu Nhân vừa nói vừa đánh lên đầu anh, làm cho Tịch Ly nhìn mà thấy đau thay Lạc Anh, quả thực là khiếp đảm.
Mọi người mẹ khác thông thường không phải rất chiều con trai sao? Còn vị phu nhân này làm sao lại hở ra một tí là sử dụng bạo lực để giáo dục con trai vậy? Thật làm cho cô nghi ngờ Lạc Anh có thật là con trai của bà không. “Mộ Tuyết Dung. Rốt cuộc con có phải là con trai ruột của mẹ không vậy hả?” Thật thần kỳ, Lạc Anh giống như có thần giao cách cảm đã hỏi Lạc Phu Nhân trước thay
CÔ.
“Mộ Dung Tuyết! Con không phải con trai ruột của mẹ đâu, đúng chứ? Nếu không làm sao mẹ có thể hở một chút là sử dụng bạo lực với con vậy?” “Láo toét, ai cho mày gọi thẳng họ tên mẹ ra như vậy hả? Chúng ta là cá mè một lứa à?”
Lạc Phu Nhân lại “tích cực” đánh vào đầu anh. Nhưng không thể phủ nhận bà vẫn rất “có tâm”, rất mau chóng cho Lạc Anh đáp án mà anh đang chờ đợi: “Còn về vì sao mẹ hay đánh mày à? Chính là vì mày ngu, càng ngu càng đáng đánh. Cho nên vì hòa bình thế giới, mẹ nhất định phải đánh cho mày khôn ra”
Tịch Ly sửng sốt trước câu trả lời của Lạc Phu Nhân. Trong lòng cho chỉ có thể thầm cảm thán một câu: “Nữ hiệp!”.
Lạc Anh mặt đã sớm đỏ bừng, đầu anh đang quay ong ong. Anh đưa mắt nhìn về phía cửa, mới nhận ra ban nãy không chỉ có một mình Lạc Phu Nhân bước vào. “Sao em còn ở đây? Em Vẫn chưa đi hả?”. Á à! Trong đầu Lạc Phu Nhân nổi lên một khả năng. Bà là đang cho rằng Lạc Anh ức hiếp Tịch Ly, cưỡng chế đuổi cô đi, không cho cô ở lại nhà này nữa.
Chân mày bà chau chặt, từ bao giờ con trai bà lại trở thành một tên tra nam như vậy? Đã mặt dày ôm ấp chiêm tiện nghi của con gái nhà người ta, bây giờ ôm cho đã liền rũ bỏ trách nhiệm à?
Bà bước dần về phía Tịch Ly, nhìn cô đang khó xử, Lạc Phu Nhân liền đứng trước mặt cô để che chắn cho cô, còn khoanh tay hất cằm nhìn Lạc Anh: “Con bé sẽ ở lại đây, nó không cần đi đâu cả. Nếu có đi, thì là anh đi.” Tịch Ly thật sự bị cảm động trước tấm lòng mà bà dành cho cô. Nhưng việc rời đi là chủ ý của cô, cô không muốn giữa cô và Lạc Anh lại nảy sinh thêm những hiểu lầm không đáng có. Cho nên, cô chọn lên tiếng trước để giải thích cho Lạc Phu Nhân:
“Bác gái. Việc rời đi là chủ ý của con. Không cần trách Lạc Anh, anh ấy không làm gì sai ca." Lạc Phu Nhân quay đầu, liền thấy hai mắt cô đã long lanh. Điều này càng làm bà chắc mẩm suy nghĩ của mình là đúng, con trai bà nhất định là đang ức hiếp con dâu bà, thằng tiểu tử thối này thật là!
“Không cần sợ, không cần sợ. Có mẹ bảo vệ con, nó ức hiếp con mẹ liền ra tay cho nó ăn
no đòn!”