Vừa mới đặt lưng nằm xuống nệm, cánh tay anh đã ôm ngang eo cô, mặt vùi vào sau gáy cô khiến cô hơi ngứa ngứa.
Bàn tay to của anh cũng bắt đầu không an phận mà xoa qua xoa lại trước bụng cô, hơi ẩm từ tau anh khiến cô hơi giật nảy mình một chút. “Lạc Anh, không phải anh nói muốn ngủ sao? Mau ngủ đi, đừng làm loạn nữa” “Ừm, anh yêu em”. Lạc Anh vừa vùi mặt vào gáy cô vừa tăng lực siết ở eo cô. Nhưng hành động của anh từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng, giống như sợ làm đau cô vậy.
Tịch Ly cũng không vùng vẫy nữa, mặc kệ Lạc Anh ôm lấy mình. Nhưng anh lại giống như không có chút nào muốn ngủ vậy, liên tục lải nhải bên tai cô: “Anh yêu em”
“Ừm”. Cô vừa nói vừa nghịch điện thoại, xem mấy tin nhắn Cố Huệ vừa gửi trên QQ. “Anh yêu em”. “Ừ, em nghe rồi. Anh mau ngủ đi, còn quậy nữa là em mặc kệ anh luôn đấy” “Em có người khác rồi à?”
Càng nói anh càng ôm chặt lấy cô, khiến cho Tịch Ly cảm thấy hơi ngột ngạt.
“Hả?”
+
Cô nghe anh nói vậy liền đặt điện thoại xuống, muốn quay đầu dối diện với anh: “Nếu sao thì em lại không nói yêu anh chứ? Cũng không chúc anh ngủ ngon như mọi ngày. Chẳng lẽ... Anh không còn sức hấp dẫn trong mắt em nữa sao? Quỷ làm nũng! Tịch Ly phát hiện mấy ngày nằm viện gần đây thật sự đã biến anh từ một người đàn ông lãnh đạm thành một con quỷ là nũng rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bày ra bộ dạng như một đứa trẻ đòi lấy sự quan tâm từ cô.
Tịch Ly đưa tay lên sờ trán, cô thật không hiểu dạo này anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Con cũng đã có với nhau rồi, cô làm sao có thể không yêu anh được chứ? “Em yêu anh, anh mau ngủ đi”. Cô bất đắc dĩ làm theo yêu cầu của anh. Quả nhiên chỉ khi có được đáp án mà mình mong muốn anh mới thôi không làm loạn nữa, ngoan ngoãn nằm ngủ yên trên giường.
Nhưng dáng vẻ lúc ngủ của anh vẫn luôn dùng tay bao chặt lấy eo cô, có thể thấy được người đàn ông này đối với người phụ nữ đang ôm trong lòng mình có sự chiếm
hữu vô cùng lớn.
Qua đi thêm một lúc, rốt cuộc Cố Huệ cũng gọi điện tới. Tịch Ly nhẹ nhàng gỡ cánh tay anh ra. Lạc Anh lúc này đã ngủ say, có vẻ như việc mấy ngày gần đây anh ngủ không được ngon là thật. “Ừ, cậu đi vào trước đi, bây giờ mình liền đến”. Tịch Ly nói rồi liền xỏ chân vào trong giày mà đi ra khỏi bệnh viện. Dạo này mang thai nên cô cũng không được phép đi giày cao gót nữa, chỉ có thể sử dụng giày lười mà thôi.
Tịch Ly đi qua đường là đã đến được địa điểm hẹn với Cố Huệ. Vừa bước vào trong quán, Cố Huệ đã tiến đến ôm chầm lấy cô, còn đặc biệt kiểm tra kĩ càng xem cô có bị sút đi cân thịt nào không nữa. “Cậu gầy đi rồi đúng không?” “Đâu có đâu, tớ đã tăng lên một kg so với lần trước rồi” Tịch Ly cười cười đáp lại lời bạn thân. Dạo gần đây cô ăn ngủ được nên cũng đã lên
ít cân rồi.
“Tốt nhất là nên như thế”. Cổ Huệ nói rồi dẫn Tịch Ly tới bàn mình đã đặt, cô ấy đã gọi giúp cho cô một ly nước ép táo, đúng với sở thích của Tịch Ly. “Vậy rốt cuộc là giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra? Không phải mới đây vừa cãi nhau sao? Anh ta đã dùng kế sách gì để cậu chấp nhận sống hcung một mái nhà với anh ta vậy? Hắn bắt cóc cậu à?” “Không có đâu mà” Tịch Ly vội vàng xua tay phản bác. Mặc dù biết sự gay gắt của Cố Huệ đối với Lạc Anh đều xuất phát từ sự quan tâm cô ấy dành cho mình, nhưng Tịch Ly vẫn không thích cảm giác nghe anh bị người khác nói xấu một chút nào.
“Chuyện giữa bọn mình có lẽ thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Anh ấy đối với mình rất tốt”
“Có lẽ?” Cố Huệ chau mày nhìn bộ dạng ấp a ấp úng như gà mắc tóc của Tịch Ly, bảo cô ấy tin tưởng cô thì quả thật là rất khó.
Trải qua một loạt chuyện vừa rồi, ấn tượng của Cổ Huệ về Lạc Anh rất xấu. Không cay nghiệt mắng anh là đồ tra nam thì cô ấy cũng đã định ninh rằng anh là đồ đàn ông bội bạc, nếu không thì sao có thể khiến cho cô bạn thân của cô một mình chịu khổ lâu như vậy chứ? Còn suýt chút nữa thì làm hại đến cả cốt nhục của anh ta luôn rôi. "Anh ấy vừa đây đã cứu mình một mạng. Lạc Anh đã đỡ cho mình một phát súng.” “Cái gì?” Cố Huệ nghe đến đây liền tròn mắt ngạc nhiên, hai tay đập mạnh lên trên bàn: “Đứa nào chán sống dám tấn công cậu vậy?”
“Mau nói đi, mình đi xử lý nó”