Quân Đường hiện tại đã đưa ra tổng cộng ba trăm ngàn quân, tổng cộng được chia làm sáu phái, một phái là Quan Tây do do Lý Thế Dân dẫn đầu, khoảng một trăm ngàn người, phái khác là Lý Hiếu Cung ở Ba Thục và Kinh Tương, cũng có khoảng một trăm ngàn người. Hai phái lớn này hợp thành chủ lực của quân Tùy, được mọi người gọi là phái Tần Vương.
Tiếp theo còn có bốn phái nhỏ, một là phái Quan Đông do của Lý Kiến Thành, khoảng chừng ba mươi ngàn người, tiếp đến là phe Quan Nội và Hà Tây của Lý Thần Thông ở, cũng có ba mươi ngàn người, tiếp đó nữa là phái Tân Quân của Lý Nguyên Cát, cũng có ba mươi ngàn người, cuối cùng là phe Trường An Cửu Thành của Sài Thiệu, khoảng hai mươi ngàn người, phụ trách giữ gìn an ninh trật tự ở Trường An.
Trong bốn phe phái nhỏ, ngoại trừ Sài Thiệu là từ Long phái ra, còn lại ba phái kia đều là thế lực của Lý Kiến Thành, toàn bộ đều được gọi là Thái Tử hệ.
Quân đội Đại Đường ngoài sáu phái lớn này ra, còn có mấy chục ngàn ngự lâm quân của Lý Uyên. Lần này Lý Thế Dân yêu cầu tăng binh, chỉ có thể lấy từ hai nơi, hoặc là sẽ điều quân từ quân của Lý Kiến Thành, hoặc sẽ chiêu mộ tân binh.
Màn đêm buông xuống, một cỗ xe ngựa dừng trước phủ Tề Vương Lý Nguyên Cát. Từ sau sự kiện Đồng Quan, Lý Nguyên Cát bị giáng chức làm thường dân để dập tắt sự phẫn nộ của quân đội.
Nhưng dù sao anh ta cũng là dòng chính của Lý Uyên, trừng phạt anh ta cũng chỉ là hình thức mà thôi, không bao lâu sau, anh ta lại lặng lẽ khôi phục lại vương tước, lập tức được phái đi Bá Thượng huấn luyện tân binh.
Hai ngày nay, vừa lúc Lý Nguyên Cát trở về Trường An đang nghỉ ngơi trong phủ.
Xe ngựa đứng trước cửa phủ đợi trong chốc lát, một quản gia đi nhanh ra, đứng trước xe ngựa chắp tay cười nói:
- Vương gia cho mời Thị Lang vào trong phủ.
Cửa xe mở, Nội sử Thị Lang Phong Đức Di từ trong xe ngựa đi ra, mỉm cười nói:
- Không mời mà đến, đã quấy rầy Vương gia nhà ngươi nghỉ ngơi rồi.
- Đâu có! Đâu có! Vương gia trước giờ rất hiếu khách, rất hoan nghênh Thị Lang đến thăm.
Quản gia đưa tay ra:
- Mời Thị Lang!
Phong Đức Di chắp tay sau lưng, thong thả theo quản gia đi vào Vương phủ, thấy trước bậc tam cấp Lý Nguyên Cát đã đích thân ra nghênh đón.
Lý Nguyên Cát mặc cẩm bào trắng thêu rồng, đầu đội kim quan, trên thắt lưng có một cái đai ngọc bích. Từ sau khi Lý Nguyên Cát bị giáng làm thường dân, Lý Uyên liền giao cho Thái tử Lý Kiến Thành quản thúc anh ta.
Gần một năm qua, Lý Nguyên Cát vô cùng trầm lặng. Những chuyện như cưỡng đoạt dân nữ, phóng ngựa đả thương người khác cũng không xảy ra. Lý Uyên rất hài lòng đối với những thay đổi của anh ta, phong thêm cho anh ta làm Quán Quân Đại tướng quân, phụ trách huấn luyện tân binh ở Trường An.
Lý Nguyên Cát đã từng gặp Phong Đức Di hai lần. Anh ta biết phụ hoàng rất tin tưởng vị cựu Đệ nhất Ngự Bút Đại Tùy này. Người như thế này rất hữu dụng với bản thân anh ta cho nên anh ta đặc biệt đứng chờ trước bậc tam cấp. Anh ta thấy Phong Đức Di đến liền bước lên phía trước thi lễ:
- Nguyên Cát không thể ra cửa nghênh tiếp, xin Phong Thị Lang bỏ quá cho.
Phong Đức Di cười lớn:
- Điện hạ đã quá lời rồi, là hạ quan không mời mà đến, đã làm phiền Điện hạ nghỉ ngơi.
- Phong Thị Lang nói lời này thật quá khách sáo, vị khách như Thị Lang ta có mời cũng mời không được, sao dám nói hai chữ “làm phiền”, mời Thị Lang vào trong!
Lý Nguyên Cát dẫn Phong Đức Di vào phòng khách rồi sai thị nữ dâng trà, hai người hỏi han vài câu, Phong Đức Di liền đi vào vấn đề chính.
- Hôm nay Thánh Thượng và hạ quan có nói tới tình hình chiến sự ở Lạc Dương. Thánh Thượng rất lo lắng cho cuộc chiến ở Lạc Dương.
- Hừ!
Lý Nguyên Cát lãnh đạm hừ lạnh một tiếng:
- Đó là do có người bất tài, mang theo một trăm ngàn quân xuất chinh mà vẫn không thể công kích Lạc Dương, phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, làm cho cả Đại Đường phải hổ thẹn. Đã bất tài như vậy còn giữ chức vụ cao làm cái gì?
Phong Đức Di có phần lúng túng cười:
- Điện hạ, dù sao thì đây cũng là một trận chiến rất quan trọng, Thánh Thượng lo lắng cũng là chuyện bình thường. Hiện tại Tần Vương thỉnh cầu Thánh Thượng gửi viện quân, Thánh Thượng cảm thấy rất khó xử.
- Viện quân?
Trên mặt Lý Nguyên Cát lộ ra vẻ khinh thường:
- Gã đã nắm một trăm ngàn đại quân, bên Lý Hiếu Cung còn có tám mươi ngàn đại quân, đã vượt xa binh lực của quân Tùy rồi, gã lại còn muốn viện quân, như thế mà gã cũng mở miệng ra được sao?
- Thế nhưng Thánh Thượng cũng nhắc tới Điện hạ.
Lý Nguyên Cát ngạc nhiên, ngay lập tức sa sầm nét mặt:
- Phụ hoàng nhắc tới ta làm gì?
Phong Đức Di lãnh đạm nói:
- Thực ra cũng không phải Thánh Thượng nhắc tới Điện hạ mà là Thánh Thượng nói Quan Trung không có binh lực để phái đi, Vũ Văn Sĩ Cập lại nhắc tới Tân quân!
- Khốn nạn!
Lý Nguyên Cát đứng dậy, quát to:
- Gã nắm một trăm ngàn quân còn chưa đủ, lại còn muốn lấy quân của ta, thật chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
- Điện hạ bớt giận.
Phong Đức Di vội xua tay, giải thích với anh ta:
- Chuyện này Thánh thượng cũng không đồng ý, Thánh thượng chỉ nói cần phải xem xét lại. Hạ quan đến chỉ là muốn nhắc nhở Điện hạ, nếu Thánh thượng triệu kiến Điện hạ, Điện hạ hãy hiểu những khó khăn của Thánh thượng, không nên làm người quá tức giận bởi Thánh thượng người bây giờ có áp lực rất lớn.
Lý Nguyên Cát nén cơn giận trong lòng, chắp tay nói:
- Đa tạ Phong Thị Lang đã nhắc nhở. Ta sẽ không chọc giận phụ hoàng đâu.
Phong Đức Di cáo từ rời đi. Lý Nguyên Cát ngồi một mình trên ghế, sắc mặt tái nhợt, lửa giận hiện lên trong ánh mắt, lão nhị kia lại dám có ý với quân mới của mình, điều này khiến anh ta không thể nhịn được.
Từ nhỏ Lý Nguyên Cát và Lý Thế Dân không ghét bỏ gì nhau, mối quan hệ thời gian qua rất tốt nhưng việc Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân khiến anh ta cảm thấy lạnh người. Ngay cả huynh đệ của mình mà cũng có thể hạ độc thủ như vậy, người này quả thực lòng dạ độc ác. Gã là em trai anh ta, nói không chừng có một ngày gã cũng có thể ra tay với chính anh ta?
Chính là vì chuyện của Lý Trí Dân khiến trong lòng Lý Nguyên Cát nảy sinh cảnh giác đối với Lý Thế Dân. Ngược lại, đại ca Lý Kiến Thành là người rộng lượng, đối xử với anh ta rất coi trọng tình huynh đệ. Điều này khiến cho một người luôn luôn lạnh lùng như Lý Nguyên Cát cũng cảm động.
Quan trọng hơn là trong sự kiện Đồng Quan, Lý Thế Dân ủng hộ Lý Hiếu Cung chống lại anh ta, cuối cùng dẫn đến việc anh ta bị giáng chức làm thường dân. Chính chuyện này đã khiến cho Lý Nguyên Cát và Lý Thế Dân kết thù hận. Anh ta bắt đầu toàn lực ủng hộ cho đại ca Kiến Thành.
Lý Nguyên Cát suy nghĩ một lúc lâu, anh ta không chút do dự đứng dậy nói:
- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi Hàm Dương.
Lúc này Lý Kiến Thành cũng không ở kinh thành mà đang đi thị sát vụ gieo hạt mùa hè ở Hàm Dương. Đại chiến Trung Nguyên lần này Lý Kiến Thành cũng không tham dự quá nhiều. Một mặt là vì công việc triều chính của anh ta nặng nề. Một mặt là cuộc chiến Trung Nguyên lần này đều là binh lực của Tần Vương, anh ta không muốn tham dự quá nhiều.
Vụ gieo hạt mùa hè ở Quan Trung chậm hơn so với Hà Nam mấy ngày, ruộng lúa ngập đầy nước, những người nông dân thì bận rộn cấy mạ trong khu đất của mình, khắp nơi ở Quan Trung đều thấy cảnh bận rộn.
Lý Kiến Thành đầu đội nón, mặc một chiếc áo ngắn giống như nông dân, ống quần xắn cao, anh ta vừa cấy được nửa mẫu ruộng. Đang ngồi bên mép bờ ruộng cùng vài lão nông uống nước nói chuyện phiếm.
Một gã thị vệ đưa cho anh ta một bát to nước trà lạnh:
- Điện hạ, mời uống nước!
Lý Kiến Thành nhận lấy bát trà cười lớn hỏi mấy lão nông:
- Vụ thu hoạch hè ở Hàm Dương hôm nay thế nào?
Lý Kiến Thành tuy là Thái tử, nhưng anh ta rất bình dị dễ gần, chung vai cùng nông dân cày bừa trồng trọt, mọi người cũng không sợ anh ta. Một lão nông thở dài nói:
- Năm nay là năm thiếu, các cây nông nghiệp nói chung thu hoạch không được tốt lắm, ngay cả trái trên cây cũng thưa thớt. Lúa mì năm nay so với năm ngoái sản lượng giảm hai mươi phần trăm, chắc là vụ mùa thu cũng sẽ không được tốt. Điện hạ, lão có câu này không biết có nên nói hay không.
Lý Kiến Thành gật đầu:
- Lão trượng cứ nói!
- Điện hạ, có thể xin triều đình thay đổi một chút về thuế đất không, chẳng hạn như năm thiếu thì sản lượng giảm sút, thuế đất cũng có thể giảm bớt một chút hay không.
Lão nông nói ra kiến nghị này, các lão nông còn lại đều tán thành, đã nói ra lời nói từ đáy lòng bọn họ. Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút nói:
- Mọi người nói rất có lý, chuyện này ta quay về sẽ trao đổi cùng các quan đại thần, sau đó sẽ đưa ra một phương án hợp lý, cố gắng thuyết phục Thánh thượng đồng ý.
Các lão nông vui mừng khôn xiết, rối rít cảm tạ. Lúc này, một người nông dân rốt cục nhịn không được nói:
- Điện hạ, lão có một việc muốn phản ánh một chút.
Lý Kiến Thành cười cười:
- Xin cứ nói, đừng ngại!
- Lão có đứa cháu trai, tham gia trận chiến Triều Tiên bị bắt, ở Triều Tiên lao động vất vả, mấy tháng trước được quân Tùy cứu. Sau đó trở về nhà, còn mang về một con ngựa mà triều Tùy cho nó. Như thế, nó mang lòng cảm kích đối với triều Tùy cũng là lẽ thường tình, thỉnh thoảng hay nói tốt về triều Tùy. Không ngờ lại chọc giận quan phủ nói nó làm trinh thám của triều Tùy. Quan phủ tới bắt người, ngựa cũng bị quan phủ tịch thu, người bây giờ vẫn còn bị nhốt ở huyện nha, không biết Điện hạ có thể giúp cho hay không.
- Làm sao lại có chuyện như thế chứ?
Sắc mặt Lý Kiến Thành lúc này liền trầm xuống, anh ta lấy ra tấm kim bài giao cho tên thị vệ đứng phía sau:
- Nói là lệnh của ta, lệnh cho huyện nha lập tức thả người, ngựa cũng đem trả lại cho người ta, không cho phép chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa.
Lão nông dân liền quỳ xuống, trong lòng vô cùng cảm kích:
- Đa tạ Điện hạ đã ra tay cứu giúp!
Lý Kiến Thành vội nâng lão nông dậy:
- Không cần đa lễ. Chuyện này là do ta quản không nghiêm. Ta sẽ lệnh cho quan phủ các nơi không được bắt giữ những binh lính được thả về từ Triều Tiên. Triều Tùy cứu người, nhưng chúng ta lại bắt người, như vậy không phải sẽ khiến lòng người trong thiên hạ nguội lạnh sao?
- Điện hạ là người rộng lượng, mong sao các quan viên Đại Đường cũng giống như Điện hạ, đó chính là phúc đức của chúng tôi.
Đang nói, một tên thị vệ chạy tới, bẩm báo nói:
- Thái tử Điện hạ, Tề Vương tới, nói có chuyện khẩn cấp.
Lý Kiến Thành trông thấy trên quan đạo cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, hai bên còn có hơn trăm thị vệ cưỡi ngựa, liền đứng lên đi về phía xe ngựa, không lâu sau đã đến trước xe ngựa. Lý Nguyên Cát bước xuống từ xe ngựa, anh ta thấy đại ca Kiến Thành toàn thân mặc trang phục nông dân, chân vẫn còn dính bùn, không nhịn được cười nói:
- Đại ca, làm sao lại trở thành lão nông dân rồi?
Lý Kiến Thành thở dài nói:
- Không làm việc cày cấy thì không hiểu được nông dân. Nếu hàng ngày đều ngồi trong triều đình, làm sao biết nỗi khổ của người dân. Thôi, không nói chuyện này nữa. Đệ có chuyện quan trọng gì sao?
- Mời đại ca lên xe ngựa nói chuyện, có liên quan đến quân đội của đệ.
Hai huynh đệ cùng nhau lên xe ngựa, Lý Nguyên Cát liền đem chuyện tối qua Phong Đức Di tìm mình kể lại một lần nữa. Lý Kiến Thành nheo mắt, đột nhiên hỏi:
- Đệ và Phong Đức Di có qua lại thân thiết sao?
- Đệ đã gặp ông ta hai lần, quan hệ rất bình thường, không tốt như quan hệ giữa ông ta và Vũ Văn. Nhưng Vũ Văn cũng đã từng tố cáo đệ một lần, tối qua đệ cũng cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ông ta lại tới tìm đệ, tại sao lại nói cho đệ biết chuyện này.
Lý Kiến Thành chậm rãi lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt:
- Ông ta không phải tìm đệ, ông ta thực ra là vì ta mà đến, đệ hiểu chưa? Ông ta biết đệ sẽ tới tìm ta.
Lý Nguyên Cát lúc này mới chợt tỉnh, anh ta nhất thời có cảm giác bị lợi dụng, hồi lâu căm hận nói:
- Đệ cứ nghĩ làm sao ông ta lại bỗng nhiên nhiệt tình với mình như vậy, hóa ra chỉ là muốn đệ nhắn lại, thế mà lại không nói rõ ra. Người này lại có tâm cơ như vậy, thật khiến người ta phát ghét.
Lý Kiến Thành khẽ cười nói:
- Điều này rất bình thường. Đệ cũng không nên trách ông ta. Phụ hoàng quá tin tưởng ông ta, nếu như ông ta đường đường chính chính tới tìm ta, sẽ khiến phụ hoàng sinh nghi, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta. Người này rất biết cách làm việc.
- Được rồi! Cho dù đệ không trách ông ta, vậy chuyện này nên làm sao bây giờ? Lão nhị có ý muốn lấy Tân quân của đệ, đệ nên đối phó thế nào?
Lý Kiến Thành cười nhạt một tiếng:
- Anh ta là muốn nhân cơ hội trận chiến Trung Nguyên lần này để đoạt lấy toàn bộ binh quyền trước đây. Hôm nay là Tân quân của đệ, vài ngày sau là quân Quan Đông, trong lòng anh ta nghĩ gì ta đều biết rất rõ. Hừ! Anh ta đừng hòng được toại nguyện. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK