Hình tào tham quân Trương Thuật là em của Trương Đình Thái thú quận Linh Võ, theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm, rất được Dương Nguyên Khánh tín nhiệm, y đối nhân xử thế nghiêm khắc chính đại. Làm việc không vì tình riêng, tên hiệu Thiết Diện Phán Quan. Từ tổng quản Dương Nguyên Khánh cho tới sĩ tốt bình thường, y đều đối xử bình đẳng. Ngay cả huynh trưởng Trương Đình cũng chịu hình trượng của y, có uy vọng trong lĩnh quân Phong Châu. Chinh đông lần này, y phụ trách trông coi quân pháp quân Phong Châu.
Trương Thuật nhìn tờ giấy trong tay, đứng dậy thi lễ nói:
- Hồi bẩm tổng quản, bỏ sót bốn vấn đề. Một cấp hạng ất, chính là khoảng cách thời gian của đối phương. Còn lại đều là cấp hạng đinh. Vấn đề không lớn, lát nữa ty chức sẽ hỏi bổ sung thêm.
Từ Thế Tích nhận lấy giấy tờ thẩm vấn từ trong tay Trương tham quân, trên đó có chi chít gần hai trăm vấn đề, theo trình độ trọng yếu chia làm bốn đại hạng giáp, ất, bính đinh. Khiến y khen ngợi hết lời, mãi tới hôm nay, rốt cuộc y nhìn trộm được chế độ nghiêm mật của quân Phong Châu. so với quân Phong Châu, Quân Ngõa Cương thật là đám ô hợp.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai của y, thấm thía nói:
- Sở dĩ quân Phong Châu có thể lấy lực của bản thân đánh bại ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết, không phải là ngẫu nhiên, bí quyết ngay ở chế độ nghiêm mật. Dẫn binh đi đánh giặc không phải là dựa vào may mắn, lại càng không phải dựa những quyết sách mù quáng. Quyết định của tất cả mưu lược, phần lớn đều là xây dựng trên phân tích tình báo. Chính là đợi thám tử của Lý Thúc Lương đưa tới cửa. Ta lại từ miệng thám tử phản vấn tình báo của bọn chúng. Hy vọng thông qua chuyến dịch lần này, ngươi nhanh chóng có thể thích ứng chế độ của quân Phong Châu, ta sẽ có thể để ngươi độc chắn một phía.
Từ Thế Tích im lặng gật đầu, tận đáy lòng y khâm phục Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, mấy thân binh cầm vũ khí, đặt xuống đất. Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Chúng ta đi xem trang bị của quân địch.
Khôi giáp, hoành đao, trường mâu, tấm chắn, cung tên, giày. Dương Nguyên Khánh nhìn kỹ từng thứ một, nói với Từ Thế Tích:
- Đều là vật tốt nhất của Quân khí giám tạo ra, ngay cả giày cũng là ba lớp da bò, trang bị của bọn chúng còn hơn cả quân Phong Châu. Nghĩ lại tối qua bọn chúng từ tháp canh gác quan sát được quân cung nỏ áp doanh ứng chiến, trước sau chỉ mất thời gian ngắn. Ta có thể kết luận, hai chục ngàn người này là đội quan tinh nhuệ nhất của Lý Uyên. Có đội quân tinh nhuệ như vậy, còn không dám đối diện ứng chiến với ta, đủ thấy Lý Thúc Lương thẩn trọng quá đáng rồi!
Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua Từ Thế Tích, thấy y có suy nghĩ, liên hỏi:
- Ngươi cho rằng trận này nên đánh thế nào?
Từ Thế Tích trầm ngâm thật lâu nói:
- Nếu muốn giành thắng lợi với sát thương ít nhất, ty chức cho rằng nên phát huy sở trường đánh đêm của quân Phong Châu. Chỉ là ty chức chưa nghĩ ra cách phá giải phòng ngự của doanh trại Lý Thúc Lương.
Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm vào mấy miếng chông sắt đặt trên bàn, đó là hàng mẫu bọn họ từ chỗ quân địch thu thập được. Hắn thản nhiên cười nói:
- Muốn phá phòng ngự của y, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay.
… ..
Trời dần dần tối, đại quân của Lý Thúc Lương vẫn không nhổ trại. Lúc giữa trưa quân Phong Châu đã xuất hiện ngoài năm dặm. Tuy chỉ có hơn một ngàn kỵ binh, nhưng đây là một tín hiệu rất rõ, đối phương muốn quyết chiến với y. Lý Thúc Lương luôn cẩn thận càng không dám hành động liều lĩnh.
Theo màn đêm buông xuống, quân mã của đại quân quân Tùy Phong Châu bắt đầu xuất hiệnở phía bắc đại doanh ngoài hai dặm. Lý Thúc Lương đang đứng trên gác cao, y có thể nhìn thấy rõ ràng quân đội đối phương, đội ngũ chỉnh tề. Lý Thúc Lương trong lòng cực kỳ bất an, y không biết lúc này đối phương nhóm trận là có ý gì, chẳng lẽ bọn chúng muốn đánh đêm sao?
Hai quân tác chiến trừ phi là nửa đêm đánh lén doanh địch. Giành lấy phần thắng trong lúc hoảng loạn, trong tình huống bình thường, thông thường sẽ không tiến hành đánh đêm. Cái này chủ yếu là ban đêm nhìn không thấy quân cờ chỉ huy. Hơn *nữa binh lính hai quân dễ dàng lẫn lộn, xảy ra tình huống tự giết lẫn nhau.
Nhưng bất luận chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối. Nhưng một phía có huấn luyện chuyên môn đánh đêm, thông qua chỉ huy có lực cũng có thể tiến công đánh đêm. Quân Phong Châu thì có huấn luyện đánh đêm chuyên môn, hơn nữa cũng có kinh nghiệm đánh đêm. Dương Nguyên Khánh suất lĩnh đội quân này là tinh nhuệ nhất quân Phong Châu, đánh đêm là chỗ ưu thế của bọn họ.
Lý Thúc Lương mơ hồ đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh. Y khẩn trương nói với Lưu Hoằng Cơ:
- Xem thế trận của bọn chúng, là muốn tấn công quân doanh.
Lưu Hoằng Cơ cắn chặt môi, sự căng thẳng trong lòng y vượt hơn cả Lý Thúc Lương. Đối phương tất *nhiên là tìm được kế sách phá phòng ngự của bọn họ. Y quay đầu nhìn đại doanh, y rất lo lắng đối phương dùng hỏa công. Dù sao Dương Nguyên Khánh có tiếng giỏi dùng lửa.
- Đại soái, chúng ta có cần thu các lều lớn không, phòng ngừa Dương Nguyên Khánh đốt trại.
Lý Thúc Lương lại suy nghĩ nếu thu dọn lều trại, sẽ càng lợi cho kỵ binh đối phương phát huy ưu thế. Chỉ cần phòng ngự nghiêm mật, hỏa tiễn của đối phương bắn không tới, cũng không thể vào. Y cân nhắc một chút lợi và hại, liền lắc đầu:
- Nếu có thể sử dựng hỏa công, kỵ binh của bọn họ cũng có thể tiến sát vào, để lại lều trại không có lợi cho kỵ binh chạy trốn. Mấu chốt là phải dùng sức mạnh cung nỏ ngăn chặn đối phương, làm bọn chúng không thể tiến gần lều trại.
Lúc này, bỗng nhiên có binh lính hô to:
- Đại soái, ngài xem đó là cái gì?
Lý Thúc Lương và Lưu Hoằng Cơ cùng nhìn về hướng ngón tay của binh lính chỉ. Bọn họ đều đã nhìn thấy rồi. Trong đêm xuất hiện một vật thể cao lớn mơ hồ, cao khoảng hai ba trượng, giống như một tháp canh gác, đang chậm rãi tới gần đại doanh, dừng lại cách đại doanh ngoài mấy chục dặm.
Lý Thúc Lương và Lưu Hoằng Cơ nhìn nhau, hai người đồng thời nảy ra một ý niệm trong đầu:
- Chẳng lẽ là tháp bắn?
Lưu Hoằng Cơ nhìn nhìn khoảnh cách, y vẫn kiên trì nói:
- Đại soái, để phòng ngừa chẳng may, hay là thu doanh trại đi! Dương Nguyên Khánh giỏi dùng hỏa công, chúng ta phải có phòng ngừa.
Lần này Lý Thúc Lương không có kiên quyết, tiếp nhận ý kiến của y:
- Truyền lệnh, tất cả lều trại trong nội doanh đều thu dọn hết.
Lúc này, bốn phía đại doanh đều xuất hiện giá gỗ cao hai ba trượng, các binh lính đều bàn tán, ai cũng không biết đây là vật gì? Trong lòng mỗi binh lính sinh ra một áp lực dị hình, bắt đầu có chút bất an. Quân Phong Châu uy danh truyền xa, mỗi vật dị thường của bọn họ xuất hiện, đều gây áp lực lớn cho đối phương. Trong tình huống này kỳ thực cũng là một loại tâm lý chiến đấu.
Dương Nguyên khánh ngay lập tức ngoài mấy trăm bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đại doanh quân địch, một tên binh lính chạy vội vào bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, đối phương đã thu dọn lều trại.
Dương Nguyên Khánh ánh mắt sắc nhọn. Hắn xa xa nhìn thấy lều lớn màu trắng của đối phương từng nóc từng nóc đang biến mất, không khỏi thấp giọng mắng một tiếng:
- Đồ chết tiệt!
Đối phương rõ ràng đã ý thức được bọn họ muốn hỏa công rồi, trước tiên là dự phòng, cái này ngược lại nằm ngoài dự kiến của Dương Nguyên Khánh. Từ Thế Tích bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Nếu đối phương đã biết được ý đồ dùng hỏa công của chúng ta, chúng ta còn muốn dùng hỏa công không?
- Không! Tiếp tục sử dung hỏa công!
Dương Nguyên Khánh truyền đạt mệnh lệnh hỏa công. Cho dù đốt không được đại doanh, cũng có thể kinh sợ quân địch.
Một quả cầu lớn bắt đầu được nâng lên, đây là quả cầu vải lớn dùng vải chịu lửa cuộn thành, cao gần bằng đầu người, phía trên tưới đầy dầu hỏa, vốn định dùng lửa thiêu doanh trại quân địch. Nhưng Lưu Hoằng Cơ phát hiện ra manh mối, kịp thời khuyên Lý Thúc Lương dỡ lều xuống, làm kế hoạch hỏa công của Dương Nguyên Khánh thất bại. Nhưng loại quả cầu lửa này vẫn có sức uy hiếp mạnh.
Công cụ ném quả cầu lửa chính là mấy tòa tháp cao kia. Trên thực tế là máy bắn đá chế tác đơn sơ, không có bàn kéo, hoàn toàn dựa vào sức người kéo. Phải hai ba trăm người mới có thể ném quả cầu lửa ra xa hai trăm bước, nhưng như vậy đã đủ rồi.
- Chuẩn bị công kích!
Giáo Úy hô lớn một tiếng, hai trăm người đồng lượt kéo dây thừng. Một tên binh lính dùng cây đuốc châm quả cầu vải, ngọn lửa cháy lan rộng ra, lập tức tạo thành một quả cầu lửa lớn.
- Thả!
Giáo Úy ra lệnh một tiếng
Hàng trăm binh lính đồng thời kéo mạnh dây, cán dài văng ra, quả cầu lửa rộng lớn bay lên trời, gào thét ném về phía quân địch. Quả cầu lửa cao cao lướt qua trận mâu, đập vào trong đám binh lính cung nỏ dày đặc. Các binh lính kêu gào lên, bốn phía tránh né, còn có người không kịp tránh né, bị quả cầu lửa đập trúng mình, trên người bốc lửa, kêu thảm chạy trốn.
Một quả cầu lửa lớn quay cuồng vọt vào mười mấy đỉnh lều lớn chưa kịp tháo dỡ. Lều lớn lập tức bị bốc cháy, ngọn lửa ngút trời. Sau đó lại có bốn quả cầu lửa khác bay lên không trung, các binh lính dưới đất ôm đầu bỏ chạy.
Tuy quả cầu lửa không gây tổn thất nghiêm trọng, nhưng trong đại doanh hỗn loạn một trận. Tuy có binh lính phát hiện trước trận thương lại có một hàng bè gỗ đang di chuyển. Hàng trăm binh lính Phong Châu phủ phục trên mặt đất đẩy bè gỗ. Rất nhanh, trước trận thương xuất hiện một con đường bè gỗ dài hai trăm bước, rộng ba mươi bước. Đường bè gỗ này không ngờ lại dễ dàng phá sạch chông sắt.
Hơn nữa ở ba phía, đông, tây, bắc đều xuất hiện đường bè gỗ này. Rất rõ, quân Phong Châu đồng thời tiến công từ ba hướng.
Lưu Hoằng Cơ ý thức được tình huống nghiêm trọng. Y liền vội vàng hạ lệnh:
- Bắn! không cho bè gỗ tiến vào!
Trong bóng đêm hàng chục ngàn mũi tên cùng bắn. Tên dày đặc bắn về phía binh lính quân Phong Châu trên mặt đất. Nhưng binh lính Phong Châu sớm có phòng bị, giơ tấm chắn lớn lên yểm hộ cho nhau, đón mưa tên dày đặc. Bè gỗ tiếp tục đi về phía trước, cách trận thương còn có một trượng. Các binh lính từ trên lưng lấy xuống túi da, lấy dầu trong túi da phun vào trong trận thương, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt trong trận thương. Trận thương cắm quá dày, một biển trận thương bị đốt cháy.
Đây là sự cẩn thận mấy cũng có sai sót của Lý Thúc Lương, y quên cán thương trường mâu là bằng gỗ. Tuy có thể chống đỡ tấn công của kỵ binh, nhưng nó không chống nổi lửa thiêu cháy. Từng cây trường mâu bị thiêu hủy, mũi mâu rơi xuống đất, cán mâu đốt cháy thành than củi, lộ ra một chỗ hổng, kỵ binh có thể dễ dàng đột nhập.
Đúng lúc này, trong bóng đêm vang lên tiếng trống nặng nề:
- Tùng… tùng… tùng
Tiếng trống thong thả, mỗi tiếng trống vang lên, giống như gõ vào trong lòng người. Trong tiếng trống, hai ngàn quân trọng giáp mạch đao, đội quân lớn mạnh nhất của Phong Châu xuất chiến. Bọn họ hơn sáu trăm người thành một đội, phân thành ba đội lần lượt từ ba hướng, Đông, Tây, Bắc giết về phía đại doanh.
Quân trọng giáp mạch đao đội ngũ chỉnh tề, đạp bè gỗ, từng bước đi về phía đại doanh quân địch. Mỗi một bước đều nặng nề như núi, tay cầm tấm chắn, một tay cầm mạch đao thủ trước ngực. Trên đỉnh đầu bọn họ, lưỡi trường đao sắc bén sáng như tuyết rậm rạp như rừng. Trận mạch đao lớn mạnh này làm quân địch vô cùng lo sợ.
Sắc mặt Lý Thúc Lương tái nhợt, trận thương và trận tật lê mà y dày công bố trí dễ dàng bị quân Phong Châu phá hủy bằng biện pháp đơn giản dị thường, thật khiến y không thể ngờ được. Trọng giáp bộ binh của đối phương y lại chưa từng nghe thấy. Y bắt đầu tâm hoảng ý loạn, không biết nên ứng phó thế nào.
Chỉ có phó tướng Lưu Hoằng Cơ cưỡi ngựa chỉ huy người bắn cung nỏ, tên dày đặc như mưa từ ba phía bắn về quân trọng giáp mạch đao. Nhưng khôi giáp của bộ binh trọng giáp lại dùng tinh gang chế tạo, chỉ có nỏ sàn mới có thể bắn xuyên. Cung nỏ bình thường trong tầm bắn ba mươi bước, đều không thể bắn được nó. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh vì để vững chắc, mỗi quân mạch đao tay còn cầm thêm tấm chắn.
Tên như gió bão, vun vút bắn vào trọng giáp, bắn vào tấm chắn, nhưng không có một ai bị trúng tên ngã xuống. Quân trọng giáp mạch đao vẫn như trước từng bước từng bước tiến tới. Hàng binh lính trước huy động mạch đao, quét qua làm cán mâu cháy thành than củi.
Bọn họ cách đại doanh quân địch càng ngày càng gần. Năm mươi bước… ba mươi bước… mười bước, lính bắn cung nỏ trước mặt thấy quân địch tới gần, ào ào quay đầu trốn vào trong doanh.
Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, ném tấm chắn xuống, giơ cao mạch đao lên, bổ về phía chiếc xe ngựa lớn trên đường, các binh lính khác cũng đều rống lên, vung đao bổ tới.
Lính bắn cung nỏ núp ở phía sau hô lớn lên một tiếng, xoay người bỏ chạy. Xe ngựa trong chốc lát vỡ vụn, quân trọng giáp mạch đao xông vào quân địch.
- Lính trường thương nghênh chiến, kỵ binh tấn công hai cánh bên!
Lưu Hoằng Cơ huy động chiến đao rống lên, tổ chức quân Đường chống đỡ cường thế giết người của quân mạch đao. Còn Lý Thúc Lương dường như chưa tỉnh lại trong cơn khiếp sợ. Y không dám tin tất cả trước mắt mình nhìn thấy, còn chưa tới một canh giờ, y tự cho là phòng ngự kiên cố lại dễ bị công phá như vậy.
Y nhìn thấy bộ binh trọng giáp Phong Châu hung hãn vô cùng, trường đao bổ chém, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đầu người lăn lông lốc, không có thi thể toàn vẹn, chân ngựa và đầu ngựa khắp nơi có thể nhìn thấy, làm người ta vô cùng khiếp đảm.
Đây là quân hung mãnh trước giờ y chưa từng thấy. Trường đao bổ qua, ba bốn đầu người không tiếng mà bay, bọn chúng giống như bức tường thép xếp thành hàng phía trước, dữ dằn như lưỡi hái cắt cây cỏ, quét ngang hết thảy, tan tác hết thảy.
Đúng lúc này, trống trận của Phong Châu lại lần nữa vang lên. Năm ngàn thiết kỵ từ ba hướng dọc theo đường bè gỗ xông vào đại doanh, giống như phong ba bão táp sát nhập vào trong đại doanh.
Lưu Hoằng Cơ giận đến độ đỏ mặt. Trọng giáp bộ binh của quân địch bọn họ đã không chặn nổi. Bây giờ tám ngàn thiết kỵ binh của quân địch đánh tới, bọn họ vô phương chống đỡ. Cuộc chiến này đã vô lực xoay chuyển rồi, y phi ngựa xông tới trước mặt Lý Thúc Lương hô lớn:
- Đại soái, đánh như vậy chúng ta sẽ bại, nhanh chạy thôi!
Lý Thúc Lương đã tỉnh ngộ trong hỗn loạn. Lúc này y cũng tâm hoảng ý loạn, quay đầu hô to một tiếng:
- Mau chạy!
Y cũng không để ý Lưu Hoằng Cơ, y dẫn hơn một ngàn binh phá vòng vây phía bắc, Lưu Hoằng Cơ giận hô to:
- Đại soái, rút quân về phía nam!
Lý Thúc Lương đã không nghe thấy, y dẫn binh liều chết mở một đường máu. Vừa mới lao ra vòng vây, lại thấy mấy trăm tên kỵ bị ngoài mấy chục bước. Đại tướng cầm đầu, kim khôi thiếp giáp, Phá Thiên Sóc đặt ngang yên ngựa, tay cầm một cây cung lớn. Thấy Lý Thúc Lương lao ra vòng vây, hắn cười lạnh một tiếng, kéo cung như trăng tròn, một mũi tên sắt bay ra, mũi tên bắn vào miệng của Lý Thúc Lương, tên sắt xuyên qua đầu.
Lý Thúc Lương ngữa mặt lên trời té xuống ngựa, chết thảm dưới tên sắt của Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh buông cung xuống hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đầu hàng miễn chết, ngoan cố chống lại giết chết không tha!
Chủ tướng Lý Thúc Lương bỏ mạng, phó tướng Lưu Hoằng Cơ không thấy bóng dáng. Quân Đường trong hoảng loạn ý chiến chiến đấu sụp đổ, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Mấy trăm binh lính phá vòng vây phía nam bị kỵ binh bao vây, toàn bộ đều giết chết. Đến bây giờ, hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương ngoại trừ Lưu Hoằng Cơ dẫn hơn ba trăm người công phá thành công phía nam ra, hai chục ngàn quân tinh nhuệ toàn bộ bị diệt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK