Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận chiến đối phó với Khiết Đan khi ở Liêu Đông, Bùi Hành Nghiễm cũng không định hồi kinh, mà là chọn cách đi theo Dương Nguyên Khánh. Đây cũng là ý đồ của Bùi gia, sau khi đám hỏi của Bùi Dương thành công, cũng không làm gì lớn thêm nữa! Để vị võ tướng ưu tú nhất của Bùi gia đi theo Dương Nguyên Khánh, để tăng thêm sự lôi kéo đối với Dương Nguyên Khánh.
Hiện tại Bùi Hành Nghiễm nhậm chức Giáo úy, Giáo úy cũng chính là Đoàn chủ trước đây. Sau khi quân chế cải cách, Đoàn chủ được đổi tên thành Giáo úy, thống soái một doanh trại, ba trăm đến năm trăm binh sĩ, thuộc loại quan quân cấp trung.
Tuy rằng quân chức của Bùi Hành Nghiễm cũng không cao, nhưng y đi theo Dương Nguyên Khánh lại được trọng dụng. Lần vây bắt huynh đệ Vũ Văn vận chuyển hàng cấm, y liền thống lĩnh một ngàn kỵ binh đi về phía bến Tây Lăng.
Bến Tây Lăng nằm ở Tây Ước cách thành Đại Lợi ba mươi dặm, là một cửa khẩu dân thương quan trọng ở phía bắc Hoàng Hà của quận Ngũ Nguyên. Vùng này dòng nước êm đềm, có một đoạn thềm đá tự nhiên, rất thích hợp để xây dựng bến tàu, có rất nhiều tàu lớn hàng ngày vẫn lui tới hai bên bờ sông Hoàng Hà.
Bến Tây Lăng, một thương đội lớn đang chuẩn bị qua sông, một con thuyền có thể chở hơn một trăm người đang đậu ở bến tàu, một vài thuyền viên đang cố định boong thuyền rộng một trượng năm thước vào bờ sông.
- Lên thuyền!
Thuyền viên cao giọng quát lớn, gần một ngàn con ngựa và mấy trăm con lạc đà vận chuyển một số lượng hàng hóa lớn, bắt đầu chậm rãi xếp hàng lên thuyền. Gần một trăm tiểu nhị bận rộn chạy qua chạy lại, dắt súc vật, để tránh hàng hóa trên lưng súc vật tuột mất.
Trên bờ, Vũ Văn Trí Cập cưỡi một con tuấn mã, ánh mắt thản nhiên nhìn đoàn la ngựa. Có bảy tám gã quân sĩ thị vệ Hổ Bí đi theo sau lưng y, đều là những tâm phúc của y, xung quanh lại có hai trăm gia đinh lưng đeo đao đứng thành hành, tất cả đều ngồi trên lưng ngựa, bọn họ chính là hộ vệ của thương đội này.
Dẫn đầu thương đội là một gã đàn ông trung niên, họ Vương, là gia nhân già của Vũ Văn Thuật, hàng năm lui tới giữa Đại Tùy và thảo nguyên, có thể nói tiếng Đột Quyết rất lưu loát.
Lúc này trong lòng y rất căng thẳng, lần này không phải chỉ là việc vận chuyển gang đơn giản như vậy, mà là vận chuyển gần mười ngàn binh khí, đó lại là cấm phẩm trong số những cấm phẩm. Một khi bị bắt, sẽ bị tịch thu hết tài sản, trở thành tội phạm, tình thế rất nghiêm trọng, ngay cả Vũ Văn Trí Cập cũng tự mình đến áp đội.
Tuy nhiên cũng coi như may mắn chính là, ngày hôm qua họ gặp được một đội binh lính tuần tra, có Vũ Văn Trí Cập can thiệp, binh lính tuần tra chỉ kiểm tra đơn giản những đơn thuế và giấy quan, cũng không kiểm tra hàng hóa, đã cho họ qua.
Bây giờ bởi vì Hoàng đế đang tuần tra quận Ngũ Nguyên, số quân lính biên cương kiểm tra ven đường đã ít đi nhiều. Người dẫn đội còn nhớ năm ngoái kiểm tra ba lượt, mà năm nay chỉ gặp một lần, đây cũng là may mắn của họ.
Ánh mắt đội trưởng Vương nhìn lại mấy chục chiếc xe, trên xe ngựa chất đầy cỏ khô, xe ngựa rất nặng, một chiếc xe phải do hai con trâu kéo.
- Tam công tử, hay là để xe ngựa qua sông trước đi!
Đội trưởng Vương bước đến, nhỏ giọng nói với Vũ Văn Trí Cập.
- Ngươi sợ cái gì?
Vũ Văn Trí Cập không hài lòng trừng mắt nhìn gã,
- Có ta ở đây, ai dám đến kiểm tra?
Vương lĩnh đội gặp khó, nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời nữa, gã bất an nhìn xung quanh một lượt, xung quanh là sa mạc trống trải, không có bóng người, ánh mặt trời chiếu trên những phiến đá chói lọi.
Đúng lúc này, đội trưởng Vương bỗng nhiên thấy phía nam có bụi đất bay lên, y sợ tới mức hét to lên,
- Tam công tử, đến đây, có quân đội đuổi đến!
Vũ Văn Trí Cập kinh ngạc, y nheo mắt nhìn về phía nam một lúc lâu, không khỏi mỉm cười,
- Nhiều nhất cũng chỉ mấy chục kỵ binh, tuần tra bình thường thôi, ngươi sợ cái gì?
Đội kỵ binh càng ngày càng gần, quả nhiên số người không nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi người, là một đội quân tuần tra bình thường.
Một lúc sau, đội tuần tra tiến đến, cao giọng quát:
- Đây là thương đội ở đâu, đã đóng thuế chưa? Đội trưởng đâu?
Liên tiếp ba câu quát hỏi, giọng nói vô cùng nghiêm khắc, Vũ Văn Trí Cập nháy mắt với đội trưởng Vương, đội trưởng Vương vội vàng lấy giấy thuế ra, vẻ mặt tươi cười tiến lên, cười nói:
- Có giấy thuế! Có giấy thuế!
Lúc rút giấy thuế ra, trong tay lại cầm thêm một miếng vàng, khoảng chừng mười lượng. Y đẩy giấy thuế ra, đặt dưới giấy thuế, cùng với miếng vàng đưa cho người đi đầu đội tuần tra.
Đây là quy củ ở biên cương, khi gặp quân đội biên cương đi kiểm tra, cho dù thủ tục đã đầy đủ, nộp thuế không thiếu một xu, tiền biếu cũng không thể thiếu được, nếu không lần kinh doanh này sẽ không xong. Phần tiền biếu lớn bao nhiêu cũng còn phụ thuộc vào quy mô của thương đội, giống như thương đội của đội trưởng Vương bao gồm một ngàn con ngựa, la và lạc đà, ít nhất cũng phải mười lượng vàng. Đội trưởng Vương đã đi lại ở biên cương mười mấy năm, những quy củ này y hiểu rất rõ.
Khi lấy được vàng, người dẫn đầu ngẩn người một lúc, lập tức liền mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, phất tay,
- Nếu nộp thuế rồi, vậy thì tốt, ta cũng chỉ ghé qua kiểm tra thôi!
Lòng đội trưởng Vương liền thả lỏng, cười nói:
- Hàng hóa thì không cần kiểm tra nữa chứ?
- Không cần, chúng ta cũng qua sông.
Người cầm đầu thúc ngựa đi đến bên bờ sông, lại vô tình đứng bên cạnh mấy chục chiếc xe ngựa, khiến lòng Vũ Văn Trí Cập bỗng nhiên lại căng thẳng. Y hoài nghi liếc mắt nhìn quân nhân đó một lúc, thấp giọng hỏi Đội trưởng Vương,
- Bọn họ muốn làm gì?
- Bọn họ nói, bọn họ cũng muốn qua sông.
Vũ Văn Trí Cập thấy trên bến tàu chỉ có một con thuyền, một nửa đã bị số la và ngựa của y chiếm, liền nói:
- Bảo toàn bộ người của chúng ta rời thuyền, để đội tuần tra đi trước!
Đội trưởng Vương vội vàng chạy đến truyền lệnh, đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa lớn, có gia đinh hô lớn:
- Đội trưởng! Có một đội kỵ binh lớn đến đây.
Vũ Văn Trí Cập thấy đội kỵ binh có hơn một ngàn người, mặt y biến sắc, thét lệnh:
- Đẩy toàn bộ xe ngựa xuống sông Hoàng Hà!
Bọn gia đinh đều đi đẩy xe ngựa, hơn ba mươi quân sĩ tuần tra trước đó bỗng nhiên phát tác, quan quân cầm đầu chính là Dương Tứ Lang, nhiệm vụ của họ chính là phòng ngừa Vũ Văn Trí Cập chó cùng rứt giậu, tiêu hủy chứng cứ. Y nhẹ giọng ra lệnh, hơn ba mươi binh sĩ đều rút đao lần lượt lao về phía xe ngựa, chỉ trong một thoáng, trục bánh xe ngựa đều bị lật, những khối cỏ cao lớn trên xe bị lật rơi xuống đất, lộ ra những hòm gỗ màu đen được giấu bên dưới cỏ.
Vũ Văn Trí Cập căng thẳng đến mức tim muốn rơi ra ngoài, lớn giọng hét:
- Giết bọn chúng! Giết bọn chúng!
Hơn hai trăm binh lính hộ vệ giơ đao, chen chúc đánh về phía thủ hạ của Dương Tứ Lang, Dương Tứ Lang lại không đối đầu với bọn chúng, thúc chiến mã chạy về hướng cách đó không xa.
Dương Tứ Lang rút cung tên, y thấy có vài tên đang định chuyển hòm gỗ đi, kéo cung bắn một mũi tên, một gã kêu thất thanh, mũi tên bắn vào phía sau lưng, gã gục xuống trên hòm gỗ. Những binh lính khác cũng lần lượt bắn tên, lần lượt hạ gục mấy tên gia đinh vận chuyển hòm gỗ.
Trán Vũ Văn Trí Cập đã đẫm mồ hôi, y quay đầu nhìn lại, hơn một ngàn kỵ binh càng ngày càng đến gần, đã cách không đến một trăm bước nữa. Y biết đã xong rồi, liền quay đầu ngựa bỏ chạy về hướng đông.
Bùi Hành Nghiễm đã nhìn thấy y từ lâu, y rút ra một mũi tên, chậm rãi kéo giãn cung tên bằng đá của y, nhắm chuẩn vào Vũ Văn Trí Cập, bắn một mũi tên, mũi tên như sao băng, ‘phốc!’ một cái bắn trúng vào vai Vũ Văn Trí Cập. Vũ Văn Trí Cập kêu thảm một tiếng, rơi từ trên ngựa xuống, y còn định đứng lên bỏ chạy, mũi sóc lạnh như băng nằm yên trước ngực y,
- Động đậy, ta sẽ làm thịt ngươi!
Mấy binh lính vội vàng chạy đến, dùng dây thừng trói Vũ Văn Trí Cập lại như trói heo, đau đến nỗi Vũ Văn Trí Cập kêu lên thảm thiết.
Hơn hai trăm gia đinh cũng đã bị bao vây, đội trưởng Vương cũng bị Dương Tứ Lang bắt được, gã phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy, mặt xám như tro tàn.
Bùi Hành Nghiễm phóng ngựa chạy qua, sóc dài vung lên, đánh một cú lên hòm gỗ. ‘Bốp!’ một tiếng, những hoành đao sáng loáng từ trong hòm rơi ra, cũng khoảng hơn một trăm cái.
Ánh mắt phẫn nộ của Bùi Hành Nghiễm nhìn về phía Vũ Văn Trí Cập, tên thỏ đế này dám đem hoành đao của quân Tùy bán cho người Đột Quyết,
- Mang tất cả đi!
Trong thành Đại Lợi, Dương Quảng dẫn theo mấy trăm quan viên đang đi thăm những hang động độc đáo của thành Đại Lợi. Những hang động ở phía trong nhất chất đầy quân lương, từng túi quân lương được xếp gọn gàng, Dương Nguyên Khánh ở bên cạnh giảng giải cho Dương Quảng.
- Hang này sâu hai mươi trượng, cao ba trượng, rộng mười hai trượng, có thể chất năm mươi ngàn khối lương thực, chúng thần gọi là hang đơn, tức là chỉ có một hang. Bên cạnh còn có hai hang như thế này nữa, còn mấy tầng hang bên trên lúc nãy bệ hạ nhìn thấy là hang liền, giữa các động nối liền với nhau. Những hang động này phải dùng ba năm mới hoàn thành, là tuyến phòng ngự cuối cùng của thành Đại Lợi, có thể chứa được hơn hai mươi ngàn người tránh nạn. Nếu thành Đại Lợi bị người Hồ công phá, tất cả quân dân đều rút lui vào trong động, tiến hành mũi phòng ngự cuối cùng. Nhưng chúng thần cũng không hy vọng có tình huống này xảy ra.
- Trẫm cũng không hy vọng có tình huống này xảy ra, nếu thành Đại Lợi kiên cố như vậy cũng bị công phá, thì đó chính là do tướng trấn thủ quá bất lực!
Dương Quảng nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, rồi cười nói:
- Trẫm rất có hứng thú với những hang động này, những hang động này còn có thể làm kho hàng và hầm rượu.
- Vi thần ghi nhớ lời bệ hạ nói!
Dương Quảng chắp tay sau lưng, gật gật đầu,
- Đi thôi! Trẫm muốn lên thành xem thử.
Các quan viên lại đi theo Dương Quảng ra ngoài hang, Vũ Văn Thuật đi theo Dương Quảng cách đó không xa, y nhìn Dương Nguyên Khánh đầy căm hận. Cáo trạng tối hôm qua của y dường như không hề có hiệu quả gì, khiến trong lòng ý rất tức giận, lẽ nào Thánh Thượng cứ thiên vị người này như thế sao?
Lúc này y nhìn thấy một quan viên dáng người khôi ngô đi đến bên cạnh Dương Nguyên Khánh, giao một phong thư cho Dương Nguyên Khánh, đồng thời thấp giọng nói vài câu. Vũ Văn Thuật nhận ra quan viên này, dường như chính là cháu của Bùi Củ, y không khỏi quay đầu liếc nhìn Bùi Củ, chỉ thấy trên mặt Bùi Củ lộ ra ý cười.
Trong lòng Vũ Văn Thuật thầm mắng một tiếng, nhưng y lại thấy Dương Nguyên Khánh giao phong thư cho Thánh Thượng, lại nói gì đó với Thánh Thượng. Thánh Thượng quay đầu lại, ánh mắt nghiêm khắc liếc nhìn y. Vũ Văn Thuật sợ tới mức tim đập thình thịch, không biết đã xảy ra chuyện gì?
- Chứng cứ ở đâu?
Dương Quảng lớn tiếng hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, ngay ở bên ngoài hang đá.
Dương Quảng bước ra bên ngoài hang, các chúng thần đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, lần lượt ra khỏi hang. Phía bên ngoài hang ánh mặt trời rạng rỡ, mấy ngàn thị vệ đứng vây quanh, trên khoảng đất trống phía trước cửa hang có để mấy chục cái hòm gỗ, nắp hòm đều được mở ra, bên trong đựng đầy những binh khí mới, chủ yếu là hoành đao và trường mâu, nhiều vô kể, có hơn mười ngàn cái.
Bên cạnh hòm có hơn ba trăm gã đàn ông đang quỳ, hai tay đều bị trói sau lưng, những quan viên đều ồ lên, rất nhiều người đều nhận ra, người đang quỳ trước nhất, chính là con thứ của Vũ Văn Thuật – Vũ Văn Trí Cập. Mặt của Vũ Văn Thuật chuyển sang màu xám, y lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra rồi.
Dương Quảng xanh mặt, chỉ Vũ Văn Hóa Cập thét lệnh:
- Đem những gian tế của người Đột Quyết này bắt lại cho trẫm!
Mười mấy tên thị vệ cùng tiến lên, ấn Vũ Văn Hóa Cập xuống đất. Vũ Văn Hóa Cập sợ hãi không nói nên lời lên, y vừa nhấc đầu, vừa lúc cùng chạm mắt với đệ đệ Vũ Văn Trí Cập, cái y nhìn thấy là một đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Lòng Vũ Văn Hóa Cập trầm xuống, giống như rơi xuống vực sâu hàng chục ngàn trượng vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK