Đoàn sứ giả Đột Quyết tổng cộng có mười tám người. Người đứng đầu là phó tướng Mặc Diên Trác. Sau khi Dương Nguyên Khánh suy nghĩ cặn kẽ, hắn quyết định diệt trừ đoàn sứ giả này. Đây thật ra là một sự mạo hiểm chính trị rất lớn. Sớm muộn gì người Đột Quyết cũng sẽ biết là quân Tùy hạ thủ. Đây chính là cái cớ tối nhất để người Đột Quyết tấn công quân Tùy. Điểm này, trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rõ.
Nhưng bất cứ chuyện gì, đều có cái lợi cái hại của nó. Mấu chốt là cái lợi lớn, hay cái hại lớn. Chỉ cần có 51% cái lợi, thì lợi đã lớn hơn hại, có thể xem xét chấp hành. Trừ khử đội sứ đoàn Đột Quyết, trong thời gian ngắn, là có lợi cho triều Tùy. Cùng lúc nó có thể tạo ra sự ngờ vực vô căn cứ giữa Đột Quyết và Đường triều. Phá hư sự kết minh cùng tấn công Tùy giữa hai nước.
Về phương diện khác, chuyện này có thể kéo dài thời gian. Khoảng cách giữa Trường An và Đột Quyết quá xa xôi. Việc qua lại phải mất thời gian cả tháng. Ít nhất phải chạy qua chạy lại hai lần mới có thể cởi bỏ hiểu lầm, vạch trần chân tướng. Như vậy thì đã qua mất nửa năm. Đây sẽ là khoảng thời gian cực kỳ quý báu với triều Tùy. Cho nên Dương Nguyên Khánh thà rằng cho Đột Quyết có cái cớ tấn công, cũng muốn chiếm lấy tiên cơ trước, giành được thời gian.
Lúc này đội sứ giả Đột Quyết còn cách hơn mười dặm với tốc độ không nhanh không chậm. Sau khi rời khỏi Trường An, bọn họ đã đi được mười ngày. Một đường cực kỳ thuận lợi, các quan phủ ven đường đều có tiếp đãi chu đáo, rượu ngon, thức ăn ngon. Khiến bọn họ khắc sâu cảm nhận được sự hàm nghĩa tôn quý khách nhân.
Tuy nhiên, sau khi vượt qua Hoàng Hà, bọn họ cần hai ngày rong ruổi trên đoạn đường hoang vắng, mới có thể đến thành Lương Châu của quận Võ Uy, nơi có mật độ dân cư dày đặc. Từ khi qua Hoàng Hà, trên đường dần thưa thớt người. Ngẩng đầu là núi cao, trời quang. Cúi đầu là sa mạc, thảo nguyên. Lúc đầu cảm giác có chút khoáng đạt. Nhưng càng đi lâu, càng cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Đoàn người buồn bực không nói chuyện, chậm rãi đi trên quan đạo. Mặc Diên Trác thường xuyên ngẩng đầu quan sát phong cảnh hai bên. Y có chút đói bụng, nghĩ muốn tìm một chỗ để ăn trưa. Nhưng khu vực quanh đây gần như không có con sông, suối nước nào.
- Đại tướng!
Một người tùy tùng dùng tiếng Đột Quyết nói:
- Vùng này hình như trước đây chúng ta đã đi qua. Tại hạ nhớ ra phía trước có một thung lũng. Ra khỏi thung lũng là có một nhánh sông, nước sông rất trong lành.
Lời này liền nhắc nhở Mặc Diên Trác. Y cũng nhớ ra, gần đây quả thật có một nhánh sông, nước sông rất cạn nhưng trong veo. Y vén mảnh vải nhìn về phía bắc quan đạo. Khe núi đã ở cách đó không xa. Mặc Diên Trác liền lập tức hạ lệnh nói:
- Tăng tốc độ!
Đội ngũ đi nhanh hơn. Một lát liền đã tới cửa khe núi. Bọn họ cũng không có nghi ngờ gì. Dù sao đây là cảnh nội của Đại Đường. Mười ngày đi đường thuận lợi, đã làm tê đi sự cảnh giác của bọn họ. Bọn họ đã sớm quên mất nguy hiểm.
Đội ngũ trực tiếp đi vào cửa khe núi. Khi bọn họ đi vào thung lũng không lâu, ở một cây đại thụ cách đó mười bước, lộ ra khuôn mặt của Tần Hoài Ngọc. Y phụng mệnh dẫn theo năm mươi kỵ binh chặn lại đường lui của quân địch. Tần Hoài Ngọc có chút căng thẳng. Đây là lần đầu tiên y chủ quản một đội quân, cho dù chỉ có năm mươi người.
Một Lữ soái chừng ba mươi mấy tuổi đứng ở bên canh. Y đánh giặc đã được 4, 5 năm rồi, kinh nghiệm phong phú. Y cảm thấy được sự căng thẳng của Tần Hoài Ngọc. Liền cười nói:
- Tiểu tướng quân không cần căng thẳng. Đối phương chỉ có hơn một trăm người. Có thể chạy trốn cũng chỉ ít người thôi. Thậm chí không cần tiểu tướng quân hành động, các huynh đệ ở đây cũng sẽ giải quyết xong.
Tần Hoài Ngọc đứng thẳng eo. Y muốn đánh một trận chiến cho ra hồn, không thể uất ức như vậy được:
- Ta không căng thẳng, ngược lại rất chờ mong.
Lữ soái cười cười, lại nói khẽ với y:
- Bọn họ đã qua, chuẩn bị thả gỗ!
Mấy cây đại thụ đã bị chặt đứt, chỉ cần ra lệnh, bọn lính sẽ đem cây gỗ dời lên quan đạo. Tinh thần của Tần Hoài Ngọc rung lên. Y vừa muốn hạ lệnh, lữ soái đã ngăn lại:
- Chờ thêm một chút! Chờ bọn họ đi xa.
Tần Hoài Ngọc khắc chế kích động trong lòng, chờ đợi thời cơ tiến đến…
Loại khe núi đi qua quan đạo này ở quận Kim Thành là chuyện thường thấy. Khe núi dài chừng ba bốn dặm, hai bên là rừng cây rậm rạp. Bởi vì con đường này cũng không phải là con đường tơ lụa, con đường tơ lụa là phải đi quận Hội Ninh. Cho nên quan đạo khá vắng vẻ.
Đoàn người liên tục quan sát bốn phía. Gió đầu mùa đông có chút hiu quạnh. Lá cây phần lớn đã rụng hết. Những lá cây còn lại hầu hết là lá đỏ. Sắc màu sặc sỡ, tầng tầng lớp lớp như bị nhuộm màu, đẹp không sao kể xiết.
Nhưng mọi người cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp. Một loại điềm xấu không biết từ đâu xuất hiện trong lòng mọi người. Người đứng đầu nhóm quân Đường hộ vệ đoàn sứ giả Đột Quyết là Giáo Úy họ Lưu. Y càng nghĩ càng càng thấy không bình thường, liền giục ngựa chạy lên phía trước. Chắp tay hướng Mặc Diên Trác nói:
- Chúng ta có năm người đi trước dò đường. Theo lý mà nói, hẳn là bọn họ sẽ phát hiện con sông rồi trở về thông báo. Nhưng hiện tại cách con sông không đến hai dặm, lại không thấy bóng dáng của bọn họ, cái này có chút kỳ quái!
Mặc Diên Trác nhướn mày hỏi:
- Nhỡ đâu bọn họ đang ở bờ sông chờ chúng ta?
- Không có khả năng! Dù bất kể thế nào, cũng nên có ba người đợi, hai người trở về. Không thể nào mà năm người đều ở lại bờ sông.
Mặc Diên Trác cũng hiểu lời này có đạo lý. Trong lòng y có chút bất an, quay đầu nhìn xung quanh. Đúng lúc này, một tiếng “vù” vang lên từ trong rừng cây. Một mũi tên nhanh như điện chớp bắn tới. Mặc Diên Trác trốn tránh không kịp. Phốc một tiếng, mũi tên đã bắn trúng cổ họng của y. Mặc Diên Trác kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống ngựa.
Mũi tên đó là tín hiệu, hai bên quan đạo lập tức xuất hiện loạn tiễn cùng phát. Lực của mũi tên rất mạnh mẽ. Liên tục bắn về phía tùy tùng Đột Quyết và quân Đường hộ vệ. Trên quan đạo lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết. Vòng thứ nhất hơn hai trăm mũi tên đã khiến năm mươi người ngã xuống ngựa. Nhóm quân Đường và tùy tùng Đột Quyết lập tức loạn thành một đoàn. Bọn họ sợ tới hồn bay phách lạc. Mười mấy tên kỵ binh thì thúc ngựa chạy trốn.
Lúc này, đợt tên bắn thứ hai lại tới. Mũi tên tinh chuẩn mà mạnh mẽ. Lại có ba mươi người ngã xuống ngựa. Hai đợt tên qua đi, trên quan đạo đã có hơn phân nửa người chết. Người và ngựa chết nằm đầy trên đất. Còn lại hơn bốn mươi người hướng bốn phía chạy trốn.
Quân Tùy không có bắn ra vòng thứ ba. Chỉ thấy tiếng kêu rung trời, Mã Thiệu suất lĩnh hơn hai trăm kỵ binh Tùy từ trong rừng cây lao ra. Hơn mười kỵ binh Đường hoảng hốt chạy bừa, ý đồ trốn lên núi, vừa lúc gặp phải kỵ binh Tùy lao ra, liền bị trường mâu đâm ngã xuống đất.
Nhiệm vụ của quân Tùy không chỉ có bắn phục kích đội ngũ ngày. Mà còn không để cho bọn hắn trốn thoát một ai. Quân Tùy vung một tấm lưới lớn lên để chặn lại. Rồi dùng tiễn bắn về phía quân Đường chạy trốn. Bọn họ không chấp nhận đầu hàng, tất cả địch nhân đều phải chết…
Tần Hoài Ngọc đã dẫn người dùng cây cối phá hỏng đường lui của thung lũng. Y lưu lại mười tên lính phòng thủ cửa thung lũng. Còn mình thì dẫn theo bốn mươi kỵ binh từ phía sau bọc đánh. Những điều này đều là do y học được từ trong binh thư. Không thể xuất hết binh ra đánh, cần phải lưu một ít phòng thủ nơi hiểm yếu.
Tần Hoài Ngọc gương mẫu đi đầu, dẫn theo bọn lính tìm tòi. Lúc này, chỉ nghe thấy phía đối diện vang lên tiếng vó ngựa. Một gã tùy tùng Đột Quyết đang cưỡi ngựa chạy như bay về phía bên này. Trên người y có cắm hai mũi tên, cả người đẫm máu. Phía sau là năm sáu tên binh lính Tùy đuổi theo.
Tần Hoài Ngọc hét lớn một tiếng, phóng ngựa xông lên. Dùng cây giáo mạnh mẽ đâm về phía đối phương. Nhưng mắt thấy ngọn giáo sắp đâm vào, thì hai mắt của y lại nhắm lại. Đây là lần đầu tiên y giết người. Y không thể đối mặt với thời khắc đầy máu tanh này được. Ngọn giáo đâm xuyên qua ngực người Đột Quyết. Tùy tùng Đột Quyết liền bị mất mạng, máu tươi vung tới trước mặt của Tần Hoài Ngọc. Y ngơ ngác nhìn thi thể người tùy tùng Đột Quyết một lúc lâu….
Quận Y Ngô, đang có một nhánh quân gồm một trăm nghìn người rút lui về hướng đông. Trong đội ngũ có bảy phần là người Hán. Những người Hán này phần lớn là những người mất đất đai, vào năm Đại Nghiệp từ Trung Nguyên di cư tới quận Y Ngô. Cũng có những kẻ phạm tội ở Trung Nguyên, cả nhà bị đày lưu vong tới Y Ngô. Cũng không thiếu người Ô Tôn bị người Đột Quyết chinh phục. Bọn họ cũng là cả nhà dời về phía nam, nhân số lên tới mấy chục nghìn.
Bọn họ vốn sống cuộc sống mới yên bình ở quận Y Ngô. Nhưng lúc này, bọn họ không thể không vứt bỏ nhà mới, rút lui về quận Đôn Hoàng. Dương Nguyên Khánh ra lệnh, tạm thời buông tha quận Y Ngô, dời về Đôn Hoàng. Đây là một chiến lược rút lui, Tây Đột Quyết đang đóng một trăm nghìn quân ở phía tây quận Y Ngô, giống như một con hổ rình mồi vậy.
Quận Y Ngô còn được gọi là Tây Vực Thập Tự Đạo. Hướng đông đi qua Tinh Tinh Hạp có thể vào hành lang Hà Tây. Hướng đông bắc đi qua Chiết La Mạn sơn, là tới đại thảo nguyên Mạc Bắc. Hướng nam trải qua Y Ngô đạo là tiến vào phía nam Thiên Sơn. Cho nên nơi này có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng.
Nhưng vì để sống mái với Tây Đột Quyết, quân Tùy quyết định tạm thời buông tha quận Y Ngô. Đợi sau khi thiên hạ thống nhất thì lại đoạt lại Y Ngô.
Các nam nhân vội vàng kéo xe ngựa, chở người già, trẻ nhỏ và các loại vật phẩm chậm rãi đi trên đường lớn về phía đông. Nữ nhân thì ngồi trên lưng ngựa, theo sát người nhà. Mọi người không ngừng quay đầu lại nhìn về phía tây, trong ánh mắt tràn đầy lưu luyến.
Ở cách đó, sáu ngàn kỵ binh Tùy bảo vệ một trăm nghìn người rút về phía đông. Bọn họ chia thành các đội trăm người, mặc giáp mang nón trụ, tay cầm trường mâu chiến đao, ánh mắt liên tục cảnh giác. Trên một gò đất nhỏ, Tô Định Phương cùng hơn mười thân binh, ánh mắt phức tạp nhìn xuống dưới đội ngũ trùng trùng điệp điệp kia.
Buông tha quận Y Ngô là mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, do y đến chấp hành. Trong lòng Tô Định Phương vạn phần không muốn. Với y mà nói, chưa chiến đã lui, đã coi như là thất bại. Mặc kệ là nguyên nhân gì, đối mặt với đại quân một trăm nghìn người của Tây Đột Quyết như hổ rình mồi, bọn họ không có nghênh chiến, mà là rút lui.
Việc rút lui này khiến Tô Định Phương cảm thấy nhục nhã. Y chỉ đành trầm mặc. Lúc này, có binh lính cưỡi ngựa từ phía tây chạy tới báo:
- Tướng quân, Vương Thái Thú đã tới!
Một lát sau, có mấy con ngựa chiến xông lên gò đất nhỏ. Người cầm đầu là một vị chừng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, bộ dáng hào hoa phong nhã. Y chính là Thái Thú quận Y Ngô, Vương Hàm Đan. Y vốn là Huyện lệnh huyện Đôn Hoàng. Năm trước được thăng làm Thái Thú quận Y Ngô.
- Tô tướng quân, mọi người đi chậm như vậy, có thể bị quân Đột Quyết truy kích hay không?
Vương Thái Thú lộ vẻ lo lắng hỏi.
Tô Định Phương lắc đầu nói:
- Xạ Quỹ tạm thời không có tính toán muốn khai chiến cùng chúng ta. Chúng ta chủ động rút lui, y không có lý do gì gây gổ. Dù sao địch nhân lớn nhất của y là Đông Đột Quyết. Nói không chừng còn có thể cùng chúng ta hợp tác, cùng đối phó với Mạc Bắc Đột Quyết.
- Tô tướng quân cảm thấy chúng ta có khả năng hợp tác với Tây Đột Quyết hay sao?
Vương Thái Thú lại hỏi.
Tô Định Phương nở nụ cười thản nhiên nói:
- Điện hạ đã nói cho ta biết. Ít nhất trong mắt của Tây Đột Quyết, chúng ta cùng bọn họ không có sự xung đột về lợi ích. Mà Mạc Bắc Đột Quyết là địch nhân của song phương. Cho nên chúng ta còn có cơi hội hợp tác. Từ thời Đạt Đầu, giấc mộng trở về Mạc Bắc, chính là điều người Tây Đột Quyết muốn nhất. Đã qua vài chục năm, giấc mộng về cố hương của bọn họ vẫn không có thay đổi. Mà triều Tùy chúng ta sẽ không chiếm Mạc Bắc. Đây là cơ sở để song phương hợp tác.
Nói tới đây, ánh mắt của Tô Định Phương lại nhìn về hướng đông, có chút suy nghĩ nói:
- Ta phỏng chừng điện hạ đã phái sứ giả đến Tây Đột quyết rồi… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK