Sau khi xa giá của Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng đi qua Lâm Du Quan, y lập tức làm hai chuyện. Thứ nhất là thay quân coi giữ ở Lâm Du Quan đổi thành đội cấm vệ quân của y. Thứ hai là tạm ngừng việc tiến quân về phía bắc, đại quân chinh phạt Liêu Đông không tiến về phía bắc nữa mà trấn thủ ở bên ngoài Lâm Du Quan. Tất cả các tin tức đều được phong tỏa nghiêm ngặt.
Đồng thời Dương Quảng phái Thái phó tự khanh Dương Nghĩa Thần đi theo đường Liêu Đông, Tả quang lộc đại phu Vương Nhân Cung đi đường Phù Dư. Y lại lệnh cho Tả dực vệ đại tướng quân Lai Hộ Nhi tấn công theo đường thủy. Bốn vị đại tướng mỗi người thống lĩnh mấy vạn đại quân phát động tiến công Triều Tiên.
Buổi trưa, Dương Nguyên Khánh dẫn ba vạn đại quân đi tới trấn Liêu Viễn nơi quân Tùy thiết lập hậu cần trọng địa ở bờ tây Liêu hà. Hắn lập tức hạ lệnh cho cả đội quân lập doanh trại tại chỗ.
Đại quân cẩn thận lập doanh trại, từng tòa từng tòa doanh trướng xếp hàng chỉnh tề, quân kỳ bay lên phấp phới. Bên ngoài họ còn đào chiến hào, dựng hàng rào sắt, đồng thời cắm hơn mười ngàn ngọn giáo xung quanh đại doanh, đầu nhọn của giáo chĩa ra ngoài.
Trước tòa doanh trướng của chủ soái, Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú kho hàng đen đen cách đó chừng một dặm. Ở đó đang chứa đựng gần triệu thạch lương thực và hàng trăm ngàn kiện binh giáp. Tình thế ngày càng ác liệt, cho dù y đã khuyên bảo phụ thân Dương Huyền Cảm kiềm chế dã tâm, Dương Huyền Cảm cũng đã đồng ý rồi nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn có một cảm giác nguy cơ rất lớn. Một khi Nguyên thị khởi binh tạo phản, Dương Huyền Cảm liệu có thể kiềm chế được mình sao?
Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin tức, Dương Huyền Túng và Dương Vạn Thạch đã trốn khỏi quân đội, còn huynh đệ Dương Tuấn và Dương Vanh cũng lấy cớ phải thăm viếng phụ mẫu mà không cùng triều đình Tùy tiến đánh Liêu Đông. Dương Huyền Cảm sau khi đã bố trí đâu vào đấy, càng ngày càng gấp gáp khởi sự, toàn bộ người nhà họ Dương đều đã bỏ chạy hết. Tuy nhiên Dương Huyền Cảm lại không hề thông báo cho hắn, nói cách khác Dương Huyền Cảm không hề suy nghĩ đến tình cảnh của hắn. Điều này chứng tỏ Dương Huyền Cảm đã hoàn toàn vứt bỏ hắn rồi.
Dương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài, giờ khắc này hắn ngược lại lại có cảm giác được giải thoát. Cuối cùng thì hắn cũng có thể một cước đá văng cục đá “thân tình” chặn ngang trước mặt mình rồi.
- Nguyên Khánh!
Phía sau có người gọi hắn, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại thì thấy Tư Mã Lý Tĩnh. Hắn liền gật đầu cười cười:
- Mời vào trướng nói chuyện!
Trong lòng Lý Tĩnh có chút sầu lo, hắn cảm nhận được tình hình nghiêm trọng của thế cục. Không ngờ Thánh thượng lại dừng lại ở Lâm Du Quan mà không hề tiến về phía Bắc.
Lý Tĩnh ngồi xuống, một gã thân binh mang tới cho y một chén trà nóng. Lý Tĩnh nhận lấy chén trà hỏi:
- Nguyên Khánh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Tĩnh là do Dương Nguyên Khánh phái người mời tới. Bây giờ hắn muốn bình tĩnh nói chuyện với Lý Tĩnh. Dương Nguyên Khánh cúi đầu thở dài một tiếng:
- Con thật có lỗi, bây giờ mới nói được cho thế thúc. Trên thực tế, tới cuối năm ngoái con cũng mới biết được mọi chuyện.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Phụ thân con có khả năng sẽ khởi binh tạo phản!
Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng.
- Cái gì?
Lý Tĩnh giật mình đứng lên, y trừng mắt nhìn Dương Nguyên Khánh:
- Con….. con muốn nói Huyền Cảm muốn tạo phản sao?
- Đây chỉ là do con suy đoán mà thôi, ông ấy chưa từng nói với con là ông ấy muốn tạo phản, nhưng con có thể cảm nhận được.
Lý Tĩnh lại chậm rãi ngồi xuống, y có thể cảm nhận được nội tâm Dương Nguyên Khánh đang vô cùng rối bời:
- Con nói đây chỉ là suy đoán sao?
- Dương Nguy nghe được tin tức từ phụ thân, Dương gia đang bí mật chiêu binh mãi mã. Đầu năm khi về kinh báo cáo, con đã tới hỏi riêng phụ thân, ông ấy không hề phủ nhận. Cho nên con cảm thấy suy đoán của con có lẽ là sự thật.
Lý Tĩnh trầm mặc một lát lại thấp giọng hỏi:
- Vậy con định làm gì bây giờ?
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi tới trước cửa doanh trướng, ánh mắt nhìn về phía kho hàng ở phía xa. Thật lâu sau hắn mới trầm giọng nói:
- Hôm qua con nhận được tin tức, Dương Huyền Túng, Dương Vạn Thạch, Dương Tuấn và Dương Vanh đều không có ở Liêu Đông. Có lẽ họ đều đã nhận được tin báo nên mới trốn chạy như vậy.
- Chẳng lẽ ông ấy không nói cho con biết sao?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Ông ấy đã không màng tới sự sống chết của con nữa rồi.
Lý Tĩnh bỗng nhiên phẫn nộ đứng lên, y đập mạnh bàn một cái:
- Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ông ta lại không nghĩ đường lui cho con sao. Ít nhất cũng phải nói với con một tiếng chứ. Bây giờ Lâm Du Quan đã bị phong kín, bảo con phải đi đâu về đâu đây?
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Đi đâu về đâu thì con đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như ông ấy dám cả gan tạo phản thì con sẽ nói rõ cho cả thiên hạ biết, lên án sự tạo phản của ông ấy, đồng thời cắt đứt quan hệ phụ tử với ông ta.
Lý Tĩnh trầm tư một lúc lâu, cuối cùng y thở dài một tiếng nói:
- Nguyên Khánh, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta khuyên con không nên đi bước này.
Dương Nguyên Khánh lại ngồi xuống:
- Hôm nay con mời thế thúc tới đây là hy vọng thế thúc có thể ủng hộ con. Con hy vọng thế thúc có thể đồng ý với con, bất kể con lựa chọn biện pháp nào thì thế thúc cũng luôn bên cạnh con.
Ánh mắt Lý Tĩnh lộ vẻ khó xử, y cúi đầu cả nửa ngày trời không nói gì cả. Dương Nguyên Khánh hiểu được sự khó xử của y, hắn cười nói:
- Vợ con thế thúc con đã bố trí ổn thỏa rồi, đảm bảo bọn họ sẽ được an toàn.
Lý Tĩnh chấn động cả người, y không thể tin nổi nhìn vào Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:
- Nếu đã đoán được phụ thân con sẽ tạo phản thì con sao có thể thờ ơ được. Không chỉ có vợ con của thế thúc mà ngay cả huynh đệ phụ mẫu của Tô Liệt, con cũng đã báo cho họ dời đi rồi.
Lý Tĩnh nhìn ánh mắt tự tin và kiên nghị của Dương Nguyên Khánh thì máu trong người y cũng sôi sục cả lên. Một loại niềm tin đã từng có thời trẻ trong y như sống lại, ánh mắt y bỗng nhiên sáng hẳn lên. Tuy nhiên y vẫn kìm chế sự kích động trong nội tâm của mình, y yên lặng gật dầu. Cái gật đầu này chính là lời hứa của Lý Tĩnh với hắn.
Tiễn Lý Tĩnh đi xong, Dương Nguyên Khánh lại sai người mời phó tướng Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa tới doanh trại của hắn. Sử Thiết Sinh là cháu của danh tướng Sử Vạn Tuế, còn Vương Nhân Nghĩa là cháu của Tổng quản Lương Châu Vương Thế Tích. Tổ phụ hai người đều bị Văn Đế Dương Kiên giết chết, bọn họ đã tòng quân ở U Châu nhiều năm nay. Tuy có võ nghệ trong người nhưng vì đời trước như vậy nên bọn họ chỉ được đảm nhiệm chức quan quân thấp kém mà thôi, một người đảm nhận chức Lữ soái, một người chỉ là Đội chính.
Nhưng do được Dương Nguyên Khánh đề bạt nên hai người đều đảm nhiệm chức phó tướng, mỗi người thống lĩnh ba ngàn quân.
Mùa đông năm trước quân U Châu đã lấy cớ diệt phỉ chỉnh đốn đội ngũ một lần nữa, tẩy trừ toàn bộ thân tín Nguyên Hoằng Tự. Ba tháng trước Dương Nguyên Khánh lại lấy cớ chinh phục Liêu Đông chỉnh đốn lại ba vạn tinh binh U Châu một lần nữa. Lần này là nhằm vào những quan viên từ cấp thấp tới cấp trung như Lữ soái và Giáo Úy, tẩy trừ được hơn một trăm con cháu của quý tộc Quan Lũng. Hơn nữa hắn còn cài được thân binh của mình vào trong đó nhằm đảm bảo có thể tuyệt đối khống chế được ba vạn quân U Châu này.
Đồng thời, Dương Nguyên Khánh còn chia quân U Châu ra làm mười đội, mỗi đội ba ngàn người, một ngàn kỵ binh và hai ngàn bộ binh. Mười đội quân này lần lượt do bảy tên thiết vệ và Tô Liệt đảm nhiệm chức phó tướng, hai viên phó tướng còn lại sẽ do Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa đảm nhiệm.
- Ta mời hai ngươi tới đây là do ta muốn nói cho hai ngươi một chuyện. Thiên hạ sắp đại loạn, ta muốn tự mình độc lập, không biết ý hai người thế nào?
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhanh nhạy nhìn hai người. Nếu như hai người không phục thì hôm nay hắn nhất định sẽ giết cả hai người, tuyệt đối không tha.
Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa nhìn nhau, bọn họ cùng nhau quỳ gối chắp tay nói:
- Chúng bỉ chức nguyện vì Tổng quản mà dốc sức.
- Những lời mà các ngươi nói có phải là lời đáy lòng không?
Sử Thiết Sinh rưng rưng nói:
- Tổ phụ của chúng bỉ chức đều bị Dương Kiên giết chết, chúng bỉ chức vốn là tội nhân của Đại Tùy bị bắt đến U Châu sung quân. Cũng nhờ có Tổng quản không vứt bỏ, đặc biệt đề bạt chúng bỉ chức làm đại tướng. Ân tình như vậy, chúng bỉ chức nào dám có ý khác.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Tốt lắm, hai người hãy ra lời thề đi!
Hai người không chút do dự rút chiếc dao găm từ trong giày ra cắt vào tay rồi bôi máu tươi lên trán. Sử Thiết Sinh quỳ gối xuống đấy, nhìn lên bầu trời nói:
- Trời xanh trên cao, ta Sử Thiết Sinh lấy anh linh phụ mẫu ra thề, nguyện trung thành với Tổng quản Dương Nguyên Khánh. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt!
Vương Nhân Nghĩa cũng quỳ xuống thề với trời:
- Trời xanh chứng giám, ta Vương Nhân Nghĩa lấy anh linh tổ phụ ra xin thề, nguyện trung thành với Dương Nguyên Khánh. Nếu làm trái lời thề, thiên địa bất dung!
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy hai người ra lời thề như vậy trong lòng vô cùng vui mừng. Hắn vội vàng đỡ bọn họ dậy cười nói:
- Hai vị tướng quân, Dương Nguyên Khánh ta cũng quyết không phụ hai ngươi, đảm bảo gia tộc nhà hai ngươi đời đời hưởng vinh hoa phú quý.
Dương Nguyên Khánh mời bọn họ ngồi xuống rồi lại quay sang nói với viên thân binh:
- Đi mời tám vị thiên tướng còn lại qua đây!
Lúc này hắn mới cười nói với hai người:
- Tô Liệt là chí giao, còn tất cả những vị thiên tướng khác đều là thiết vệ của tổ phụ ta. Thập bát thiết ảnh vệ, chắc hai người biết chứ?
Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa chợt hiểu ra, chẳng nhẽ Dương Nguyên Khánh lại tín nhiệm đám người Dương Gia Thần như vậy, thì ra chính là Thiết ảnh vệ của Dương Tố. Sử Thiết Sinh ngẫm nghĩ một lát nói:
- Tổng quản quyết định khởi sự xưng đế sao?
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai y cười nói:
- Không nghiêm trọng vậy đâu, ta chỉ là muốn làm một trưởng quan Đại Tùy không nghe lời chút thôi.
Sử Thiết Vương và Vương Nhân Nghĩa đều thở phào một tiếng, hai người đều tưởng rằng Dương Nguyên Khánh muốn tạo phản xưng đế. Thái độ của Dương Nguyên Khánh làm bọn họ càng thêm yên tâm hơn.
Lúc này, Tô Liệt và những thiên tướng khác lần lượt đi vào trong. Tám người bọn họ cộng thêm Sử Thiết Sinh và Vương Nhân Nghĩa thống lĩnh ba vạn quân của Dương Nguyên Khánh. Hầu Mạc Trần Nghệ đảm nhiệm chức Đốc quân quận Trác nhưng lại không ra trận đi chinh phạt Liêu Đông, còn hai Thiết vệ khác nữa vẫn ở lại U Châu làm tai mắt ở U Châu cho Dương Nguyên Khánh.
Hơn hai trăm viên cận binh đều đứng canh giữ bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được phép vào. Dương Nguyên Khánh đi thẳng vào vấn đề:
- Lần này Thánh thượng chinh phạt Liêu Đông chỉ là ngụy trang mà thôi. Hiện giờ người dẫn năm mươi vạn đại quân đóng giữ ở Lâm Du Quan. Ta đã quyết định, quân đội của mình sẽ không qua Liêu Thủy mà cứ ở đây án binh bất động.
Dương Nguyên Khánh trước đó đã từng nói qua chuyện này với tám người còn lại. Tất cả mọi người đều đã biết sách lược của hắn, không ai nói lời nào, ai nấy đều lặng yên lắng nghe.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn mọi người một cái. Hắn nói tiếp:
- Bây giờ đang là tháng năm, ta ước đoán chậm nhất một tháng nữa Trung Nguyên nhất định sẽ nổi dậy từng đợt sóng tạo phản. Đầu tiên có lẽ là Nguyên thị tạo phản, tiếp đó có thể là Hoằng Nông Dương thị. Năm Nhân Thọ thứ tư ta đã bị Hoằng Nông Dương thị trục xuất ra khỏi gia tộc, tất cả những gì họ làm đều không liên quan gì tới Dương Nguyên Khánh ta. Tuy nhiên ta cũng phải có sự chuẩn bị tự bảo vệ mình trước, không để bất cứ kẻ nào xâm lược. Các vị đều là các vị tướng tâm phúc của ta, hôm nay ta nói toàn bộ tâm tình của mình cho mọi người biết, hy vọng chư vị có thể cùng ta vào sinh ra tử, tạo dựng sự nghiệp.
Mọi người thi nhau quỳ xuống thi lễ:
- Chúng ty chức nguyện dốc lòng vì Tổng quản!
Dương Nguyên Khánh lệnh cho mọi người trở về doanh trại của mình chỉnh đốn quân mã. Tô Liệt được giữ lại, Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Cùng ta tạo phản, ngươi có hối hận không?
Tô Liệt lắc đầu nói:
- Độc phu vô đạo, đồ thán sinh linh. Tô Định Phương ta hận không thể tự tay giết chết tên quốc tặc này. Hơn nữa tướng quân lại không có tạo phản, sao ta có thể hận người chứ?
(Độc phu vô đạo, đồ thán sinh linh: ý nói người cầm quyền không có đạo đức giết hại khiến sinh linh lầm than)
- Ngươi nói không sai, nhưng ta cũng không nóng lòng.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười nói:
- Ta dù có ý muốn tạo phản nhưng thời cơ vẫn chưa tới. Người khởi sự trước chẳng qua là lát đường cho người đi sau mà thôi. Chỉ có người mưu định rõ ràng rồi hành động mới có thể đi tới cuối đường.
Tô Liệt yên lặng gật đầu, Dương Nguyên Khánh lại nói với y:
- Ta giữ ngươi lại là có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.
Tô Liệt vội vàng chắp tay nói:
- Xin tướng quân hạ lệnh!
Dương Nguyên Khánh lấy một tấm bản đồ Liêu Đông trải lên bàn. Hắn chỉ chỉ trấn Liêu Viễn nói:
- Hiện giờ chúng ta đang ở đây, đi về hướng tây bắc mười tám dặm, ở phía đông núi Y Vô Xương có một khu chăn nuôi rộng mấy nghìn khoảnh. Đây là khu chăn nuôi hậu cần để chinh phạt Triều Tiên, nuôi dưỡng gần hai trăm ngàn con chiến mã. Ngươi hãy thống lĩnh nhân mã tới đó, cứ nói rằng chinh phạt Liêu Đông cần thiết, hãy mang bảy mươi ngàn con chiến mã về đây.
- Ty chức tuân mệnh!
Tô Liệt khom người thi lễ tiếp nhận lệnh tiễn rồi vội bước ra ngoài. Dương Nguyên Khánh lại nhìn lên tấm bản đồ Lâm Du Quan, không biết Dương Quảng đã bố trí bao nhiêu quân đội ở đây. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK