Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời nhá nhem tối, từng chiếc xe ngựa lần lượt dừng trước phủ của Nguyên Thọ. Hôm nay là ngày sinh nhật Hầu Mạc Trần thị vợ của Nguyên Thọ. Nguyên Thọ muốn tổ chức mừng nho nhỏ. Phát đi hơn ba mươi tấm thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi hơn ba mươi Quan Lũng quý tộc quan trọng.
Nguyên Tắc em của Nguyên Thọ và con trưởng Nguyên Thượng Võ đang đứng ở cửa đón khách. Lúc này một chiếc xe ngựa dừng lại, trên thùng xe treo đèn lồng có viết hai chữ “Đậu phủ”. Chắc là Đậu Kháng đến. Nguyên Tắc vội vàng tiếp đón.
Đậu Kháng và đệ tộc Nguyên Thọ có quan hệ rất tốt với Nguyên Hoàng Tự tổng quản U Châu. Cũng là thế gia Quan Lũng quan trọng Nguyên Thọ ký gởi hy vọng. Không ngờ, trong xe cuối đầu đi ra là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi. Nguyên Tắc hơi ngây ngẩn cả người. Không phải nói đích thân Đậu Kháng tới sao? Sao biến thành Đậu Diễn con trưởng của gã?
Đậu Kháng Tổng quản U Châu từ sau khi nghi có dính líu đến Dương Lượng tạo phản bị bắt, vẫn nhàn rỗi ở nhà, chờ cơ hội ra làm quan lần nữa. Vốn tối nay đích thân Đậu Kháng tới nhà. Nhưng lúc sắp đi thì thay đổi chủ ý, bảo con trưởng Đậu Diễn thay gã đi.
Đậu Diễn chắp tay cười nói:
- Phụ thân vốn muốn đến, kết quả lúc ra cửa mắt cá bị trật, đau buốt không chịu nổi, đành phải lệnh cháu thay ông đến chúc thọ. Chỗ thất lễ, xin thế thúc thông cảm!
Trong lòng Nguyên Tắc thất vọng dị thường, lại không còn cách nào. Lúc này, một chiếc xe ngựa khác cũng tới. Nguyên Thượng Võ ra đón, rất khéo, là Lý Kiến Thành thay phụ thân đến.
- Gia phụ bệnh nặng, thật sự không thể đến, đặc biệt lệnh ta đưa đến một phần lễ quà mọn, bất thành kính ý.
Nguyên Tắc liếc nhìn Lý Kiến Thành một cái, để lộ ra vẻ mặt khinh thường. Y đương nhiên biết Lý Uyên là giả bệnh. Đơn giản chính là không muốn xuất đầu buộc tội Dương Nguyên Khánh bắn tên giết Nguyên Thiện Võ. Một người vô dụng yếu đuối điển hình, ông đến hay không cũng không sao.
Nguyên Tắc không để ý Lý Kiến Thành. Đậu Diễn và Lý Kiến Thành là họ hàng trong tộc, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giao tình sâu đậm, y sớm đón tiếp, cười nói:
- Đại lang, sớm biết đằng sau xe là ngươi, ta đợi sẽ ngươi chút xíu.
Lý Kiến Thành cũng cười nói:
- Ta còn ló người gọi ngươi mấy tiếng, ngươi lại không nghe thấy. Ta còn cho rằng đầu năm chưa mời ngươi uống rượu nên mang hận trong lòng.
Hai người đều cười ha hả, tay trong tay thân mật đi vào trong Nguyên phủ. Lách qua bức tường, Lý Kiến Thành thấy xung quanh không có người, lúc này mới thấp giọng hỏi:
- Không phải nói đích thân bá phụ đến sao? Sao lại không đến?
Đậu Diễn liếc nhìn phía sau, khinh thường bĩu môi:
- Phụ thân ta nói đây là thù riêng của Nguyên gia và Dương Nguyên Khánh. Trưa nay không ngờ Nguyên Mẫn bị đánh gãy chân. Bởi vậy có thể thấy mối thù giữa bọn họ rất sâu. Phụ thân không muốn tham gia vào thù hận giữa bọn họ, cho nên không đến.
Lý Kiến Thành ngạc nhiên. Đánh gãy chân Nguyên Mẫn không ngờ xảy ra hậu quả như vậy. Làm y không ngờ được, y liền nói:
- Không phải nói muốn liên kết với thế lực Quan Lũng đối phó sĩ tộc Sơn Đông sao?
- Kiến Thành, chuyện này nói không rõ. Phụ thân ta vốn nghi ngờ đây chỉ là cái cớ của Nguyên gia, nói là đối phó sĩ tộc Sơn Đông, trên thực tế là báo thù riêng. Sau chuyện xảy ra lúc trưa, phụ thân càng không tin. Dù sao chuyện này Đậu gia đã quyết định không tham gia.
Lý Kiến Thành gật đầu:
- Không tham gia là chính xác, tham gia ngược lại sẽ chuốc họa cho bản thân.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh tới đại đường. Trong đại đường đã ngồi hai mươi mấy người, tụ tập chung một đại đường, đều là đại diện gia tộc phái tới, cũng có một số nhân vật quan trọng tới. Nguyên Thọ đang nói chuyện với Vu Trọng Văn. Còn Trương Cẩn thì đang nói chuyện cùng Vũ Văn Khải. Độc Cô gia phái đến là trưởng tôn Độc Cô Khí. Vi gia cũng đến, là Vi Hiếu Khoan con trai của Vi Tế. Còn có con trai của Hạ Lâu Tử Can, Kiềm An Thái Thú Hạ Lâu Thiện Trụ, em của Hạ Nhược Bật – Hạ Nhược Đông là Vạn Vinh quận công. Thậm chí cả An Đức Vương Dương Hùng cũng phái con út Dương Sư Đạo đến.
Trên danh nghĩa mọi người là đến chúc thọ, nhưng trên thực tế lại mỗi người đều có tâm tư. Có người thật sự là muốn đối phó Dương Nguyên Khánh. Ví dụ như Hạ Nhược Đông hận không thể đem Dương Nguyên Khánh chém thành trăm mảnh.
Có người muốn đối phó sĩ tộc Sơn Đông, tiêu biểu điển hình nhất là Kinh Triệu Vi thị. Gia tộc Vi thị chủ yếu vì Vi Hiếu Khoan mà hứng khởi. Nói trên ý nghĩa nghiêm khắc, không thuộc loại quý tộc Quan Lũng, mà giống Hoàng Nông Dương thị và Lũng Tây Lý thị, thuộc loại sĩ tộc Quan Lũng. Kinh Triệu Vi cho rằng nội các tể tướng hẳn là có đại biểu sĩ tộc Quan Lũng. Hoằng Nông Dương thị lên không nổi, vậy thì chắc là Kinh Triệu Vi thị đến đảm nhiệm. Bọn họ đối với tin vui Bùi Phiệt chiếm hai vị trí Tể tướng mà bất mản trong lòng.
Mặt khác, Vi thị vì vợ của Nguyên Thượng Võ tư thông với Tề vương mà rất hổ thẹn với Nguyên gia. Cho nên lần này do Vi Tế nhân vật quan trong gia tộc Vi thị đến tham gia.
Nhưng phần lớn mọi người đều hy vọng mượn cơ hội này tụ hợp lại quý tộc Quan Lũng. Mấy năm nay Thánh Thượng chèn ép gia tộc Quan Lũng, mọi người đều rõ như ban ngày. Nếu mình không tranh thủ, cuối cùng nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, quý tộc Quan Lũng sẽ hoàn toàn suy bại. Nhưng vì ảnh hưởng của chuyện về Nguyên Mẫn lúc trưa, còn có không ít người đều trong lòng hoài nghi, phái con đến tham gia, là để thăm dò thực hư trước.
Lúc này, Nguyên Thọ thấy mọi người đến cũng xấp xỉ rồi, liền đứng dậy cười nói:
- Các vị xin hãy yên lặng!
Trong đại đường dần dần yên tĩnh, Nguyên Thọ cao giọng nói:
- Nguyên phủ hoan nghênh các thế gia Quan Lũng đã đến. Hôm nay là sinh nhật của thê tử ta, đồng thời cũng nhân cơ hội này, thảo luận một chút với mọi người về tiền đồ của thế gia Quan Lũng.
Trước đó Nguyên Thọ thương lượng qua với Trương Cẩn, không thể nói thẳng ra là đối phó với Dương Nguyên Khánh, sẽ làm rất nhiều người phản cảm, cho rằng Nguyên gia là đang hiệp đại nghĩa báo tư thù. Chỉ có thể nói là đối phó sĩ tộc Sơn Đông, cuối cùng rơi vào người Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh chỉ có thể là một trong của sĩ tộc Sơn Đông.
Nguyên Thọ đang chuẩn bị nhắc lại huy hoàng của quý tộc Quan Lũng trước. Đang lúc này, một quản gia hoảng hốt khẩn trương chạy đến:
- Lão gia, lão gia!
Phát ngôn của Nguyên Thọ bị ngắt lời, gã vô cùng tức giận, phẫn nộ quát:
- Chuyện gì?
Quản gia lắp bắp nói:
- Dương... Nguyên Khánh đến rồi, nói... muốn xin lỗi lão gia!
Trong đại đường náo động lên. Dương Nguyên Khánh không ngờ tới cửa, đến xin lỗi. Thật là xin lỗi không? Nguyên Thọ không thể nói thêm gì nữa. Nếu là bình thường, gã sẽ thét ra lệnh lấy côn đánh đuổi, nhưng bây giờ gã không dám xử lý qua loa. Nguyên Thọ nhìn thoáng qua Trương Cẩn. Trương Cẩn là quân sư của gã, Trương Cẩn gật đầu, ý là xử lý chuyện của Dương Nguyên Khánh trước, nếu không ngược lại sẽ dẫn đến nghi ngờ vô căn cứ của mọi người.
Cơn lửa giận đang dấy bùng lên trong lòng Nguyên Thọ. Dương Nguyên Khánh đánh gãy chân con gã, lại còn mặt mũi đến xin lỗi. Gã chắp tay nói với mọi người:
- Xin các vị tạm ngồi xuống, ta đi chút sẽ trở lại.
Nhưng chuyện này ai cũng không chịu ngồi ở đây. Mọi người đều đứng dậy, đi theo Nguyên Thọ. Có người còn kéo tay áo la lên:
- Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng, ta bất bình cho Nguyên huynh.
Lý Kiến Thành mơ hồ đoán được mục đích tới cửa của Dương Nguyên Khánh, hẳn chính là vì ân oán riêng của hắn và Nguyên Thọ. Lấy sự tụ tập của quý tộc Quan Lũng suy yếu, chỗ kỳ diệu của cái này và việc hắn đánh gãy chân của Nguyên Mẫn có hiệu quả như nhau.
Đây là một chiêu cực kỳ lợi hại, một khi đem xung đột của hắn và Nguyên Thọ biến thành ân oán riêng giữa hai người bọn họ. Như vậy cùng chung mối thù của quý tộc Quan Lũng, cũng chỉ là biến thành ủng hộ ngoài miệng, không ai sẽ xuất lực thật sự. Năm đó vụ của Hà Nhược Bật không phải bày ra trước mắt sao?
Lý Kiến Thành cũng rất muốn biết. Dương Nguyên Khánh cuối cũng sẽ làm thế nào khiêu khích, y cũng bước nhanh ra ngoài...
Ngoài cửa phủ, Dương Nguyên Khánh mặc một áo tím của quan văn, chắp tay sau lưng, mặt tươi cười. Sau lưng hắn vẫn luôn có hai thiết vệ đi theo, Tam Lang và Tứ Lang, chỉ vào cái hộp gỗ đặt trên bậc thang.
Mấy chục gia đinh của Nguyên phủ đang đứng trước cửa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chăm Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh vẫn ung dung chắp tay sau lưng, trên mặt mang ý cười thong dong. Hắn đã nghe thấy tiếng bước chân huyên náo trong phủ đi tới.
Mở cửa ra, các gia đinh đều tản ra hai bên, Nguyên Thọ đi nhanh ra, phía sau mấy người khách đến chúc thọ cũng đi theo.
Ánh mắt của Nguyên Thọ cay nghiệt nhìn thẳng Dương Nguyên Khánh, dùng một giọng điệu cực kỳ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi đến làm gì?
Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:
- Nguyên Khánh tuổi trẻ không hiểu chuyện, kết quá nhiều thù hận với Nguyên phủ, trong lòng thực sự rất bất an. Đặc biệt đến xin lỗi Nguyên nội sử, hy vọng có thể hóa giải thù oán riêng giữa chúng ta.
Trương Cẩn cũng hiểu Dương Nguyên Khánh là đang châm ngòi, phá hội nghị đêm nay. Gã tâm niệm vừa động, dứt khoát Nguyên Thọ tương kế tựu kế, cố ý hòa giả với Dương Nguyên Khánh. Như vậy lại làm chặn suy đoán của mọi người đối với gã là hiệp nghĩa báo thù riêng.
Trương Cẩn nháy mắt ra hiệu với Nguyên Thọ, Nguyên Thọ không để ý, gã lại thấp giọng ở sau lưng nói:
- Giả hòa giải.
Nguyên Thọ vẫn không để ý, Trương Cẩn cười khổ trong lòng:
- Đúng vậy, đệ đệ và chất nhi không có bị giết. Con trai bị đánh gãy chân, mối thù này làm sao hóa giải, ngay cả giả bộ cũng không được.

Nguyên Thọ giận dữ cười lại:
- Nguyên Khánh, giữa trưa lúc nãy ngươi đánh gãy chân con ta. Tối chạy đến muốn hòa giải. Ngươi xem Nguyên gia là người gì, có thể mặc cho ngươi tùy tiện vuốt mặt sao?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười:
- Chuyện lúc trưa là lệnh lang động thủ giết người trước. Ta chỉ là tự vệ. Hơn nữa lệnh lang cũng thừa nhận là Nguyên gia bịa đặt lời tiên tri ta, ý đồ đưa ta vào chỗ chết. Dương Nguyên Khánh ta đã đại nhân đại lượng không tính toán âm mưu ám hại của Nguyên gia đối với ta...
- Chờ một chút!
Trương Cẩn chặn lời Dương Nguyên Khánh, gã đi lên trước lạnh lùng nói:
- Dương tướng quân, những lời tiên tri đó không phải Nguyên gia bịa đặt. Đó là ngươi dùng kế lừa gạt ép buộc Nguyên Mẫn thừa nhận. Quốc có quốc pháp, nếu ngươi đều tra ra được là Nguyên gia làm. Vậy viết tấu chương hồi báo Thánh Thượng, trước mặt Thánh Thượng cáo trạng Nguyên gia. Ngươi lại dẫn theo tên ăn mày tự tiện tìm Nguyên Mẫn. Đây không phải là dụ kế là gì? Làm tăng thêm thù hận giữa ngươi và Nguyên gia.
Trương Cẩn quay đầu lại nói với mọi người:
- Các vị chắc đều hiểu, dụng ý của Dương Nguyên Khánh chính là muốn để mọi người cho rằng Nguyên gia và hắn là thù riêng, châm ngòi sự đoàn kết giữa quý tộc Quan Lũng chúng ta.
- Trương thượng thư, ông nhầm rồi, thật sự ông nhầm rồi!
Dương Nguyên Khánh vẫn dùng một loại giọng điệu cực kỳ lãnh đạm, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trương Cẩn, lắc đầu. Hắn cũng chắp tay nói với mọi người:
- Các vị đại thần, Dương Nguyên Khánh ta là quân nhân, coi trọng ân oán phân minh, không thích kiểu đấu tranh lén lút mưu tính hại nhau của quan văn. Ta hôm nay đến Nguyên gia, chính là muốn triệt đối chấm dứt ân oán này.

Hắn chắp tay về hướng Nguyên Thọ nói:
- Nguyên nội sử, người ta nói oan gia nên giải không nên kết. Các chư vị quan lớn làm chứng, ta chính thức xin lỗi ngài. Từ nay về sau, ân oán của chúng ta xóa bỏ, thế nào?
Nguyên Thọ môi mỏng hung tợn nói ra hai chữ:
- Nằm mơ!
Dương Nguyên Khánh hơi biến sắc, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Nguyên Thọ chậm rãi nói:
- Nguyên nội sử, thật không có chút cơ hội hòa giải sao?
- Dương Nguyên Khánh, ngươi quá ngây thơ rồi. Huyết hải thâm thù của chúng ta là một câu xin lỗi của ngươi thì có thể chấm dứt sao? Ngươi đi đi! Bây giờ ta sẽ không giết ngươi, hi vọng ngươi đừng xuất hiện trước cửa nhà Nguyên gia ta.
Nguyên Thọ âm thầm nén cơn lửa giận trong lòng, lại lần thứ ba nhắn nhủ mình không được tức giận, không được trúng kế của Dương Nguyên Khánh. Nếu hòa giải với hắn, bất luận là thật hay giả, Nguyên gia gã sẽ không ngẩng đầu lên trước mặt thiên hạ. Đây cũng là nguyên nhân gã không nhận lời làm bộ hòa giải của Trương Cẩn.
Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ thất vọng, thở dài. Dường như Nguyên gia mất đi một cơ hội ngàn năm.
- Nguyên nội sử, ta sẽ không đi, lúc nãy ta nói rồi. Hôm nay ta nhất định phải chấm dứt mối thù này.
Trong mắt Nguyên Thọ bắn ra lửa giận cuồn cuộn:
- Ngươi muốn gì, nói đi!
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh bỗng dưng trở nên âm độc, tràn đầy sát khí lạnh đến thấu xương. Dường như sau lưng hắn đang ẩn chứa một âm kinh thiên. Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua mặt mọi người, nhìn chăm chú bọn họ. Làn sát khí vô tình lạnh lẽo trong mắt mình thâm sâu rơi vào trong tâm bọn họ. Khiến trong lòng mỗi người đều sinh ra một sự sợ hãi nghi ngờ.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Nguyên Thọ, vẻ âm độc trong ánh mắt mất đi,mà trở nên sắc nhọn bình thường, hắn gằn từng chữ:
- Tốt lắm! Ta kính Nguyên gia là hoàng tộc Tiên Ti, chúng ta lấy phương thức của người Tiên Ti giải quyết thù hận này.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn. Dương Tam Lang tiến lên mở hộp gỗ trên bậc thang. Bên trong chỉ có một tờ giấy. Dương Nguyên Khánh chỉ vào tờ giấy, lạnh lùng nói với mọi người:
- Đây là quyết thư khiêu chiến của ta, ta chính thức hẹn Nguyên gia và ta tiến hành quyết đấu sinh tử, xin các vị đại thần làm người làm chứng cho chúng ta.
Dương Nguyên Khánh cố ý nói hai chữ “quyết đấu” rất nặng. Khách mời ở phía sau của Nguyên Thọ không ít đều là quan liêu lão thành vô cùng khôn khéo. Sắc mặt của rất nhiều người đều trở nên trắng bệch. Mặc dù trong lời nói của Dương Nguyên Khánh không có chút liên quan. Nhưng trong lời nói của hắn lại có một sự liên lụy vô hình. Rất nhiều người đều không tự chủ được nghĩ tới vụ án Hà Nhược Bật bốn năm trước. Lúc ấy Hà Nhược Bật không phải là hẹn Dương Nguyên Khánh tiến hành quyết đấu sinh tử sao?
Thánh Thượng lợi dụng mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Hạ Nhược Bật. Cuối cùng Độc Cô gia và Nguyên gia bị thương nặng, kéo ra bức màn đả kích gia tộc Quan Lũng.
Mọi người nghĩ tới lời tiên tri của Thánh Thượng, nghĩ tới lúc trước Nguyên Mẫn bị đánh gãy chân. Thánh Thượng không tỏ chút thái độ. Không ít người trong lòng đều dâng lên một ớn lạnh, chẳng lẽ lần này cũng sẽ có một cái bẫy sao?
Đây chính là một loại chiến thuật tâm lý cực kỳ cao minh. Dương Nguyên Khánh thề thốt không nhắc tới hoàng đế Dương Quảng đóng nhân vật chính trong quyết đấu giữa hắn và Nguyên gia. Hắn tuyệt đối cũng sẽ không trắng trợn ức hiếp mọi người, như vậy hắn sẽ rơi vào kiêng kị của Dương Quảng.
Hắn là dùng một loại ám chỉ tâm lý cao minh, đề xuất quyết đấu với Nguyên gia, làm tất cả mọi người đều liên tưởng đến vụ án của Hạ Nhược Bật.
Dương Nguyên Khánh thấy sắc mặt của mọi người đã thay đổi, liền biết mình đã đạt mục đích. Cánh cửa sắt của quý tộc Quan Lũng đã bị hắn đập vỡ.
Hắn hơi chắp tay:
- Nếu Dương nội sử nhất thời khó quyết định, ta có thể đợi. Các vị đại thần, Nguyên Khánh quấy rầy mọi người! Cáo biệt!
Dương Nguyên Khánh quay người liền đi, đi được mấy bước, hắn quay đầu lại nói với Lý Kiến Thành:
- Kiến Thành huynh, xin chuyển lời gia phụ, nói ta Dương Nguyên Khánh đa tạ!
Lý Kiến Thành biến sắc, giọng kinh hãi hỏi:
- Ngươi tạ ơn phụ thân ta cái gì?
Dương Nguyên Khánh cười bí hiểm:
- Trong lòng các ngươi hiểu!
Hắn quay người lại nghênh ngang mà đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK