Cuộc nội chiến của huynh đệ Vũ Văn nhìn có vẻ như là ngẫu nhiên, phát sinh hàng loạt những sự việc sai trái khiến huynh đệ hiểu lầm. Nhưng xuyên qua hình tượng để nhìn bản chất thì sẽ phát hiện ra cuộc nội chiến giữa huynh đệ Vũ Văn là tất yếu xảy ra. Nguyên nhân căn bản vẫn là việc phân chia tài sản không công bằng, bao gồm việc Tư Mã Đức Kham tạo phản cũng thế. Bọn chúng liên kết lật đổ Tùy đế Dương Quảng, sau cùng lại bị Vũ Văn Hóa Cập độc chiếm mất lợi ích.
Sự oán hận và bất mãn giữa bọn họ tích lũy ngày càng nhiều và đã đạt đến đỉnh điểm, mà tiền đồ u ám càng khiến họ cảm thấy tuyệt vọng. Lúc này, Liễu Khánh quyết định hạ thủ diệt trừ Vũ Văn Trí Cập, châm ngòi nổ cho mâu thuẫn giữa họ. Một khi chiến tranh cũng bùng phát, thì cũng là lúc sự hiểu lầm đó mãi không thể nói rõ với nhau được nữa.
Thị trần Kỳ đã nổ ra một loạt các cuộc nội chiến. Ủng hộ Vũ Văn Hóa Cập, Trần Lăng đã dẫn ba mươi ngàn quân phát động tấn công quân của Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham. Hơn bảy mươi ngàn quân hỗn chiến ở cánh đồng hoang ngoài thành, cờ bay phấp phới, bụi bay mù mịt, tiếng kêu hét vang trời.
Trên thành, hàng trăm đại thần và hàng chục ngàn binh sĩ đứng nhìn đại chiến nơi xa xa. Ánh mắt mỗi người đều ngập tràn lo lắng. Thực ra lúc này, nếu như Vũ Văn Hóa Cập chịu đưa một trăn ngàn quân ra ngoài tham chiến thì gã tất sẽ chiến thắng, nhưng Vũ Văn Hóa Cập sống chết không chịu. Lúc này, một trăm ngàn quân là sức mạnh cuối cùng đảm bảo sinh mệnh cho gã.
Cuộc chiến đã gần hai canh giờ, quân đội hai bên tử thương nghiêm trọng. Đội quân của Vũ Văn Trí Cập dần dần chống đỡ không nổi. Lúc này Liễu Khánh lo lắng nhất là đội quân của Lý Mật ở hai mươi dặm bên ngoài thành. Bọn họ bạo phát hỗn chiến thế này, Lý Mật làm sao có thể không biết, cơ hội này làm sao ông ta không nắm được chứ?
Trong lòng Liễu Khánh muôn phần lo lắng, y cũng không ngờ sự việc lại diễn ra tới bước này. Y vốn tính toán rất chu toàn, trước tiên giết Vũ Văn Trí Cập để chiếm uy quyền, sau đó giết Tư Mã Đức Kham và sau cùng là Vũ Văn Hóa Cập để chiếm lĩnh toàn bộ binh quyền. Nhưng không biết sao liên tiếp xảy ra vấn đề khiến hình thành cục diện hỗn chiến này.
Liễu Khánh biết nếu còn tiếp tục thì cuối cùng tất cả đều sẽ chết hết. Y vội vàng tiến lên trước nói với Vũ Văn Hóa Cập:
- Chủ công, hay là xuất quân đi. Nếu cứ tiếp tục chém giết, ty chức e là Lý Mật sẽ thành ngư ông đắc lợi.
Vũ Văn Hóa Cập tuy trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng gã cũng biết rằng nếu Lý Mật xuất quân đột kích thì tất cả mọi người đều hết đời. Nhưng quan trọng hơn là gã cũng đã nhìn thấy quân của Vũ văn Trí Cập không còn chống đỡ nổi nữa. Nếu lúc này xuất binh gã sẽ được lời lớn.
Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu, cuối cùng hạ lệnh:
- Truyền lệnh ta, xuât quân tiêu diệt Vũ Văn Trí Cập.
Cửa thành ầm ầm mở ra, tám ngàn quân từ trong thành xông ra, lao thẳng về phía đội quân của Vũ Văn Trí Cập.
Điều lo lắng của Liễu Khánh quả không sai. Ở cách kênh Thông Tế trăm dặm về phía Bắc, một cầu phao quân dụng đã được ráp thành. Lý Mật đích thân dẫn tám mươi ngàn đại quân đang nhanh chóng vượt cầu phao, hướng về phía huyện Kỳ. Lý Mật đã lập một loạt trạm gác ngầm ở vùng lân cận huyện Kỳ. Khi nhận được tin huynh đệ Vũ Văn nội chiến, ông ta lập tức điều binh tới.
Đội quân của Lý Mật và Vũ Văn Hóa cập đã từng giằng co nhau suốt một mùa đông, ông ta vẫn luôn lo lắng quân đội của mình không đánh lại được quân của Vũ Văn Hóa Cập. Tuy bản thân Vũ Văn Hóa Cập rất ngu xuẩn, nhưng đội quân trong tay gã lại rất tinh nhuệ, nên Lý Mật rất sợ. Cả một mùa đông ông ta không dám coi thường phát động tiến công. Lý Mật cũng biết rằng, mẫu thuẫn giữa Vũ Văn Hóa Cập và Tư Mã Đức Kham rất lớn, và mâu thuẫn đó sớm muộn cũng sẽ bạo phát. Ông ta nhẫn nại chờ thời cơ, và đến hôm nay cuối cùng cơ hội cũng đã đến.
- Ngụy công, chúng ta bắt được một kẻ đào ngũ.
Mười mấy binh sĩ áp tải đến hai kẻ đào tẩu, quỳ gối trước mặt Lý Mật. Lý Mật nghiêng người hỏi chúng:
- Các ngươi là bộ hả của ai? Vì sao lại đào tẩu?
Hai tên đó nơm nớp o sợ đáp:
- Chúng tôi là bộ hạ của Vũ Văn Hóa Cập. Quân đội của Vũ Văn Trí Cập đột nhiên đánh tới, mọi người đều chưa kịp chuẩn bị nên tháo chạy toán loạn, muốn vào thành nhưng cổng thành đã đóng, chúng tôi đành chạy về quê nhà.
Ánh mắt Lý Mật sáng rực lên, thì ra là huynh đệ Vũ Văn nội chiến, đây quả là ông trời giúp ông ta:
- Truyền lệnh ta, hành quân nhanh hơn.
Tám mươi ngàn Ngụy quân hùng mạnh tiến về thị trấn huyện Kỳ.
Thị trấn huyện Kỳ đã thành một mớ hỗn loạn. Đội quân của Vũ Văn Hóa Cập đã xuất hiện ở cách ba dặm bên ngoài thành, có thể nhìn thấy rõ ràng đội quân áp đảo đang tiến đánh về hướng thị trấn. Việc chém giết bên ngoài thị trấn đã ngừng lại, binh sĩ của Vũ Văn Hóa Cập muôn phần sợ hãi, bỏ chạy toán loạn.
Đây là kiểu tranh chấp mang tính điển hình, ngư ông đắc lợi. Huynh đệ Vũ Văn nội chiến dẫn đến Lý Mật chỉ việc đứng khoanh tay gặt hái thành quả.
Bên trong thành người người phân tán. Vũ Văn Hóa Cập đã không thể xem xét đến vợ con gã. Dưới sự xả thân bảo vệ của đội thân binh, gã liều mạng lao ra cổng thành, phi ngựa tháo chạy về hướng Giang Đô. Rất nhiều quan viên cũng nhân cơ hội này tháo chạy khỏi thị trấn, bất kể nơi mà họ chưa biết sẽ như thế nào. Không tới một khắc sau, tám mươi ngàn đại quân áp đảo đã đánh tan thị trấn huyện Kỳ nhỏ bé.
Trong hành cung, thiếu đế Dương Đàm và Tiêu Thái hậu bị đám quân lính của Lý Mật bắt ngồi ở long tháp. Lý Mật nét mặt tươi cười bước vào hành cung, sở dĩ gã muốn tiến binh đánh Vũ Văn Hóa cập chính là muốn đoạt được Dương Đàm và Tiêu Thái hậu. Như thế ông ta càng có thể dựa vào Thiên Tử để lấy tài sản của các chư hầu. Lý Mật cũng là người xuất thân trong giới quý tộc Quan Lũng. Trong lòng ông ta biết rõ, ông ta không thể lấy thân phận của kẻ loạn phỉ để đăng cơ, ông ta bắt buộc phải giống như Dương Nguyên Khánh trở thành Giám quốc nhiếp chính vương. Sau khi đạt được địa vị chính thống mới mưu cầu đăng cơ, mà tuyệt đối không thể trực tiếp xưng đế. Bọn Lý Uyên, Vương Thế Sung cũng đều đi theo con đường như thế. Đây là yêu cầu chính trị.
Cũng chính vì như thế này ông ta mới bằng lòng thuần phục vua Hoàng Thái, nhận là Tùy thần. Nhưng đáng tiếc là Vương Thế Sung bóp nghẹt mộng đẹp của ông ta, khiến ông ta rơi vào Lạc Dương và trở thành bong bóng. Bây giờ ông ta có được Hoàng trưởng tôn Dương Đàm và Tiêu thái hậu, điều này khiến Lý Mật vui mừng quá đỗi. Lúc này vua Hoàng Thái của Lạc Dương đối với ông ta mà nói đã không còn quan trọng nữa.
Lý Mật quỳ xuống trước mặt Dương Đàm và Tiêu Thái hậu, cung kính dập đầu lạy ba cái, rưng rưng nói:
- Tội thần Lý Mật cứu giá chậm trễ, khiến bệ hạ và thái hoàng thái hậu phải chịu sự ăn hiếp của tên loạn đảng Vũ Văn Hóa Cập. Thần đáng muôn tội.
Dương Đàm trong lòng thở dài ngao ngán, cậu ta biết chính cậu ta đã trở thành Hán hiến đế thứ hai. Lý Mật tuy năng lực không bằng Tào Tháo, nhưng dã tâm của ông ta thì không hề thua kém Tào Tháo chút nào.
Dương Đào bặm môi nén tiếng kêu. Tiêu hậu cũng rất hiểu đời, bà ta biết rằng chỉ có thuận theo năng lực mới cứu được mạng sống. Tranh dành thiên hạ là việc của nam nhi, bà ta chỉ muốn bảo vệ tính mệnh bản thân và Đàm nhi.
- Lý ái khanh miễn lễ, bình thân.
Lý Mật trong lòng mừng khôn xiết. Tiêu hậu gọi ông ta là Lý ái khanh, như vậy là đã đồng ý thân phận của ông ta. Ông ta đứng dậy hành lễ:
- Thần tạ ơn bệ hạ, tạ ơn Thái hoàng Thái hậu.
Dương Đàm quay đầu thoáng nhìn Tiêu hậu, ánh mắt có chút không hài lòng, nhưng Tiêu hậu thản nhiên nói:
- Lý ái khanh loại bỏ gian tặc Vũ Văn Hóa Cập, có công với xã tắc, đại công không thể không thưởng. Ai gia phong ngươi làm Ngụy Vương Thượng thư lệnh, tổng quản chính vụ Đại thừa tướng, ban thưởng chín tích. Thiên hạ chính vụ đều do ái khánh quyết định, không cần thượng tấu ai gia.
Lý Mật thở phào nhẹ nhõm. Điều ông ta muốn cuối cùng giờ đã đạt được
- Thần tạ ơn ân điển của Thái Hoàng thái hậu. Xin mới bệ hạ và Thái hoàng thái hậu về hậu cung nghỉ ngơi. Thần xử lý xong việc của bọn loạn đảng sẽ đến thỉnh an.
Lý Mật bước ra đại điện. Đám binh sĩ dẫn vào mười mấy tên đại thần chưa kịp đào tẩu, dẫn đầu đại thần chính là Bùi Uẩn. Trong lòng gã vô cùng chán nản, chậm rãi đi từng bước. Bị đám binh sĩ của Lý Mật bắt được còn có Thái thường khanh Trương Khải, thượng thư bộ hộ Hứa Hoằng Nhân và Thượng thư hữu phó xạ Ngu Thế Cơ
Ngoài ra, trong góc phòng còn mười mấy tên đang quỳ. Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham toàn thân đầy máu, hai tay bị trói ra sau lưng, còn có hai đứa con của Vũ Văn Hóa Cập là Vũ Văn Thừa Cơ và Vũ Văn Thừa Chỉ, bọn họ cũng bị bắt và trói chặt lại. Còn tên đại tướng quan trọng Trần Lăng đã chạy thoát, không biết tung tích.
Lý Mật lạnh lùng nhìn bọn họ. Ông ta bước tới trước mặt Vũ Văn Trí Cập. Vũ Văn Trí Cập quỳ xuống cúi đầu nói:
- Ta nguyện là trợ thủ của Ngụy công.
Lý Mật hừ một tiếng:
- Ngươi nên tự hỏi mình nên chết thế nào mới đúng.
Gã chỉ vào đám người Vũ Văn Trí Cập rồi hạ lệnh:
- Đem những kẻ này đi treo cổ hết cho ta.
Vũ Văn Trí Cập kinh sợ đến ngã nhào xuống đất. Đám binh sĩ như lang như hổ xông lên, kéo bọn chúng đi. Kéo tới nơi thật xa mà vẫn nghe thấy tiếng kêu xin của đám người Vũ Văn Trí Cập.
Lý Mật lại đi tới trước mặt đám quan viên, không chờ ông ta mở miệng, Lại bộ Thượng thư Phong Đức Di tiến lên trước nói:
- Ty chức nguyện là trợ thủ của Ngụy Công
Quan hệ giữa Lý Mật và Phong Đức Di trước kia rất tốt, ông ta vỗ vỗ vai Phong Đức Di rồi thở dài nói:
- Ta biết Phong công tất nhiên sẽ vì ta mà phục vụ.
Trương Khải và Hứa Hoằng Nhân cũng nhao nhao biểu thị tình nguyện dốc sức phò tá. Lý Mật cười nhận, rồi lại bước tới trước mặt Bùi Uẩn, nhìn gã với vẻ cười mà như không cười, nói:
- Bùi công thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đi Thái Nguyên sao?
Bùi Uẩn thở dài, khom người nói:
- Ngụy công không chê Bùi Uẩn thất thế thành kẻ trộm, thì Bùi Uẩn ta nguyện dốc lòng vì Ngụy công phục vụ.
Lý Mật cười híp cả mắt lại, ông ta cảm thấy sự nghiệp thống nhất đất nước đã tiến gần hơn một bước.
Vũ Văn Hóa Cập bỏ chạy được mười mấy dặm, bên người chỉ còn hai tên thân binh. Còn các cận vệ khác đều biết đại thế đã mất, nên đều tự bỏ chạy hết.
Vũ Văn Hóa Cập vừa mệt vừa đói, gã thấy bên cạnh cái cây phía trước có mấy tảng đá lớn, liền xoay người xuống ngựa, ngồi xuống tảng đá lớn, nói với hai thân binh:
- Đi tìm cho ta chút nước lại đây.
Nhưng hai gã thân binh không nhúc nhích. Vũ Văn Hóa Cập trừng mắt quát:
- Sao? Ta không nói được các ngươi nữa sao?
Nhưng hai tên thân binh lại hướng về phía gã, cúi đầu hành lễ:
- Chúng tôi cũng phải đi rồi, xin được chào chủ công lần cuối.
Vũ Văn Hóa Cập thất kinh:
- Các ngươi muốn đi đâu?
Một gã thân binh nói:
- Chúng tôi phải đi nhờ cậy Thái Nguyên. Mong chủ công xem xét ân tình chúng tôi đối với ngài mà tặng cho chúng tôi một món quà..
Vũ Văn Hóa Cập ruột gan rối bời nói:
- Các người muốn gì, ta không có gì hết.
Hai gã thân binh rút đao ra cười nói:
- Chúng ta muốn cái đầu của ngươi.
Liễu Khánh và Vũ Văn Sĩ Cập mỗi người cướp được một con ngựa, tháo chạy ra thị trấn huyện Kỳ. Hai người chạy một mạch theo hướng Tây khoảng hơn hai mươi dặm thì trời bắt đầu tối. Họ nhìn phía sau không còn quân lính đuổi theo, lúc này mới bình tĩnh lại một chút.
Liễu Khánh thở một hơi thật dài, nói:
- Hạc bạng tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Đây là trách nhiệm của ta.
Vũ Văn Sĩ Cập biết ngọn nguồn là do Tư Mã Đức Kham mà ra. Thực ra không có liên quan gì tời Liễu Khánh. Bây giờ chỉ liên quan tới tiền đồ của bản thân gã, hắn liền hỏi:
- Ta dự định đi đầu quân cho Lý Uyên, quan hệ của ta và ông ta rất tốt, Liễu huynh có nguyện đi cùng ta không?
Liễu Khánh lắc lắc đầu:
- Ta phải quay về Ba Thục thăm vợ con, sau đó sẽ ẩn cư trong núi, không muốn gia nhập binh sĩ nữa. Chúc Vũ Văn huynh đi đường bảo trọng
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập biết rõ, là bởi vì gã mang tội hành thích vua nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu:
- Tương cứu trong khi hoạn nạn không bằng tương vong khắp giang hồ. Chúng ta đều phải bảo trọng.
Hai người chắp tay hành lễ. Vũ Văn Sĩ Cập quất roi vào lưng con chiến mã, theo hướng tây trì thẳng tiến. Liễu Khánh nhìn gã khuất xa, rồi nhìn ra xa xăm , không nhịn được đành ngửa mặt lên trời mà than:
- Liễu Khánh đã chết, ta Hoàng Phủ Hủ nên trở về nhà rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK