Căn phòng hết sức yên ắng, Dương Nguyên Khánh không hề nói chuyện, nâng lấy chung trà chậm rãi uống, dường như là muốn nhân lúc nước trà còn nóng cảm nhận lấy hương vị thơm ngon của trà Mông Cổ. Trong khi đó, Lương Trung thì tim đã nhảy lên tận cổ họng (ý là tim đập gấp gáp, tâm trạng hồi hộp – BTV), không biết y sẽ phải đối mặt với một kết quả như thế nào. Đối với Lương Sư Đô mà nói, sự ủng hộ của bắc Tùy với y là rất quan trọng. Nếu như không có sự ủng hộ của bắc Tùy thì bọn họ sẽ không thể cầm cự nổi quá nửa năm.
Một lúc lâu sau, Dương Nguyên Khánh mới thản nhiên nói:
- Tại sao Lương Sư Đô không muốn đầu hàng bắc Tùy, trở thành Lũng Hữu Đại đô đốc của triều đình?
- Điều này....
Lương Trung không biết nên trả lời như thế nào cho phải, lúc này y mới hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh, thì ra là hắn muốn Lương Sư Đô đầu hàng bắc Tùy, điều này thật khó có thể làm. Trong lòng Lương Trung rất rõ, Lương Sư Đô đến nằm mơ cũng muốn tự mình lập một vương triều mới, y làm sao có thể đồng ý đầu hàng chứ. Nếu thật muốn đầu hàng thì đầu hàng bắc Tùy không bằng đầu hàng đại Đường. Mặc dù Lương Trung rất rõ điều này nhưng y lại không thể nói thật với Dương Nguyên Khánh.
- Cái này ti chức cũng không biết, rất khó trả lời mong điện hạ lượng thứ.
Dương Nguyên Khánh biết Lương Sư Đô căn bản cũng không hề có cái ý nghĩ này, hắn cười nói:
- Được! Ta sẽ không làm khó các người nữa, Lương Sư Đô muốn ta phải ủng hộ y như thế nào?
Lương Trung mừng rỡ, vội nói:
- Điện hạ, đại tướng quân chúng tôi có hai thỉnh cầu, một là hi vọng bắc Tùy có thể phái sứ giả đến tham gia nghi thức nhường ngôi của Tây Tần, giúp ổn định tình hình năm quận ở Tây Tần. Một thỉnh cầu khác đó là hi vọng bắc Tùy có thể viện trợ lương thực cho chúng tôi. Để đáp lại điều này, Lương đại tướng quân sẽ chuẩn bị phát động cuộc tấn công vào Hà Tây sau khi ổn định tình hình. Trong thư đại tướng quân đã nói rất rõ rồi.
Dương Nguyên Khánh mở thư ra cẩn thận xem lại một lần, trong tâm có chút động lòng. Nếu như Lương Sư Đô thật sự có thể chiếm lĩnh Hà Tây, chặt đứt nguồn ngựa, tài nguyên của đại Đường, điều này cũng không tệ chút nào.
Tuy nhiên, Dương Nguyên Khánh cũng biết, Lương Sư Đô là người quận Linh Võ, một khi y tự lập, vậy mục tiêu lâu dài của y tất nhiên sẽ là phát triển quận Linh Võ, cái gọi là giành lấy Hà Tây chỉ là bước thứ nhất của y. Một khi để y lớn mạnh, cuối cùng thì chỉ là nuôi hổ thành họa.
Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh lại thong thả nói:
- Ta cho dù có lòng viện trợ lương thực cho các người, nhưng trên thực tế các người đã bị đại Đường bao vây, không có cách nào mà vận chuyển qua được. Như thế này, khi các người lấy được quận Trương Dịch, ta sẽ vận chuyển lương thực theo đường biển xuôi xuống phía nam, còn về sứ giả, ta sẽ phái Tạ Tư Lễ đến chúc mừng đại tướng quân đăng cơ.
Lương Trung trong lòng nặng nề, ngổn ngang từ biệt ra về, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn chưa rời đi. Hắn chắp tay sau lưng đứng trước cửa phòng đưa mắt nhìn về bầu trời phía xa. Trong lòng hắn đang rất lo lắng, Lương Sư Đô trong lịch sử vì muốn tự lập mà không ngần ngại bán nước, đi nương nhờ vào người Đột Quyết. Trong tư tưởng của y không hề có cái gì gọi là chủ nghĩa dân tộc, chỉ có lợi ích. Con người này mà thay thế Tiết Cử chiếm cứ khu vực Lũng Hữu thì rất có thể y sẽ khiến tộc Thổ Dục Hồn mạnh trở lại, thậm chí còn làm cho Thổ Phiên tiến xuống cao nguyên. Y sẽ làm cho quận Tây Hải và quận Hà Nguyên hai quận mà bắc Tùy phải tốn nhiều công đánh bại biến mất một lần nữa. Hắn thà không ủng hộ con người này, thà để cho nhà Đường tiêu diệt Lương Sư Đô, khiến nhà Đường phải bỏ công bỏ sức ra bảo vệ cho các quận ở sông Hoàng.
Tuy nhiên hắn không đồng ý với kế sách tự trị dân tộc trong lịch sử nhà Đường. Nhà Đường và nhà Tùy không giống nhau: bắc Tùy thì trực tiếp chiếm lĩnh các vùng của Tây vực, đặt thiết quân luật để cai trị, trong khi đó nhà Đường ngược lại cho người dân bản địa tự trị, thần phục triều đình trung ương. Chính sách này của nhà Đường vào thời kì thịnh trị thì rất khả thi, nhưng một khi nhà nước suy yếu, các dân tộc sẽ lần lượt tự lập.
Nghĩ đi nghĩ lại thì biện pháp tốt nhất vẫn là hắn sẽ đặt thêm một cây chêm vào trong khu Tây vực nhằm đảm bảo sức ảnh hưởng của bắc Tùy tại vùng này. Cho dù là Lương Sư Đô thống trị hay nhà Đường thống trị đểu tốt, Tây vực sẽ không dễ dàng mất đi.
Mấy ngày hôm nay Thẩm Bách luôn luôn chờ để được tiếp kiến Dương Nguyên Khánh. Hôm nay cuộc thi Hương chính thức bắt đầu, mấy người con cháu của Thẩm gia cũng tham gia ứng thi, vì thế Thẩm Bách lại càng nhàn rỗi.
Thẩm Bách ở phía Tây thành trong khách sạn Duyệt Lai. Đây cũng chính là khách sạn có tiếng nhất ở Thái Nguyên. Y bao luôn cả một cái sân riêng, ở cùng với vài người con cháu trong Thẩm gia. Do cuộc thi Hương chính thức bắt đầu nên khách sạn cũng yên tĩnh.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Thẩm Bách đang ngồi trước cửa sổ nhàn nhã đọc sách. Sau mấy ngày chờ đợi không có kết quả bây giờ y ngược lại hết sức bình tĩnh không hề vội vã. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh thật sự coi trọng Thẩm gia thì không cần biết y có ở Thái Nguyên không thì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ tìm đến y. Ngược lại nếu Dương Nguyên Khánh không coi trọng Thẩm gia mà mình cứ đến trước mặt thì Dương Nguyên Khánh hắn cũng coi như không thấy.
Ngay trong lúc Thẩm gia bình tĩnh trở lại thì cơ hội lại đến. Tiếng của chưởng quầy nhà trọ từ trong sân truyền đến:
- Thẩm tiên sinh có bên trong hay không?
Thẩm Bách đi ra khỏi phòng, chỉ thấy trong sân ngoài người chưởng quầy ra thì còn có mấy tên lính:
- Chưởng quầy tìm ta có việc gì sao?
Một tên lính tiến lên chắp tay thi lễ:
- Tiên sinh ngài có phải là Ngô Hưng Thẩm Bách?
- Chính là tại hạ!
Thẩm Bách chắp tay, trả lời một cách thận trọng. Mặc dù đối phương chỉ là một tên lính nhỏ nhưng y rất lễ phép lại rất chu toàn, không có chút dáng vẻ kiêu căng nào hết.
Tên lính này cũng cảm nhận được sự khiêm tốn của Thẩm Bách, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười:
- Chúng tôi là thân binh của Tấn Châu Dương tổng quản, tổng quản ra lệnh cho chúng tôi đến mời tiên sinh đến gặp.
Thẩm Bách trong lòng nhảy dựng hết cả lên. Quả nhiên đến rồi, y hồi hộp tới mức giọng nói có chút run run:
- Xin đợi một chút, tôi vào thay y phục rồi ta đi liền.
Thẩm Bách thay xong y phục liền theo thân binh tới phủ của Dương Nguyên Khánh. Dù sao thì Thẩm Bách cũng là gia chủ của một danh gia vọng tộc, biết thừa cách đối nhân xử thế. Dương Nguyên Khánh hẹn gặp y trong phủ của mình chính là hắn đã ra ám thị với y. Dương Nguyên Khánh có khả năng sẽ coi Thẩm gia như là họ ngoại của y. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Bách bắt đầu thấy phấn chấn hẳn lên. Nếu thật sự là như thế thì có một ngày Thẩm gia sẽ trở thành thế lực chính trị to lớn của nhà bắc Tùy.
Tên thân binh này dẫn y đến thẳng trước cửa bên ngoài thư phòng của Dương Nguyên Khánh. Đến nơi, có người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tổng quản, Thẩm tiên sinh đến rồi.
- Mời vào!
Có tiếng Dương Nguyên Khánh trong phòng truyền ra.
Thẩm Bách đẩy cửa đi vào, không khỏi ngẩn người khi thấy trong phòng quả nhiên có hai người, một trong số đó y quen biết, chính là Thẩm Xuân người mà cách đây hai ngày y đã gặp trong Thầm quân đạo gia, y là con cháu của Thẩm thị Đôn Hoàng. Thẩm Bách biết, y là Ký Thất Tham Quân (gần như trợ lý) của Dương Nguyên Khánh, thuộc những người tâm phúc. Còn một người khác khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc sảo, người này chắc là con người nổi tiếng khắp trong thiên hạ Dương Nguyên Khánh.
Thẩm Bách vội vàng tiến lên phía trước thi lễ:
- Tiểu dân Thẩm Bách tham kiến Sở vương điện hạ.
Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Nghe danh Thẩm gia đã lâu, ta sớm đã có ý muốn gặp, tiếc là ta vừa từ Hà Đông trở về mấy hôm trước, công việc bận rộn, không có thời gian gặp khanh, khiến Thẩm gia chủ phải đợi lâu.
- Đâu có! Đâu có! Là tiểu dân làm phiền tới công việc của điện hạ.
Thẩm Bách vừa khách sáo lại vừa lén thăm dò Thẩm Xuân. Trong lòng nghĩ xem việc Thẩm Xuân có mặt ở đây là ý gì. Có một ý nghĩ cứ nói cho y biết, Dương Nguyên Khánh rất có thể muốn sát nhập hai họ Thẩm lại với nhau.
- Thẩm gia chủ mời ngồi!
Thẩm Bách ngồi xuống, trong lòng có chút bất an, y nhận thức được con đường muốn trở thành thế lực chính trị lớn của bắc Tùy quả thật không hề dễ dàng.
Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, nét mặt để lộ ra một nụ cười ấm áp, nói với Thẩm gia:
- Thực ra Thẩm thị Ngô Hưng cũng chính là nhà mẹ đẻ chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) của ta. Nhũ mẫu Thẩm thị đã nuôi dưỡng ta từ nhỏ tới khi trưởng thành, ta vẫn luôn coi là mẹ của ta. Nhiều lần ta phái người đến đón về Thái Nguyên, tiếc là nhũ mẫu nói không thể rời bỏ được những đứa trẻ mồ côi mà nhũ mẫu đã nhận nuôi, không chịu đi. Hiện nay người vẫn ở trong nhà của Ngô Hưng Thầm gia chứ?
Thầm Bách vội nói:
- Thu Nương vào mùa đông sẽ tới Thầm gia, bây giờ phần lớn thời gian ở quận Đan Dương.
- Vậy không biết tòa nhà mà cha của bà có còn trong phủ Thẩm gia không?
Dương Nguyên Khánh lại điềm đạm hỏi.
Chỗ mà Dương Nguyên Khánh nói đến là chỉ một căn phòng cũ và mấy chục mảnh đất của Thẩm Huyền Cối. Lúc đó, mẹ con Xuất Trần cũng là vì mảnh đất này mà bị em trai của Thẩm Bách chiếm đoạt, sau này có quan hệ không mấy tốt đẹp với Thẩm gia.
Kì thực chuyện này cũng có chút oan uổng cho Thẩm Bách, việc căn phòng đó bị chiếm là sự thật, nhưng đất thì không phải. Năm đó, Thẩm Huyền Cối khởi binh chống lại nhà Tùy, để xoay sở quân phí mà đem bán mấy mảnh đất dưới tên của y, sau đó gia tộc họ Thẩm mua lại. Trong lúc phân chia lại thì lại cho luôn người em Thẩm Bách là Thẩm Tùng lại càng không nghĩ tới lợi ích của Thẩm Huyền Cối. Nhưng mảnh đất đó mười năm trước đã chia lại một nửa cho mẹ con Thu Nương rồi, ước chừng có khoảng hai mươi khoảnh.
Nếu như Dương Nguyên Khánh đã đặc biệt hỏi tới chuyện này thì Thẩm Bách chỉ còn nước thừa nhận tất cả quyền sở hữu của tòa nhà đó vẫn thuộc về mẹ con Thẩm Thu Nương.
- Hồi bẩm Sở vương điện hạ, tòa nhà đó vẫn còn, cũng đã có lần tu bổ qua, đất đai một lần nữa phân chia lại trong nội bộ gia tộc, cũng bằng lòng phân cho Trắc Vương phi (Trương Xuất Trần – BTV).
Dương Nguyên Khánh gật đầu, cười nói:
- Sở dĩ ta hỏi tới việc này, cũng là vì ta đang có một suy nghĩ, ta đang chuẩn bị cho phép Thẩm thị Đôn Hoàng một lần nữa được trở về nhà cũ ở Ngô Hưng, thê tử của ta cũng đồng ý như thế. Lấy tòa nhà đó trên danh nghĩa của nàng chuyển lại cho Thẩm thị Đôn Hoàng. Chỉ cần người trong Thẩm thị trở về nhà cũ, ta tin rằng Thẩm thị Ngô Hưng sẽ chấn hưng trở lại, đây cũng chính là việc mà ta mong đợi từ lâu. Hôm nay mang chuyện nhà Thẩm gia ra, cũng là để bàn bạc về chuyện này, Thẩm gia ở bên đó có gì khó khăn không?
Thẩm Bách trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên mình đã đoán trúng. Mục đích của Dương Nguyên Khánh là muốn sát nhập hai họ Thẩm với nhau. Dẫu sao Thẩm thị Đôn Hoàng mới chính là họ hàng nhà ngoại thật sự của Trắc Vương phi. Y cũng biết, một khi Thẩm thị Đôn Hoàng trở về quê cũ, tất nhiên sẽ dính líu tới sự phân chia lại quyền tộc trưởng. Cả gia tộc Thẩm thị sẽ có sự điều chỉnh rất lớn, Thẩm Bách không thể tránh khỏi việc phải nhượng lại rất nhiều quyền lợi.
Tuy nhiên Thẩm Bách cũng hiểu rõ, không có sự trở về của Thẩm thị Đôn Hoàng thì cũng không thể nói tới lợi ích chính trị sau này của Thẩm thị Ngô Hưng được. Được cái này mất cái kia, nhưng cái mà y đạt được sẽ lớn hơn rất nhiều so với những gì mà y mất đi.Nghĩ đến đây, Thẩm Bách lắc đầu nói:
- Không có gì khó khăn, hai họ Thẩm sát nhập là một việc tốt, thần hết lòng ủng hộ.
- Tốt!
Dương Nguyên Khánh rất tán thưởng sự thức thời của Thẩm Bách. Sự rộng lượng này mới là khí phách của danh môn Giang Nam. Đương nhiên, cho dù Thẩm Bách đã đồng ý phối hợp với mình rồi thì hắn cũng cần phải tỏ vẻ một chút.
Dương Nguyên Khánh lại cười nói:
- Cuộc thi Hương ở Thái Nguyên lần này ta nghe nói người nhà Thẩm gia cũng tham dự, liệu có có con cháu của Thẩm gia chủ không?
Con trưởng của Thẩm Bách là Thẩm Hoán đang nhậm chức là thủ hạ dưới trướng Thẩm Pháp Hưng cát cứ ở Giang Nam. Mặc dù Thẩm Pháp Hưng cũng họ Thẩm nhưng y không phải chính tông của Thẩm thị Ngô Hưng, chỉ là cùng họ nhưng khác chi. Thẩm thị cho mặc dù nhận được sự che chở của Thẩm Pháp Hưng nhưng Thẩm Bách lại không hề có ý ủng hộ Thầm Pháp Hưng. Y cho rằng Thẩm Pháp Hưng khó có thể duy trì lâu dài, lần này tới Thái Nguyên, y cũng muốn tìm một con đường ra khác.
Thẩm Bách vội khom người nói:
- Lần này thần có đem theo sáu người con cháu Thẩm gia, con thứ của thần Thẩm Trạm cũng là một trong số đó.
Dương Nguyên Khánh trầm ngầm một chút rồi cười nói:
- Cuộc thi lần này, trên tay ta có một vài người được chọn vào nằm ngoài danh sách, nếu như Thẩm gia chủ có ý muốn, lệnh lang ta có thể lưu lại làm quan nhà bắc Tùy.
Thẩm Bách mừng rỡ, đây chính là mục đích y đến Thái Nguyên tham gia khoa cử. Y đứng lên thi lễ thật sâu:
- Thẩm gia nguyện tận lực vì Sở vương điện hạ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK