Quý tộc Quan Lũng lấy việc đồng loạt từ quan chính là ép Lý Uyên hủy bỏ kế hoạch đi tuần phía nam, cuối cùng nhờ sự cúi đầu của Lý Uyên mà thôi. Đúng như lời của Lý Thế Dân nói, quý tộc Quan Lũng chính là nền móng của đại Đường, trong lúc khó khăn như thế này bọn chúng sẽ không thể dễ dàng dao động gốc rễ.
Dù Lý Uyên bị ép từ bỏ suy nghĩ dời đô Ba Thục nhưng y lại không hề cam tâm. Y lại gửi mật chỉ cho tứ tử Nguyên Cát, lệnh cho y trấn thủ Thành Đô, làm tốt công tác chuẩn bị dời đô Ba Thục.
Sự thăm dò của Lý Uyên chỉ là một sự việc nhỏ xen giữa đại cục. Nhưng hiện nay vấn đề cấp bách mà Đại Đường phải đối mặt lại là nguy cơ Kinh Tương, làm sao để giải quyết nguy cơ này đây?
Đêm hôm đó, Lý Uyên đã triệu tập hội nghị chính sự ở điện Võ Đức. Trong đó có tổng cộng chín người tham gia gồm, năm vị tướng quốc Chính Sự Đường, Thái tử, Tần vương, và đại tướng quân Sài Thiệu, Nội Sử Thị Lang Phong Đức Di, tổng cộng chín người tham gia cùng nhau bàn bạc đưa ra đối sách ứng phó.
Trong điện ánh đèn đuốc chiếu sáng trưng, như ban ngày. Cả điện tràn ngập một mùi thơm đặc biệt thoang thoảng. Chín người phân làm hai bên, mỗi người đều có ghế ngồi, ai nấy đều ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lý Uyên ngồi ở bậc thềm ngọc trên giường rồng, chậm rãi nói với mọi người:
- Trẫm vừa nhận được tin tức từ Tương Dương truyền về. Dương Nguyên Khánh đã thu phục được quân đội của Tiêu Tiển và Đỗ Phục Uy, cộng thêm bộ phận quân Tùy nữa, tổng cộng có khoảng một trăm năm mươi nghìn quân, từ hai bờ sông Trường Giang xuất phát. Điều mà chúng ta lo lắng sắp trở thành hiện thực, hiện nay nguy hiểm, mọi người có gì cứ nói đi! Tối nay bất luận là nói điều gì trẫm đều đặc xá vô tội.
Mọi người đã biết trước được nội dung của cuộc thảo luận tối nay. Trên thực tế thì mọi người đều biết rất rõ, sau khi quân Tùy phá được Giang Nam thì bước tiếp theo chính là tấn công Kinh Tương. Chiến lược của quân Tùy đã rất rõ ràng rồi, chỉ là tiếp theo xem xem quân Đường đối phó như thế nào mà thôi.
Lý Uyên lại đem ba kế sách đối phó đó ra cho mọi người nghe, ý của y cũng đã rất rõ chính là y chuẩn bị chọn ra một trong số ba đối sách đó. Ngược lại thì mọi người ai cũng biết, không thể chọn ra cách thứ ba từ bỏ Kinh Tương được. Nếu Lý Uyên dứt khoát thì chính là chọn ra thượng sách, nếu như y cầu hòa thì chỉ có thể chọn trung sách.
Lúc này, Tiêu Vũ đứng lên nói:
- Bệ hạ, xin cho thần nói trước vài lời.
Lý Uyên gật đầu nói:
- Tiêu tướng quốc mời nói.
Tiêu Vũ trong lòng cũng tự có cách suy nghĩ của mình. Y tương đối nghiêng về trung sách nhưng có một số chi tiết y không tán thành cho lắm. Tiêu Vũ tiến đến giữa điện, nhìn mọi người một lượt, lại thi lễ trước Lý Uyên nói:
- Bệ hạ, trước tiên thần muốn có thái độ rõ ràng, Kinh Tương không thể mất. Mất đi kho lúa Kinh Tương chỉ còn lại Quan Lũng với Ba Thục thì thần e là không thể nuôi nổi ba trăm nghìn quân, cho nên thần ủng hộ trung sách. Triều đình cần phải phái viện binh đi chi viện cho Kinh Tương, nhưng còn chi tiết việc phái binh thì thần không có ý như vậy.
Lý Uyên khẽ mỉm cười nói:
- Có ý kiến gì khác cứ tự nhiên mà nói, tất cả những ý kiến khác nhau trẫm đều muốn nghe.
Tiêu Vũ lại tiếp tục nói:
- Mấu chốt là phái một trăm nghìn quân chi viện, mà ý của Tần vương là cho bảy mươi nghìn quân chi viện Kinh Tương còn ba mươi nghìn quân phòng ngự Ba Thục, nhưng vấn đề lại xuất hiện. Nếu làm như thế thì ở kinh thành chúng ta chỉ còn lại một trăm ngàn quân thì có thể bảo vệ cho Quan Lũng hay không? Đầu tiên trong kinh thành thì cần ít nhất là năm mươi nghìn quân, vậy còn lại có năm mươi nghìn quân thì nên phân chia như thế nào? Cho nên thần cho rằng điều đi một trăm nghìn quân thì có chút hơi nhiều.
Lời nói của Tiêu Vũ khiến mọi người trong điện xì xào bàn tán, khiến Lý Uyên nhíu mày. Nếu không nói thì không có cảm giác gì nhưng những lời phân tích của Tiêu Vũ lại khiến cho Lý Uyên càm thấy để lại một trăm nghìn quân phòng ngự Quan Lũng đúng là có chút hơi ít. Dù con số một trăm nghìn quân là một con số không nhỏ nhưng chủ yếu là phòng ngự kinh thành, năm mươi nghìn quân y vẫn còn thấy ít.
Lý Thế Dân đứng một bên bắt đầu nói:
- Phân tích của Tiêu tướng quốc tuy là có lý nhưng điều đi một trăm nghìn quân cũng là ranh giới cuối cùng rồi. Bởi vì hiện nay Ba Thục và Hán Trung đang trống quân, quân đóng ở đó chỉ có mười năm nghìn người lại còn phải tập trung ở Quan Trung. Nếu như không có ba mươi nghìn quân phòng ngự, một khi quân Tùy tiến vào Ba Thục từ phía Di Lăng hoặc là Lũng Tây thì Ba Thục coi như xong. Ngoài ra, hai trăm nghìn quân Tùy bao vây Kinh Tương, trong khi Kinh Tương cũng chỉ có ba mươi nghìn quân. Cứ cho là chúng ta tăng thêm bảy mươi nghìn quân thì cũng chỉ có thể là một trăm năm mươi nghìn cũng không bằng quân Tùy, huống hồ là quân Tùy còn có kỵ binh và thủy quân nữa. Tiêu tướng quốc, điều một trăm nghìn quân xuống phía nam, thật ra là cũng đã rất bảo thủ rồi.
Lý Thế Dân nói đến đây, liền đem đến cho mọi người một cảm giác giấu áo hở vai. Rõ ràng là nhà Đường vẫn còn ba trăm nghìn quân không ngờ lại cảm thấy không đủ dùng. Lúc này, Trần Thúc Đạt trầm giọng nói:
- Bệ hạ, nếu đã như vậy thì chỉ có thể nghĩ đến việc động viên lính.
Y vừa nói dứt lời thì cả Độc Cô Chấn và Đậu Quỹ bất ngờ đồng thanh cười lớn. Cái cười đồng thanh này khiến mọi người thấy lạnh cả người, không khí trong điện lập tức yên lặng. Lý Uyên có chút không vui, y lại nghĩ đến việc hai người lấy việc từ chức để uy hiếp mình. Cho dù bọn họ cũng đã rút lại đơn đó nhưng người lại lấy việc mình cúi đầu làm cái giá, khiến y nổi giận trong lòng.
Tuy nhiên ban nãy y cũng đã nói rồi, cứ nói thoải mái, không cần kiêng kị gì, y không thể nói mà không giữ lời. Nên Lý Uyên đành nhịn mà nói với Độc Cô Chấn:
- Độc Cô tướng quốc, khanh có ý kiến gì không?
Độc Cô Chấn đứng dậy thi lễ nói:
- Bệ hạ, cách nghĩ của Đậu tướng quốc thần không rõ nhưng việc mộ binh mà Trần tướng quốc vừa nói, vi thần nghĩ y nghĩ sự việc quá đơn giản rồi. Hiện nay hai chữ “mộ binh” sao có thể nói ra miệng một cách dễ dàng như vậy chứ?
Độc Cô Chấn không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu ý của y, thật sự thì bởi vì mấy năm nay nhà Đường chiêu mộ binh lính quá mạnh, trước sau chiêu binh lên tới năm sáu trăm nghìn quân, gần như đã đạt tới mức quét sạch để làm binh lính. Nếu như lại mộ binh thêm nữa thì e là sẽ gây nên tạo phản.
Đậu Quỹ cũng nói:
- Độc Cô tướng quốc nói không sai, hiện nay trong số người làm nông thì những thanh niên trai tráng dưới bốn mươi tuổi không nhiều. Lần trước khi quân Tùy tấn công Quan Trung, triều đình đã tạm thời chiêu mộ khoảng sáu mươi ngàn thanh niên trai tráng trong kinh thành. Ban đầu vốn nói lời tốt đẹp là sau khi quân Tùy lui binh thì liền thả bọn họ trở về, kết quả lại không hề thả bọn họ về khiến cho danh dự của triều đình chịu phải một sự đả kích lớn. Thần lo rằng nếu như lại tiếp tục chiêu binh mạnh mẽ nữa thì người dân Quan Trung sẽ trốn tới Quan Bắc và Hà Bắc hết, như vậy thì nguy cơ lại càng lớn hơn nữa.
Lý Thế Dân đứng lên nói, thi lễ đối với Lý Uyên nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng. Đậu tướng quốc và Độc Cô tướng quốc nói rất có lý, nhưng sự thực bày ra ở đây, nếu như không mộ binh thì chỉ có thể lấy một trăm nghìn quân đó mà bảo vệ Quan Lũng mà thôi, cứ cho là có chút khó khăn cho cả hai nhưng chúng ta nhất định phải đưa ra quyết định, rốt cuộc là mộ binh hay không?
Lúc này, Lý Kiến Thành từ đầu buổi họp tới giờ vẫn không hề hé răng nói nửa lời thì cũng thở dài nói:
- Nếu như thật sự cần phải mộ binh thì chỉ có thể làm điều đó ở Ba Thục, làm cho bọn họ thấy rằng tòng quân chính là để bảo vệ ruộng vườn của chính họ, đồng thời cũng chính là bảo đảm bọn họ không bao giờ rời bỏ Ba Thục. Thần nghĩ ít thì ba mươi năm mươi nghìn quân, nhiều thì tới bảy mươi tám mươi nghìn quân, chắc là có thể làm được.
Sài Thiệu cũng tiếp lời nói:
- Thần cũng tán thành ý kiến của Thái tử.
Lý Uyên chậm rãi nhìn một vòng tất cả mọi người, thấy mọi người đều không phản đối ý kiến, liền gật gật đầu nói:
- Nếu đã không ai phản đối thì cứ quyết định như vậy đi. Điều bảy mười nghìn quân tới chi viện khẩn cấp cho Quan Trung, ngoài ra ở Ba Thục tiếp tục chiêu mộ ba mươi nghìn quân nữa, sau đó đem số lượng quân chiêu mộ phân rõ cho các quận. Các quận nhất định phải hoàn thành số lượng binh lính chiêu mộ, nếu không thái thú nơi đó bị bãi miễn.
Dưới đó lại có một vấn đề nảy sinh, ai sẽ là người lãnh quân đến cứu trợ Kinh Tương. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người lại quay qua nhìn về phía Lý Thế Dân, nhưng Lý Kiến Thành thì lại cho là không ổn, nên là Lý Hiếu Cung làm chủ tướng, rồi phái một người phó tướng nữa đi viện trợ. Nếu là Lý Thế Dân đi thì sẽ xuất hiện cục diện hai bên đều mạnh, trên phương diện chỉ huy sẽ nảy sinh vấn đề.
Lý Kiến Thành liền trầm giọng đề nghị:
- Phụ hoàng, nhi thần tiến cử Lễ bộ Thượng thư Dương Cung Nhân suất quân đi viện trợ cho Kinh Tương. Dương Thượng Thư văn võ song toàn, dùng binh mưu lược, để y đi tiếp viện Kinh vương, nhi thần cho rằng là thích hợp nhất.
Tiêu Vũ cũng cười nói:
- Bệ hạ, thần tán thành đề nghị của Thái tử. Dương Thượng thư năm đó tham gia việc diệt loạn Dương Huyền Cảm, chỉ dựa vào mấy nghìn quân mà đánh tan phản loạn mấy chục nghìn quân. Khi còn là Thái thú Lương Châu đã lãnh đạo quân binh dẹp yên thổ phỉ trên hành lang Hà Tây, uy danh truyền xa, để y làm phó tướng Kinh vương, thần cho là tương đối thích hợp.
Lý Uyên thì cũng có cách nghĩ của mình, y đương nhiên biết Dương Cung Nhân văn võ song toàn nhưng huynh đệ của y Dương Sư Đạo lại là tướng quân của triều Tùy. Nghe đồn, em gái của y chính là Trắc phi của Dương Nguyên Khánh, để y làm phó tướng Lý Uyên không thật yên tâm.
Tuy nhiên y cũng hiểu ý của Lý Kiến Thành, tức là nếu để Thế Dân đi thì sẽ hình thành thế hai kẻ mạnh cùng tồn tại, đặc biệt là Lý Hiếu Cung còn phản bội lại thứ tử Thế Dân, giữa hai người bọn họ rất khó mà có thể phối hợp ăn ý với nhau, trong khi đó Lý Thần Thông, Lý Hiếu Cơ lại khá bình thường.
Kỳ thực thì Lý Uyên đã sớm có cách, Dương Cung Nhân mặc dù không tệ nhưng tuyệt đối không thể làm chủ tướng chi viện Kinh Tương. Ánh mắt của y hướng về phía Sài Thiệu, cười cười, rồi từ từ nói với mọi người:
- Ý của trẫm là, để Sài tướng quân làm chủ tướng đi cứu viện Kinh Tương, Dương Thượng Thư làm phó tướng, lấy Kinh vương làm hành quân Nguyên Soái thống lĩnh chiến cuộc Kinh Tương. Các ái khanh có ý kiến gì không?
Cách này tương đối hài hòa, chẳng khác nào đặt Dương Cung Nhân xuống vị trí thứ ba, Sài Thiệu làm người khôn khéo, giỏi điều hòa các mối quan hệ, y có thể phối hợp chỉ huy Kinh Tương, phải nói đây là phương án tương đối thỏa hiệp, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Ngay cả Lý thế Dân cũng không phản đối, y vốn không muốn đi Kinh Tương, quân đội của y đang ở Quan Trung, trong thời điểm Đại Đường sống chết nguy vong, y nên trấn thủ Quan Trung mới đúng.
Lý Uyên thấy mọi người không ai phản đối ý kiến thì lập tức đưa ra quyết định:
- Vậy do Sài Thiệu tướng quân làm chủ tướng, Dương Cung Nhân làm phó tướng, lãnh đạo bảy mươi nghìn quân cứu viện Tương Dương, hai ngày sau xuất phát...
Phía bắc quận Di Lăng, huyện Viễn An, quân Đường năm mươi nghìn người hăng hái xuất phát đi về quận trị huyện Nghi Xương quận Di Lăng.
Huyện Nghi Xương có vị trí chiến lược hết sức quan trọng. Tại đây chính là vị trí hiểm yếu thông suốt Kinh Tương tới Ba Thục, có thể nói là chiếm lĩnh huyện Nghi Xương cũng chính là có thể áp chế ngăn chặn con đường qua lại giữa Tương Dương và Ba Thục.
Lý Hiếu Cung biết được vị trí chiến lược của huyện Nghi Xương, y đích thân bố trí ba nghìn quân tại huyện Nghi Xương. Nhưng nghe nói tin tức quân Tùy tấn công quy mô lớn ở phía tây, y lo sợ huyện Nghi Xương có nguy cơ mất nên thêm vào đó năm nghìn quân. Do vị trí hiểm yếu của huyện Nghi Xương và tám nghìn quân đội đóng giữ, đủ để bảo vệ vị trí quan trọng này.
Năm nghìn quân đã đi qua huyện Viễn An, cách huyện Nghi Xương còn tới một trăm năm mươi dặm. Theo như tốc độ thông thường thì đi hai ngày nữa là có thể tới huyện Nghi Xương.
Do Lý Hiếu Cung thúc giục phải đi gấp nên quân Đường không hề nghỉ ngơi, mà đi thẳng tới hướng nam ở giữa núi non trùng điệp, dọc theo đường núi quanh co, đi về hướng huyện Nghi Xương ở phía xa.
Tuy nhiên quân Đường dù có nằm mơ cũng không thể ngờ tới, chính là về phía nam cách bọn họ năm mươi dặm thì một đội quân Tùy gồm mười nghìn quân kỵ binh cũng nhanh chóng đánh tới hướng huyện Nghi Xương.... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK