Dương Nguyên Khánh và Trưởng sử Vi Tự Vân sớm đã chờ ở vùng biên giới, ngay khi thánh giá Tùy đế xuất hiện, bọn họ liền lập tức tiến đến gặp vua.
Giống như Đỗ Như Hối, Vi Tự Vân đã kỳ vọng và lại lo lắng với lần thánh giá tuần tra tại quận Ngũ Nguyên lần này. Kỳ vọng, là Thánh Thượng có thể tăng cường việc di dân đối với quận Ngũ Nguyên, triều đình có thể cung cấp trợ giúp về tài lực và nhân lực để khôi phục việc tưới tiêu sông ngòi đã bị bỏ hoang của triều Hán.
Mà hơn mười vạn quân đội thánh giá, quận Ngũ Nguyên khó có thể cung cấp lương thực theo yêu cầu được. Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã từ Đột Quyết mua hơn mười vạn con bò dê, nhưng Vi Tự Vân tính toán, hơn mười vạn con bò dê chỉ có thể chống chọi được bốn ngày, mà Thánh Thượng muốn đi thị sát thành Đại Lợi, tất nhiên sẽ vượt quá bốn ngày, số lương thực bọn họ chuẩn bị rõ ràng là không đủ.
Dương Nguyên Khánh nhìn ra được sự lo lắng của Vi Tự Vân, vừa đi, hắn vừa thấp giọng an ủi y:
- Trưởng Sử không cần quá lo lắng. Tình hình quận Ngũ Nguyên Thánh Thượng cũng biết rồi, ông ta sẽ không quá mức gây khó xử cho chúng ta. Ta nghĩ bọn họ hẳn là cũng có lương thực, chúng ta chỉ cần đảm bảo cung ứng lương thực cho Thánh Thượng và các quan viên, còn về phần quân đội, làm hết sức là được.
- Haizz, cũng chỉ có thể làm hết sức thôi.
Vi Tự Vân thở dài một tiếng, cùng Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào Lục Hợp thành. Thị vệ đưa bọn họ lên đầu thành, Dương Nguyên Khánh và Vi Tự Vân liền bước lên trước vài bước, bái kiến Hoàng đế.
- Thần Dương Nguyên Khánh, Vi Tự Vân tham kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, chúc Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tâm trạng Dương Quảng rất tốt, ông ta khoát tay, cười nói:
- Hai vị ái khanh miễn lễ bình thân!
- Tạ ơn bệ hạ!
Hai người đứng lên, Dương Quảng lại mỉm cười hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Dương tổng quản, cảm thấy Lục Hợp thành của trẫm thế nào?
- Có thể nói là chế tác điêu luyện sắc sảo. Thần cho rằng, tòa Lục Hợp thành này càng thích hợp ở trên thảo nguyên bằng phẳng, nếu người Đột quyết mà chứng kiến được, chắc chắn tưởng là thần tiên hạ phàm.
Dương Quảng cười ha hả rất to:
- Năm ngoái trẫm tuần tra thảo nguyên, cũng tạo ra một tòa Quan phong hành điện, so với Lục Hợp thành thì nhỏ hơn chút, đúng như lời ngươi nói, người Đột Quyết chứng kiến đều quỳ lễ rạp xuống. Công khí Đại Tùy, đám man tộc thảo nguyên đó sao có thể tưởng tượng được chứ.
Dương Nguyên Khánh thấy tâm trạng Dương Quảng rất tốt, liền lén đánh mắt về phía Vi Tự Vân một cái. Vi Tự Vân hiểu ý tiến lên một bước quỳ xuống, đem một bản tấu chương giơ cao lên quá đầu:
- Bệ hạ, đây là chút ý tưởng của vi thần và Dương tổng quản đối với việc mưu tính chiếm đóng Hà Sáo. Phương bắc thiếu nước, khó có thể mở rộng quy mô lớn được. Duy nhất đất đai Hà Sao phì nhiêu, nguồn nước dư thừa, chỉ cần khôi phục kênh dẫn nước tưới tiêu là có thể khai khẩn được hơn mười vạn khoảnh ruộng tốt, có thể nuôi sống mấy trăm vạn người. Thần và Dương tổng quản đều cho rằng, chỉ cần Hà Sáo hưng thịnh, rất có ý nghĩa trọng đại đối với việc khống chế Đột Quyết, xin bệ hạ suy xét.
Dương Quảng gật đầu, sai người nhận lấy tấu chương, lại nói với hai người:
- Trước khi trẫm quyết định tuần tra Ngũ Nguyên cũng đã đặc biệt xem xét việc các triều đại trước khai phá Hà Sáo. Khiến trẫm vô cùng cảm khái, là từ xưa đến nay chỉ có vương triều hùng mạnh mới có thể mở mang bờ cõi, nhân khẩu đại Tùy ta đã vượt qua các triều đại. Đại Tùy đã cường thịnh tới mức các triều đại trước nhưng khó mà sánh được, chúng ta không nên làm kém hơn các triều đại trước. Cho nên trẫm vẫn một lòng muốn làm vài việc lớn, dùng thời gian hai năm phân chia để đào thông kênh Thông Tế và kênh Vĩnh Tế cùng với sông Giang Nam, phía Nam thì bình ổn loạn nước Lâm Ấp, đánh tới Mã Viên giữ lấy phía Nam. Bắt đầu từ năm nay, tầm nhìn sẽ tập trung phía tây, nhất là Tây Vực, mặt khác là Hà Sáo. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu trẫm đến thị sát Hà Sáo.
Dương Nguyên Khánh và Vi Tự Vân đưa mắt nhìn nhau, đều không kìm chế được nội tâm kích động. Trong lời nói của Thánh Thượng đã toát lên ý tưởng ông ta muốn mở rộng quy mô lớn, phát triển Hà Sáo. Đây đúng là ước mơ tha thiết của bọn họ.
Cả hai cùng khom người hành lễ:
- Bệ hạ chí lớn kế hoạch lớn, là trông mong của hơn một trăm ngàn người dân Hà Sáo.
- Trong lòng trẫm rất hiểu, trẫm đi thị sát không phải là du sơn ngoạn thủy, có những việc không thể cứ ở trong hoàng cung là giải quyết được.
Dương Quảng khẽ cười:
- Trẫm biết ở tại quận Ngũ Nguyên quá lâu, các ngươi cũng không chống đỡ nổi, vậy thì trực tiếp đi thành Đại Lợi đi! Trẫm muốn tận mắt chứng kiến, thành Đại Lợi là một tòa thành kiên cố vững chắc như nào, khiến cho một trăm ngàn người của Tiết Diên Đà phải nuốt hận dưới thành.
Dương Quảng lên tiếng ra lệnh, hơn mười vạn đại quân chậm rãi đi về hướng thành Đại Lợi.
Đến chào Hoàng đế Dương Quảng xong, Dương Nguyên Khánh lại đi đến điện của Dương Lệ Hoa, ra mắt vị Công chúa Hoàng tộc mà mình vô cùng kính trọng này.
Dương Lệ Hoa thấy Dương Nguyên Khánh, lại gợi lên trong lòng nàng nỗi thương xót đứa cháu ngoại bị bệnh chết, nàng không kìm nổi nước mắt lã chã rơi xuống. Dương Nguyên Khánh cũng từ trong thư của Bùi Mẫn Thu mà biết việc Lý Tĩnh Huấn, nhớ đến Lý Tĩnh Huấn trước đây hay ốm yếu, cuối cùng vẫn không thể trưởng thành, hắn cũng có chút thương cảm, liền dịu dàng an ủi nàng:
- Công chúa điện hạ, người đã mất không thể sống lại được, quan trọng là người sống có thể tự bảo trọng bản thân. Nếu công chúa điện hạ có hứng thú, thần nguyện đưa Công chúa đi thảo nguyên cưỡi ngựa giải sầu, nhìn thảo nguyên rộng lớn, có thể sẽ giảm bớt được ưu tư của Công chúa điện hạ.
Dương Lệ Hoa thở dài một tiếng:
- Nguyên Khánh, cảm ơn lời an ủi của ngươi, quả thật ta cũng muốn cưỡi ngựa giải sầu. Thôi được! Đi thảo nguyên, ngươi sẽ cùng đi theo ta.
- Thần tuân mệnh!
Lúc này, Dương Lệ Hoa lại nhớ tới mấy việc, liền khẽ cười nói:
- Nguyên Khánh, về hôn sự của ngươi, Mẫn Thu năm nay đã tròn mười sáu tuổi, hy vọng ngươi có thể nghỉ một thời gian quay về cưới Mẫn Thu làm vợ. Sớm lập thê tử, mới là có hiếu đạo.
- Thần quyết định năm nay xin phép trở về cưới vợ, nhưng cần phải được Thánh Thượng phê chuẩn.
- Phía Thánh Thượng ta đã nói qua, không thành vấn đề, ngươi cứ việc trở về. Còn có một việc khác là về phụ thân ngươi.
Dương Nguyên Khánh trầm mặc không nói gì. Năm nay là năm Đại Nghiệp thứ tư, tính toán thì hắn và Dương gia đã bất hòa năm năm, mặc dù năm xưa Dương gia xử phạt trừ tịch là ba năm, nhưng ba năm đã trôi qua, hắn cũng không về tịch, trong lòng sớm đã lạnh nhạt với Dương gia. Nhưng hơn một năm trước, Dương Huyền Cảm, phụ thân hắn đến kính thăm Bùi phủ, thăm hỏi Bùi Mẫn Thu, gián tiếp bày tỏ ý muốn hòa giải của ông đối với Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn liên tục duy trì sự yên lặng.
Dương Lệ Hoa lại khuyên hắn:
- Dù sao ông ta cũng là phụ thân ngươi, dù ngươi không chịu quay về Dương gia, nhưng ngươi không thể coi phụ thân ngươi là người xa lạ, dù không có bao nhiêu thân thiết, ít nhất ở bề ngoài không có trở ngại. Nguyên Khánh, tất cả mọi người đều biết ngươi bị Dương gia trừ tịch, quan hệ với phụ thân mới lạnh nhạt đi, cho nên mọi người cũng thông cảm cho ngươi, mà khi phụ thân ngươi chủ động muốn hòa giải với ngươi thì ngươi lại không chút đếm xỉa đến, điều này có chút không hợp với đạo làm người, như vậy bất lợi đối với danh tiếng của ngươi. Không phải trong triều chê trách gì ngươi, nhưng ngươi đã hai mươi tuổi rồi, không còn là đứa trẻ tính tình đùa nghịch nữa, nghe lời ta, cho phụ thân ngươi có mặt mũi, được không?
Dương Nguyên Khánh hiểu, Dương Lệ Hoa nói đúng. Hiếu thảo là gốc rễ lập thân, là đạo đức của đời người. Nếu như hắn ngay cả hiếu tối thiểu cũng không làm được, vậy thì tương lai còn ai bằng lòng đầu nhập vào hắn. Trước kia có thể nói là hắn còn trẻ chưa hiểu đời, nhưng hiện tại hắn đã nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), không thể giống như trước kia giận dỗi phản nghịch, sẽ làm hỏng danh tiếng của hắn.
Dương Nguyên Khánh thở dài, hỏi:
- Cha thần cũng đến đây sao?
- Ông ta cũng đến đây, có thời gian thì ngươi đi gặp ông ta đi.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu:
- Công chúa điện hạ, vậy vi thần cáo lui!
- Đi đi! Ta cũng hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi rời khỏi Hành Điện. Hắn lần lượt xuôi theo đường chuẩn bị lên thành đài, rồi lại từ thành đài xuống dưới Lục Hợp thành. Trên đường đi ánh sáng mờ mờ, hắn rẽ mấy vòng, bỗng nhiên có người kéo cánh tay hắn lại, trong bóng tối, là khuôn mặt của một thiếu niên, ước chừng bảy tám tuổi.
Lúc này Dương Nguyên Khánh mới nhận ra, là Hoàng trưởng tôn Yến vương Dương Đàm, con cả của Dương Chiêu. Hắn mỉm cười:
- Điện hạ tìm thần làm gì?
- Dương tướng quân, mời đến bên này!
Dương Đàm dẫn Dương Nguyên Khánh đi vào phòng đọc sách của cậu, đóng cửa lại, rồi cậu quỳ xuống, rưng rưng nói:
- Xin a thúc hãy cứu cháu!
Lúc trước khi Dương Chiêu qua đời đã trăn trối lại, lệnh cho ba con trai nhận Dương Nguyên Khánh làm thúc phụ, gởi gắm cho Dương Nguyên Khánh. Ân nghĩa của Dương Chiêu, Dương Nguyên Khánh không bao giờ quên, hắn vội vàng nâng Dương Đàm dậy:
- Điện hạ, xin đừng làm thế!
Dương Đàm đứng lên, rơi lệ nói:
- A thúc, Hoàng tổ lệnh Tề vương coi giữ kinh thành, có ý giám quốc. Nếu Tề vương nhập chủ Đông cung, chắc chắn sẽ giết huynh đệ cháu, mong a thúc có thể nể mặt phụ thân mà cứu tính mạng huynh đệ cháu.
Dương Đàm hai tuổi đã biết chữ, ba tuổi đã bắt đầu đọc sách, vô cùng thông minh, chững chạc trước tuổi, rất được Dương Quảng sủng ái, đặc biệt cho phép cậu được vào ngự thư phòng của mình đọc sách.
Sau khi Dương Chiêu qua đời, Tề vương Dương Giản có chút không tôn trọng đối với tên tuổi của huynh trưởng, nhiều lần có những lời nói vu khống. Dương Đàm vô cùng hận Tề vương, cũng thường xuyên chống đối lại ông ta. Ngay trước buổi tối Dương Quảng chuẩn bị xuất phát tuần tra, Dương Giản đã ở sau lưng uy hiếp Dương Đàm, là nếu như ông ta nhập chủ Đông cung, thì sẽ giết chết ba huynh đệ họ, khiến cho Dương Đàm hoảng sợ nhưng lại không dám nói với Hoàng tổ phụ. Lần này đến quận Ngũ Nguyên gặp Dương Nguyên Khánh, cậu liền lập tức cầu cứu.
Dương Nguyên Khánh cũng biết Dương Quảng bảo vệ, yêu thương và khoan dung đối với Dương Giản. Việc đào tạo tử sĩ lần trước, cuối cùng lại không giải quyết được gì, Dương Quảng cũng không hề truy cứu. Nhưng việc đào tạo tử sĩ ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, khiến cho trong lòng Dương Quảng mơ hồ có chút nghi ngờ, nên sau khi Dương Chiêu qua đời cũng không ngay lập tức sắc lập Dương Giản làm Thái Tử, mà lấy cớ bắt y phải học tập lễ nghi. Việc học lễ nghi này phải mất hơn một năm, trên thực tế là muốn qua sát Dương Giản, hoặc là Dương Quảng vẫn đang dao động giữa việc lập Dương Giản làm Thái Tử hay là lập Hoàng Trưởng Tôn.
Quan trọng hơn là, năm ngoái sau khi con út Dương Cao ra đời, việc lập Thái Tử đã không còn cấp bách nữa, đây là việc thường tình của con người. Dương Giản làm việc xấu nhiều, Dương Quảng đương nhiên cũng muốn cho con út một chút cơ hội, cho nên mặc kệ là Hoàng Thái Tôn hay là Hoàng ấu tử (con út), cũng đều có thể. Lúc đầu Dương Giản ít nhất có năm phần cơ hội, nhưng từ sau khi có thêm con út, Dương Giản cũng chỉ có ba phần cơ hội mà thôi.
- Điện hạ không cần quá lo lắng. Nếu Thánh Thượng muốn lập ông ta làm người kế vị, thì đã sớm lập ông ta làm Thái Tử rồi, sẽ không kéo dài đến bây giờ. Sở dĩ để ông ta coi giữ Lạc Dương, đơn giản là Thánh Thượng không còn người con nào để dùng. Nếu như Điện hạ lớn hơn mười tuổi, hẳn người coi giữ Lạc Dương sẽ là Điện hạ, mà không phải ông ta. Mặc kệ ông ta ở Lạc Dương kiêu ngạo, ngông cuồng thế nào, mấu chốt là phía bên Thánh Thượng vẫn chưa mở lời. Kỳ thật Điện hạ vẫn chiếm ưu thế, chỉ cần Điện hạ ở bên cạnh Hoàng tổ phụ và hoàng tổ mẫu biểu hiện nhiều hơn, tỏ lòng hiếu đạo nhiều hơn, cơ hội của Điện hạ sẽ lớn hơn ông ta. Điện hạ chớ có nôn nóng, có hoàng ấu tử ở đây, cơ hội của ông ta không lớn.
Dương Đàm thông minh tuyệt đỉnh, sở dĩ cậu lo sợ chính là bản thân cậu ở giữa thế cục. Lúc này được Dương Nguyên Khánh là người ngoài làm thức tỉnh, Dương Đàm lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cậu thi lễ thật sâu:
- Cảm ơn a thúc đã khuyên giải, cháu đã hiểu nên làm thế nào rồi.
Dương Nguyên Khánh giữ lấy bả vai non nớt của cậu, nhìn vào mắt cậu, chậm rãi nói:
- Hoàng tổ phụ của Điện hạ tuy rằng bản thân xa hoa, nhưng lại thích người khác tiết kiệm. Chỉ cần Điện hạ giữ gìn bản thân thanh khiết, tỏ nhiều hiếu đạo, quan tâm tới tình hình chính trị hiện nay, nói nhiều hơn về những kiến giải chính trị của mình với hoàng tổ phụ, ông ta sẽ ngày càng yêu quý điện hạ. Chỉ cần có khả năng, thần cũng sẽ hết sức giúp điện hạ. Ít nhất có thần ở đây, ba huynh đệ Điện hạ cũng có một nơi quay về, không đến mức bị Tề vương sát hại.
Dương Đàm gật đầu:
- Lời của A thúc, cháu ghi sâu trong lòng.
Dương Nguyên Khánh cười cười, xoay người đi ra. Dương Đàm nghe tiếng bước chân của hắn đi xa rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm. Có người thúc này, là may mắn của cậu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK