- Mụ nó, quả là sảng khoái!
Bàn Ngư huơ nắm tay:
- Ông đây chỉ hận không thể xông vào phủ Hạ Nhược, giết y đến không còn một mảnh giáp.
- Hừ!
Uất Trì Oản hừ lạnh một tiếng với vẻ khinh thường.
- Ngươi chỉ giỏi mạnh miếng, trong thời khắc cần thiết cần ra tay sao không thấy xuất hiện?
Bàn Ngư liền đỏ mặt, vội vàng phản bác:
- Cái đám tiểu lâu la đó một mình tướng quân giải quyết là được rồi, ta lên theo chẳng phải là làm xấu danh tướng quân sao? Không đúng! Là tranh danh tiếng với tướng quân.
Dương Nguyên Khánh không nhịn nổi liền bật cười, hắn vỗ vai Bàn Ngư:
- Lão Ngư không lên là đúng. Ta có ông nội làm bùa hộ mệnh, bọn chúng không dám động đến ta. Nhưng các ngươi thì khác, các ngươi mà can dự vào, bọn chúng sẽ ra tay với các ngươi. Nói cho cùng Hạ Nhược Bật vẫn rất có quyền thế, hơn nữa trong đó còn có mối thù cá nhân của riêng ta, các ngươi không biết.
- Uất Trì, nghe thấy chưa?
Bàn Ngư vênh vang đắc ý nói.
Lúc này Bàn Ngư lại nghĩ tới năm trăm lượng vàng. Y đưa chiếc túi đựng đầy vàng cho Dương Nguyên Khánh, trơ mặt cười nói:
- Tướng quân, chỗ vàng này xử lý thế nào?
Dương Nguyên Khánh nhận lấy chiếc túi, khẽ mỉm cười:
- Tiền bán ngựa đã đủ cho các người rồi, số vàng này các người không được chia.
Bàn Ngư xấu hổ cười:
- Tôi làm sao dám tranh vàng với tướng quân?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu, khẽ thở dài một hơi:
- Năm đó bốn người bọn Trương Cẩm Đoạn, Triệu Minh Thắng hy sinh, đến nay hài cốt đã không còn. Còn cả tám mươi người huynh đệ hy sinh trong trận chiến với Tiết Diên Đà. Số vàng này, ta chuẩn bị phân cho người nhà bọn họ, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Trên mặt Bàn Ngư lộ ra vẻ hổ thẹn. Y bỗng ngẩng đầu, chân thành nói với Dương Nguyên Khánh:
- Tướng quân, việc trợ cấp đó cứ để tôi giải quyết!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, vỗ vai y cười nói:
- Được, năm trăm lượng vàng này ta giao cho ngươi, tổng cộng tám mươi tư người huynh đệ, ngươi thay ta trợ cấp cho người nhà bọn họ.
Dương Nguyên Khánh lại nói với Uất Trì Oản nói:
- Trợ cấp gia đình quân nhân hao tốn thời gian, ngươi không cần tham gia vào. Ngươi về nhà thăm người thân, sau đó quay về thẳng thành Đại Lợi.
Uất Trì Oản lặng lẽ gật đầu. Bàn Ngư thấy Dương Nguyên Khánh lại giao năm trăm lượng vàng cho riêng mình, sự tín nhiệm này khiến trong lòng y có một sự cảm động khác thường. Dù có thế nào, y cũng phải làm tốt chuyện này.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người hô to:
- Dương tướng quân, xin Dương tướng quân dừng bước!
Dương Nguyên Khánh ghìm cương chiến mã, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy tên thị vệ đang hộ vệ một chiếc xe ngựa xa hoa, đang lao tới. Hắn sai Bàn Ngư và Uất Trì Oản đuổi ngựa vào bên đường, bảo vệ Khang Ba Tư thật tốt. Hắn đợi chiếc xe ngựa tiến đến.
Xe ngựa từ từ dừng lại, cửa xe mở ra, hai gã thị vệ đỡ lấy một công tử trẻ tuổi rất to béo xuống xe. Bàn Ngư chớp đôi mắt nhỏ, hắn bỗng nhiên tự tin mà ưỡn ngực, tự cười nói một mình:
- Ta thấy ta nên đổi tên thôi, nên gọi là Tráng Ngư.
Vị công tử trẻ tuổi chậm rãi đi lên phía trước, chắp tay cười nói:
- Ngươi chính là Dương Nguyên Khánh - tôn tử của Dương Thái Phó?
Dương Nguyên Khánh thấy y bộ dạng mặc dù mập mạp, nhưng đầu đội mũ tử kim, trên người mặc hoàng bào, đeo đai ngọc, đi đứng đều có một vẻ uy nghiêm, hơn nữa y lại nhắc tới ông nội mình. Dương Nguyên Khánh không dám chậm trễ, quay người xuống ngựa, khom người thi lễ:
- Lượng thứ cho Nguyên Khánh không biết, xin hỏi tôn tính công tử?
Công tử mập mạp khẽ mỉm cười:
- Ta là Tấn Vương Dương Chiêu, ngươi từng nghe tới chưa?
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, hóa ra là con trưởng Dương Chiêu của Dương Quảng, tại sao lại gặp ở đây? Dương Nguyên Khánh vội vàng quì một gối, hành lễ theo nghi thức quân đội:
- Mạt tướng chủ thành Đại Lợi ở Phong Châu Dương Nguyên Khánh, tham kiến Tấn vương điện hạ!
Dương Chiêu là con trưởng của Dương Quảng, năm nay hai mươi mốt tuổi, năm Nhân Thọ thứ nhất được phong làm Tấn vương. Người con gái trong xe ngựa là quận chúa Nam Dương – tiểu muội của Dương Chiêu. Nàng là trưởng nữ của Dương Quảng, chỉ nhỏ hơn huynh trưởng một tuổi.
Mà nam thanh niên ngồi bên cạnh chính là chồng nàng - Vũ Văn Sĩ Cập, cũng chính là con thứ của Vũ Văn Thuật, huynh đệ của Vũ Văn Hóa Cập. Y hoàn toàn không giống với người huynh trưởng vô học bất tài, y có học thức uyên bác, phẩm giá đoan chính. Y rất được lòng Dương Quảng, bảy năm trước ông ấy đã gả trưởng nữ của mình là quận chúa Nam Dương cho y.
Quận chúa Nam Dương và chồng ở cửa thành gặp Dương Chiêu vừa mới trở về từ Lạc Dương, liền lên xe ngựa của y, chuẩn bị cùng nhau tới cung Nhân Thọ thăm ông nội đang bị bệnh nặng. Không ngờ khi ở phường Bình Khang vừa lúc gặp cảnh Dương Nguyên Khánh giáo huấn phủ Hạ Nhược. Sự dũng mãnh và võ nghệ cao cường của Dương Nguyên Khánh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Dương Chiêu, cũng khiến y nổi lòng quý mến người tài.
Dương Chiêu vội vàng đỡ Dương Nguyên Khánh dậy, cười nói:
- Năm năm trước ta đã nghe nói thiếu niên Dương tướng quân cứu giá, trong lòng đã ngưỡng mộ từ lâu, vẫn chưa được gặp. Hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy oai phong của Dương tướng quân. Hình như Dương tướng quân có mối thù sâu sắc với phủ Hạ Nhược, có thể nói cho ta nghe được không?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười:
- Chuyện này nói ra rất dài, Nguyên Khánh sợ sẽ làm lỡ việc đại sự của điện hạ.
- Đừng ngại, ta có thể nghe từ từ, Dương tướng quân có muốn tới vương phủ của ta ngồi một lát không?
- Việc này…
Dương Nguyên Khánh cảm nhận được thịnh tình trong lời mời của Dương Chiêu, hắn chắc chắn phải nể mặt. Nhưng hắn lại phải giúp thuộc hạ đi bán ngựa, hắn cười khổ một tiếng, chỉ vào ba người Khang Ba Tư ba nói:
- Ba người này đều là thuộc hạ của thần. Thần muốn tới chợ Lợi Nhân bán ngựa, một lát nữa sẽ quay lại bái kiến điện hạ. Như vậy có được không?
Dương Chiêu nhìn đàn ngựa, bật cười ha hả:
- Những con ngựa này cũng khá đấy, ta cũng đang muốn thay ngựa cho các thị vệ của mình. Ta mua hết toàn bộ với giá gấp mười lần giá ở chợ, thế nào?
Bàn Ngư và Khang Ba Tư đều trợn tròn mắt, giá gấp mười lần ở chợ, như thế quả thực là vàng từ trên trời rơi xuống rồi! Hai mắt Bàn Ngư sáng lên, không nhịn nổi hô to:
- Tướng quân, bằng lòng đi! Gấp mười lần đấy!
Dương Chiêu bật cười ha hả, đúng là to béo như nhau, luôn thấy thân thiết hơn một chút so với người bình thường, ấn tượng của y về Bàn Ngư rất tốt. Dương Chiêu lại vỗ vai Dương Nguyên Khánh, cười híp mắt nói:
- Ta cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, bỏ lỡ là không có cơ hội lần nữa đâu nhé!
Dương Nguyên Khánh chỉ đành cười khổ một tiếng, thi lễ thật cung kính:
- Vậy ti chức xin lĩnh tấm thịnh tình.
Dương Chiêu quay đầu lại khoát tay với đám thị vệ:
- Các ngươi đi dẫn ngựa lại, bảo Tần tiên sinh trả tiền theo giá gấp mười lần ở chợ, không được làm sai!
Đám thị vệ sớm đã thích đàn ngựa tốt này, bọn họ mừng rỡ, nhao nhao tiến lên trước dẫn ngựa, một văn sĩ trung niên cho ngựa tiến lên trước nói với mấy người Bàn Ngư:
- Các ngươi theo ta đi lấy tiền!
Ba người nhìn về phía Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
- Đi đi!
Ba người vui mừng hớn hở đi theo văn sĩ trung niên. Dương Nguyên Khánh thấy Khang Ba Tư khắp người toàn là máu, hắn chau mày, lại nói với Dương Chiêu nói:
- Vị thuộc hạ người Túc Đặc này của thần bị phủ Hạ Nhược đả thương, có thể xin điện hạ tìm cho một thầy thuốc xem thế nào được không?
Dương Chiêu khẽ cười nói:
- Việc này không thành vấn đề. Vương phủ của ta có những thái y giỏi nhất, mời Dương tướng quân theo ta hồi phủ rồi nói.
Dương Nguyên Khánh vui vẻ gật đầu:
- Vậy xin quấy rầy điện hạ!
Xe ngựa của Dương Chiêu quay đầu, chậm rãi đi về hướng bắc. Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của Dương Chiêu, hắn không kìm nổi hỏi:
- Điện hạ, ti chức nghe nói Thánh Thượng bệnh nặng, điện hạ sao lại không tới cung Nhân Thọ?
Sắc mặt Dương Chiêu buồn bã:
- Ta từ Lạc Dương vội trở về kinh thành, chính là muốn đến cung Nhân Thọ. Ta về phủ trước là muốn đưa ba chắt của Thánh Thượng cùng đi.
Dừng lại một chút, Dương Chiêu lại nói:
- Chi bằng Dương tướng quân đi cùng ta, Thánh Thượng luôn nhớ đến ngươi, đã mấy lần nhắc tới ngươi với huynh đệ chúng ta. Ngươi cũng tới thăm người đi!
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Nếu có thể, thần sẵn lòng đi cùng điện hạ.
Lúc này, quận chúa Nam Dương Dương Thấm Phương vẫn im lặng chợt tò mò hỏi:
- Ta thấy Dương tướng quân hình như có mối thù ngất trời với Hạ Nhược Cẩm, thế là vì sao?
Nàng vẫn muốn biết Dương Nguyên Khánh vì sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, không chỉ chặt đứt một cánh tay Hạ Nhược Cẩm, còn đánh gãy một chân của y. Như thế gần như dồn người ta vào chỗ chết, bọn họ rốt cuộc có thù sâu oán nặng gì cơ chứ?
Dương Nguyên Khánh vốn không muốn nói tới chuyện của thím và Nữu Nữu, nhưng hắn biết, quận chúa Nam Dương rất có khả năng sẽ đem việc này nói cho Tiêu phi và Thái Tử Dương Quảng. Nếu chỉ nói qua loa đại khái sang chuyện khác thì sẽ làm cho Dương Quảng và Tiêu phi có ác cảm với mình, cho rằng mình là người ác độc, tàn bạo. Mình chắc chắn phải qua quận chúa Nam Dương để khiến Dương Quảng hiểu tình hình thực sự.
- Thần và y quả thật có mối thù ngất trời.
Dương Nguyên Khánh liền kể từ đầu chí cuối mối thù hận giữa hắn và Hạ Nhược gia cho Dương Chiêu và quận chúa Nam Dương nghe, không chút giấu diếm. Dương Chiêu đến lúc này mới biết hoá ra giữa hắn và phủ Hạ Nhược từ nhỏ đã kết thù hận, hèn chi Dương Nguyên Khánh hạ độc thủ như vậy. Dương Thấm Phương không kìm nổi oán hận nói:
- Ta sớm đã nghe nói Tam Hổ Hạ Nhược được gọi là bá đạo nhất kinh thành, cả thiên hạ đều giẫm dưới chân. Nhưng chúng lại dám coi vương pháp không ra gì như thế, ức hiếp người lương thiện, theo ta, phải giết hết bọn chúng để tạ tội với người kinh thành!
Dương Nguyên Khánh không ngờ quận chúa lại nhìn nhận Hạ Nhược gia như thế, không khỏi nhìn nàng với cặp mắt hoàn toàn khác trước. Hắn vội vã tạ ơn nói:
- Đa tạ quận chúa đã nói thẳng với ti chức.
Dương Thấm Phương lại lắc đầu:
- Dương tướng quân, ngươi tuy rằng có lý do để oán hận, nhưng ra tay quá tàn nhẫn, ta cũng không tán đồng hành động của ngươi. Ngươi đáng lẽ nên báo quan, để pháp luật triều đình trừng trị y. Không chỉ có mối thù của riêng nhà ngươi, còn có vô số dân chúng bị bọn chúng sát hại, cũng nên tính tất cả tội của chúng.
Dương Chiêu lại cười nói:
- Vương muội dù sao cũng là nữ nhi, trong lòng luôn không nỡ ra tay, lại không biết kẻ ác thì nên trừng trị thẳng tay, ta lại thấy Dương tướng quân dũng mãnh, quyết đoán, lấy oán báo oán rất thẳng thắn, là phẩm chất của đại trượng phu.
Dương Chiêu giờ muốn lôi kéo Dương Nguyên Khánh, lúc nào cũng nói đỡ cho hắn. Dương Thấm Phương cũng cảm thấy huynh trưởng hơi có phần nghĩ một đằng nói một nẻo. Huynh trưởng chưa bao giờ tán đồng tự ý trừng phạt, nếu là bình thường, y sẽ nói nên giao cho quan phủ xử lý, giờ tại sao lại tán đồng? Nàng đang định phản bác, chồng nàng ngồi cạnh lại kéo nàng một cái, Dương Thấm Phương bỗng nhiên hiểu ra, liền không nói thêm lời nào.
Dương Nguyên Khánh thoáng cười khổ:
- Thuộc hạ của thần bị bọn họ bắt giữ, nếu không kịp thời ứng cứu, có khả năng sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
- Như vậy thì đúng!
Dương Thấm Phương áy náy cười nói:
- Là ta không suy xét chu toàn, trách oan Dương tướng quân.
…
Phủ Tấn vương nằm ở phường Vĩnh Xương, gần sát Đông cung, là một tòa nhà lớn gần hai trăm mẫu đất, khí thế huy hoàng. Tấn vương và Vương phi Lưu Thị, cùng với ba con trai ở đây. Trong phủ cung nữ, thái giám, thị vệ, chừng hơn mấy trăm người. Chỉ riêng dãy nhà để nuôi ngựa và đường đua ngựa ở bên trái vương phủ đã chiếm hơn bốn mươi mẫu.
Trong phút chốc, đoàn người tới trước vương phủ, mười mấy tên thái giám, cung nữ bên trong phủ đều chạy vội ra, khấu đầu nghênh đón Tấn vương điện hạ hồi phủ.
Dương Chiêu tính cách ôn hòa, y cười rất áy náy với mọi người nói:
- Rất xin lỗi, lần này về vội vàng quá, không mang theo quà cho mọi người.
Y lại hỏi:
- Ba tiểu Vương gia đã chuẩn bị xong chưa?
- Phụ vương, chúng con đều đã chuẩn bị xong rồi.
Có ba đứa trẻ con chạy như bay từ trong phủ ra. Dương Chiêu thành hôn rất sớm, mười lăm tuổi đã có đứa con cả Dương Đàm. Dương Đàm đã sáu tuổi, con thứ Dương Đồng bốn tuổi, con út Dương Hựu chỉ mới ba tuổi. Tuy rằng phụ vương chúng dáng vẻ to béo, nhưng ba đứa nhỏ lại mỗi đứa đều lanh lợi, đáng yêu, dung mạo thanh tú.
Dương Chiêu cười ha hả ngồi xuống, ôm ba đứa con trai vào trong lòng. Đứa con cả Dương Đàm đã bắt đầu đi học, hiểu một chút đạo lý, còn con thứ Dương Đồng và con thứ ba Dương Hựu lại thông minh, nghịch ngợm, leo lên trên người cha như leo núi, Dương Hựu còn leo lên vài và túm chặt lấy tai cha.
Dương Chiêu không tức giận chút nào, cười híp mắt mà để mặc cho mấy đứa con nghịch ngợm chơi đùa trên thân mình. Dương Nguyên Khánh đứng ở phía xa nhìn lại, nhất diệp khả tri thu (chỉ nhìn một chiếc lá mà thấy cả mùa thu), hắn bỗng nhiên cảm nhận được, Dương Chiêu này là người độ lượng, nhân từ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK