Dương Nguyên Khánh thấy y rất biết ăn nói, rõ ràng muốn ra điều kiện, song lại nói là giải quyết nỗi lo về sau, Địch Nhượng này khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác.
- Nói đi, nỗi lo về sau là gì?
Địch Nhượng quay đầu lại chỉ vào nhà kho Thường Bình:
- Lương thực trong kho Thường Bình đã bị chúng dân đói lả cướp đi, đó là gạo cứu mạng của họ, bọn họ thà chết cũng không trả lại, hy vọng tướng quân có thể hiểu cho.
- Lương thực có thể không trả, nhưng những đồ vật khác phải trả lại.
Địch Nhượng quay lại thương lượng một hồi với những người khác, sau đó khom lưng nói với hắn:
- Ngoại trừ lương thực, những đồ vật khác nguyện ý trả lại!
- Vậy còn nỗi lo về sau?
- Đó là vấn đề cứu trợ thiên tai về sau. Hơn ba trăm ngàn lưu dân xuất hiện ở kinh thành, số lương thực này chưa đủ cho một nửa số người ở đây, những lưu dân khác cũng phải ăn cơm, chỉ cần tướng quân giải quyết tốt vấn đề này, ta có thể đảm bảo kinh thành sẽ không còn loạn động nữa.
- Chuyện này ta tự hiểu rõ, không cần ngươi phải nói. Chuyện trước kia không can hệ gì đến ta, nhưng từ giờ trở đi, thế cục kinh thành đều do ta khống chế.
Dương Nguyên Khánh liếc qua Địch Nhượng, hí mắt cười nói:
- Nhưng vì sao ngươi không nhắc đến việc bảo đảm an toàn cho bản thân?
Địch Nhượng lắc đầu cười khổ nói:
- Thành thật mà nói, cho dù tướng quân có thề thốt thành khẩn đến mấy thì ta cũng sẽ không tin, cần gì phải làm khó tướng quân. Nếu tướng quân có thể đảm bảo lưu dân có cơm để ăn, cho dù có giết Địch Nhượng này, ta cũng không thể nói gì hơn, bằng không ta cũng không nói ra tên thật.
Dương Nguyên Khánh giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
- Quả nhiên là một anh hùng, nếu ngươi đã hiểu rõ thì Dương Nguyên Khánh ta cũng sẽ nói thẳng, ta có thể đảm bảo cho ngươi an toàn trong hai canh giờ, sau đó sẽ bắt ngươi lại, đem đầu ngươi thị chúng!
Địch Nhượng cười ha hả
- Được! Vậy chúng ta cứ y thế mà làm, khi nào chúng tôi có thể rút lui khỏi kinh thành?
- Sau nửa canh giờ!
Dương Nguyên Khánh thúc ngựa bước đi, được mấy chục bước bèn quay đầu lại cảnh cáo:
- Ta đã cảnh cáo trước, ngoại trừ lương thực thì không được đem theo bất kỳ vật nào khác, nếu bị quân sĩ phát hiện, giết không luận tội!
Dương Nguyên Khánh dẫn thủ hạ nhanh chóng rời đi, Địch Nhượng vẫn nhìn theo bóng lưng của hắn rời khỏi Chợ Bắc, những người khác ở sau lưng y bu lại khua môi múa mép:
- Địch đại ca, kẻ này giết người như ma, là sát thần có tiếng, lời của hắn khó mà tin được!
Địch Nhượng lắc đầu cười nói:
- Giết người như ma là một chuyện, nhưng phải giải quyết vấn đề lưu dân cho thỏa đáng, hắn tuyệt đối sẽ không lạm dụng vũ lực, hơn nữa hắn còn là một người danh chấn thiên hạ nên sẽ không dễ dàng phá hỏng thanh danh của mình. Nếu hắn đã đáp ứng trong hai canh giờ không giết ta, ta tất nhiên sẽ tin hắn.
Địch Nhượng lập tức nói với mọi người:
- Báo cho các gia tộc hay, ngoại trừ lương thực thì không được mang theo bất kỳ thứ gì khác, càng không thể cầm theo các loại vũ khí như cây gỗ, gậy sắt. Nếu không nghe theo lời khuyên mà bị quan binh giết chết, người đó tự làm tự chịu.
………………….
Tại cửa lớn của Chợ Bắc, Chu Trọng dẫn đầu mấy trăm người, ánh mắt khẩn trương theo dõi cuộc đàm phán bên trong. Y có thể thấy dáng người thấp thoáng của Dương Nguyên Khánh. Hắn rất cẩn thận, không hề chui sâu vào hang hổ, điều này khiến y có thể an tâm được một chút.
Đúng lúc này, một tên sĩ binh chạy đến báo cáo:
- Chu tướng quân, Tề vương điện hạ đã đến!
Chu Trọng kinh ngạc, chuyện y lo nhất rốt cuộc đã xảy ra. Hiện tại y không lo người tổn hại Dương Nguyên Khánh sẽ là lưu dân mà là Tề vương, Tề vương mới chính là tử địch của Dương Nguyên Khánh.
Phụ thân Chu La Hầu của Chu Trọng nguyên là đại tướng của triều Trần, sau đó trở thành ái tướng tâm phúc của Dương Tố, không may mất mạng trong lúc tấn công bè đảng còn lại của Dương Lượng, Dương Quảng thương tiếc bèn phong cho mấy người con trai của y làm quan. Chu Trọng là con nhỏ, được phong là Đông cung Thiên Ngưu bị thân, dần dần về sau được thăng chức, hiện giờ đã là Tả ngu hậu suất tướng quân. Nhưng sau khi Tề vương nắm giữ quân đội Đông cung, vì liên quan đến Dương Tố nên nhiều lần chèn ép Chu Trọng, khiến y vẫn luôn phiền muộn trong lòng. Lần này Dương Nguyên Khánh chủ trì đại cuộc, chuyện nảy quả thực làm cho y phấn chấn hẳn lên, y liền trở thành người ủng hộ kiên định nhất của Dương Nguyên Khánh.
Y hiểu rất rõ, lần này Tề vương đến đây sẽ khiến Dương Nguyên Khánh lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, y lập tức gọi Hàn Thế Ngạc:
- Hàn tướng quân, ngươi nhanh chóng cho Tả hữu vệ phong tỏa cửa lớn, đừng để quân đội của Tả nội suất tiếp cận, bằng không Dương tướng quân sẽ gặp nguy hiểm.
Hàn Thế Ngạc cũng biết tình thế không ổn, y lập tức nói với năm vị Ưng Dương lang tướng khác:
- Mọi người dẫn quân phong tỏa cửa Bắc, không cho bất kỳ người nào tiếp cận trong vòng một trăm bước.
Sáu ngàn sĩ binh Tả hữu vệ tức tốc phong tỏa cửa lớn cửa Chợ Bắc, không cho bất kỳ quân đội nào tiếp cận.
Từ phía xa, xe ngựa của Tề vương Dương Giản xuất hiện dưới sự bảo vệ chặt chẽ của mấy trăm thị vệ. Lúc này chưa đến canh ba, mọi người đều hiểu Dương Giản xuất hiện là do có người đã mật báo, bầu không khí bên ngoài Chợ Bắc trở nên khẩn trương hơn.
Đương nhiên Dương Giản biết Chợ Bắc sẽ phát sinh bạo loạn, chỉ có điều y không ngờ Dương Nguyên Khánh lại lợi dụng bạo loạn của lưu dân mà thâu tóm quân quyền, điều này khiến y tức giận, đứng ngồi không yên, liền nhân lúc trời tối tiến đến Chợ Bắc. Hai mươi ngàn quân Đông cung là quân đội mà Phụ hoàng giao cho y, Dương Giản tuyệt đối không để cho hắn cướp đi.
Xe ngựa của Tề vương Dương Giản dần dần đến gần cửa lớn của Chợ Bắc, đến khi cách cửa lớn chừng hai trăm bước thì dừng lại, một tên thị vệ tiến lên bẩm báo:
- Điện hạ, phía trước đều là quân đội, không thể đi tiếp được nữa!
Dương Giản lạnh lùng hừ một tiếng:
- Dương Nguyên Khánh đâu! Lệnh cho hắn đến gặp bổn vương.
Lúc này, Tả nội suất tướng quân Tần Hạo nhanh chóng tiến lên bẩm báo:
- Điện hạ, Dương Nguyên Khánh đã vào Chợ Bắc đàm phán với lưu dân.
Dương Giản ngẩn người, bất chợt cười thầm, lập tức hạ lệnh:
- Bạo dân cướp bóc kho Thường Bình, tội ngàn lần đáng chết. Tần tướng quân, ta lệnh cho ngươi lập tức dẫn quân vào Chợ Bắc trấn áp, không được chậm trễ!
- Ty chức tuân mệnh.
Tần Hạo xoay người lên ngựa, hét lớn với hai ngàn thủ hạ của mình:
- Tề vương điện hạ có lệnh, bạo dân chiếm đoạt Chợ Bắc, cướp bóc kho quan, tội đáng chém đầu, các huynh đệ hãy theo ta vào Chợ Bắc trấn áp!
Hai ngàn sĩ binh tràn vào Chợ Bắc như thủy triều, nhưng khi chỉ còn cách cửa lớn Chợ Bắc một trăm bước thì không thể nào đi tiếp nữa. Tám ngàn sĩ binh gồm Tả hữu vệ của Dương Nguyên Khánh cùng Tả ngu hậu vệ của Chu Trọng trấn thủ nghiêm ngặt nơi cửa lớn của Chợ Bắc, các sĩ binh cầm theo hoành đao cùng tấm khiên, xếp hàng chặt chẽ, tựa như một bức tường đồng vách sắt.
Dương Giản giận dữ, y ra khỏi xe ngựa, quát to với mấy ngàn sĩ binh:
- Ta là Tề vương, các ngươi không được cản đường, lập tức tránh ra!
Chu Trọng tiến lên quỳ một gối thi lễ nói:
- Xin Tề vương điện hạ bớt giận, Dương thị suất hiện đang đàm phán với lưu dân, nếu quân đội giết người thì sẽ nguy hại đến tính mạng của Dương tướng quân, xin người đợi Dương tướng quân ra ngoài hẵng động thủ.
Dương Giản hừ một tiếng thật mạnh:
- Chu tướng quân, ngươi dám không nghe mệnh lệnh của bổn vương?
- Mạt tướng không dám, nhưng Dương thị suất có lệnh, quân đội chỉ có thể trấn thủ tại cửa lớn của Chợ Bắc, không được manh động, quân lệnh như núi, mong điện hạ lượng thứ!
Dương Giản giận đến xanh mặt, y chỉ vào Chu Trọng, ra lệnh với Tả hữu thị vệ:
- Bắt trói kẻ phạm thượng này lại!
Mấy trăm thị vệ của Tề vương vừa chen lên, một vài thân binh của Chu Trọng nhanh tay lẹ mắt đã kéo Chu Trọng vào giữa đội quân. Mấy trăm sĩ binh của Chu Trọng lập tức vây lại bảo vệ chủ tướng, trợn mắt nhìn thị vệ của Tề vương, hai bên giương cung bạt kiếm, bầu không khí khẩn trương dị thường.
Đúng lúc này, tiếng cười của Dương Nguyên Khánh truyền đến từ cửa lớn của Chợ Bắc:
- Chẳng hay vì sao Tề vương điện hạ lại đến đây?
Dương Nguyên Khánh đã ra khỏi Chợ Bắc, hắn đã sớm lường được dụng tâm hiểm ác của Dương Giản. Hắn bước ra khỏi đội quân, Dương Tam Lang lập tức tiến lên thấp giọng bẩm báo:
- Tần Hạo đã phái người gọi Tề vương đến!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn lạnh lùng liếc qua Tần Hạo. Tâm tình bất định hiển hiện trên mặt của Tần Hạo, xem ra ánh mắt có chút khẩn trương.
Dương Nguyên Khánh bình thản tiến lên, chắp tay thi lễ nói với Tề vương:
- Nơi này thế cục hỗn loạn, mời Tề vương điện hạ hồi phủ để bảo đảm an toàn!
Dương Giản thấy Dương Nguyên Khánh, liền nhớ tới vào giữa trưa Dương Nguyên Khánh đã khiến cho thượng tiên Phan Đản bị nhục nhã, lửa giận trong lòng bắt đầu hừng hực bốc cháy, y cắn răng nghiến lợi nói:
- Dương Nguyên Khánh, ngươi thật to gan, hai mươi ngàn quân Đông cung mà phụ hoàng giao cho bổn vương, ngươi cũng dám cướp đoạt sao?”
- Vì đâu mà điện hạ nói như vậy, vi thần chỉ phụng theo ý chỉ của Thánh thượng, bình ổn bạo loạn của lưu dân trong thành. Thánh thượng có chỉ, các quan chức trong kinh thành đều phải phò trợ cho thần. Thần đang thực thi Thánh chỉ, lẽ nào điện hạ cảm thấy có gì bất ổn?
Lúc này Dương Nguyên Khánh chợt phát hiện có người đang nói thầm vào tai của Tần Hạo, là một nam nhân trung niên nhỏ gầy.
Tần Hạo gật đầu, y tiến lên ngạo nghễ nói:
- Dương thị suất phụng chỉ dẹp loạn trong thành không có gì sai, nhưng ngài không nên trực tiếp chỉ huy chúng tôi, chúng tôi không phải là thuộc hạ của ngài. Nếu cần chúng tôi phò trợ thì nên thảo luận trước với Tề vương điện hạ, để ngài ấy hạ lệnh cho chúng tôi, còn ngài thì đang vượt quá quyền hạn chỉ huy.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú nam nhân trung niên đó, y bị thân người của Tề vương che khuất nên không thể thấy rõ hình dáng, bên cạnh Dương Giản vẫn còn kẻ tài, có thể tìm ra sơ hở của hắn. Dương Nguyên Khánh chỉ là Tả hữu vệ thị suất, quả thực không thể trực tiếp chỉ huy quan viên cùng cấp, chiếu lý hắn nên thương lượng trước với Tề vương.
Dương Nguyên Khánh bật cười:
- Tần tướng quân, lời ngươi nói thật nực cười, các ngươi là quân của Đông cung suất phủ thì can hệ gì đến Tề vương điện hạ? Trong Thánh chỉ đã nói rất rõ ràng, các quan lại trong kinh thành đều phải nghe theo điều động của ta, lẽ nào ngươi không phải là bá quan trong kinh thành?
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại hướng sang Dương Giản, thản nhiên cười hỏi:
- Tề vương điện hạ, vi thần nói có đúng không?
Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại ở trên thân hình gầy nhỏ kia, người này tiến lên, chắp tay cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Lời này của Dương thị suất đã sai rồi, tháng ba năm trước Thánh thượng hạ chỉ, giao cho Tề vương điện hạ hai mươi ngàn quân Đông cung. Tuy trên danh nghĩa vẫn là Đông cung lục suất phủ, song trên thực tế đã thuộc về Tề vương. Trên Thánh chỉ viết rất rõ ràng, Tề vương chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ. Thánh chỉ còn đó, chẳng hay Dương thị suất có muốn xem qua?
Dương Nguyên Khánh cảm thấy nam nhân trung niên này rất xa lạ, chưa từng gặp qua, liền cười hỏi:
- Vị tiên sinh này là…
- Tại hạ Hoàng Phủ Hủ, huyện lệnh Y Khuyết. Dương thị suất không biết ta, nhưng ta kính nể ngài đã lâu.
Hoàng Phủ Hủ lại cười truy hỏi;
- Dương thị suất, lẽ nào ngài nhất định phải xem qua Thánh chỉ?
Dương Nguyên Khánh bật cười:
- Chuyện này có hơi làm khó cho ta rồi, trong ý chỉ mà Thánh thượng ban cho ta có nói, ta có thể điều động bá quan ở kinh thành, nhưng Tề vương điện hạ lại không cho ta điều động quân đội. Vậy ta nên nghe theo lời của Thánh thượng hay là nghe theo lời của Tề vương điện hạ đây?
Dương Nguyên Khánh vừa nói vừa suy nghĩ đối sách trong đầu.
Hoàng Phủ Hủ không hề cho Dương Nguyên Khánh một khoảng trống nào, y cười nói:
- Dĩ nhiên Dương tướng quân có thể điều động quân đội của Tề vương điện hạ, nhưng trước đó phải được Tề vương điện hạ đồng ý, ngài ấy đương nhiên cũng sẽ toàn lực phò trợ tướng quân. Nhưng nếu những đội quân này có làm chuyện gì khác, vậy chỉ có thể xin Dương tướng quân lượng thứ.
Hoàng Phủ Hủ quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Giản, nhận thấy y không hề hiểu ý của mình bèn nhắc nhở y:
- Điện hạ, ngài nói có đúng không?
Dương Giản lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói:
- Nói không sai, tất nhiên phải được bổn vương đồng ý!
Hoàng Phủ Hủ lại cười nói:
- Dương tướng quân, hiện giờ ngài có thể xin chỉ thị của Tề vương điện hạ rồi.
Vẻ mặt của Dương Nguyên Khánh đanh lại:
- Tại sao ta phải xin chỉ thị của Tề vương? Quân đội trong thiên hạ nguyện trung thành với Thánh thượng chứ không phải Tề vương. Xin hỏi Tề vương điện hạ, rốt cuộc quân đội trong thiên hạ là của ngài hay là của Thánh thượng, xin ngài hãy nói rõ ra!
Hoàng Phủ Hủ thừa biết Dương Nguyên Khánh đang gài bẫy lừa Tề vương, tuyệt đối sẽ không để Dương Nguyên Khánh được như ý. Y vừa định nhắc Tề vương nhưng lại không kịp, Dương Giản nổi giận thốt lên:
- Quân đội trong thiên hạ đương nhiên phải trung thành với Phụ hoàng của ta, ta nói quân đội là của mình từ khi nào?
Dương Nguyên Khánh chỉ đợi lời này của Tề vương, hắn lập tức bắt lấy cơ hội này:
- Được lắm, hiện giờ ta sẽ hạ lệnh dựa trên danh nghĩa của Hoàng đế bệ hạ!
Dương Nguyên Khánh giơ cao Thượng Phương bảo kiếm trong tay, ánh mắt đâm thẳng vào Tần Hạo:
- Tần tướng quân, ta lấy Thượng Phương bảo kiếm hạ lệnh, giao cho ngươi hai trăm sĩ binh, trong vòng nửa canh giờ phải đoạt được tháp Điểu Vọng ở Chợ Bắc, nếu không làm được thì đem đầu đến gặp ta!
Tần Hạo có phần tuyệt vọng, y nhìn sang Tề vương cầu cứu. Dương Giản nhìn trừng trừng vào Thượng Phương bảo kiếm, lúc này y mới hiểu mình đã sập bẫy của Dương Nguyên Khánh, trong lòng vừa oán vừa hận lại không có kế sách nào. Y phải bảo vệ thuộc hạ, song lại không thể chống lại Thượng Phương bảo kiếm.
- Dương Nguyên Khánh, ta có việc còn cần đến Tần tướng quân, ngươi không cần dùng Thượng Phương bảo kiếm ép y, ta sẽ tự giải thích với Phụ hoàng!
Dương Nguyên Khánh lờ đi Tề vương, nhìn chằm chằm vào Tần Hạo quát lên:
- Ta hỏi lần nữa, Thượng Phương bảo kiếm ở đây, Tần Hạo, ngươi dám không nghe lệnh của Thượng Phương bảo kiếm sao?
Tần Hạo biết rõ nếu mình tiến vào Chợ Bắc thì chắc chắn sẽ đâm đầu vào chỗ chết, Dương Nguyên Khánh sẽ khiêu khích bạo dân giết y. Quan trọng hơn là sự tình liên quan đến thể diện của Tề vương, nếu y khuất phục, chỉ e Tề vương sẽ không bảo vệ mình nữa. Hiện tại Tề vương bằng lòng bảo vệ y trước mặt Hoàng thượng, có lẽ y vẫn còn một tia hy vọng.
Tần Hạo cắn răng nói:
- Thứ cho ta không thể đáp ứng!
Hoàng Phủ Hủ đứng kế bên cũng đổ mồ hôi trên trán, bọn họ quả thực không thể chống lại Thượng Phương bảo kiếm, đây là ưu thế lớn nhất của Dương Nguyên Khánh. Hiện tại hắn đang cậy nhờ thiên tử mà ban lệnh cho chư hầu, họ không thể trêu vào. Quân đội bây giờ chắc chắn không thể giữ được nữa, nhưng bọn họ nhất định phải bảo toàn tính mạng của Tần Hạo, bằng không uy tín của Tề vương sẽ mất hết, không còn cách nào lật ngược tình thế được nữa.
- Tần tướng quân, ngươi có thể từ bỏ chức vụ được rồi!
Tần Hạo tỉnh ngộ, y lập tức khom người nói với Tề vương:
- Tề vương điện hạ, ty chức xin từ chức Tả nội suất tướng quân.
Hôm nay, bất luận thế nào Dương Nguyên Khánh cũng phải giết tên Tần Hạo này, sự việc liên quan đến uy tín của hắn. Giết được Tần Hạo thì hắn có thể gây dựng uy tín, hai mươi ngàn quân đội của Đông cung mới thực sự bị hắn khống chế. Nếu để Tần Hạo chạy thoát, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến những kẻ không có lập trường kiên định, hắn cần đến đầu của Tần Hạo để đoạt quyền.
Dương Nguyên Khánh dùng ánh mắt ra hiệu cho Dương Đại Lang và Dương Nhị Lang ở kế bên. Hai người đó lao lên như hổ vồ, mạnh mẽ ấn Tần Hạo xuống đất.
Tần Hạo có nằm mơ cũng không ngờ Dương Nguyên Khánh dám bắt y trước mặt Tề vương. Y liều mạng giãy dụa, lớn tiếng kêu gào:
- Điện hạ cứu thần!
Y vừa dứt lời, Dương Đại Lang đã giơ cao hoành đao mạnh mẽ bổ xuống, một nhát chém đứt đầu y, nhanh đến nỗi khiến thị vệ của Tề vương cũng không kịp cứu.
Dương Đại Lang giao đầu Tần Hạo cho Dương Nguyên Khánh, hắn lập tức giơ đầu y lên cao, lên giọng hô to với tam quân:
- Tả nội suất Tần Hạo dám chống lại Thượng Phương bảo kiếm đã bị xử tử tại chỗ. Kẻ nào không phục tùng lệnh của Thượng Phương bảo kiếm đều lấy tội khi quân để xử phạt!
Dương Giản tuyệt đối không ngờ Dương Nguyên Khánh lại giết Tần Hạo trước mặt mình, y tức giận đến mức toàn thân run rẩy, chỉ vào Dương Nguyên Khánh oán hận nói:
- Hay cho Dương Nguyên Khánh ngươi, mối thù hôm nay bổn vương sẽ ghi nhớ, có ngày ta sẽ đòi lại gấp trăm lần!
Sự quyết đoán tàn nhẫn của Dương Nguyên Khánh khiến Hoàng Phủ Hủ vô cùng chấn động, y chợt ý thức được, nếu không tiêu dệt kẻ này thì Tề vương nhất định sẽ chết trong tay của Dương Nguyên Khánh.
Y chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh rồi xoay người lên ngựa, rời đi cùng với mấy trăm thị vệ vây quanh xe ngựa của Tề vương. Dương Nguyên Khánh khép hờ mắt nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Hủ dần khuất xa, Dương Giản ngu xuẩn không đáng để lo, song Hoàng Phủ Hủ lại chính là một đối thủ mạnh.
Hắn quay đầu lại hạ lệnh cho Hàn Thế Ngạc:
- Thế cục kinh thành rung chuyển, ta lệnh cho ngươi dẫn quân đi theo bảo vệ an toàn cho Tề vương, không để bất kỳ ai dễ dàng tiếp cận phủ Tề vương! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK