Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Bắc Chu tiến công triều Trần từng tạo một cái cầu bằng dây chão ở đoạn hẹp của sông Trường Giang trên trấn Kỳ Đình. Dùng dây thừng thô và to bện thành, ở mặt trên trải cỏ lau và ván gỗ liền hình thành một cái cầu treo bằng thừng đơn giản để qua sông. Sau khi triều Tùy được thành lập, cầu treo này được đổi thành cầu treo bằng dây cáp, trở thành con đường trọng yếu nối liền hai bờ nam bắc Trường Giang.

Quân đội Bắc Chu lại xây dựng một tòa quân bảo ở bờ nam của cầu treo, gọi là Định Thục Bảo, mãi đến tận triều Tùy đều có binh lính trú đóng. Sau khi Tùy mạt, thiên hạ đại loạn, tòa quân bảo này cũng dần bị hoang phế.

Tuy nhiên, sau khi quân Đường chiếm lĩnh Kinh Tương và Ba Thục, đạo Di Lăng đã trở thành trọng điểm phòng ngự của quân Đường, không chỉ ở huyện Nghi Xương trú đóng hơn ba ngàn quân mà trong Định Thục Bảo cũng có ba trăm binh lính trú đóng nhằm bảo vệ cây cầu treo bằng dây cáp nối liền hai bờ nam bắc Trường Giang này.

Màn đêm vừa buông xuống, một đội năm ngàn quân Đường trùng trùng điệp điệp đang từ phía bắc tiến tới, vượt qua Kỳ Đình, bước lên cây cầu sắt, tiến về bờ nam Trường An. Quân Đường trong An Thục Bảo không chút hoài nghi vì trước đó bọn họ đã nhận được công văn từ hành đài Kinh Châu gửi tới, Tướng quân Vương Nghĩa sắp tới nhậm chức Tướng quân Di Lăng, dẫn theo năm ngàn quân đóng giữ hai huyện Di Lăng và Nghi Xương.
An Thục Bảo chắc chắn cũng nằm trong sự quản lý của Vương Tướng quân. Ba trăm lính Đường trong An Thục Bảo dưới sự dẫn dắt của các Giáo Úy ra khỏi bảo sắp hàng, chờ Vương Tướng quân đến kiểm duyệt.
Dưới ngọn gió của sông Trường Giang, chiến kỳ màu đỏ trắng của quân Đường tung bay phất phới. Năm ngàn quân Đường hàng ngũ chỉnh tề, trùng trùng điệp điệp đặt chân lên bờ nam. Trong đội ngũ có một gã Đại tướng mặc bộ giáp trụ, mũ nón bằng bạc, cưỡi tuấn mã đi ở phía trước.

Giáo Úy của An Thục Bảo bước vội lên phía trước, ở trước mặt Chủ tướng quân Đường quỳ một gối:
- Giáo Úy An Thục Bảo Lý Tân tham kiến Vương Tướng quân.

- Vương Tướng quân?

Vương Quân Khuếch cười lạnh một tiếng, quả thật y cũng họ Vương, chẳng qua Vương này không phải là Vương kia mà thôi. Y chỉ roi ngựa vào tên Giáo úy:
- Bắt lại cho ta!

Huyện Nghi Xương của nhà Tùy cũng không phải là huyện Nghi Xương thời hậu thế, còn phải đi về phía tây hơn mười dặm. Hôm nay, ở lối vào Tây Lăng hạp (1), huyện thành được xây dựng ở phía sau Hoàng Ngưu Sơn.
(1) Chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.

Vùng này nước xiết, nhiều đá ngầm và san hô, dày đặc các vùng nguy hiểm, thế núi ở hai bờ sông dốc đứng, đường đi hiểm trở. Vốn là ở phía bờ bắc của hạp cốc cũng có đường đi, nhưng vào mấy năm trước, núi đá bị sạt lở, mấy ngàn khối đá lớn rơi xuống đã phá hủy một đoạn đường đèo được xây dựng bên cạnh vách núi đá, cần phải bỏ ra một lượng lớn nhân lực và thời gian cũng như tiền bạc mới có thể khai thông.

Mà sau khi Tùy mạt, thiên hạ đại loạn, quan phủ địa phương không có cách nào tu sửa sạn đạo(2), thế nên mấy năm nay chỉ có thể theo đường núi phía nam tiến vào Thục. Huyện Nghi Xương được xây dựng ở chỗ hiểm yếu cũng thành vùng giao tranh của binh gia.
(2) Đường núi hiểm trở.

Huyện Nghi Xương cũng không lớn, ở Trung Nguyên chỉ có thể xem là huyện nhỏ, chu vi không quá mười dặm, tường thành dùng đá tảng loại lớn xây thành. Thời gian đã lâu, trên tường thành đã xuất hiện vô số rêu xanh và dây leo, hòa làm một thể với hạp cốc xung quanh.

Nhân khẩu trong huyện thành cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn ngàn hộ. Bởi vì huyện thành hơi nhỏ, không thể trú đóng quá nhiều quân đội, trước mắt chỉ có thể trú đóng ba ngàn quân. Nhưng chỉ với ba ngàn quân này, dựa vào địa thế hiểm yếu của huyện thành, cộng thêm sự chắc chắn của tường thành cũng có thể chống lại sự tấn công của mấy chục ngàn người.

Sở dĩ Dương Nguyên Khánh phái mười ngàn kỵ binh đến tấn công huyện Nghi Xương, thật ra còn ẩn dấu một ý tứ sâu xa, chính là binh tiến Ba Thục.

Đêm càng lúc càng khuya, đã bước sang canh ba, trên đầu thành phía đông của huyện Nghi Xương cắm hơn chục cây đuốc, khiến cho đầu thành sáng như ban ngày, cửa thành ở phía dưới là mấy trăm bậc thềm đá, dần thu hẹp xuống phía dưới. Xa xa là sơn đạo được xây dựng trên vách núi đá, vẫn kéo dài về phương xa.

Trên đầu thành, hơn trăm tên lính đi lại tuần tra. Toàn thành này không gặp phải cảnh ngộ bị kẻ thù tấn công đã vài chục năm. Bình an thủ thành suốt một thời gian dài đã khiến cho người huyện Nghi Xương không còn chú ý tới tác phong.

Tuy nhiên, nhờ có nghiêm lệnh của Lý Hiếu Cung vẫn ít nhiều khiến cho đám quân thủ thành cảnh giác hơn một chút, không dám để một vài tên lính canh gác vào ban đêm như trước mà tăng lên một trăm người tuần tra mỗi đêm.

Đột nhiên, mấy tên lính cảnh giác nhìn về phía bóng đêm hắc ám đang bao phủ sạn đạo, dường như bọn họ nghe được ở đó có chút động tĩnh.

Quả nhiên, một lát sau, từ trong bóng đêm truyền đến từng đợt âm thanh lác đác. Hơn trăm lính thủ thành lập tức trở lên khẩn trương, giương cung lắp tên, nhắm thẳng về phía sạn đạo ở xa xa.

- Là tiếng vó ngựa!
Một tên lính đã nghe ra căn nguyên của tiếng động.

Một gã lính Đường dắt theo chiến mã từ trong bóng tối đi ra, đi dọc theo bậc thềm bằng đá hướng về phía cửa thành bước tới.

- Đứng lại!
Hơn trăm cây cung nhằm thẳng vào người y.

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng quát chói tai khiến cho tên lính Đường ở dưới thành có chút run rẩy. Y dừng bước, nhìn lên đầu thành một lúc lâu mới hô lên:
- Ta phụng mệnh đến đây truyền tin!

Khẩu âm Di Lăng chính gốc. Binh lính trên thành thoáng buông lỏng khẩn trương. Một gã Giáo úy đang trực ló đầu ra khỏi thành hỏi:
- Là từ đâu đến?

Tên lính dưới thành chắp tay nói:
- Phụng mệnh Vương Tướng quân đến đây truyền tin. Xin hỏi Mã Tướng quân ở đâu?
Quân thủ thành đều biết Vương Nghĩa đã được bổ nhiệm làm Tướng quân Di Lăng, quan điệp đã được Hành đài Kinh Châu đưa đến từ mấy hôm trước. Giáo úy gật đầu, nói với thuộc hạ:
- Mở lồng ra!

Một cái lồng sắt cao tám thước, rộng sáu thước được thả từ trên thành xuống phát ra âm thanh két két. Từ trước tới nay, mở cổng thành vào ban đêm đều là chuyện đại sự, sẽ không vì một tên lính quèn mà phá bỏ quy củ. Vậy thì lồng sắt chính là một biện pháp biến báo. Tên lính đem chiến mã buộc ở phía ngoài thành, sau đó đi vào trong lồng sắt. Lồng sát lại kêu két két rồi được kéo lên đầu thành. Quân canh gác liền dẫn y đi về phía trong thành.

Tướng trấn thủ Nghi Xương tên là Mã Lăng, vốn là một trong số trùm thổ phỉ ở Quan Trung. Sau khi Lý Uyên chiếm lĩnh Quan Trung, thổ phỉ Quan Trung đầu hàng tập thể quân Đường, sau đó được phong quan. Mã Lăng được phong làm Thiên tướng, hai năm trước nhận lệnh đóng ở huyện Nghi Xương.

Hai tháng trước, Mã Thiên tướng cưới nữ nhi của một gia đình nhỏ trong thành làm tiểu thiếp, phủ đệ bố trí ở cách cửa thành phía đông không xa.

Giờ là canh ba, Mã Lăng đang ôm tiểu thiếp chìm vào giấc ngủ. Một tiếng đập cửa nho nhỏ làm y tỉnh giấc. Mã Lăng ngái ngủ, cực kỳ không hài lòng hỏi:
- Chuyện gì?

- Tướng quân, Vương Tướng quân phái người tới đưa tin.

- Vương Tướng quân nào?

- Chính là người mới nhậm chức Tướng quân Di Lăng Vương Nghĩa.

- Con chó Tướng quân Di Lăng!

Mã Lăng thấp giọng mắng. Bất đắc dĩ, y đành phải đứng dậy. Tiểu thiếp ở bên cạnh kéo y lại:
- Tướng quân, không ngủ thêm một lát nữa hả?

Tuy rằng trong lòng Mã Lăng cảm thấy căm tức nhưng cũng không thể không rời giường. Dù sao Vương Nghĩa cũng là cấp trên của y. Lý Hiếu Cung trị quân cực nghiêm, nếu kẻ dưới dám phạm thượng, để Lý Hiểu Cung biết được, không thể không làm thịt kẻ đó. Mã Lăng thở dài nói:
- Một Tướng quân Di Lăng đến đây, phải đi gặp mặt.

Y mặc quần áo cho tử tế, đi ra gian ngoài mở cửa hỏi:
- Người đưa tin ở nơi nào?
Vài tên thân binh dẫn theo người đưa tin bước đến. Người đưa tin quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến Mã Tướng quân!

Mã Lăng thấy y đã khoảng chừng bốn mươi tuổi, khẩu âm Di Lăng, bèn hỏi:
- Ngươi là người nơi nào, đảm nhiệm chức vụ gì?

Người đưa tin này tất nhiên chính là lão binh kia. Nhập ngũ đã gần hai mươi năm, sớm đã lăn lộn, kinh nghiệm dày dạn, được huấn luyện sơ qua một chút, liền trả lời đúng như những điều được sai khiến:
- Tại hạ Ngô Bình, người huyện Di Lăng. Hiện tại đảm nhiệm chức vụ Giáo úy dưới trướng Vương Tướng quân. Phụng lệnh Vương Tướng quân đến truyền tin cho Mã Tướng quân.

Vừa nói xong, y liền lấy từ trong lòng ngực ra một phong thư dâng lên cho Mã Lăng. Phong thư này là hàng thật, là tín thư do thám báo quân Tùy thu được lúc sáng sớm hôm nay, là tín thư do chính tay Vương Nghĩa viết cho tướng trấn thủ Nghi Xương là Mã Lăng. Trong thư đại ý nói quân đội của y đến đóng ở huyện Di Lăng, muốn Mã Lăng đến Di Lăng gặp y, hoặc là y đến huyện Nghi Xương thị sát. Giọng điệu rất khách khí, tràn đầy dối trá.

Mã Lăng học vấn thô sơ, đại khái cũng đọc được vài chữ, hiểu được ý tứ trong bức thư. Y lập tức nhẹ nhàng thở ra. Vương Nghĩa đóng quân ở huyện Di Lăng là tốt rồi. Y liền hỏi:
- Hiện tại Vương Tướng quân đang ở đâu?

- Hồi bẩm Tướng quân, hiện tại Vương Tướng quân đã tiến vào tiếp quản huyện Di Lăng. Vương Tướng quân bị cảm nhẹ, hiện tại không thể đến thị sát huyện Nghi Xương, đặc phái Chu Phó tướng đến đây thị sát, đã ở trên đường rồi, sẽ nhanh chóng đến huyện Nghi Xương.

Mã Lăng không biết Chu Phó tướng là ai. Tuy nhiên chiến tướng dưới tay Lý Hiếu Cung có đến mấy trăm người, người y không biết cũng không phải là ít. Mã Lăng cũng không để ở trong lòng, nhưng nửa đêm đến thị sát khiến cho y cảm thấy mất hứng. Mã Lăng nhướn mày nói:
- Chạy tới vội vã như vậy để làm gì?

Người đưa tin cười khổ một tiếng rồi nói:
- Kinh Vương quy định thời gian báo cáo, nhưng trên đường đi chúng ta bị chậm trễ một chút, nếu không báo cáo ngay thì không kịp nữa rồi. Mã Tướng quân cũng biết tính cách trị quân của Kinh Vương Điện hạ, không thể qua loa được.

Điều này cũng đúng. Quân lệnh của Lý Hiếu Cung luôn luôn nghiêm khắc, nói một không hai. Mã Lăng hiểu sự khó xử của Vương Nghĩa, liền gật đầu:
- Đến đầu thành chờ đi.
Thời gian dần sang canh bốn, trên sạn đạo xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Trong bóng đêm xuất hiện bóng người dày đặc, chính là quân đội đang tiến đến. Mã Lăng ở trên đầu thành không giữ được bình tĩnh, tiếng bước chân từ xa truyền tới khiến cho tinh thần y nhất thời rung lên. Y lập tức hạ lệnh:
- Đốt thêm đuốc!
Trên đầu thành, mười mấy cây đuốc được đốt thêm, ánh lửa chiếu ra xa hơn. Không bao lâu sau, một chi quân đội khoảng ngàn người của quân Đường xuất hiện, cầm đầu là một viên Đại tướng, dáng người khôi ngô, mày rập mắt sâu, tướng mạo đường đường, chính là Phó tướng Chu Văn Thông của Vương Quân Khuếch.
Trước kia Chu Văn Thông là một gã Giáo úy trong quân U Châu. Năm Đại Nghiệp thứ chín, y theo Dương Nguyên Khánh đến Phong Châu, hiện nay đã tích công đến chức Á Tướng, tước phong Huyện hầu Vĩnh Bình. Vì khi Vương Quân Khuếch làm phỉ đạo ở Thái Hành Sơn có danh khí rất lớn, lo lắng sẽ bị Mã Lăng nhận ra nên mới để Chu Văn Thông ra mặt, giả mạo làm Phó tướng của Vương Nghĩa.
Trên thềm đá, một gã lính Đường đã chờ rất lâu. Y chạy vội đến thi lễ:
- Xin hỏi Chu Phó tướng phải không?

- Đúng vậy!

Chu Văn Thông lạnh lùng trả lời, lấy lệnh tiễn ra giao cho tên lính. Tên lính vội vàng tiến lên nhận lấy lệnh tiễn. Đây cũng không phải là do Mã Lăng cẩn thận mà là quân quy do Lý Hiếu Cung định ra, lệnh điệp hợp nhất mới được vào thành. Điệp chính là Quan phương Văn điệp do Hành đài Binh bộ ký phát, có đóng đại ấn của Hành đài Tổng quản Lý Hiếu Cung, bình thường được gửi đi trước thông tri đến các địa phương.

Điệp văn thông báo việc Vương Nghĩa xuất hiện đảm nhiệm chức vụ Tướng quân Di Lăng đã được truyền khắp quận Di Lăng và quân bảo từ hai ngày trước cho nên lúc này, cần phải thẩm tra và đối chiếu lệnh tiễn. Lệnh tiễn do Lý Hiểu Cung ban phát, được làm bằng bạc, các nơi đều có hình vẽ của lệnh tiễn.

Tên lính cầm lệnh tiễn đặt vào trong lồng sắt đưa lên đầu thành. Trên đầu thành, quân sĩ lấy lệnh tiễn giao cho Mã Lăng. Vẻ mặt Mã Lăng không chút thay đổi tiếp nhận lệnh tiễn xem qua một chút. Lệnh tiễn không có vấn đề, phía dưới có khắc số, là lệnh tiễn mang số hiệu mười bốn, đồng nhất với số hiệu của điệp văn.

Mã Lăng lại chăm chú nhìn Chu Văn Thông, vị Chu Phó tướng này y không biết, tuy nhiên thoạt nhìn thì thấy giống người phương Bắc. Lúc này, lão binh đưa tin đứng ở bên cạnh khẩn trương đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Y lo sợ Mã Lăng sẽ nhìn ra sơ hở, nhưng Mã Lăng lại khoát tay ra lệnh:
- Mở cửa thành!

Những tiếng ầm ầm vang lên, cửa thành được mở ra. Mã Lăng ra khỏi thành nghênh đón, vẻ mặt tươi cười, ôm quyền nói:
- Khiến Chu Phó tướng đợi lâu. Quân quy nghiêm khắc, không dám có nửa điểm sơ suất. Xin Chu Tướng quân chớ trách!

Chu Văn Thông lại cười lạnh một tiếng, cao giọng tuyên bố:
- Tướng trấn thủ Nghi Xương Mã Lăng tham ô quân lương, tội trạng to lớn. Ta phụng mệnh Kinh Vương Điện hạ đến điều tra. Bắt lại cho ta!

Hai gã binh lính xông vào trong năm sáu thân vệ của Mã Lăng, đem hai cánh tay Mã Lăng bắt chéo sau lưng, bẻ quặt lại. Mã Lăng giận dữ gầm rú nói:
- Có bằng chứng việc ta tham ô quân lương không?

Chu Văn Thông hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đi gặp Kinh Vương Điện hạ mà giải thích!

Y vung tay lên:
- Vào thành!

Một ngàn binh lính dưới tay y vọt vào thành trì. Mấy trăm lính Đường ở trên và dưới thành đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, không biết nên làm thế nào mới tốt, trơ mắt nhìn quân đội vào thành.

Trong lòng Mã Lăng cảm thấy kinh sợ. Tuy y có chút không trong sạch, nhưng quân đóng ở các nơi, có người nào không có vấn đề? Dựa vào cái gì chỉ bắt tội một mình y. Lúc này, y chợt phát hiện điểm không đúng. Những binh lính này đều là một đám thân hình cao lớn khôi ngô, căn bản dáng người không giống với người Ba Thục và Kinh Tương.

Trong lòng của y càng thấy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn lại Chu Văn Thông liền thấy Chu Văn Thông như cươi như không nhìn y. Trong nháy mắt, Mã Lăng bừng tỉnh, hiểu ra là mình đã bị lừa. Đây là quân Tùy. Y chỉ vào Chu Văn Thông hô to:
- Các ngươi…

Nhưng y không có cơ hội nói hết câu, một miếng vải dày được vo lại nhét vào mồm y, khiến y ô hô không ra tiếng, đôi mắt trợn to đỏ lòm. Chu Văn Thông cười lạnh một tiếng, tiến về phía Mã Lăng một chút, cất giọng mắng chửi:
- Tên khốn, còn dám giảo biện. Dẫn đi thẩm tra cho ta!
Sau đó Chu Văn Thông hướng đến đầu thành ra lệnh:
- Gọi tất cả Giáo úy trở lên đến đây cho ta. Từng bước từng bước thẩm vấn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK