Màn đêm vừa buông xuống, Dương Nguyên Khánh ngồi trong thư phòng chuyên tâm nghe báo cáo điều tra của thân binh lang tướng Triệu Thống.
- Hôm nay phái ra mười đội huynh đệ điều tra nghe ngóng ở các nơi Thái Nguyên. Toàn thành Thái Nguyên quả thật đang bàn luận chuyện thụy triệu. Khoảng mười ngày trước, có người đánh bắt được một con cá to ở giữa sông, phát hiện trong bụng có một gấm thư dùng cổ triện viết “Sở Vương hưng, Tùy Vương diệt”. Tám ngày trước, lại có người ở Tây Sơn phát hiện một con rùa ngậm bia ngọc. Trên bia ngọc viết ba chữ “Sở tại thiên”. Còn nghe đồn Sở Vương phủ phát hiện ngọc tỷ truyền quốc. Những chuyện này ở Thái Nguyên đồn tới ồn ào huyên náo, đặc biệt là Sở Vương phủ xuất hiện ngọc tỷ truyền quốc, đơn giản muốn làm người Thái Nguyên điên cuồng.
Dương Nguyên Khánh đứng lên chắp tay sau lưng đi vài bước, những điều này chứng tỏ có người đang bày ra. Là ai làm, Đỗ Như Hối sao?
Không giống, nếu là Đỗ Như Hối, nhất định phải qua mình đồng ý trước. Càng quan trọng là Đỗ Như Hối tuyệt đối không thể chôn ngọc tỷ ở trong hậu viện của mình.
Dương Nguyên Khánh có một trực giác chuyện này không đơn giản, bên trong hình như có một âm mưu. Hắn cũng tin Ngụy Bí chắc chắn đang điều tra chuyện này.
Lúc này ngoài cửa truyền đến bẩm báo của quản gia:
- Lão gia, Đỗ tướng quốc đến, ở ngoài cửa phủ cầu kiến.
Đỗ Như Hối này thật là động tác mau lẹ. Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:
- Mời ông ta vào!
Hắn lại nói với thân binh lang tướng:
- Ngươi đi tìm Ngụy Bí, truyền lời nhắn của ta, người sau bức màn này bất luận thế nào cũng điều tra ra cho ta. Đợi lúc ta từ Tỉnh Hình trở về, ngươi phải biết chân tướng.
- Ty chức hiểu!
Lang tướng thi lễ, xoay người đi.
Không bao lâu, Đỗ Như Hối dưới dẫn đường của quản gia đi tới thư phòng:
- Lão gia, Đỗ tướng quốc đến.
- Mời vào!
Cửa mở ra, Đỗ Như Hối cười ha ha đi vào, giả vờ oán giận nói:
- Điện hạ hồi triều sao không nói trước một tiếng. mọi người cũng không biết. Nếu không phải là dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh, không chừng mọi người cũng vẫn chưa hay biết gì!
Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:
- Ai nói ta hồi triều, ta chỉ là ghé qua Thái Nguyên về nhà thăm vợ con, ngày mai ta còn phải ra ngoài mấy ngày.
Đỗ Như Hối ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được:
- Điện hạ muốn đi Tỉnh Hình?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Người Đột Quyết bị nhốt trong Tỉnh Hình đã hơn một tháng rồi, cũng không chịu đầu hàng. Nghe nói đã có dấu hiệu đột vây, ta không yên tâm, vẫn là phải đi xem thử, dù sao cũng là ba chục ngàn người.
- Không chừng bây giờ không còn ba chục ngàn người nữa! Có lẽ chết bệnh, chết lạnh không ít.
- Cái này thì không biết, cứ xem như ba chục ngàn người.
Dương Nguyên Khánh khoát tay:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Hai người ngồi xuống, một ả thị nữ bưng hai chén trà rồi khóa cửa cho bọn họ. Trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối.
Dương Nguyên Khánh bưng chung trà lên hỏi:
- Ta lệnh thân binh đưa hiệp nghị ngừng chiến, Tử Vi đường thương nghị qua rồi chưa?
- Mọi người thương nghị qua rồi, đều nhất trí đồng ý. Ngoài ra, mọi người đều muốn biết suy nghĩ thật sự của Điện hạ, cũng chính là muốn biết thời gian cụ thể tấn công nhà Đường.
Các tướng quốc của Tử Vi các kỳ thực đều rất rõ, phần hiệp nghị này chỉ là kế hoãn binh. Dương Nguyên Khánh không thể chờ hai năm sau mới công Đường. Nhưng thời gian cụ thể Dương Nguyên Khánh công đánh nhà Đường mọi người đều nhìn không ra. Trên thực tế tối nay Đỗ Như Hối tới thăm Dương Nguyên Khánh, cũng là chịu ủy thác của Tử Vi các.
Đỗ Như Hối liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, thấy hắn còn có chút do dự, liền biết hắn không muốn nói, lại khuyên bảo nói:
- Điện hạ, ty chức cũng biết đây là kế hoạch tuyệt mật. Nhưng công đánh triều Đường là phải cả đại Tùy động viên. Cần quân đội, lương thực, dân phu và các loại vật tư quân yếu. Điều này là cần triệu tập chuẩn bị trước. Tóm lại không thể triệu tập trong một tháng! Thời gian như vậy cũng không kịp. Hơn nữa tập kết quy mô lớn cũng dễ bại lộ kế hoạch của Điện hạ, cho nên phải nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, Điện hạ nên tín nhiệm Tử Vi các.
Dương Nguyên Khánh tự chế giễu cười. Đỗ Như Hối nói cũng có lý, mình quả thật có chút hơi quá cẩn thận. Vương gia câu kết triều Đường dù sao đã thành quá khứ, bây giờ đại thế đã định, cả Đậu gia cũng ngầm đầu nhập mình, càng không cần nói các tướng quốc này bản thân ở chức vị cao, bọn họ sẽ không tự hủy hoại tương lai.
- Ta cũng không phải không tín nhiệm mọi người, là vì chính ta cũng không có quyết định cuối cùng. Nhưng nhất định là mùa xuân sang năm, ta sẽ tập kết 200 ngàn đại quân tấn công nhà Đường.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:
- Quả thật chỉ có thể nói nhiều như vậy, phương án cụ thể cả chính ta cũng không có suy xét kỹ.
Đỗ Như Hối vội vàng chắp tay nói:
- Biết là mùa xuân sang năm thì đủ rồi. Ngoài ra, còn muốn thương nghị chuyện khoa cử với Điện hạ. Vốn là tháng 10 cử hành thi hương, nhưng bị Đột Quyết xâm lấn cắt đứt kế hoạch. Sau khi Chính Sự đường thương lượng, quyết định hạ tuần tháng 1 sang năm tổ chức, đổi thành thi xuân. Vì sang năm phải phát điệp văn tới các quận. Vốn muốn sang năm thương lượng với Điện hạ, nhưng nếu Điện hạ muốn đi Tỉnh Hình, vậy ty chức chỉ có thể bây giờ thỉnh chỉ, không biết khoa cử lần này Điện hạ có danh sách đặc biệt gì?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Bắt đầu từ năm nay, sau này đều không có danh sách đặc biệt gì, tuyển chọn công bằng.
Vừa nói xong, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, móc từ trong ngăn kéo bên cạnh ra một tờ giấy, bên trên viết một cái tên. Hắn đưa tờ giấy cho Đỗ Như Hối, áy náy cười nói:
- Đương nhiên, tình huống cá biệt đặc thù có thể suy nghĩ. Người này nếu tham gia khoa cử thì chọn y, xếp y thứ mười một, cho làm huyện lệnh.
Đỗ Như Hối nhận lấy từ giấy nhìn, chỉ thấy cái tên viết bên trên là “Hoàng Phủ Kiều”. Y sửng sốt, họ Hoàng Phủ, đây có thể là ai, chẳng lẽ là hậu nhân Hoàng Phủ Vô Dật tướng quốc Lạc Dương trước đây? Nhưng lại không nhớ nổi Hoàng Phủ Vô Dật và Dương Nguyên Khánh có giao tình gì.
Dương Nguyên Khánh cười:
- Không phải là danh nhân gì, chỉ là con của người làm sớm đã ẩn cư, ta hứa với ông ấy cho con ông ta một tiền đồ.
- Ty chức rõ rồi
Đỗ Như Hối cẩn thật thu tờ giấy vào ngực, lại uống một ngụm trà. Lúc này chuyển đề tài tới trọng điểm của hôm nay. Y cẩn thận nói:
- Điện hạ biết những chuyện Thái Nguyên đồn đại không?
- Ông nói là chuyện thụy triệu?
Dương Nguyên Khánh ánh mắt nhướng lên, sắc bén nhìn Đỗ Như Hối:
- Những thụy triệu đó là Tử Vi các bày ra sao?
- Không! Không! Không!
Đỗ Như Hối cuống quýt xua tay:
- Không có sự đồng ý của Điện hạ, Tử Vi các sao dám tùy tiện làm chủ. Không phải bọn ty chức làm, bọn ty chức cũng đang điều tra, chỉ là bây giờ vẫn chưa có manh mối.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn cũng tin không phải Tử Vi các là. Nhưng Đỗ Như Hối chính thức bày tỏ thái độ vẫn làm hắn thở vào nhẹ nhõm.
- Chuyện này Tử Vi cũng không cần tra xét, ta đã bảo Ngụy Bí đi thăm dò. Năng lực của các người không thể so với bọn họ.
- Điều này cũng đúng!
Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng, bọn họ quả thật không thể sánh được. Nhưng tối nay y muốn nói không phải chuyện này mà là vấn đề lớn đăng cơ.
- Điện hạ, về.... chuyện đăng cơ, không nói đến thụy triệu đó, nhưng văn võ bá quan quả thật là hy vọng điện hạ có thể nhanh chóng đăng cơ. Theo ty chức biết, đã có quan viên đang lén liên hệ muốn viết thư thỉnh nguyện hô hào Điện hạ đăng cơ, Tử Vi đường cũng là ý này. Điện hạ, chiến thắng Đột Quyết, dân ý tăng vọt, đúng lúc thuận thế mà làm.
Nói xong Đỗ Như Hối cõi lòng đầy kỳ vọng nhìn Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn lắc đầu:
- Ta không ngại nói với ông, trước khi triều Đường chưa diệt ta sẽ không đăng cơ. Cho dù công hạ Quan Trung cũng sẽ không, đây là chuyện ta đã sớm quyết định.
Đỗ Như Hối thấy Dương Nguyên Khánh thái độ kiên quyết đành thôi. Cái này không phải cố ý chần chừ mà thật sự là sớm có kế hoạch.
- Được rồi, vậy ty chức không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi, chuyện khác chờ Điện hạ từ Tỉnh Hình trở về hãy nói.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, căn dặn thân binh bên ngoài:
- Tiễn tướng quốc ra phủ!
Đỗ Như Hối chắp tay cáo từ, nhưng đi tới cửa y nhớ tới một chuyện, bước chân dừng lại một chút. Dương Nguyên Khánh ánh mặt cực kỳ sắc bén, vừa nhìn thì nhận ra Đỗ Như Hối trong lòng còn có chuyện, liền cười nói:
- Tướng quốc còn có chuyện gì muốn nói?
Đỗ Như Hối vội vàng lắc đầu:
- Không! Không! Không có chuyện gì.
Dương Nguyên Khánh nhìn ra hoang mang của y, có chút không vui nói:
- Lão Đỗ, từ năm đầu Đại Nghiệp ông cùng ta đi Phong Châu rồi. Ông vẫn là người ta tín nhiệm nhất, chẳng lẽ còn có chuyện gì muốn giấu ta sao?
Đỗ Như Hối thở dài:
- Không phải ty chức muốn giấu Điện hạ, thật sự là vì liên quan chuyện nhà của điện hạ, ty chức không dám nói lung tung.
- Chuyện nhà của ta?
Dương Nguyên Khánh càng thêm nghi ngờ, giọng điệu trở nên cứng rắn, mạnh mẽ đứng lên:
- Ông nói! Chuyện nhà gì?
Vạn bất đắc dĩ, Đỗ Như Hối đành ấp úng nói:
- Khoảng bốn năm ngày trước, thế tử hỏi ty chức về chuyện thụy triệu. Chuyện này, không có gì, ty chức cáo lui.
Nói xong, Đỗ Như Hối hoảng hốt khẩn trương đi, trong lòng y vô cùng hối hận tại sao lúc nãy phải chần chừ nửa bước, bị Dương Nguyên Khánh nhìn ra. Đi ra cửa phòng, Đỗ Như Hối hung hăng tát mình một cái:
- Cái miệng chết tiệt này.
Trong phòng Dương Nguyên Khánh chân mày chau tròn lại. Hắn đang suy nghĩ thâm ý trong câu nói của Đỗ Như Hối, cái gì bảo thế tử hỏi qua chuyện thụy triệu của hắn. Hắn biết Đỗ Như Hối tuyệt sẽ không bắn tên không đích, nói câu này nhất định là có thâm ý.
Nhưng chuyện triệu thụy có liên quan gì với Ninh nhi. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi mấy bước, chân của hắn đột nhiên dừng lại, hắn nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ là Ninh nhi?
Sắc mặt của Dương Nguyên Khánh nhanh chóng biến đổi lớn. Cuối cùng hắn hiểu rõ thâm ý của Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối kỳ thật là đang chỉ chuyện ngọc tỷ vương phủ.
Dương Nguyên Khánh nặng nề ngã lên ghế, hắn quả thật không dám tưởng tượng ngọc tỷ đó lại là con trai mình chôn.
Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối sống chung mười mấy năm, đối với tính cách của y rõ như lòng bàn tay, y tuyệt sẽ không nói bừa. Nếu y dám nói câu này, nhất định là bọn họ phát hiện gì rồi? Hoặc nắm giữ chứng cớ gì, chỉ là không tiện nói với mình.
Lúc này Dương Nguyên Khánh dám khẳng định, ngọc tỷ đó nhất định là con trai chôn, cho nên mình mới không tìm ra manh mối, vì hắn hoàn toàn không có ngờ sẽ là người nhà của mình.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy trong lòng đau đớn một trận, hắn không ngờ con trai mình lại biết làm chuyện này, mới tám tuổi mà!
Dương Nguyên Khánh cũng không kìm chế được lửa giận trong lòng, đứng lên liền đi ra ngoài. Nhưng đi tới cửa hắn lại kịp phản ứng, không thể là con trai, nó mới tám tuổi, hiểu cái gì. Cái này nhất định là có người xui khiến, truyền quốc ngọc tỷ lúc nãy quý giá dị thường, nó lấy ở đâu ra?
Nhất định là có người xui khiến. Dương Nguyên Khánh lại ngồi xuống chỗ ngồi, hắn nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, đã dần dần hiểu rõ. Đây không phải là Lý Cương gây ra, chắc chắn là Bùi gia. Hắn nghe thê tử nói, quan hệ của Bùi Củ và Ninh nhi rất tốt.
Khó trách Đỗ Như Hối không chịu nói, vì chuyện liên quan bên họ ngoại. Y không muốn lúc này gây ra mưa gió, bọn họ nhất định đã biết thụy triệu là Bùi Củ làm ra.
Dương Nguyên Khánh răng nanh từ từ cắn chặt, trong mắt lóe lên sát khí. Bùi gia thật to gan, lại dám khống chế trưởng tử của mình.
Thật lâu sau, hắn ra khỏi thư phòng, nói với ả nha hoàn:
- Ngươi đi bẩm báo Vương phi một tiếng, nói tối nay ta ở bên chỗ nhị phu nhân. Ta có chuyện muốn nói với nhị phu nhân.... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK