Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong rừng tùng cách thành Đại Lợi ba mươi dặm ngoại về phía tây, công chúa Đột Quyết A Tư Đóa nằm mai phục trong rừng tùng nãy đã được hai ngày. Mấy ngày trước, nàng trơ mắt nhìn thành Phong An bị đại quân của Nhị ca nàng công phá. Nhìn quân Tùy tuyệt vọng liều chết phá vòng vây, trong một phút đó, lòng nàng giống như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mà giờ phút này, nàng tựa vào một cây tùng, yên lặng nhìn. Cách đó mấy dặm, hơn ba mươi ngàn kỵ binh chậm rãi tiến về hướng tây. Nàng biết, họ đi tiếp viện cho thành Hà Khẩu. Một khi thành Hà Khẩu bị công phá, như vậy cửa nam hạ đã bị mở ra. Đại quân Đột Quyết sẽ tiến nhanh xuống phía nam. Tường thành quận Linh Võ có thể ngăn được gót sắt của Đột Quyết sao?
Nàng dường như nhìn thấy thành trì bị công phá. Tình hình quân Đột Quyết tiến vào thành, lửa lớn ngập trời. Khắp nơi là thi thể, máu chảy thành sông. Mọi người khóc la chạy trối chết. Đại tỷ Mẫn Thu ôm con bất lực chạy trốn trên đường. Khuôn mặt đáng yêu tươi cười của Băng Nhi, Trữ Nhi, Tĩnh Nhi, Tư Hoa bị phá nát dưới gót sắt của kỵ binh Đột Quyết.
A Tư Đóa đau khổ, vùi mặt vào đầu gối. Nàng cảm thấy hổ thẹn vì bản thân mình là người Đột Quyết. Cảm giác tội lỗi quá lớn khiến nàng cảm thấy không thở nổi. Nàng cảm thấy mình sắp suy sụp.
Đúng lúc này, những tiếng vó ngựa dồn dập từ gần đó truyền đến, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói cười. Đó chính là ngôn ngữ Đột Quyết. A Tư Đóa kinh ngạc. Nàng nhặt cung tên lên trốn phía sau rừng tùng. Rất nhanh sau đó, trên con đường nhỏ cách đó không xa xuất hiện hai gã kỵ binh Đột Quyết. Đây là hai binh lính trinh sát tuần tra. Hai người bọn họ đang so sánh ai có nhiều dê hơn. Một người nói nhà mình có năm mươi con dê. Một người nói nói nhà mình có sáu mươi con dê.
Sau rừng tùng, A Tư Đóa đã kéo cung, nhắm cổ một người trong đó. Nàng có thể một mũi tên bắn chết người này. Người còn lại nàng cũng có thể thoải mái giết chết. Nàng từng giết chết ba gã thị vệ của Phụ Hãn.
- A Bố Thúc, dê trong nhà anh đẻ nhiều như vậy. Ai có thể giúp anh đỡ đẻ?
- Còn ai có thể giúp ta nữa. Chỉ có thể dựa vào một mình mẹ đứa nhỏ. Thằng bé còn nhỏ, cũng không giúp được gì. Đứa nhỏ hơn còn chưa đến một tuổi. Thật không hiểu một mình nàng làm sao chú ý được hết. Ôi! Cát Đạt, nhà anh thì sao?
- Tôi cũng không khác anh là mấy. Trong nhà tôi chỉ có cha mẹ đã lớn tuổi. Để bọn họ chăm sóc cho năm mươi con dê, còn phải chăn ngựa. Năm trước, cha tôi sinh bệnh. Ngay cả ngựa cũng không cưỡi được. Không biết vì sao lại phải đánh nhau?
Hai gã lính gác Đột Quyết vừa nói, vừa chậm rãi đi xa. A Tư Đóa nhìn bóng dáng bọn họ rời đi. Nàng bất lực hạ cung tên xuống. Chân nàng chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Trăm ngàn cảm khác giác nhau đồng loạt dâng lên trong lòng. Rốt cuộc nàng không chịu nổi áp lực trong lòng, quỳ rạp trên mặt đất khóc rống lên thất thanh.
Hai canh giờ sau, A Tư Đóa cưỡi ngựa xuất hiện trước đại doanh Đột Quyết phía ngoài thành Đại Lợi. Nàng dừng lại nhìn lá cờ lớn có thêu hình đầu sói vàng ở phía xa, cắn chặt môi, nàng làm việc nghĩa không được chùn bước, giục ngựa tiến về hướng đại doanh Đột Quyết. Đúng lúc này, một đội hơn trăm kỵ binh chạy như bay đến, bao vây quanh nàng, đồng loạt giơ cung hướng về phía nàng.
- Ngươi là ai?
A Tư Đóa tháo mũ giáp, khiến mái tóc dài đen bóng được thả xuống, cất cao giọng nói:
- Ta chính là A Sử Na Tư Đóa, Tam công chúa Đột Quyết. Ta muốn gặp Khả Hãn!
Các kỵ binh Đột Quyết nhìn nhau. Đây là Tam công chúa đã bỏ chạy sang Đại Tùy sao? Bọn họ chậm rãi hạ cung tên xuống.
Bách Phu Trưởng dẫn đầu đưa tay đặt ở trước ngực về hướng nàng thi lễ.
- Công chúa điện hạ, mong giao vũ khí cho chúng ta. Chúng ta sẽ hộ tống người tới đại doanh gặp Khả Hãn.
A Tư Đóa đem trường mâu, tấm chắn, chiến đao và cung tên giao cho bọn họ. Bách Phu Trưởng thoáng nhìn qua giày da của A Tư Đóa. Ông ta biết nơi đó hẳn còn dấu một con dao găm. Sau khi ông ta do dự một lát, lại thoáng nhìn thấy ánh mắt quầt cường của A Tư Đóa, ông ta thầm thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không kiên trì nữa.
- Công chúa điện hạ, mời đi!
Hơn trăm kỵ binh hộ vệ A Tư Đóa tiến về hướng lều Vương trong đại doanh. Trong lều Vương, Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát đang cùng hơn mười Thủ lĩnh bộ lạc, Đặc Lặc, Diệp Hộ cùng với Vạn Hộ Trưởng thương nghị phương án tấn công vào thành Đại Lợi. Một binh lính cận vệ ở cửa lều lớn tiếng bẩm báo.
- Khả Hãn, công chúa A Tư Đóa đến đại doanh, muốn gặp Khả Hãn!
- Ai?
Đốt Cát thoáng nghe, có phần không hiểu.
- Khả Hãn, là công chúa A Tư Đóa!
Trên mặt Đốt Cát từ từ lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nhìn mọi người nói:
- Cuối cùng em gái phản bội Đột Quyết của ta đã đến đây.
Đại tù trưởng Thủ lĩnh của bộ lạc lớn thứ hai của Đột Quyết Tư La bộ đứng bên cạnh Tư La Hốt Cát cười nói:
- Có lẽ nàng là sứ giả do Dương Nguyên Khánh phái tới.
Đốt Cát gật đầu, ra lệnh nói:
- Đưa nàng vào!
Rất nhanh, bọn lính dẫn theo A Tư Đóa tiến vào. Đốt Cát liếc mắt quan sát nàng, cười với vẻ trào phúng:
- Ta gọi muội là Dương phu nhân, hay gọi muội là công chúa A Sử Na công chúa.
- Đều có thể!
A Tư Đóa thản nhiên nói:
- Phụ nữ đã xuất giá, theo họ chồng. Có thể gọi muội là Dương phu nhân. Nhưng muội cũng là người Đột Quyết. Huynh cũng có thể gọi muội là công chúa A Sử Na. Nhưng muội cho rằng, huynh nên gọi muội là A Tư Đóa.
A Tư Đóa và A Nỗ Lệ đều là em gái của Đốt Cát. Thật ra, A Tư Đóa muốn nói cho gã biết, gã nên xem nàng là em gái. Đốt Cát nghĩ đến người mẹ đã qua đời, khi lâm chung đã dặn gã phải chăm sóc tốt cho hai người em gái này. Gã lại nhìn về phía A Tư Đóa, lại nghĩ đến thời gian trước đây, khi nàng mới đi theo mình học cưỡi ngựa. Ánh mắt gã thoáng dịu đi một chút. Nhưng gã lại chợt nhớ lại việc A Tư Đóa cứu đi công chúa Nghĩa Thành, ánh mắt vừa dịu đi đã lại ngưng tụ đầy sương lạnh.
- Dương Nguyên Khánh phái muội tới sao?
Giọng điệu Đốt Cát cực kỳ lãnh đạm.
A Tư Đóa thấy huynh trưởng không nghĩ tới tỉnh cảm huynh muội, trong lòng nàng cảm thấy khổ sở khác thường. Khi làm Khả Hãn, tính tình huynh trưởng càng ngày càng lạnh lùng. Nàng cắn môi, lắc đầu nói:

- Không phải huynh ấy phái muội tới. Việc muội đến không liên quan với quân Tùy. Muội tới khuyên huynh trưởng lui binh quay về thảo nguyên.
Đốt Cát ngửa mặt lên trời cười ha hả, giống như vừa nghe được một chuyện cực kỳ hoang đường. Chợt gã ngừng cười, lạnh lùng nói:
- Ta đã chết mấy vạn quân, ngay cả một cọng cỏ Phong Châu cũng chưa nhổ được, muội lại muốn ta lui binh. Tốt xấu gì muội cũng công chúa A Sử Na của gia tộc. Sao muội có thể nói ra những lời ngây thơ như thế?
- Bởi vì đã có quá nhiều người chết rồi!
A Tư Đóa tràn ngập vẻ xúc động phẫn nộ. Nàng cũng kêu to lên.
- Mấy chục ngàn người chết trận ngoài kia cũng là huynh đệ của chúng ta, là chú bác của chúng ta. Bọn họ đã chết, vợ con của bọn phải làm thế nào bây giờ?
Nước mắt từ trong mắt A Tư Đóa rơi xuống. Nàng run giọng nói:
- Trong bọn họ, không có ai tình nguyện đánh giặc. Vợ con bọn họ còn đang chờ bọn họ trở về đỡ đẻ cho dê con. Nhưng bọn họ lại chết ở đất người. Có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn, không có một chút tôn nghiêm của người Đột Quyết. Huynh là Khả Hãn, hẳn huynh phải lo nghĩ cho con dân của người, chứ không phải vì sự ích kỷ của mình, chôn vùi tất cả người Đột Quyết ở dưới thành Đại Lợi.
- Muội nói đủ chưa?
Đốt Cát tức giận quát nàng.
- Chưa!
A Tư Đóa cao giọng nói to:
- Nếu huynh không hối cải, ba mươi ngàn quân Đột Quyết đều chôn vùi ở trong tay huynh!
Chát!
Đốt Cát tát một cái rất mạnh vào mặt nàng. Gã hầu như đã bị nàng chọc tới tức điên lên rồi. Gã chỉ vào A Tư Đóa hô to:
- Kéo nó ra ngoài!
A Tư Đóa ôm mặt, bỗng nhiên nàng quỳ rạp xuống trước mặt các trọng thần Đột Quyết khác, khóc nói:
- Các người đều là chú bác của ta, là trưởng bối của ta, là huynh trưởng của ta. Trong các người nhất định có người minh mẫn. Đột Quyết là người thảo nguyên, không nên vong ân phụ nghĩa đến Đại Tùy công thành đoạt đất, không nên kết thù kết oán. Đằng Cách Lý sẽ trút giận xuống chúng ta. Sớm muộn gì Đột Quyết cũng sẽ bị hủy bởi thù hận ngày hôm nay.
Đúng lúc này, một gã đại tướng Đột Quyết nhìn rất hiểm độc vọt vào trong lều. Ánh mắt y vằn đỏ nhìn chằm chằm vào A Tư Đóa. Y chậm rãi tiến tới gần, miệng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.
- Người đàn bà tệ hại này, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại sao?
Mông Đạt nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt A Tư Đóa lộ ra vẻ sợ hãi. Nàng đã quên người này. Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, phụ thân của nàng từng hứa gả mình cho người này, một người đàn ông cực kỳ thô lỗ hung tàn. Bỗng dưng nàng rút dao găm từ trong giày ra, để ở trước ngực mình.
- Nếu ngươi lại tiến về phía trước thêm một bước, ta sẽ chết ngay ở đây.
Mông Đạt quay đầu lại thoáng nhìn về phía Đốt Cát, giống như đang chờ sự chấp thuận của gã. Sắc mặt Đốt Cát lộ ra vẻ khó xử. Nếu nói theo lý, hoàn toàn có thể giao A Tư Đóa cho y. Nhưng hiện tại trước mặt nhiều thủ lĩnh bộ lạc như vậy, dù sao A Tư Đóa cũng là công chúa Vương tộc, gã không thể không cân nhắc ảnh hưởng.
A Tư Đóa đã bình tĩnh trở lại. Nàng chậm rãi đứng lên, vẫn dùng dao găm sắc bén để ở trước ngực mình, cất cao giọng nói:
- Ta là vợ của Tổng quản Phong Châu - Dương Nguyên Khánh. Nếu các ngươi dám làm nhục ta, Dương Nguyên Khánh chắc chắn sẽ trả lại Đột Quyết gấp trăm lần. Các ngươi sẽ không thể chống đỡ nổi.

- Ta sẽ băm Dương Nguyên Khánh thành ngàn mảnh!
Mông Đạt rít gào đầy giận dữ.
Nãy giờ nhị vương tử Sĩ Lợi Phất Thiết vẫn không có hé răng, lúc này chợt lạnh lùng nói:
- A Tư Đóa là công chúa Đột Quyết, Nếu công chúa có tội, hẳn là do vương tộc định tội. Hơn nữa công chúa là vợ của Dương Nguyên Khánh, càng không thể tùy ý giao cho một người không có liên quan đến xử trí.
Sĩ Lợi Phất Thiết là em của Đốt Cát, cũng anh của A Tư Đóa, nhưng không phải cùng một mẹ. Anh ta là một người rất có tư duy, cực kỳ phản cảm đối với Mông Đạt ngu xuẩn vô tri kia.
Tư La Hốt Cát ở bên cạnh cười, lên tiếng giảng hòa:
- Công chúa A Tư Đóa cũng xuất phát từ tình cảm hết sức chân thành đối với Đột Quyết mới chủ động đến đại doanh khuyên bảo. Không nói dùng lễ đón nàng, nhưng ít ra cũng không cần phải quá mức nghiêm khắc. Nếu làm vậy, linh hồn của lão Khả Hãn cũng sẽ không yên ổn. Mọi người nói có phải không?
Đốt Cát nghe được tất cả mọi người đều tỏ ra khá phản cảm với Mông Đạt, tuy nhiên người này quả thật là ngu dốt, không ngờ chẳng phân biệt được nặng nhẹ. Gã cười nhìn Mông Đạt nói:
- Chờ đánh hạ thành Đại Lợi, bắt được Dương Nguyên Khánh sẽ cùng nhau xử lý!
Trong lòng Mông Đạt vô cùng căm hận, quì một gối nói:
- Khả Hãn, ty chức muốn tự tay giết Dương Nguyên Khánh.
Đốt Cát gật đầu.
- Nếu ngươi có thể giết hắn, dựa theo quy củ Đột Quyết, tài sản và phụ nữ của hắn đều thuộc về ngươi.
Mông Đạt liếc mắt nhìn A Tư Đóa một cái thật sâu, sau đó đứng lên bước nhanh ra phía ngoài. A Tư Đóa đáp lại, chỉ là sự khinh miệt vô tận trong ánh mắt.
Đốt Cát liếc mắt nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, lập tức chỉ bảo thủ hạ.
- Dẫn nó đi, lấy lễ đối với công chúa để tiếp đãi. Nhưng phải trông coi nghiêm mật.
Hơn mười người thị vệ tiến lên trước. A Tư Đóa lại chậm rãi nhìn mọi người nói:
- Ta đến vì vận mệnh của Đột Quyết. Cho dù vì thế mà chết, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi lều lớn.
Đốt Cát nhìn theo bóng dáng của nàng, lắc đầu thở dài:
- Ngây thơ như một đứa trẻ. Tưởng con bé đi theo Dương Nguyên Khánh sẽ trưởng thành hơn, không ngờ lại càng ngày càng không hiểu chuyện.
Sĩ Lợi Phất Thiết cũng ảm đạm cười:
- Đệ lại cảm thấy con bé trưởng thành hơn nhiều so với trước kia. Ít nhất nó cũng biết quan tâm tới vận mệnh Đột Quyết.
Tư La Hốt Cát thấy Khả Hãn khó coi, liền huých Sĩ Lợi Phất Thiết một cái, ha hả cười nói:
- Tiếp tục đi! Vừa rồi chúng ta nói tới phương án thứ hai.
Đốt Cát hung hăng trừng mắt nhìn huynh đệ của mình, nói thêm một chút:
- Vừa rồi chúng ta nói tới phương án thứ hai là vây khốn thành Đại Lợi, toàn lực tiến công thành Hà Khẩu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK