Bên ngoài cửa lớn của Chợ Bắc có một tửu quán tên “Lão Lâm Ký”, lúc này trong quán đèn đuốc đã sáng chưng, quân sĩ đứng đầy ngoài tửu quán, ở đây đã trở thành nơi chỉ huy tạm thời của quân Tùy.
Trên lầu hai trong đại sảnh, hơn ba mươi tên tướng quân Thị Suất cùng lang tướng Ưng Dương tập trung vào một chỗ, tất cả quan quân cấp cao của Đông cung đều tề tựu tại đây.
Tả vệ Trưởng sử Vi Hoán đang cao giọng tuyên đọc ý chỉ của Thánh thượng:
- Phong Dương Nguyên Khánh làm Đông cung tả hữu vệ thị suất, lệnh mau chóng bình ổn loạn cục ở kinh thành, đặc biệt ban thưởng Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, chư quan ở kinh thành đang nghe đều phải phụng lệnh của Dương Nguyên Khánh, toàn lực bình định loạn lạc, kẻ nào bất tuân, cho phép tiền trảm hậu tấu…
Nội dung của thánh chỉ đã sáng tỏ, ai nấy cũng nghe thấy rất rõ ràng, trên bàn đặt một thanh Thượng Phương Thiên Tử Kiếm vỏ màu đỏ thắm, mũi kiếm lộ ra một nửa, phản chiếu hàn quang ngời ngời dưới ánh đèn.
- Các vị, tuy hôm nay Chợ Bắc phát sinh bạo loạn, nhưng ta cho rằng đây là dịp tốt để giải quyết vấn đề lưu dân ở kinh thành. Vấn đề này thực ra không hề nghiêm trọng, nhiều triều đại đều đã trải qua nhưng vì sao lần này lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy? Mười ngày trước tấn công chợ Phong Đô, mười ngày sau lại cướp sạch Chợ Bắc, nguyên nhân cơ bản là vì quan phủ không được việc, không giải quyết vấn đề sinh tồn của lưu dân. Nếu không giải quyết tốt vấn đề này, cuộc náo loạn của họ sẽ biến thành tạo phản. Ba trăm ngàn lưu dân tạo phản ở kinh thành, mọi người nghĩ xem sẽ có hậu quả nào, tất cả chư vị đang ngồi ở đây sẽ phải rơi đầu…
Đại sảnh trở nên yên tĩnh, đến tiếng ho khan cũng không có, lặng ngắt như tờ, giọng điệu của Dương Nguyên Khánh không hề nghiêm khắc, song nội dung mà hắn nói thì rất nghiêm trọng. Mỗi một chữ đều đánh vào lòng của các quan quân, bọn họ đều hiểu Dương Nguyên Khánh không hề đánh tiếng đe dọa. Việc lưu dân cướp gạo ở Chợ Bắc vào tối nay rõ ràng là có người chỉ đạo, nói thẳng ra là lưu dân đã bắt đầu có người tổ chức lãnh đạo, đây chính là điềm báo trước của tạo phản.
- Lục tướng quân, hôm nay ngươi vốn dĩ phải tuần phòng Chợ Bắc, sao lại tự tiện dẫn quân rời đi, khiến cho Chợ Bắc phát sinh loạn động?
Ánh mắt sắc sảo của Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào một tên quan quân cao gầy, bắt đầu truy trách.
Tên quan cao gầy đó tên là Lục Hậu Sinh – Hữu ngu hậu vệ Thị Suất, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào y, mang theo sự bất mãn. Lục Hậu Sinh sợ đến mức ra mồ hồi đầy đầu, y chỉ sợ Dương Nguyên Khánh rút đao thị uy với mình, cuống quýt đứng dậy giải thích:
- Hồi bẩm Dương tướng quân, ty chức không dám rời khỏi Chợ Bắc, chiều hôm nay ty chức nhận được kim bài lệnh của Tề vương, lệnh cho Hữu ngu hậu vệ Thị Suất chuyển sang trấn thủ chợ Phong Đô. Ty chức tưởng rằng sẽ có quân đội khác tiếp quản Chợ Bắc, ngờ đâu Chợ Bắc chỉ có ba trăm sĩ binh đóng quân, ty chức quả thực cũng lấy làm khó hiểu.
Đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, Dương Nguyên Khánh cố ý không nói gì để đại sảnh duy trì sự im lặng, cho mọi người thời gian suy xét. Thực ra khi Lục Hậu Sinh nói xong, mọi người đều đã hiểu, chính là Tề vương đang quấy phá, cố ý tạo ra một cục diện trống rỗng ở Chợ Bắc. Nghe đâu Tề vương và Dương Nguyên Khánh có thù oán, xem ra lời này không hề giả dối.
Dương Nguyên Khánh thở dài chậm rãi nói:
- Suy cho cùng, Tề vương lớn lên ở trong cung, không hiểu phòng ngự, cũng không hiểu làm sao phải xử lý nguy cơ tại kinh thành dẫn đến phát sinh thảm sát ở chợ Phong Đô. Thánh thượng đối với Tề vương cũng không hài lòng cho lắm, vì vậy phái ta đến khống chế thế cục kinh thành. Nhưng hiện tại Tề vương vẫn đóng giữ kinh thành, y cũng có quyền xử trí loạn cục, nên hiện giờ ta cần mọi người biểu thị thái độ, rốt cuộc là nghe theo chỉ huy của Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, hay là tiếp tục nghe theo sự điều động của Tề vương.
Dương Nguyên Khánh đặt Thượng Phương Thiên Tử Kiếm về phía bên trái của chiếc bàn, nói với mọi người:
- Ai nguyện nghe chỉ huy của Thượng Phương Thiên Tử Kiếm thì đứng về bên trái, ai nguyện tiếp tục phục tùng sự điều động của Tề vương thì đứng nguyên tại chỗ.
Mặc cho Dương Nguyên Khánh nói rất ngắn gọn, nhưng mọi người đều hiểu, e rằng lần này Tề vương sẽ bị giáng chức, khả năng Tề vương toi đời là cực cao. Thánh thượng bất mãn với sự kiện ở chợ Phong Đô, phái Dương Nguyên Khánh đến thu xếp tàn cục, rõ ràng không còn tín nhiệm Tề vương nữa.
Đối mặt với lựa chọn trọng đại liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình, đương nhiên phải theo sát ý chỉ của Thánh thượng. Chu Trọng là người đầu tiên đến bên cạnh Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, liền sau đó là Lục Hậu Sinh cũng đứng lên theo, mọi người đều lục đục đứng về phía Thượng Phương Thiên Tử Kiếm. Ánh mắt sắc sảo của Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vẻ mặt của từng người, người cuối cùng là Tả nội suất tướng quân Tần Hạo, y có chút do dự, nhưng sau cùng cũng đứng dậy đứng về phía bên trái cùng mọi người.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấu tâm tư của y, người này không hề cam tâm tình nguyện mà là bị ép buộc phải chọn Thượng Phương Thiên Tử Kiếm. Dương Nguyên Khánh âm thầm cười lạnh một tiếng, Tề vương nắm giữ quân đội của Đông cung lục suất phủ suốt một năm, nếu trong đây không có ai trung thành với Tề vương thì mới là chuyện lạ.
- Cảm tạ các vị đã ủng hộ, nếu mọi người đã chọn tận sức theo Thượng Phương Thiên Tử Kiếm, vậy nên nguyện ý phục tùng chỉ huy của ta. Ta đã nói trước, ai dám bằng mặt không bằng lòng, kẻ nào dám kháng chỉ, tất trảm không tha!
Dương Nguyên Khánh bắt đầu bố trí lại một lần nữa, lệnh cho bốn ngàn người của hai nhánh quân đội Hữu ngu hậu vệ cùng Hữu nội vệ tuần tra các con đường ở phía nam Lạc Thủy, năm canh giờ sau phải bắt đầu tiếp tế cháo ổn định tâm tình của lưu dân, một trăm lẻ sáu ngàn người còn lại thì phòng vệ ở phía bắc Lạc Thủy, trọng điểm là Chợ Bắc.
Nhất nhất đều được an bài thỏa đáng, mọi người tự nhận lệnh thi hành. Dương Nguyên Khánh cho gọi Dương Tam Lang, hướng ánh mắt về phía bóng lưng của Tả nội suất tướng quân Tần Hạo:
- Mang theo vài huynh đệ theo dõi người này, chú ý nhất cử nhất động của y!
- Dương thị suất!
Chu Trọng nhanh chóng bước đến:
- Trong Chợ Bắc đã có động tĩnh, lưu dân đồng ý đàm phán!
- Vậy người đàm phán…
Chu Trọng cười khổ nói:
- Họ không muốn ra mặt, yêu cầu người của chúng ta phải vào đàm phán, hơn nữa còn phải là người làm chủ.
- Đám người này rất thông minh!
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Nếu đã thế thì ta sẽ đàm phán với họ.
Chu Trọng kinh ngạc, vội vàng nói:
- Dương thị suất, ngài là chủ tướng, không thể mạo hiểm, hay là để ta đi.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y cười nói:
- Đây không phải là đàm phán với kẻ thù, chỉ là một đám lưu dân ô hợp. Nếu ta bị họ sát thương, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ ư, yên tâm đi! Đám lưu dân này cũng đang rất e sợ, song lại không tin tưởng chúng ta, ta đi thì có thể giải quyết vấn đề rất dễ dàng.
Hắn nhận ra trong mắt Chu Trọng vẫn có chút lo lắng liền nói:
- Có một số chuyện chỉ có thể để ta làm chủ, quan trọng là ngươi phải thay ta phong tỏa cửa lớn của Chợ Bắc, đề phòng có người thừa cơ cố ý châm ngòi.
Chu Trọng trầm mặc gật đầu:
- Ty chức hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, thu xếp xong xuôi binh khí giáp trụ, liền nói với tám tên thiết vệ của mình:
- Dẫn theo ba trăm huynh đệ theo ta vào Chợ Bắc!
Thoáng sau, Dương Nguyên Khánh dẫn theo tám tên thiết vệ cùng ba trăm sĩ binh tinh nhuệ cưỡi ngựa tiến vào Chợ Bắc, hơn mười ngàn lưu dân tụ tập trong Chợ Bắc, lúc này kho lương thực Thường Bình đã bị cướp sạch, mấy trăm cửa hiệu ở Chợ Bắc cũng không may mắn thoát khỏi, phần lớn đều bị đập phá tan tành, may sao không phát sinh trận hỏa hoạn lớn nào.
Bên trong các cửa hiệu toàn là người già và trẻ nhỏ, trên đường hầu như đều là thanh niên trai tráng, ước chừng có ba, bốn mươi ngàn người. Rất nhiều người cầm cây gỗ, gậy sắt trong tay, khóe miệng kiêu ngạo hàm chứa địch ý nhìn chăm chú Dương Nguyên Khánh cùng thủ hạ của hắn tiến vào Chợ Bắc.
Sau khi tiến vào cửa lớn khoảng trăm bước, Dương Nguyên Khánh khoát tay, đội quân dừng lại, hắn sẽ không mạo hiểm với tính mạng của chính mình.
- Người muốn đàm phán với ta ở đâu?
Lúc này, một nam nhân hơn ba mươi tuổi chen đến, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi tướng quân là người phương nào?
Dương Nguyên Khánh ảm đạm nói:
- Ta là Dương Nguyên Khánh, đã từng nghe đến chưa?
Mấy ngàn người ở xung quanh kinh ngạc hô hoán, lũ lượt lui về phía sau, ánh mắt kinh hãi nhìn mũi tên trên tay của hắn, chỉ sợ hắn sẽ phóng tên xuyên thủng người của mình.
Nam nhân giật mình kinh hãi, vội vàng thi lễ nói:
- Thì ra là Dương tướng quân, thất kính.
- Không cần khách khí, người đàm phán ở đâu?
- Ở trong nhà kho Thường Bình đợi tướng quân, mời tướng quân đến gặp.
Dương Nguyên Khánh bật cười ha hả rồi lập tức nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Thủ lĩnh của các ngươi thật tự cao, y tưởng mình là ai, lệnh cho y trong thời gian một nén nhang lập tức ra ngoài Chợ Bắc gặp ta, bằng không ta sẽ dùng máu rửa Chợ Bắc, già trẻ gái trai, không chừa một ai!
Hắn xoay người bước đến cửa lớn, mấy ngàn thanh niên trai tráng xung quanh khiếp sợ uy danh, không ai dám ngăn hắn, kéo nhau chừa ra một con đường trống.
Dương Nguyên Khánh vừa chạm được hơn mười bước liền nghe thấy có người hét lớn ở phía sau:
- Dương tướng quân xin dừng bước!
Dương Nguyên Khánh ghì cương quay đầu ngựa lại, chỉ thấy mười tên nam nhân chạy ra từ trong nhà kho Thường Bình, dẫn đầu là một nam nhân uy mãnh hơn ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, tướng mạo đường hoàng.
Y nhanh chân bước đến trước mặt Dương Nguyên Khánh, khom người thi lễ nói:
- Địch Nhượng – người quận Đông tham kiến Dương tướng quân!
Hơn ba mươi người khác cũng cúi người thi lễ:
- Bái kiến Dương tướng quân!
Dương Nguyên Khánh liếc qua Địch Nhượng, người này tướng mạo bất phàm, rất có dũng lực, khó trách về sau lại trở thành người đứng đầu Ngõa Cương.
- Ngươi chính là thủ lĩnh của một trăm mấy ngàn lưu dân?
Địch Nhượng thi lễ, chỉ tay về vào mấy chục người ở phía sau nói với Dương Nguyên Khánh:
- Khoan hãy nói đến thủ lĩnh, chỉ là do mọi người tín nhiệm, đề cử tại hạ làm đại diện cùng đàm phán chuyện về sau với tướng quân.
Dương Nguyên Khánh nhận thấy y tuy nói năng khách khí, song trên thực tế lại thừa nhận mình là thủ lĩnh, xem chừng ba mươi mấy người này đều là thủ lĩnh của lưu dân. Trong lòng Dương Nguyên Khánh hiểu rõ, đám lưu dân này chính là họ hàng dòng tộc cùng nhau hợp lại, mấy chục dòng tộc lại đề cử ra một đại diện, được tổ chức mạnh mẽ, đã không còn ràng buộc về hậu thế với dòng tộc, trở nên khác biệt hoàn toàn với bè đảng chia năm xẻ bảy. Giết đi đám thủ lĩnh này thì lại có thủ lĩnh mới xuất hiện, sự tình sẽ càng nghiêm trọng hơn, nhưng nếu có thể lôi kéo đám thủ lĩnh này thì vấn đề lưu dân có thể dễ dàng giải quyết.
Đối thủ và kẻ địch hiện giờ của hắn là Tề vương chứ không phải đám lưu dân này, ai nặng ai nhẹ, lòng hắn vô cùng tường tận.
Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đập phá cửa hiệu, cướp bóc kho quan, luận theo luật Đại Nghiệp đều đáng tội chém đầu, các ngươi biết chứ!
Địch Nhượng không hề hoang mang, cười nói:
- Dương tướng quân, cổ nhân nói pháp không trách chúng, nếu không phải không thể sống nổi nữa, ai lại dám đem đầu mình mạo hiểm để cướp kho quan. Nếu quan phủ tế trợ đắc lực hơn một chút thì sẽ không xảy ra thảm sát ở chợ Phong Đô, lại càng không có bạo loạn ở Chợ Bắc. Nếu tướng quân cứ nhất mực truy cứu trách nhiệm thì nên truy xét tội tắc trách tế trợ của quan phủ trước đã.
Dương Nguyên Khánh thấy y miệng lưỡi sắc sảo, khẩu khí bất phàm, liền gật đầu nói:
- Được thôi! Khoan nói đến truy cứu trách nhiệm, ta phụng lệnh Hoàng thượng giải quyết vấn đề lưu dân ở kinh thành, hiện đã phái người dựng lên doanh trại ở ngoài Đông Thành cho lưu dân, ta yêu cầu các ngươi lập tức ra khỏi thành từ cửa Đông.
Địch Nhượng lại thi lễ với Dương Nguyên Khánh nói:
- Nếu Dương tướng quân có thành ý giải quyết vấn đề, đương nhiên chúng tôi nguyện ý toàn lực phối hợp, song chúng tôi vẫn còn một chút nỗi lo về sau. Nếu Dương tướng quân có thể giải quyết tốt, ta cho rằng có thể lập tức bình ổn vấn đề lưu dân ở kinh thành. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK