Trong Ngự thư phòng, sắc mặt Dương Quảng xanh mét ngồi ở trước ngự án, một phần tấu chương bị ném trên mặt đất. Đây là tấu chương từ quận Tề đưa tới. Thái thú quận Tề Từ Nguyên Phương xuất kích qua loa, huyện Lịch Thành bị quân Lư Minh Nguyệt tập kích đánh phá, gian dâm đốt nhà giết người, cướp sạch toàn thành. Dân chúng bị giết hại nhiều không thể đếm hết. Từ Nguyên Phương gấp gáp quay về bị quân Lư Minh Nguyệt mai phục. Quân Tùy thảm bại, hai vạn quân Tùy bị đánh tan, thương vong vượt hơn một nửa. Quận Tề rơi vào tay giặc.
Mà tất cả những chuyện phát sinh ở quận Tề, đã được miêu tả rõ ràng trong một bản tấu chương khác được đưa tới ba ngày trước. Đó là tấu chương của Trương Tu Đà. Ông ta đã dự báo trước kết cục này sẽ xuất hiện.
Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ đứng bên cạnh. Hai người bọn họ đều cúi đầu. Cơn giận lôi đình của Dương Quảng khiến bọn họ có chút chột dạ. Lúc trước, chính là hai người bọn họ chủ trương gắng sức hoán đổi Trương Tu Đà.
Dương Quảng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Ông ta vừa mới mở miệng tức giận khiển trách, một gã hoạn quan đi vào bẩm báo.
- Bệ hạ, Trương Tu Đà tới rồi.
- Tuyên ông ta vào!
Dương Quảng cố gắng nuốt sự giận dữ trở vào.
Một lát, Trương Tu Đà vội vàng đi vào, khom người thi lễ.
- Thần Trương Tu Đà tham kiến bệ hạ!
- Trương ái khanh miễn lễ!
Dương Quảng thở dài.
- Trẫm nói cho khanh một tin tức xấu. Tất cả lo lắng trong tấu chương của khanh đều đã thành sự thật.
Trương Tu Đà cả kinh lui về phía sau hai bước.
- Bệ hạ, huyện Lịch Thành. . . Bị tập kích sao?
Dương Quảng gật đầu.
- Quân giặc đốt nhà giết người cướp của, người chết không thể đếm hết. Quân Từ Nguyên Phương quay về bị phục kích, chết thê thảm nghiêm trọng. Tàn quân lui đến quận Lỗ. Quận Tề đã bị loạn phỉ Lư Minh Nguyệt chiếm đóng.
Trương Tu Đà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như muốn ngã quỵ. Hai người con gái của ông ta đều lấy chồng ở huyện Lịch Thành. Các nàng còn sống không?
Trương Tu Đà cố gắng ổn định thân thể, chậm rãi quỳ xuống.
- Bệ hạ, thần nguyện mang quân tới quận Tề, thề giết giặc Lư!
Trên mặt Dương Quảng lộ ra vẻ hổ thẹn, nói:
- Là trẫm không nên thay khanh. Trẫm phong khanh làm Thông Thủ quận Tề, cần bao nhiêu binh lực quân lương, trẫm đều phê chuẩn. Chỉ hy vọng khanh có thể thay trẫm đoạt lại quận Tề.
- Thần Trương Tu Đà nguyện chia sẽ nỗi lo với bệ hạ. Thần không cần người nào. Thần muốn dẫn đầu tàn quân quận Lỗ, giết bằng được!
- Được! Đoạt lại quận Tề, trẫm đều có phong thưởng. Người đâu! Ban thưởng Trương ái khanh một bộ áo bào mới.
Trương Tu Đà hổ thẹn nói:
- Ở trong nhà thần có quan bào, áo bào cũ này chỉ mặc ở nhà. Bởi vì thời gian quá khẩn cấp, không kịp thay quần áo, thần thất lễ, mong bệ hạ thứ lỗi.
Dương Quảng khẽ cười nói:
- Trong lòng Trẫm hiểu, khanh là trung thần thanh liêm, cũng là chỗ dựa cuối cùng của trẫm. Trẫm chúc khanh vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
Ánh mắt Trương Tu Đà đỏ lên, nước mắt gần như trào ra. Ông ta chậm rãi quỳ xuống, giọng hơi run rẩy nói:
- Trương Tu Đà nguyện vì bệ hạ, máu chảy đầu rơi, để cảm ơn tri ngộ của bệ hạ!
- Đi thôi! Trẫm chờ đợi tin tốt của khanh.
Trương Tu Đà dập đầu lạy ba cái, chậm rãi lui ra. Dương Quảng vẫn nhìn theo bóng dáng Trương Tu Đà đến khi khuất dạng mới cúi đầu thở dài.
- Lâu ngày gặp người có tâm, lời ấy không sai.
Dương Quảng lại nhìn Vũ Văn Thuật và Ngu Thế Cơ nói:
- Hai năm trước, Trẫm ban tiền vật cho ông ta. Ông ta dùng toàn bộ để giúp dân bị nạn thiên tai. Bản thân cam chịu nghèo khó. Trong nhà chỉ có hai lão bộc, vợ ông ta tự mình ra phố mua đồ ăn, cũng chỉ mua rau xanh, đậu hủ linh tinh, cũng không ăn thịt. Nếu ông ta thật sự cấu kết với Dương Nguyên Khánh, hai năm trước ông ta đã đi Phong Châu hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
Ngu Thế Cơ e dè nói:
- Tất nhiên, Trương Tu Đà đúng là không có suy nghĩ gian dối. Nhưng một năm bổng lộc của ông ta cũng có hai trăm năm mươi thạch. Một tháng cũng có hai mươi thạch. Vì sao lại nghèo khó đến mức này?
Dương Quảng liếc mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói:
- Bổng lộc của ông ta còn đưa cho những người già cô đơn của tướng sĩ đã bỏ mình. Ngu ái khanh, khanh và ông ta không phải cùng một loại người. Khanh không thể hiểu được.
Mặt Ngu Thế Cơ đỏ lên, không dám lại hé răng. Dương Quảng cảm thấy rất mỏi mệt, khoát tay.
- Ngu ái khanh lui ra đi! Vũ Văn ái khanh ở lại.
Ngu Thế Cơ chậm rãi cáo lui. Trong phòng chỉ còn lại có một mình Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Thuật cũng vừa đến không có bao lâu. Ông ta đến để bẩm báo một chuyện khác. Nhưng lúc này, ông ta không dám quấy rầy Dương Quảng.
Dương Quảng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, sau một lúc lâu, ông ta mới thôi trầm tư suy nghĩ, nhìn Vũ Văn Thuật nói:
- Khanh nói tiếp!
Lúc này, Vũ Văn Thuật mới lại tiếp tục nói:
- Thần điều tra nơi phát ra lời tiên tri, phát hiện lời tiên tri này đến từ vùng Quan Trung. Hơn nữa người truyền ra đầu tiên không phải đứa trẻ và tên ăn mày, mà là mấy tên đạo sĩ.
- Đạo sĩ?
Dương Quảng khó hiểu hỏi:
- Là đạo sĩ sao?
- Hai ngày nay, thần luôn truy xét đạo sĩ. Nhưng rất kỳ quái, cũng không ai biết bọn họ từ đâu tới đây? Cũng không biết bọn họ đi về đâu? Ngay cả binh lính trấn giữ thành cũng chưa từng thấy bọn họ. Bọn họ giống như tan biến vào hư không.
“Chọn Lý thị, có thiên hạ, Dương thị diệt, Lý thị hưng”. Sau khi lời tiên tri này lan truyền trong kinh thành, Dương Quảng cực kỳ coi trọng. Ông ta mật lệnh cho Vũ Văn Thuật nghiêm túc tra xét nơi xuất phát ra lời tiên tri này. Lúc này, ông ta nghe nói lời tiên tri đến từ Quan Trung, là do đạo sĩ truyền ra, ông ta cau mày, lắc đầu, nhìn Vũ Văn Thuật nói:
- Ngươi tiếp tục điều tra. Nhất định phải điều tra được, cuối cùng là ai đã rải lời tiên tri này. Trẫm nhất định phải biết.
- Thần tuân chỉ!
Chờ Vũ Văn Thuật lui ra, Dương Quảng phá lệ, ra lệnh.
- Trẫm phải khởi giá hồi cung!
Bồng Lai Các ở Hội Thông Uyển, là nơi Dương Quảng hội tiên tu đạo, dùng sức người xây dựng cải tạo một đảo nhỏ có hào nước vây quanh. Trên đó có xây núi giả, cao hơn mười trượng, tựa như núi lớn thật, cây cối khắp nơi đều tươi tốt, đủ các loại hoa cỏ kỳ lạ. Ở giữa xây dựng hơn mười đình đài lầu các, đường ngoắt nghéo tới nơi sâu thẳm, thường có tiên hạc bay xuống, giống hệt nơi thần tiên.
Ở trong Bồng Lai Các có hơn mười phương sĩ, đều là người tu hành. Ban ngày bọn họ suy nghĩ luyện đan, ban đêm xem hiện tượng thiên văn, thông hiểu huyền cơ vũ trụ, tìm hiểu thuật thăng tiên. Bình thường, họ ngăn cách với bên ngoài, không dễ dàng có thể nhìn thấy bọn họ.
Lúc này, Dương Quảng đi thuyền đi tới Bồng Lai Các, tắm rửa thay quần áo, ngồi trong chủ các, kiên nhẫn chờ đợi phương sĩ đến. Một lát, một tiếng kẻng vang lên, một phương sĩ tóc bạc da dẻ hồng hào đi đến. Toàn thân mặc đạo bào bát quái, tóc tai bù xù, đi chân trần. Người này gọi là An Già Đà, vốn tu hành ở núi Chung Nam, được Chương Cừu Thái Dực giới thiệu với Dương Quảng, nói ông ta tu hành ở núi Chung Nam, không biết bao nhiêu năm tháng, cực giỏi quan sát đánh giá hiện tượng thiên văn, có thể nhìn rõ huyền cơ trăm năm sau.
An Già Đà đi đến trước mặt Dương Quảng chắp tay thi lễ.
- Tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng hơi hơi cúi người.
- Tiên sinh mời ngồi, lại quấy rầy việc tu hành của tiên sinh, chỉ vì trẫm cảm thấy vô cùng bất an.
Ba ngày trước, Dương Quảng đã qua một lần, mong An Già Đà xác nhận lời tiên tri. Hôm nay ông ta muốn biết kết quả.
Chờ An Già Đà ngồi xuống, Dương Quảng nóng vội không chờ được liền hỏi:
- Lời tiên tri có thể thật sao?
An Già Đà gật đầu.
- Tử vi ảm đạm, phía tây có ngôi sao khác thường đột nhập, ứng với lời tiên tri. Thần lại dùng ba quẻ để tính lời tiên tri, đều thể hiện sự nguy hiểm. Quẻ hướng về chỉ tây, lại kết hợp với hiện tượng thiên văn, có lẽ là người họ Lý. Thánh Thượng phải lưu ý nhiều hơn.
Ánh mắt Dương Quảng lóe ra ánh mắt hung tợn. Người họ Lý này là ai?
Đương nhiên lời tiên tri sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất hiện. Luôn phải có người truyền ra. Chỉ có Dương Quảng nằm mơ cũng không tưởng tượng được người truyền ra lời tiên tri này là ai.
Xe ngựa Vũ Văn Thuật dừng ở trước cửa phủ. Ông ta phân phó một tiếng.
- Bất luận kẻ nào đến thăm, đều nói ta không có nhà.
Ông ta bước nhanh tới thư phòng của mình. Một người tỳ thiếp thay áo bào ngoài cho ông ta. Ông ta ngồi xuống, nhân tiện nói:
- Bảo Đại công tử tới gặp ta!
Một lát, Vũ Văn Hóa Cập vội vàng tới. Đầu năm, Vũ Văn Hóa Cập đã ra làm quan, đảm nhiệm Hữu đồn vệ Tướng quân. Người con trai thứ ba là Vũ Văn Trí Dã nhậm chức Tương Tác Thiếu Giam. Ban đầu, Vũ Văn Thuật có ý bảo Vũ Văn Hóa Cập làm Phiên Trấn một phương, tốt nhất có thể trở thành Tổng quản U Châu.
Chỉ có điều khi anh trai Vũ Văn Sách chết, Vũ Văn Thuật không dám mạo hiểm, đổi lại, để con trai tới nhậm chức quân chức. Như vậy ông ta cũng có cơ hội giống Dương Nghĩa Thần cầm hơn trăm ngàn quân tinh nhuệ. Dương Nghĩa Thần là thành thành thật thật từ bỏ quân quyền. Nhưng một khi Vũ Văn Hóa Cập nắm giữ quân quyền, anh ta không muốn buông ra.
- Con tham kiến phụ thân!
- Ta hỏi con, người con phái đi rải lời tiên tri, xử lý thế nào rồi?
- Hồi bẩm phụ thân, ba gã đạo sĩ đi rải lời tiên tri, con đã cho binh sĩ xử quyết. Ngay cả binh sĩ đi xử quyết, con cũng đã giết. Còn lại đều là tâm phúc, không có bất kỳ sơ hở gì.
Vũ Văn Thuật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng đối với cách xử lý của con trai. Quả thật lời tiên tri lần này là do Vũ Văn Thuật rải. Người ông ta đối phó cũng là Lý Hồn. Món nợ Lý Hồn chưa trả, còn nhiều lần sỉ nhục ông ta. Thù này không báo, Vũ Văn Thuật tuyệt đối không bỏ qua. Ông ta lệnh cho con trai là Vũ Văn Hóa Cập âm thầm rải lời tiên tri này.
Nhưng Vũ Văn Thuật cũng thật không ngờ, lời tiên tri này lại khiến cho Dương Quảng coi trọng cực độ. Theo thái độ Dương Quảng hôm nay, có thể nhìn ra được mức độ coi trọng của ông ta.
Vũ Văn Thuật cũng biết, ngoài mặt, Dương Quảng không thèm để ý tới loạn phỉ tạo phản ở các nơi, nhưng trong lòng ông ta lại bắt đầu sợ hãi. Hơn nữa, từ năm trước tới nay, phần lớn cường hào tạo phản ở các nơi, bắt đầu công thành giết quan. Điều này khiến Dương Quảng ý thức được nguy cơ đối với xã tắc. Cho nên ông ta mới càng sợ hãi lời tiên tri này.
Lúc này, Vũ Văn Hóa Cập lại e dè nói:
- Phụ thân, hôm nay con lại nghe được một việc. Có lẽ vẫn còn có thể lợi dụng lời tiên tri.
- Chuyện gì, con cứ việc nói thẳng, không cần đánh đố ở trước mặt ta.
Vũ Văn Thuật có chút không hài lòng nói.
- Dạ! Hôm nay con nghe nói mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý. Liệu có thể dẫn lời tiên tri hướng đến hắn hay không?
Một câu này đã nhắc nhở Vũ Văn Thuật. Mẫu thân Dương Nguyên Khánh họ Lý. Chuyện này ông ta có biết. Không ngờ ông ta đã quên mất chuyện này. Vũ Văn Thuật hung hăng vỗ vào đầu mình, trong lòng ảo não, sớm biết vậy, hôm nay có thể nhắc nhở Dương Quảng.
Nhưng Vũ Văn Thuật nhớ lại, nếu nhắc nhở Dương Quảng, vậy mục tiêu của Dương Quảng sẽ ngắm tới Dương Nguyên Khánh. Như vậy Lý Hồn sẽ bị ông ta chểnh mảng. Điều này là không thể được. Trước hết phải giết chết Lý Hồn. Sau đó sẽ dẫn mục tiêu hướng về Dương Nguyên Khánh.
- Chuyện này ta đã biết. Con không được nói với bất kỳ ai. Thời cơ chín muồi, chúng ta lại quay sang đối phó với Dương Nguyên Khánh.
- Phụ thân yên tâm, con sẽ không nói với bất kỳ ai.
Vũ Văn Thuật nhìn con trai Vũ Văn Hóa Cập xem ra có vẻ hài lòng, cười nói:
- Ta tính cho con mang quân đi tiêu diệt phỉ, tăng kinh nghiệm lý lịch cho con. Ý của con thế nào?
Vũ Văn Hóa Cập có chút sợ hãi.
- Chỉ sợ kinh nghiệm cầm quân của con không đủ, ngược lại còn bại dưới tay quân giặc.
Vũ Văn Thuật mỉm cười.
- Ta biết, ta đã bảo thủ hạ của ta là đại tướng Bùi Nhân Cơ làm phó tướng cho con, trợ giúp con tiêu diệt phỉ. Có ông ta ở bên cạnh, việc tiêu diệt phỉ của con hẳn sẽ không có vấn đề. Hơn nữa, ta sẽ chỉ để con đối phó một vài tiểu phỉ, sẽ không để con đi những nơi như trại Ngõa Cương.
Vũ Văn Hóa Cập lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói:
- Phụ thân, con trai của Bùi Nhân Cơ là Bùi Hành Nghiễm, là thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh. Điều này sợ không ổn!
Vũ Văn Thuật ha hả mỉm cười.
- Con yên tâm, Dương Nguyên Khánh không phản Tùy. Bùi gia cũng không tạo phản. Bùi Nhân Cơ sẽ không có bất kỳ dị tâm gì! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK