Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyện Hoắc Ấp trấn giữ trên quan đạo trung bộ Hà Đông, hai bên thế núi liên miên mấy trăm dặm, khiến cho huyện Hoắc Ấp trở thành con đường nhất định phải qua nếu muốn bắc thượng Thái Nguyên, và cũng là yết hầu của Thái Nguyên, có một vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.
Ở mỗi một cuộc chiến tranh tranh đoạt Hà Đông, thì Hoắc Ấp đều là một ngưỡng khó mà lách qua được. Đối với dân chúng bình thường thì có lẽ có thể tìm được đường nhỏ mà lách qua huyện Hoắc Ấp, nhưng đối với quân đội có mang theo đồ quân nhu thì bọn họ không thể không đi qua huyện Hoắc Ấp.

Lúc này huyện Hoắc Ấp bị quân Tùy ở Phong Châu chiếm giữ, có năm nghìn quân chiếm đóng do Ưng Dương lang tướng Thôi Phá Quân làm Thống soái. Thôi Phá Quân Khoảng chừng hơn 20 tuổi, xuất thân từ Thôi thị. Ông nội y trước đây là Thái Thú quận Trác Thôi Hoằng Thăng. Thôi Phá Quân thưở nhỏ đã được đọc sách luyện võ, sau được Dương Nguyên Khánh coi trọng, giao cho y trọng trách trấn giữ huyện Hoắc Ấp. Hắn đã không làm Dương Nguyên Khánh thất vọng, phòng ngự Hoắc Ấp như một thùng sắt.
Huyện Hoắc Ấp không lớn, chỉ dài hơn mười dặm, có hơn hai mươi ngàn người sinh sống nhưng việc buôn bán lại vô cùng phát đạt. Trên đường cái các hàng quán san sát nhau, người buôn kẻ bán có hơn một ngàn người, tốt xấu lẫn lộn.
Buổi sáng hôm nay, ở trước một nhà trọ trên một con phố sau thị trấn, Thôi Phá Quân đích thân dẫn mấy trăm binh lính đến bao vây quanh nhà trọ. Bọn lính tay cầm tấm chắn, chậm rãi tiến tới gần nhà trọ, thỉnh thoảng trong nhà trọ bay ra một loạt mũi tên bắn lén.
- Người ở bên trong mau ra đầu hàng, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!
Vài tên lính ở ngoài lớn tiếng quát to.
Từ sáng sớm Thôi Phá Quân nhận được tin báo từ quan huyện. Có người phát hiện hai mươi mấy người lai lịch không rõ ràng đang ẩn nấp trong nhà trọ này. Bọn chúng có mang theo đao mà cũng không hề bước chân ra khỏi nhà trọ. Thôi Phá Quân lập tức đoán được, rất có thể bọn chúng chính là mật thám của quân địch, liền tự mình dẫn quân đến bắt.
- Thôi tướng quân, bên trong không chịu đầu hàng.
Một gã quan quân tiến lên bẩm báo.
Thôi Phá Quân ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, lập tức hạ lệnh:
- Châm lửa đốt nhà, bọn chúng không ra thì chỉ có chết cháy ở bên trong.
Huyện lệnh hoảng sợ, liền bước lên phía trước nói: - Nhưng tướng quân, chưởng quầy và vài tên thương nhân vẫn đang ở bên trong bị bọn họ bắt giữ làm con tin.
- Phóng hỏa!
Thôi Phá Quân lạnh lùng hạ lệnh.
Một loạt cây đuốc được ném vào nhà trọ. Sau một lúc lâu, trong nhà khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa nhanh chóng lan ra cả ngôi nhà. Cuối cùng, có hai mươi mấy người cầm đao chạy ra khỏi nhà, la hét đánh về phía quân sĩ ở bốn xung quanh. Từ bốn phía, hàng trăm quân sĩ cùng lúc bắn tên, chỉ sau một khoảnh khắc, toàn bộ hai mươi mấy người đã bị bắn ngã.
Bọn lính dập tắt lửa, vào nhà trọ điều tra một lúc lâu, tìm được một bức thư tình báo viết xong chưa kịp gửi đi. Trình lên Thôi Phá Quân:
- Bẩm báo tướng quân, đây là mật hàm đã lục soát được.
Thôi Phá Quân mở tình báo ra nhìn một lượt, lập tức giận tím mặt:
- Ngày hôm qua ai thủ cửa nam?
Một gã Giáo Úy nơm nớp lo sợ tiến lên:
- Tối hôm qua là ty chức thủ cửa nam.
Thôi Phá Quân tức giận khiển trách gã:
- Tối hôm qua có người có thể theo hướng Tây Nam trèo tường vào thành, đây là do ngươi không làm tròn chức trách. Lôi xuống, phạt đánh một trăm trượng!
Hơn mười binh lính lôi Giáo Úy đi. Thôi Phá Quân cảm thấy việc phòng thủ trong thành vẫn còn tồn tại lỗ hổng, nhất là ban đêm. Nếu quân đội của Lý Thế Dân ban đêm đánh lén thì sẽ rất nguy hiểm, y nhất định phải ngăn chặn tất cả lỗ hổng đó.
Y lập tức ra lệnh:
- Lệnh cho tất cả quan quân từ Giáo Úy trở lên đến quân nha nghị sự!
………………
Ba ngày sau, Lý Thế Dân dẫn bảy mươi ngàn đại quân đến huyện Hoắc Ấp. Trong bảy mươi ngàn đại quân, ngoại trừ năm mươi ngàn do Quang Trung mang đến, còn lại toàn bộ là quân lính ở các quận Hà Đông. Lý Thế Dân rút kinh nghiệm từ việc đội quân của Lý Thúc Lương chia từng bộ phận nhỏ nên bị tiêu diệt. Nên y không hề chia binh ra mà tập trung binh lực chiếm đánh Thái Nguyên.
Đội quân của Lý Thế Dân lập đại doanh ở ngoài ba dặm về phía nam huyện Hoắc Ấp, từng nóc lều vải ngắn nắp nối liền nhau, kéo dài mấy dặm. Trong lều lớn trung quân, Lý Thế Dân đang cùng bốn người là phó tướng Khuất Đột Thông, Quân sư Phòng Huyền Linh, Hành quân Tư mã trưởng tôn Vô Kỵ, cùng với Tổng quản lương thảo quân nhu Võ Sĩ Ước thương lượng kế hoạch bắc thượng Thái Nguyên.
Lý Thế Dân có chút lo lắng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trước cửa lều. Y vừa mới nhận được tin do thám tử báo về, huyện Hoắc Ấp đã đóng cửa thành, trước cửa thành có treo hơn hai mươi cái đầu người, chính là những người do y phái đi mai phục tại huyện Hoắc Ấp. Ngoài ra, y còn nhận được một tin tức khác.
Lý Thế Dân thở dài nói:
- Ta vừa mới được thám tử báo tin, con đường nhỏ ở Cao Bích Lĩnh đã bị quân Phong Châu dùng các tảng đá lớn chắn ngang. Hiện tại chúng ta ngoại trừ việc tấn công mạnh từ bên ngoài, không có biện pháp nào khác có thể tấn công huyện Hoắc Ấp được.
Y thoáng nhìn qua phó tướng Khuất Đột Thông, thấy gã vẫn trầm tư không nói, liền cười bảo:
- Khuất Đột lão tướng quân, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.
Khuất Đột Thông từ khi tiến vào Hà Đông đến nay vẫn khá trầm mặc, cảnh vật cũ ở Hà Đông làm gã thương cảm. Mới có mấy thắng ngắn ngủi, gã đã có cảm giác đã trải qua mấy kiếp sau rồi. Gã cũng hiểu được Lý Uyên ngoài mặt tín nhiệm gã, nhưng thực tế đối với gã vẫn có phòng bị, cho nên gã hết sức khiêm tốn, không tham dự quyết sách.
Mà hiện tại là Lý Thế Dân chủ động hỏi gã, khiến gã không thể không trả lời. Khuất Đột Thông do dự một chút bèn nói:
- Ty chức lo lắng việc của Thái Nguyên, theo ty chức hiểu về Dương Nguyên Khánh thì hiện hẳn là hắn đã bắt đầu công hạ Thái Nguyên, chúng ta bắc thượng, có thể quay về đoạt lại được Thái Nguyên không?
Vài người đều hơi sửng sốt, Lý Thế Dân vội vàng hỏi gã:
- Dựa vào cái gì ngươi biết được Thái Nguyên đã thất thủ?
- Khi còn ở quận Hà Đông, Tần Công nói cho ty chức biết, Dương Nguyên Khánh đúng là đã dẫn quân tiến đánh Thái Nguyên, trong lòng ty chức đã có chút bất an, bởi vì Dương Nguyên Khánh là người phải có kế hoạch cụ thể mới hành động, hắn sẽ không làm cho mình nằm vào thế bị động, hắn không thể không biết rằng chúng ta đã bắc thượng, một khi như vậy, hắn không có một chút hoang mang, đối với thành Thái Nguyên giương cung mà không bóp cò. Ty chức có cảm giác hắn kỳ thật đã nắm chắc việc công hạ được thành trì này, chỉ có điều hắn đang đợi thời cơ.
Trong lều lớn mọi người đều trầm mặc, không thể không thừa nhận Khuất Đột Thông nói rất có đạo lý. Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói:
- Khuất Đột tướng quân, chỉ có điều tuy nắm chắc được việc Dương Nguyên Khánh tấn công vào Thái Nguyên, nhưng cũng không có nghĩa là hiện tại hắn đã chiếm được thành Thái Nguyên.
Khuất Đột Thông cười khổ:
- Nếu chúng ta dùng thời gian một ngày chiếm huyện Hoắc Ấp, kỵ binh nhanh nhất chỉ cần hai ngày là có thể đuổi đến thành Thái Nguyên, như vậy chúng ta có khả năng trong vòng ba ngày sẽ đuổi tới Thái Nguyên. Dương Nguyên Khánh cũng hiểu được điểm này, hắn cần khống chế được thành Thái Nguyên, chuẩn bị ứng chiến, khoảng thời gian ba ngày đối với hắn quá cấp bách, hắn sẽ không làm cho mình lâm vào thế bị động. Cho nên ta cho rằng lúc này hắn đã chiếm được thành Thái Nguyên và đang tích cực chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng ứng phó.
Lý Thế Dân đi đến trước bản đồ, y cảm thấy Khuất Đột Thông nói đúng. Kỳ thật, Khuất Đột Thông trong lòng cái gì cũng biết, y nên đối đãi với gã tốt hơn, nếu lãnh đạm với gã, e đó là sai lầm lớn nhất của chính mình.
Nghĩ vậy, Lý Thế Dân quay đầu lại dịu dàng hỏi Khuất Đột Thông:
- Ta muốn thỉnh giáo lão tướng quân, nếu chúng ta tiếp tục chiếm đánh Thái Nguyên, lão tướng quân nhận thấy chúng ta nắm chắc mấy phần thắng?
Vấn đề này quả thật rất khó trả lời, trầm tư thật lâu sau Khuất Đột Thông mới chậm rãi nói:
- Ty chức sẽ nói ra hai sự tình! Chuyện thứ nhất là vào năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Nguyên Khánh đã mở rộng thế lực về phía nam sáu quận Quan Bắc, ty chức phụng lệnh Thánh Thượng dẫn theo năm mươi ngàn đại quân đánh trả sự xâm nhập phía nam của Dương Nguyên Khánh. Lúc ấy Thánh Thượng ủy thác toàn quyền cho ty chức, ty chức thậm chí có thể lợi dụng thời cơ để đoạt lại Phong Châu, nhưng ty chức vẫn đóng binh tại quận Diên An, đến cuối cùng không có cùng Dương Nguyên Khánh phát sinh giao chiến. Bởi vì ty chức biết rằng hậu cần của ty chức nhất định sẽ không theo kịp, nếu khai chiến nhất định đại bại, không bằng ty chức giữ lại thực lực của năm mươi ngàn quân đội cho Thánh Thượng. Cho nên ty chức ẩn nhẫn hai năm, cuối cùng đã chứng minh rằng ty chức đã đúng, hiện giờ năm mươi ngàn đại quân đã trở thành chủ lực của Lạc Dương.
Khuất Đột Thông nói rất hàm súc, gã kỳ thật chính là nói cho Lý Thế Dân biết, nếu là gã, gã sẽ không cùng Dương Nguyên Khánh đánh một trận mà là giữ quân đội lại.
Lý Thế Dân hiểu được ý tứ của Khuất Đột Thông. Trầm ngâm một lát y lại hỏi:
- Chuyện thứ hai là gì?
- Chuyện thứ hai ty chức muốn cho Tần công xem một thứ.
Khuất Đột Thông đi đến cửa lều, nói với binh lính vài câu, gã lập tức chạy đi, một lát sau thân binh của Khuất Đột Thông tay cầm món đồ đi tới, trông như một cái khay nhỏ, rộng hẹp ba thước, mặt trên có một tấm vải.
Gã cẩn thận đem vật phẩm để lên bàn, tất cả mọi người cùng tiến tới. Khuất Đột Thông lật tấm vải bên trên lên. Mọi người lập tức một mảng kinh hô, không ngờ là một cái địa hình bàn, bên trên địa hình sông núivà thành trì đều là dùng con tò te mà tạo nên. Phòng Huyền Linh nhìn một lúc lâu bỗng nhiên nhận ra:
- Đây chính là quận Hà Đông!

Khuất Đột Thông gật gật đầu.
- Đây chính là do ty chức chế tác nên, tuy còn rất thô sơ, nhưng ty chức cho rằng loại bản đồ này sao với bản đồ giấy thông thường càng có ý nghĩa quân sự. Nếu dùng loại bản đồ tò te này để tác chiến, nó có thể cho chúng ta biết một cách rõ ràng cách hành quân của giặc. Như vậy, chiến thắng coi như nắm chắc trong tay.

Ánh mắt của Lý Thế Dân nhìn chằm chằm vào bản đồ, thật lâu sau y nhẹ nhàng thở dài và nói:
- Ta biết Đông Hán Mã Viện từng nhóm gạo làm núi. Nhưng chưa bao giờ trông thấy tận mắt, hôm nay quả thật đã được mở rộng tầm mắt.
Y lại nhìn qua Khuất Đột Thông hỏi:
- Phương pháp tuyệt diệu này là do Khuất tướng quân nghĩ ra sao?
Khuất Đột Nguyên lắc lắc đầu:
- Đây là chuyện thứ hai mà ty chức muốn nói, vật này là trong quân của Dương Nguyên Khánh, ty chức từng bắt được một gã thám báo quân Phong Châu, gã nói cho ty chức biết, ở lều lớn trung quân Dương Nguyên Khánh còn có bản đồ hoàn chỉnh về Hà Đông, Quan Trung, Hà Bắc bằng con tò te, chiều dài ba trượng, chiều rộng hai trượng. Dương Nguyên Khánh cho đến bây giờ đều dùng chính bản đồ này để bố trí chiến cuộc.
Bên trong lều lớn lại một mảnh trầm mặc, Khuất Đột Thông vẫn không nói rõ, vẫn súc tích nói với mọi người. Dương Nguyên Khánh không chỉ có bản đồ tác chiến cao minh, quan trọng hơn là hắn đã sớm bắt tay vào việc chuẩn bị giành Hà Đông, bọn họ đối mặt với một kẻ địch có mưu tính trước, có chuẩn bị, thực lực hùng mạnh.
Chiến hay không chiến?

Tất cả mọi người lui xuống hết, trong lều lớn chỉ còn lại hai người Lý Thế Dân và Phòng Huyền Linh. Phòng Huyền Linh là bị Lý Thế Dân gọi lại.
Lý Thế Dân thở dài nói:
- Người ta sùng bái nhất lúc nhỏ chính là Dương Nguyên Khánh, ta còn nhớ mang máng lần đầu tiên gặp hắn là vào năm Nhân Thọ thứ tư, tại một tửu quán ở Hàm Dương. Khi đó ta mới sáu tuổi, ta đối với tài sử dụng binh khí của hắn cảm thấy rất hứng thú. Khi đó hắn mới mười lăm tuổi, hắn đã sử dụng Phá Thiên Sóc hơn năm mươi cân. Hắn nói hắn lợi hại nhất không phải là binh khí. Lúc ấy ta nghĩ là hắn nói đến cung tiễn, sau khi lớn lên, ta mới hiểu được, hắn lợi hại nhất không phải là sử dụng binh khí, mà là tài cầm quân, thống lĩnh thiên binh vạn mã.
Những tia nắng xuyên qua nóc lều, chiếu vào mặt Lý Thế Dân. Y dường như đang đắm chìm trong hồi ức xưa cũ. Phòng Huyền Linh không có ý làm gián đoạn suy nghĩ của y, ngồi ở một bên im lặng nghe y kể rõ sự tình.
- Vài năm trước ở quận Trác, hắn từng nói cho ta biết cái gì gọi là soái tiễn, soái giả, mưu định trước rồi sau đó mới hành động. Ta lúc ấy cảm thấy có một cảm giác thông suốt tất cả, nhưng trên thực tế lại không dễ dàng như vậy. Ví dụ như lúc này đây, phụ thân bắt ta xuất chinh, không để cho ta có thời gian chuẩn bị khiến ta xuất binh tiến quân đều rất gấp gáp. Mấy ngày hôm trước vừa mới phái thám tử đi huyện Hoắc Ấp nhưng tất cả đều bị giết. Nếu có thể bố trí sớm hơn một tháng, thì sẽ không lâm vào thế bị động như ngày hôm nay.
Lý Thế Dân quay sang Phòng Huyền Linh, một sự lo lắng hiện sâu trong đôi mắt:
- Ta là vội vàng ứng chiến, trong khi Dương Nguyên Khánh thì bình tĩnh bố trí phòng bị. Không dám giấu tiên sinh, một chút lòng tin chiến thắng hắn, ta cũng không có. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK