Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương NGuyên Khánh ngẩn ra, sứ giả Hồi Hột đến đây là có chuyện gì? Hắn không kịp suy nghĩ, vội vàng ra lệnh:
- Nhanh dẫn y tới gặp ta.
Lát sau, một Thiên phu trưởng trẻ tuổi được dẫn đến trước mặt Dương Nguyên Khánh. Y khom người thi lễ:
- Phổ Mê Độ, Thiên phu trưởng Hồi Hột tham kiếm Sở Vương Điện hạ!

Dương Nguyên Khánh thấy vóc dáng người này vô cùng uy mãnh, liền gật đầu, dùng tiếng Đột Quyết hỏi thăm y:
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?
- Ta phụng lệnh của Đại tù trưởng, mang một phong thư tới cho Điện hạ.
Y lấy thư ra đưa lên cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhận lấy phong thư, thư được viết bằng tiếng Đột Quyết. Hắn nhanh chóng nhìn qua một lần, nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc lập tức biến mất, sắc mặt khôi phục lại như bình thường. Dương Nguyên Khánh dấu giếm thanh sắc hỏi:
- Đại tù trưởng của các ngươi đã không muốn ra sức cho Đột Quyết, vậy tại sao hiện tại không rút lui?
Thổ Mê Độ lại thi lễ:
- Ty chức chỉ phụ trách truyền tin, những chuyện còn lại ty chức không có quyền trả lời!

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, đúng là có bổn phận của một thuộc hạ. Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Được rồi, ngươi trở về nói với Đại tù trưởng, thư của y ta đã nhận!
- Ty chức cáo từ!
Thổ Mê Độ thi lễ. Y vừa định lui xuống thì Dương Nguyên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, cười nói:
- Thổ Mê Độ Tướng quân có thể giúp ta một chuyện không?

Thổ Mê Độ do dự một chút, cuối cùng cũng không thể từ chối sự nhờ vả do chính miệng Sở Vương đưa ra đành yên lặng gật đầu. Dương Nguyên Khánh nói nhỏ với một gã thân binh bên cạnh vài câu, sau đó đưa cho y một cái ngân bài.
Tên thân binh gật đầu, ôm quyền với Thổ Mê Độ rồi nói:
- Xin mời! Ta tới nhắn nhủ sắp xếp của Điện hạ.

Dương Nguyên Khánh nhìn Phun Mễ Độ đi xa, không ngừng cười cười. Đêm nay người này đến thật đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Lúc này, La Sĩ Tín ở bên cạnh có chút lo lắng nói:
- Điện hạ, thời khắc mấu chốt này cần phải đề phòng quân địch có dối trá.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát. Thật ra, đối với việc Hồi Hột lén phái người tới cũng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, đây cũng không phải chuyện nhỏ, vừa phải đề phòng có sự dối trá, nhưng cũng phải từ sự việc này nhìn ra một tia hy vọng.
- Ta biết, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.
Đêm dần khuya, bọn lính đều đã chìm vào giấc ngủ. Dương Nguyên Khánh vẫn còn ở trong lều lớn suy nghĩ việc của Hồi Hột. Chuyện này tới thật bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý. Dương Nguyên Khánh giao tiếp với Đột Quyết gần hai mươi năm, hắn vô cùng rõ ràng mối quan hệ giữa Đột Quyết và các bộ lạc Thiết Lặc, trước giờ bọn họ vẫn luôn là loại quan hệ nô dịch và bị nô dịch.

Một dân tộc thảo nguyên hùng mạnh, đầu tiên là mang ý nghĩa chinh phục, chinh phục các dân tộc khác trên thảo nguyên cho tới khi thực lực trở thành số một trên thảo nguyên. Kẻ chinh phục dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ sự thống trị của chính mình, còn kẻ bị chinh phục lại là loại sẵn sàng nổi dậy thoát khỏi sự chinh phục, sau đó lại đi chinh phục kẻ khác.

Đúng là Đột Quyết nô dịch các bộ lạc Thiết Lặc cực kỳ sâu nặng, chúng e sợ các bộ tộc khác trở nên hùng mạnh, cho nên tích cực trọng thu tài phú của các bộ lạc Thiết Lạc. Nhằm làm suy yếu thực lực của các bộ lạc trên thảo nguyên, hàng năm, các bộ lạc Thiết Lặc phải đem một nửa số dê bò ngựa mới đẻ giao cho Đột Quyết.

Loại thuế má áp bức trầm trọng này cũng khiến cho các bộ lạc Thiết Lặc liên tiếp phản kháng, trở thành một thủ đoạn mà các Vương triều ở Trung Nguyên dùng để làm suy yếu Đột Quyết. Trong lịch sử, phần lớn là triều Tùy lợi dụng mâu thuẫn nội bộ của Đột Quyết để làm suy yếu Đột Quyết, ví dụ như nội chiến giữa Đông – Tây Đột Quyết.

Nhưng tới triều Đường thì cải cách lại thành lợi dụng sự phản kháng của các bộ lạc Thiết Lặc để làm suy yếu Đột Quyết, nhưng như vậy sẽ khiến cho một dân tộc cường đại mới sinh ra trên thảo nguyên, ví dụ như Hồi Hột và Khiết Đan.

Bất kể là sự phá hoại ở bên trong của triều Tùy, hoặc là tranh giành ở bên ngoài của triều Đường, thật ra cũng không phải là biện pháp để giải quyết dứt điểm vấn đề. Muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này, phải dựa vào sắt và máu.

Dương Nguyên Khánh nhìn mây đen dày đặc phủ kín bầu trời ở phương xa, khẽ thở dài một cái. Dù bất kể thế nào cũng có thể lợi dụng sự phản loạn của Hồi Hột, nhưng không phải trên chiến trường mà là ở thời kì hậu chiến, thời kì xây dựng lại trận tự trên thảo nguyên sau cuộc chiến này.
Lúc này, ánh mắt Dương Nguyên Khánh chuyển hướng về phía phương bắc, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong đối với cuộc đại chiến ngày mai.
Trong đêm đen, gió lạnh gào thét, một đội kỵ binh đang chạy gấp trên thảo nguyên. Thiên phu trưởng trẻ tuổi Thổ Mễ Độ dẫn theo ba mươi mấy tùy tùng một đường chạy thẳng.

Ở phía sau y, ngoại trừ hơn mười tùy tùng mà y dẫn theo còn có hơn hai chục thám báo của quân Tùy. Bọn họ đều mặc quân trang của Đột Quyết, cầm đầu là một gã Giáo úy chừng ba mươi tuổi, tên là Chung Căn Sinh, là người Thái Nguyên, có thể nói tiếng Đột Quyết một cách lưu loát, đã từng tham gia cuộc chiến chống Đột Quyết ở Phong Châu. Lần này y phụng mệnh Dương Nguyên Khánh tiến vào khu đại doanh của Đột Quyết.
Tâm tình của Thổ Mê Độ có chút trầm trọng, y không biết mình dẫn quân Tùy tiến vào khu đại doanh có phải là một quyết định chính xác hay không, nhưng y vô cùng hiểu rõ tâm tư của Đại tù trưởng. Đại tù trưởng hy vọng Hồi Hột có thể có được lợi ích dù thắng hay bại. Nếu quân Tùy thất bại, bọn họ có thể cướp lấy chiến lợi phẩm từ quân Tùy, nhưng nếu Đột Quyết thất bại, bọn họ sẽ thu được thứ quý giá nhất, là tự do.

Nhưng thanh niên Thổ Mê Độ lại hy vọng Đột Quyết thất bại. Y cho rằng chiến lợi phẩm dù quý giá mấy cũng không thể sánh được với tự do, thậm chí Hồi Hột còn có thể thay thế Đột Quyết. Chính vì những suy nghĩ đó mà y dứt khoát đáp ứng trợ giúp thám báo quân Tùy.
Đội kỵ binh nhằm hướng tây bắc chạy gấp. Trinh sát tuần tra của Đột Quyết bao phủ một phạm vi chừng mười dặm. Ở phía ngoài, Đột Quyết bố trí hai mươi ngàn lính gác, chia làm ba phòng tuyến, nghiêm ngặt đề phòng quân Tùy lợi dụng đêm tối tập kích đại doanh, nhưng tuyến phòng ngự ở phía tây lại do chính quân Hồi Hột phụ trách.
Đội kỵ binh dần đến gần trạm gác. Trong đêm đen, một đội trinh sát tuần tra gào thét chạy tới. Hơn trăm cây cung nhắm thẳng vào bọn họ:
- Đứng lại!
Thổ Mê Độ liền tiến lên trả lời:
- Ta, Thổ Mê Độ phụng lệnh Đại tù trưởng ra ngoài làm việc!

Y giơ một cái kim tiễn lên. Lũ lính gác này đều biết y là đệ nhất dũng sĩ của Hồi Hột, lại thấy y có kim tiễn của Đại tù trưởng liền lui xuống. Thổ Mê Độ giục ngựa dẫn mọi người tiếp tục chạy về hướng đại doanh. Liên tiếp vượt qua hai trạm gác, lúc này, đội kỵ binh chỉ còn cách đại doanh không đầy một dặm, đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đen nhanh của lều trướng Đột Quyết.

Thổ Mê Độ ghìm chặt chiến mã, quay đầu trầm giọng nói với Chung Căn Sinh:
- Ở phía trước đã không còn trinh sát tuần tra rồi, ta cũng chỉ có thể trợ giúp đến đây thôi. Khẩu lệnh đêm nay là “Đêm trước đại chiến”, các ngươi tự bảo trọng đi!

Chung Căn Sinh chắp tay thi lễ với y:
- Đa tạ!

Y khoát tay lên, dẫn theo mười chín tên thám báo chạy vội về hướng đông. Thổ Mê Độ nhìn bóng dáng của họ dần xa, không khỏi lắc đầu, giục ngựa chạy về hướng đại doanh của Hồi Hột.

Chung Căn Sinh dẫn theo mười chín thám báo, đầu đội mũ thoát hồn, mặc áo da dày, bên ngoài là bì giáp chắc chắn, dùng lông trâu già thật dày che mặt, hoàn toàn giống với cách ăn mặc của kỵ binh Đột Quyết. Bọn họ chạy dọc theo đại doanh, gấp gáp chạy về hướng đông.

Chung Căn Sinh là một lão trinh sát, đối với cách hạ trại của Đột Quyết y nắm rõ như lòng bàn tay. Bọn họ đã vượt qua ba trạm gác, chỉ cần không tiến vào khu vực Vương trướng thì cũng sẽ không gặp phải rắc rối gì. Hai mươi thám báo này đều được tuyển chọn cẩn thận, ngoại trừ Chung Căn Sinh và hai gã thám báo khác là người Hán, còn lại mười bảy người đều là bộ lạc Ô Đồ của người Đột Quyết.

Bọn họ tiến vào đại doanh Đột Quyết ở một khu đóng quân khá yên lặng. Đại bộ phận binh lính Đột Quyết đều đã đi ngủ, dọc theo đường đi không có một người nào chặn bọn họ lại để hỏi han.

Đi thẳng vài dặm, đi tiếp sẽ đế khu Vương trướng rồi. Trên mặt đất có chiến hào, nhiều đội quân cận vệ Đột Quyết qua lại tuần tra, phòng ngự vô cùng nghiêm mật. Chung Căn Sinh quay đầu gật gật với mọi người, đã có thể hành động. “Tạch…!” một tiếng, một cây đuốc được đốt lên, ngay sau đó, hai mươi cây đuốc được thắp lên. Bọn họ bắt đầu phát động, tay cầm đuốc chạy về phía doanh trướng, bắt đầu châm lửa vào từng căn lều lớn.

Từng căn lều lớn bị đốt cháy, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn. Vô số binh lính Đột Quyết từ trong lều lớn chạy ra, lớn tiếng quát to, liều mạng dập lửa ở những căn lều bị đốt cháy. Trong đại doanh Đột Quyết là một mảnh hỗn loạn.

Đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát đứng trước lều lớn nhìn ánh lửa ở phía xa. Bỗng nhiên, y quay đầu lại liếc mắt nhìn Thổ Mê Độ một cái.

Thổ Mê Độ cúi đầu. Bùi Tát lại quay đầu nhìn ánh lửa ở phương xa, trong mắt y cũng lóe lên một đóa hoa lửa của niềm hy vọng.

Có lẽ đúng như lời của Thổ Mê Độ, tự do còn quan trọng hơn của cải.

Khả Hãn Hiệt Lợi cũng đã bị kinh động. Y chạy ra khỏi Vương trướng, nhìn ánh lửa ngút trời ở phương xa. Y vội vàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?

Có tên lính vội chạy tới bẩm báo:
- Khả Hãn, có gian tế quân Tùy trà trộn vào đại doanh, đốt lều trại. Hiện tại quân ta đang lùng bắt bọn chúng.

Khả Hãn Hiệt Lơi giận quá liền giậm chân một cái, gấp gáp ra lệnh:
- Lệnh cho quân cận vệ lập tức xuất động, xếp thành hàng chờ lệnh, phòng ngừa quân Tùy tập kích đêm!

Một trăm ngàn kỵ binh cận vệ quân của Đột Quyết xuất động. Bọn họ xếp thành hàng trên cánh đồng bát ngát trước đại doanh, chỉnh đốn trang bị chuẩn bị chiến tranh. Nhưng ngoại trừ màn đêm đen kịt trên thảo nguyên, ngoại trừ gió Bắc lạnh căm căm gào thét ra thì không thấy bất kỳ bóng dáng nào của quân Tùy.

Mục đích của quân Tùy chỉ là nhiễu loạn quân tâm, quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của quân Đột Quyết, cũng không có kế hoạch tập kích đêm. Trận lửa lớn này đã quấy rối quân Đột Quyết suốt một đêm, đại đa số binh lính Đột Quyết đều lo lắng cho đến bình minh, một đêm không ngủ. Trời dần sáng. “Ô… ô..!” Vô số tù và trong đại doanh quân Tùy được thổi lên, tiếng kèn trầm thấp trên thảo nguyên cũng vang lên. Đây chính là tiếng báo hiệu đại chiến đã đến.

Binh lính quân Tùy đều mặc áo giáp, đội nón sắt, thu thập chiến mã, trường mâu bén nhọn, lưỡi đao sắc bén, dây cung cũng được đổi sang dây mới, từng mũi trường tiễn được cho vào trong lọ tên. Chiến mã đã ăn no, binh lính cũng đã để lại di chúc và tài vật cho người nhà, cẩn thận gói kỹ, yên lặng giao cho Giáo úy.

Dưới sự thúc giục không ngừng của tiếng kèn, bọn lính xoay mình lên ngựa, tụ tập thành từng đội kỵ binh, tiến đến xếp hàng ở cửa đại doanh phía bắc, nhằm hướng mấy ngàn lá cờ lớn tung bay phần phật ở ngoài mấy chục dặm ở đại doanh Đột Quyết mà tiến tới.

Nhưng chỉ mới đi được hơn chục dặm, một gã thám báo chạy vội tới, nhằm hướng đại kỳ chủ soái quân Tùy của Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
- Đại quân Đột Quyết đã xuôi nam, hiện tại còn cách ngoài hai mươi dặm!

Dương Nguyên Khánh khoát tay ra lệnh:
- Đại quân dừng lại, bày trận!

Tám mươi ngàn kỵ binh quân Tùy bắt đầu bày trận lần nữa, chia làm ba cánh quân, tả hữu và trung quân. Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn dắt năm mươi ngàn đại quân ở trung quân, hai cánh trái phải, mỗi cánh có mười lăm ngàn người. Chủ tướng tả quân là Đại tướng La Sĩ Tín, phó tướng Vương Quân Khuếch. Chủ tướng hữu quân là Đại tướng Bùi Hành Nghiễm, phó tướng Tạ Ánh Đăng. Chủ tướng hậu quân là Ngưu Tiến Đạt, y dẫn mười ngàn quân theo sau.

Lần này quân Tùy chủ yếu lấy kỵ binh làm chủ, ngoài ra còn có sáu ngàn mạch đao trọng giáp binh và bốn ngàn cường nỏ binh. Năm ngàn trọng giáp kỵ binh thì giao cho Lý Tĩnh, y dẫn mười lăm ngàn quân đứng ở cạnh sườn, làm quân sinh lực, sẽ xuất hiện vào thời khắc trọng yếu của cuộc chiến.

Tám mươi ngàn quân Tùy ở trên thảo nguyên đã chỉnh đốn xong. Mấy ngàn cán cờ lớn phân bố ở phía trước chiến tuyến dài chừng ba dặm, gió thổi lá cờ bay phần phật. Sĩ khí quân Tùy dâng cao, binh lính ngẩng cao đầu, sát khí đằng đằng. Chiến mã ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự khẩn trương của đại chiến trước mắt, cúi đầu, miệng phát ra tiếng Xi..Xiiii, lỗ mũi phát ra tiếng phì phì.

Lúc này, hơn chục thám báo quân Tùy hướng đại trận của quân Tùy chạy tới, bọn họ chính là đám người Chung Căn Sinh đi tập kích đại doanh Đột Quyết đêm qua. Lúc đầu, quân Tùy cho rằng bọn họ đã hi sinh, nhưng không ngờ là lúc này bọn họ lại xuất hiện, khiến cho khắp đại trận quân Tùy vang lên tiếng vui mừng.
Ngay tại thời điểm tiếng hoan hô vang lên trong trận hình quân Tùy thì ở phương xa bỗng truyền đến tiếng kèn dồn dập, một đoàn dài ước chừng mười dặm cuối cùng cũng xuất hiện trên thảo nguyên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK