Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại quân đã bình định được Liêu Đông, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm Tôn Gia Duyên làm Thái thú quận Yến, vừa bổ nhiệm Tư Mã Tào làm Thái Thú quận Liễu Thành. Phân năm ngàn quân đội đóng ở hai quận, vừa hạ lệnh giải tán toàn bộ đội quân của Cao Khai Đạo, mọi người tự trở về quê hương làm nông, đại quân lập tức xuống phía Nam, trở về Hà Bắc.
Chập tối hôm nay đại quân đã đến cung Lâm Du, đóng quân ở cung Lâm Du.
La Sĩ Tín dẫn Trình Giảo Kim và Ngưu Tiến Đạt đi nhanh vào lều lớn của Dương Nguyên Khán, ba người cùng hành lễ:
- Tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt hơn mười bản tấu chương, hắn buông bút nói với ba người:
- Hiện tại chiến sự ngừng nghỉ, quân đội cần nghỉ ngơi và hồi phục, các ngươi có thể xuất quân về Thái Nguyên, ta cũng cho các ngươi nghỉ ngơi một tháng, đoàn tụ cùng người nhà.
Ngừng một chút, lại nói với Trình Giảo Kim:
- Ngươi còn có được thưởng mười ngàn lạng bạc. Ta nói lời giữ lời, nhưng một nửa là phần thưởng đưa cho năm trăm.000 thủ hạ của ngươi. Ngoài ra một nửa là phần thưởng của ngươi, nhưng không phải là đưa cho ngươi mà là đưa cho nương tử của ngươi, thì ngươi đừng quấy rầy ta nữa.
Dương Nguyên Khánh đồng ý thưởng mười ngàn lượng cho việc Uyên Thái Tộ. Từ đó trở đi, Trình Giảo Kim liền có nỗi băn khoăn, thường nhắc tới Dương Nguyên Khánh. Mãi cho tới ngày hôm nay sắp trôi qua hai mươi ngày rồi, ngân thưởng của y cuối cùng đã có kết quả, nhưng lại chỉ có một nửa.
Trình Giảo Kim nhếch môi, cũng không dám không phục, chỉ lộ ra vẻ mặt đau khổ khom người nói:
- Tạ ơn Tổng quản ban thưởng!
Ngưu Tiến Đạt vỗ vỗ vai y:
- Đã chính xác rồi, năm trăm0 lượng đó! Lần trước không phải là nói còn vơ vét tài sản năm trăm lượng bạc của La tướng quân sao?
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, hỏi Ngưu Tiến Đạt một cách hơi kỳ quái:
- Vơ vét mấy trăm lượng bạc gì?
Ngưu Tiến Đạt cười cười:
- Lần trước nghe lão Trình nói, Sĩ Tín bị một người con gái bắn thương, y nhân cơ hội đã vơ vét tài sản năm trăm lượng bạc của Sĩ Tín.
Sắc mặt của Trình Giảo Kim đều chuyển sang tái đi, lén lút nhìn thoáng qua La Sĩ Tín. La Sĩ Tín giận giữ, thằng khốn này đã cầm bạc của mình, lại còn nói ra bên ngoài. Y liền nóng lòng mang một cú đấm đánh gục thằng cha không giữ chữ tín này.
Dương Nguyên Khánh đã cười ha hả lên, hóa ra mũi tên đó của La Sĩ Tín là Đậu Tuyến Nương bắn, thảo nào La Sĩ Tín nhớ mãi không quên cô. Y có thể giải thích, nhưng y làm sao có thể để Trình Giảo Kim biết việc này. Sự cam đoan của Trình Giảo Kim có thể tin tưởng, vậy mặt trời cũng có thể mọc phía Tây. Tiểu tử này uống hai chén rượu, bí mật gì cũng có thể nói ra.
La Sĩ Tín hung ác trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, trở về lại tính sổ với anh ta, y lại trầm giọng hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Ý của tổng quản nói là không cùng chúng tôi trở về ư?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Ta tìm các ngươi tới, chính là bảo cho các ngươi, ta muốn đi một chuyến tới quận Thanh Hà, thăm hỏi Thôi thị Thanh Hà, sáng mai liền xuất phát sớm.
- Vậy ty chức phân mười ngàn quân đội đi theo Tổng quản, bảo vệ sự an toàn của Tổng quản.
- Cái này thì không cần!
Dương Nguyên Khánh cười khua khua tay:
- Trên lãnh địa của mình còn sợ cái gì? Ta có năm trăm thân vệ đủ rồi!
Lúc này, Trình Giảo Kim ở bên cạnh nói:
- Nếu không thì tôi đi cùng Tổng quản nhé! Thay Tổng quản hộ giá.
- Vợ của ngươi sắp sinh rồi, ngươi không nóng lòng trở về thăm ư?
- Tôi sớm tính qua ngày rồi, phải tháng sau mới sinh. Nếu bây giờ cô ấy đã sinh rồi, vậy không phải là con của tôi.
Dương Nguyên Khánh không có cách nào khác nói y nữa, nhưng có Trình Giảo Kim đồng hành, cũng có thể hứng thú nhiều hơn chút. Hắn liền vui vẻ trả lời:
- Nếu ngươi muốn đồng hành, vậy thì trở về thu xếp đồ đạc, canh năm ngày mai xuất phát.
Từ lều lớn của Dương Nguyên Khánh đi ra, Trình Giảo Kim nhanh chân bước đi. La Sĩ Tín sớm có dự liệu, động tác nhanh hơn y rất nhiều, mấy bước đuổi tới, nắm lấy cổ áo của y:
- Ngươi cái thằng khốn này, đừng hòng trốn thoát!
La Sĩ Tín khiến y ngã quay trên mặt đất, một bàn chân dẫm trên đùi của y, dưới chân vẫn không có sức lực, Trình Giảo Kim liền kêu thảm thiết như tiếng giết lợn. La Sĩ Tín biết y là muốn kéo Dương Nguyên Khánh xuất hiện, liền thấp giọng nói:
- Ngươi còn giả vờ gào thét, thì ta thực sự gắng sức!
Tiếng kêu thảm thiết của Trình Giảo Kim ngừng, cũng oán hận nói:
- Muốn giết hay róc thịt thì tùy ngươi, nhưng ngươi thả ông mày ra, mất thể diện của ông mày.
La Sĩ Tín thấy có binh sĩ bắt đầu vây quanh, y buông lỏng chân:
- Đứng lên đi!
Trình Giảo Kim vừa lăn lông lốc đứng dậy, hai người một trước một sau bước nhanh vào lều trại của mình.
- Sự kiện đó, rốt cuộc ngươi đã nói cho bao nhiêu người?
La Sĩ Tín ở phía sau phẫn nộ hỏi.
- Ôi chao! Thì ta đã nói cho một người lão Ngưu. Hôm đó ta đã uống nhiều rượu, ngươi cũng đã biết rồi, ta đã uống mấy chén nước đái mèo, thì có thể đổi tên gọi Trình cắn người. Cái miệng này liền không cản được, nếu anh ta dám ra ngoài nói lung tung, huynh đệ chúng ta cùng đi tới đánh anh ta.
La Sĩ Tín hận tới mức vung nắm tay muốn đánh y, nhưng đánh y lại chẳng được tích sự gì, đành phải nói giọng căm giận:
- Trách ta mắt mù rồi, nhìn lầm người rồi, ngươi trả ta năm trăm lượng bạc.
Trình Giảo Kim thấy y thật sự tức giận rồi, trong lòng cũng ân hận, hung hăng tát ba tát vào mồm mình:
- Mày cái mồm thối này, mày lại dám nói lung tung, lão tử xé nát mày!
La Sĩ Tín thấy thủ hạ của y tương đói nhiều, sự phẫn nộ cũng tiêu bớt vài phần, đành phải nhẫn nại hỏi:
- Quên đi, vậy năm trăm lượng bạc coi như là lễ gặp mặt của ta cho con ngươi, cứ như vậy nhé! Trở lại có cơ hội ta sẽ bảo cho chị dâu biết.
Xong! La Sĩ Tín xoay người đi, y muốn đi tìm Ngưu Tiến Đạt, dặn ông ta không nói ra, miệng của Trình Giảo Kim đã nhếch sang hai bên. Vậy năm trăm lượng bạc y ăn chơi xa hoa mấy tháng đó, dùng tới mức chỉ còn dưới 200 lượng, nếu vợ hỏi ra, y nên trả lời thế nào?
Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu năm trăm thân binh, kể cả Trình Giảo Kim cùng dời cung Lâm Du, cưỡi ngựa chạy nhanh theo hướng Nam mà đi. Mục đích của bọn họ chính là quận Thanh Hà.
Ba gia tộc lớn ở Hà Bắc, hắn đã lần lượt thăm hỏi Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị, riêng chỉ Thôi thị Thanh Hà hắn vẫn chưa kịp tới thăm hỏi.
So sánh với hai đại gia tộc khác mà nói, Dương Nguyên Khánh đối với họ Thôi ở Thanh Hà tương đối quen thuộc, bà nội của Bùi Mẫn Thu Thôi lão phu nhân, đó là trưởng nữ của Thanh Hà Thôi thị.
Hơn nữa gia chủ của Thanh Hà Thôi thị hắn cũng rất quen thuộc, đó chính là Kinh Triệu doãn của năm đó Thôi Bá Túc. Từng đảm nhiệm Nạp ngôn của Hoàng Thái đế Dương Đồng, nghe Thôi Quân Tố nói, Thôi Bá Túc đã từ quan trở về gia tộc đầu năm.
Quận Thanh Hà tại phía Nam quận Hà Gian, cách xa một quận Tín Đô. Dương Nguyên Khánh không kinh động quan phủ, một đường thẳng xuống phía Nam, đã qua quận Tín Đô. Buổi sáng này, bọn họ đã vào trong biên giới của quận Thanh Hà, cách huyện Thanh Hà chỉ có cự ly mười dặm.
Có lẽ là do tức nước vỡ bờ, trải qua lịch sử mấy năm tạo phản và tai họa chiến tranh, dân chúng Hà Bắc vô cùng quý trọng sự yên ổn không dễ dàng đó. Khắp nơi là nông dân thu hoạch hoa màu.
Mặc dù khi chiến loạn cánh đồng đỏ rực ngàn dặm, nhưng một khi chiến tranh kết thúc, trong thị trấn những người nông dân né tránh binh tai đều nhộn nhịp trở về vườn nhà của chính mình, sửa chữa nhà cửa, khai phá đất đai. Hơn nữa hơn một trăm ngàn đại quân của Đậu Kiến Đức đại bộ phận đều giải ngũ về quê, càng làm phong phú lực lượng lao động của các quận huyện.
Vốn gốc trên mảnh đất hoang vu, bắt đầu dần dần xuất hiện khả năng sinh sống. Thẳng một đường xuống phía Nam, khắp nơi có thể nhìn thấy lúa mạch và ngô bắp xanh mượt, đối với chiến dịch của Đậu Kiến Đức kết thúc quá muộn, lương thực vụ chiêm đã không kịp gieo, chỉ có thể chờ đợi thu hoạch vụ thu.
Đoàn người của Dương Nguyên Khánh đi trên đường chính rộng, tới gần huyện Thanh Hà, đất đai hai bên có vẻ càng tăng thêm sức sống hừng hực, khắp nơi là người nông dân bận rộn.
Lúc này Trình Giảo Kim lén lút tiến lên trước, thấp giọng nói:
- Tổng quản, đại đội nhân mã của chúng ta như vậy tiến vào thành, chẳng phải là náo nhiệt tới mức dư luận xôn xao. Tổng quản còn không muốn làm phiền dân, điều này có thể làm được sao?
Dương Nguyên Khánh cảm thấy bản thân thực sự quá hiểu rõ người này rồi, y vừa mở miệng của mình ra liền có thể đoán được ý nghĩ thực sự của y. Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Rượu của ngươi uống hết chưa?
Khuôn mặt cháy đen của Trình Giảo Kim biến sắc càng đậm hơn một chút. Ngày trước khi đi qua huyện Võ Ấp, y lén lút đã mua một bầu rượu, thỉnh thoảng uống trộm vài ngụm. Tối hôm qua đã uống hết rồi, cổ họng của y lại bắt đầu ngứa lên.
Trình Giảo Kim biết, chỉ cần ở cùng chỗ với các thân binh, Dương Nguyên Khánh quản lý rất nghiêm khắc, không cho phép uống rượu. Nếu các thân binh không ở đây, vậy thì nới lỏng một chút, có thể uống hơn hai chén. Y liền nghĩ mọi cách mang các thân binh cùng đi, không ngờ y vừa mở miệng, ý nghĩ liền bị Dương Nguyên Khánh xuyên thấu rồi.
- Chuyện đó thì...
Trình Giảo Kim cứng họng, nói không hoàn chỉnh lời muốn nói, Dương Nguyên Khánh đã vỗ vỗ bờ vai của y, cười tủm tỉm nói:
- Muốn uống rượu thì nói thật ra, hiện tại cũng không phải là chiến trường, ngươi không cần giả bộ mệt như vậy.

Trình Giảo Kim nhức đầu, cười hì hì nói:
- Vậy đi dạo lầu xanh được chưa?
- Chó má!
Dương Nguyên Khánh đã mắng một câu, Trình Giảo Kim sợ tới mức cắn vào lưỡi, không dám lại hé răng ra.
Thực sự Trình Giảo Kim đã tới nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, đại đội quân người ngựa như vậy của y tiến vào thành, không nên ồn ào tới mức để dư luận xôn xao. Hắn quay đầu lại dặn dò Bùi Thanh Tùng nói:
- Đi nói cho các huynh đệ, bọn họ không cần vào thành, ở ngoài thành tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi.
Bùi Thanh Tùng trả lời một tiếng, xoay người đi dặn dò các thân binh.
Không bao lâu, bọn họ đi tới ngoài thành Thanh Hà, ngoài thành cũng rất náo nhiệt, có mấy lều uống trà. Các thân binh đều ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh chỉ mang theo Trình Giảo Kim, Bùi Thanh Tùng cùng với hai người thân binh đi bộ vào thành.
Huyện Thanh Hà là trung tâm của quận Thanh Hà, nằm ở bên cạnh kênh Vĩnh Tế, là một thành lớn chu vi gần 30 dặm vuông. Từ xưa tới nay dân cư đông đúc. Mặc dù vì chiến loạn dã tổn thất hơn một nửa dân số, nhưng khi chiến tranh dẹp loạn, bên trong thành cũng dần dần bắt đầu náo nhiệt trở lại, trên đường đã bày đầy quầy bán đồ ăn. Khắp nơi là tiếng cò kè mặc cả, đã bắt đầu có đội buôn bán xuất hiện trên đường. Đó là dấu hiệu của kinh tế bắt đầu hồi phục.
Mấy người của Dương Nguyên Khánh đã đi chưa tới trăm bước trên đường chính, liền thấy một quán rượu, trên lá cờ màu vàng hơi đỏ của quán viết một chữ “rượu” màu đen.
- Sẽ ăn bữa trưa ở nhà này nhé!
Dương Nguyên Khánh thích tên của quán rượu này, tên của quán rượu treo ngay trên phía cửa lớn, đã viết hai chữ to chắc chắn “Nhã trai”, chữ viết rất có công lực.
Dương Nguyên Khánh cũng không mặc quân phục, hắn mặc một áo khoác dài màu đen dệt sợi tơ tằm, đầu đội mũ Ô Sa, hông đeo trường kiếm, tay cầm một cái quạt lụa.
Quạt lụa lại gọi là quạt nhỏ vải mỏng, lúc này quạt xếp vẫn chưa xuất hiện, trong cung và các văn nhân mặc khách đều thích cầm một chiếc quạt lụa, nam nữ đều phù hợp. Mãi đến triều Tống sau khi quạt xếp xuất hiện, quạt lụa mới chính thức trở thành con gái chuyên dùng. Ở Tùy Đường, đại nam nhi tay cầm một quạt nhỏ dệt mỏng, cũng là việc rất bình thường.
Bọn họ đi tới cửa, người hầu liền tiếp đón:
- Mấy vị lão gia, hoan nghênh đến chơi!
Con mắt của người hầu rất ác độc, y liếc mắt nhìn ra quan hệ của năm người bọn họ. Người văn sĩ ở giữa vóc người cao nhất này là chủ nhân, người đàn ông bên cạnh khuôn mặt đen và có chút nhút nhát này là thủ hạ, hai người phía sau là các loại tùy tùng bảo vệ.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Chúng ta lên tầng hai! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK