Trên nghị sự đường, một mình Sài Thiệu ngồi đang ngây ngẩn. Ông đã ngồi cả buổi chiều, không có ai dám đến khuyên bảo, tất cả thân tín đều nhận ra ông rơi vào trong một loại bi thương sâu thẳm.
Một tên thân tín của Lý Hiếu Cung bị quân Tùy thả về mang đến một tin tức làm tất cả mọi người kinh ngạc, viện binh quân Đường ở Đương Dương gặp phục kích nên binh bại, Kinh vương Lý Hiếu Cung không cam lòng bị bắt nên đã tự vẫn.
Không chỉ có Sài Thiệu, tất cả binh lính đều rơi vào bi thương, vì sự bỏ mạng của Lý Hiếu Cung mà thương tiếc. Nhưng càng nhiều lại là một loại sầu lo, Kinh Vương bỏ mạng, như vậy quân Đường Kinh Tương còn có thể duy trì bao lâu?
Lúc này, Lưu Phương Trí đi vào sân, thấy mấy thân binh đứng ở trước bậc thang nhìn sâu vào trong đường, có chút kỳ quái hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Một gã thân binh tiến lên nói bên tai Lưu Phương Trí mấy câu, Lưu Phương Trí cả kinh:
- Tin tức chính xác không?
Thân binh gật đầu:
- Chắc chắn là thật, là tâm phúc của Kinh vương Điện hạ đến nói, sẽ không có giả.
Lưu Phương Trí chau mày thành một vùng, thì ra Lý Hiếu Cung thật sự chết trận rồi, không phải quân Tùy bịa đặt, gã trầm ngâm một lát nói:
- Trước tiên thay ta bẩm báo đại tướng quân đi! Nói ta có quân vụ bẩm báo.
Thân binh bước nhanh tới bậc thang, đứng dưới đại đường bẩm báo:
- Đại tướng quân, Lưu phó tướng đến rồi, nói có quân vụ trình báo.
- Mời ông ta vào!
Giọng nói của Sài Thiệu có chút khàn khàn, trong giọng điệu tràn đầy cảm thương vô hạn.
Không cần thân binh chuyển lời, Lưu Phương Trí liền đi thẳng lên đại đường, đi tới trước mặt Sài Thiệu, quỳ một gối thi lễ:
- Mạt tướng Lưu Phương Trí tham kiến đại tướng quân.
Sài Thiệu mặt hướng vào thành, đối lưng Lưu Phương Trí, rất lâu ông mới thấp giọng hỏi:
- Xử lý thế nào rồi?
- Hồi bẩm đại tướng quân, ty chức đã lệnh tất cả binh sĩ cấm nói ra, không được bàn chuyện quân Đường bại binh nữa. Ngoài ra ty chức còn phải ra một ngàn binh sĩ đến từng nhà từng hộ đoạt lại truyền đơn mà quân Tùy phóng vào thành, đã thu lại hơn hai ngàn lá, truyền đơn còn lại vẫn đang tiếp tục thu lại. Theo căn dặn của đại tướng quân, đã truyền lệnh toàn quân, kẻ dám tàng trữ truyền đơn, luận tội là thông đồng với địch để xử phạt.
Sài Thiều thở dài, chậm rãi xoay người, cười khổ một tiếng nói:
- Có lẽ ta chính là gọi tự lừa dối mình mà không dối được người. Hỗn loạn của lòng quân, sao chỉ một loại cấm ngôn mà có thể dừng lại được? Dương Nguyên Khánh giỏi về binh không chiến mà khuất người, bây giờ ta xem ra là cảm nghiệm sâu sắc rồi. So sánh ra, chúng ta quá bị động rồi.
Lời nói của Sài Thiệu khơi dậy sự lo lắng của Lưu Phương Trí:
- Đại tướng quân nói không sai, tuy ty chức dùng quân lệnh cưỡng chế lệnh các binh sĩ cấm nói, có lẽ bọn họ ở trường hợp công khai là không dám bàn tán, nhưng lúc một mình thì sao? Ở trong doanh lều, sợ là bọn họ nói sẽ càng thêm nhiều. Điện hạ, tình thế rất không lạc quan!
Sài Thiệu chắp tay sau lưng đi mấy bước. Tuy Dương Nguyên Khánh đánh bại viện binh Tương Dương, nhưng ông cũng không lo quân Tùy có thể công phá thành Giang Lăng. Thành Giang Lăng thành trì kiên cố cao lớn, binh lực rất nhiều, đơn thuần trên góc độ quân sự, quân Tùy là rất khó công phá thành Giang Lăng.
Nhưng bây giờ Dương Nguyên Khánh dùng tới kế sách binh không chiến mà khuất người, dao động lòng quân quân Đường, làm Sài Thiệu bắt đầu vô cùng lo lắng. Một khi có binh lính mở thành đầu hàng, vậy quân Tùy không chiến mà thắng.
Nghĩ đến đây, Sài Thiệu nhìn thoáng qua Lưu Phương Trí. Kỳ thực ông lo lắng nhất chính là người bản địa Giang Lăng như Lưu Phương Trí này. Đối với bọn họ mà nói, đầu hàng mới là phù hợp lợi ích bọn họ nhất.
- Lưu tướng quân, có lúc ta cũng đang suy nghĩ, chúng ta có cần giảng hòa với quân Tùy không. Ví dụ như chúng ta bỏ thành Giang Lăng, còn quân Tùy lại thả chúng ta về bắc, hạn độ lớn nhất bảo vệ sinh lực của quân Đường. Chỉ là ta có chút không cầm được chủ ý, Lưu tướng quân thấy thế nào?
Sài Thiệu như cười như không nhìn Lưu Phương Trí hỏi, trong mắt lóe ra một tia hào quang khó có thể phát hiện, tay của gã đã từ từ nắm chặt chuôi kiếm.
Lưu Phương Trí lập tức quyết đoán lắc đầu:
- Ty chức cho rằng đại tướng quân nghĩ cũng không thực tế. Cho dù chúng ta bỏ thành Giang Lăng, nhưng quân Tùy cũng tuyệt không thể tha quân Đường bình an rời khỏi. Dương Nguyên Khánh tác chiến chưa từng biết nói cái gì nhân nghĩa, hắn luôn như vậy.
- Nhưng ta ngược lại cảm thấy các tướng lĩnh hộ tịch Giang Lăng các ngươi rất hy vọng ta làm như vậy, chẳng lẽ không phải sao?
Lưu Phương Trí sắc mặt thay đổi mạnh, kỳ thực Sài Thiệu chính là nói gã, gã lại quỳ một gối, vô cùng đau xót nói:
- Đại tướng quân không tin tưởng ty chức sao?
Sài Thiệu nheo mắt lại:
- Kỳ thật ta rất muốn tin ngươi, nhưng bây giờ lòng quân hỗn loạn, người người cảm thấy bất an. Nếu Lưu tướng quân hiến thành đầu hàng, thì có thể được trọng dụng của Dương Nguyên Khánh, lợi ích bày ở đây, nếu ngươi là ta, ngươi nên làm thế nào chứ?
Môi của Lưu Phương Trí cũng sắp cắn ra máu rồi, bỗng nhiên gã từ trong ủng da rút ra dao găm sáng tuyết, làm Sài Thiệu sợ lui lại hai bước, tay siết chặt chuôi kiếm, lớn tiếng quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Lưu Trí Phương duỗi ngón tay ra, dao găm vừa vung lên, ngón áp út và ngón út tay trái đồng thời bị chém đứt, máu tươi phun ra. Lưu Phương Trí cắn răng chịu đau, trầm giọng nói:
- Ty chức đối với đại tướng quân trung thành và tận tâm. Nếu ty chức có nữa chút ý phản bội đại tướng quân, giống như ngón tay này.
- Lưu tướng quân, ngươi cần gì phải làm như vậy!
Máu tươi trên tay Lưu Phương Trí phun ra tiêu trừ hoài nghi trong lòng Sài Thiệu, ông lớn tiếng quát:
- Người đâu!
Mười mấy thân binh chạy lên đại đường, Sài Thiệu vừa chỉ Lưu Phương Trí vội lệnh:
- Nhanh băng bó cầm máu cho Lưu tướng quân.
Bọn binh lính không biết xảy ra chuyện gì, luống cuống tay chân bôi thuốc trị thương, băng bó vết thương cho Lưu Phương Trí. Lưu Phương Trí trước sau một lời không nói, mãi tới băng bó xong, lúc này Sài Thiệu mới thở dài nói:
- Là ta hiểu lầm Lưu tướng quân, xin Lưu tướng quân thứ lỗi.
- Ty chức tận tâm tận lực, thay đại tướng quân bảo vệ thành Giang Lăng...
Lưu Phương Trí lui xuống, trong đại đường trở lại yên tĩnh, Sài Thiệu chắp tay sau lưng đứng trước đường, chăm chú nhìn bầu trời đêm đen kịt. Cái chết của Lý Hiếu Cung tuy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến cuộc Kinh Tương nhưng Sài Thiệu biết, thành Tương Dương nhất định vẫn trong tay quân Đường, do Dương Cung Nhân trấn thủ.
Chỉ cần thành Giang Lăng và thành Tương Dương không mất, cho dù chiến dịch Kinh Tương cuối cùng thất lợi nhưng chỉ cần bám giữ quân Tùy, tranh thủ tối đa thời gian cho triều đình, đây kỳ thật cũng là một thắng lợi.
Nghĩ vậy, Sài Thiệu tỉnh táo tinh thần hẳn lên, cao giọng lệnh:
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi tuần tra thành trì phòng ngự...
Lưu Phương Trí được thân binh của Sài Thiệu đưa về phủ. Thê tử gã Ngô thị thấy phu quân trên người có máu, ngón tay băng kín, rõ ràng là bị thương rồi, bà trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng bước lên trước hỏi:
- Phu quân, đây là thế nào?
Lưu Phương Trí lắc đầu, không cho bà nói nhiều, lại căn dặn bà:
- Mang hai mươi lượng bạc cho các quân sĩ uống rượu.
Ngô thị vội sắp xếp quản gia đi lấy ngân lượng, Lưu Phương Trí về tới thư phòng mình, gã trầm ngâm một lát, lại ra ngoài cửa căn dặn một gia nhân tâm phúc:
- Đi tìm Dư Thọ Nhân cho ta!
Gia nhân tâm phúc chạy như bay đi, Lưu Phương Trí lại về phòng chậm rãi ngồi xuống. Gã giơ tay trái lên, nhìn ngón tay bị băng bó kín, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tục ngữ nói cường long địch không lại rắn địa phương, Sài Thiệu có thể là đối thủ của Lưu Phương Trí ta sao?
Không lâu, ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân, gia nhân ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Dư tướng quân đến rồi.
- Bảo ông ta vào!
Mở cửa, Dư Thọ Nhân, tâm phúc ái tướng của Lưu Phương Trí vội vàng đi vào thư phòng, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Dư Thọ Nhân chính là viên Thiên tướng đã nhận hối lộ Tiêu gia, thả con cháu Tiêu gia ra khỏi thành. Y là người bản địa Giang Lăng, vẫn luôn đi theo Lưu Phương Trí, là tâm phúc của Lưu Phương Trí.
Lần trước y thả con cháu Tiêu gia ra thành, sau đó y còn báo cáo lại với Lưu Phương Trí. Y trong lòng rõ, đều là người bản địa, chuyện này rất khó giấu diếm Lưu Phương Trí.
- Ngồi xuống nói chuyện.
Lưu Phương Trí bảo y ngồi xuống, Dư Thọ Nhân lúc này phát hiện vết thương bắng bó ở tay gã, không khỏi cả kinh:
- Tướng quân, ngài sao vậy?
- Hôm nay ta suýt chút nữa chết trong tay Sài Thiệu rồi.
Lưu Phương Trí lại thở dài nói:
- Con hồ ly xảo huyệt đó thăm dò ta, nói ta muốn đàm phán với quân Tùy. Lúc đó tay của lão ta đã ấn lên chuôi kiếm, chỉ cần ta nói sai một câu, lão ta nhất định giết ta không nghi ngờ. Nếu không cắt hai ngón tay này tỏ rõ ý chí, ta sợ là hôm nay không về được rồi.
- Tướng quân, vấn đề thật có nghiêm trọng vậy không?
Lưu Phương Trí cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng Sài Thiệu không có tai mắt sao? Hôm nay tranh cãi ghê gớm nhất, trên cơ bản đều là người bản địa Kinh Tương. Lão ta sẽ không biết? Lão ta đương nhiên sẽ nghi ngờ ta, cho nên mới thăm dò. Hừ! Lão ta cho rằng ta không hiểu thăm dò của lão.
Dư Thọ Nhân lo lắng nói:
- Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?
- Đây chính là nguyên nhân ta tìm ngươi đến.
Lưu Phương Trí cười cười, hỏi lại y:
- Tiêu gia đến tìm ngươi chưa?
Dư Thụ Nhân gật đầu:
- Ty chức cũng đang muốn hồi báo với tướng quân, Tiêu Ngạn Khâm tối qua lại đến tìm ty chức, hy vọng ty chức có thể vì cha già Giang Lăng suy nghĩ cho thật kỹ, cố gắng tránh chiến hỏa. Nói rất hàm súc, kỳ thật chính là muốn ty chức hiến thành đầu hàng quân Tùy. Còn đồng ý sau khi xong chuyện, cho ty chức mười ngàn lương bạc trắng trọng tạ.
- Vậy ngươi nói thế nào?
- Ty chứ đương nhiên nói sẽ suy xét phụ lão Giang Lăng, nhưng mười ngàn lượng bạc trắng, ty chức một mực cự tuyệt.
Dư Thọ Nhân trong lòng có chút không yên, không biết mình làm đúng hay không, y cẩn thận giải tỉ mỉ giải thích:
- Ty chức cảm thấy chuyện này với con cháu Tiêu gia xuất thành là hai chuyện, cho nên không dám nhận tiền của bọn họ.
Lưu Phương Trí nheo mắt chậm rãi nói:
- Ngươi làm rất đúng, chuyện này quả thật không thể nhận tiền. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề lớn tiền đồ của chúng ta, mười ngàn lượng bạc mua được rồi sao....
Tiêu Ngạc Khâm hai ngày nay có chút bất an, từ sau khi y tìm tới Lưu Phương Trí, liền không có tin tức gì. Y vốn cho rằng Lưu Phương Trí sẽ đến tìm y, không ngờ Lưu Phương Trí lại im lặng, mà hôm qua y lại đi tìm Dư Thọ Nhân, hứa trả giá mười ngàn lượng bạc trắng, nhưng vẫn bị Dư Thọ Nhân một mực từ chối, điều này làm trong lòng y khẩn trương lên.
Nhìn thời gian từng ngày trôi qua, nhưng phá thành lại không có tiến triển gì, Tiêu gia rất khó ăn nói với Dương Nguyên Khánh. Tiêu Ngạn Khâm tìm tới gia chủ Tiêu Nhân Nhân, lo lắng nói:
- Bây giờ ta rất sợ Lưu Phương Trí hoặc Dư Thọ Nhân bán đứng Tiêu gia chúng ta, bọn họ lòng lang dạ sói, chuyện gì cũng đều làm được.
Tiêu Nhân Nhân lắc đầu cười nói:
- Bán đứng chúng ta ngược lại sẽ không, Tấn nhi chính là trọng thần triều Tùy, họ bán đứng chúng ta, sau này bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt. Ngươi yên tâm, bọn họ trong lòng có dự định mà!.
- Nhưng.... bọn họ vẫn không thèm nhìn, rốt cuộc là ý gì?
Trên mặt Tiêu Ngạn Khâm vẫn không che giấu được lo lắng trong lòng.
- Có lẽ bọn họ cũng đang chờ đấy, chờ thế cục biến hóa rõ ràng. Nghe nói quân Tùy đại thắng ở huyện Đương Dương, cả Kinh vương cũng bỏ mạng rồi, quân Đường ở Kinh Tương đại thế đã mất, ta đoán hai ngày này bọn họ nhất định sẽ có hành động.
Tiêu Nhân Nhân vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia:
- Gia chủ, Dư tướng quân ở ngoài phủ cầu kiến... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK