Nhà của Phòng Huyền Linh không xa Tần vương phủ, khoảng cách không quá trăm bước, đây là ngôi nhà mà Lý Thế Dân cố ý mua cho y, diện tích chiếm năm mẫu. Tuy không phải là nhà cao cửa rộng gì, nhưng cũng là một ngôi nhà có cây cao bóng mát, yên tĩnh thanh nhã, Phòng Huyền Linh rất thích.
Vừa sáng sớm, Phòng Huyền Linh vội vàng ra khỏi phủ, trên bậc thềm, hai tên thị vệ của Vương phủ đang dắt ngựa đợi y.
- Thật ngại quá, đã để hai vị đợi lâu.
Phòng Huyền Linh ôm quyền cười.
- Không dám, là bọn tôi làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi, mời tiên sinh!
Hai tên thị vệ dắt ngựa đến, Phòng Huyền Linh xoay người lên ngựa, cưỡi về phía Tần phủ, khoảng cách không đến một trăm bước, ba người nhanh chóng đã đến trước Vương phủ.
Lúc này, lại thấy Phó thống lĩnh Đường Phong _ Vương Thái từ phủ bước ra nghênh đón, Phòng Huyền Linh lập tức trở nên trầm mặc. Đêm qua, y và Trưởng Tôn Vô Kỵ uống rượu, nói không ít chuyện. Mặc dù Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói rõ, nhưng Phòng Huyền Linh cũng đoán được chút chuyện, Tần vương có thể đã làm ra chuyện ngu xuẩn vô cùng.
Điều này làm cho Phòng Huyền Linh vừa kinh sợ, vừa tức giận, lại lo lắng vô cùng. Chuyện này Tần vương lại không thương lượng với y, y hầu như đã không ngủ cả một đêm, bất luận thế nào y cũng phải khuyên Tần vương.
- Phòng tiên sinh, chào!
Vương Thái tuy đối với dân thường ra tay độc ác, nhưng y lại không dám động đến Phòng Huyền Linh. Y biết Tần vương vô cùng tín nhiệm vị văn sĩ ốm đến da bọc xương này, chọc đến y, mạng của mình không giữ nổi nữa.
Nụ cười nịnh hót của Vương Thái làm cho Phòng Huyền Linh càng phản cảm, y hừ mạnh một tiếng, không để ý đến Vương Thái nữa, nhanh bước vào phủ. Vương Thái ngây ra tại chỗ, cả nửa ngày cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ở bên ngoài thư phòng, Lý Thế Dân đang chắp tay sau lưng, bước tới lui lo lắng. Y vừa nhận được tin tình báo khẩn cấp, trong cuộc đàm phán của Thái tử và Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh yêu cầu cắt phần lãnh thổ phía tây giới tuyến từ Xích Lĩnh đến núi Liên Vân cho nhà Tùy, đồng thời, lấy phía đông Tương Dương làm ranh giới, quân Tùy chiếm lĩnh cả Trung Nguyên.
Thoạt nhìn thì thấy nhà Đường không thiệt thòi gì lớn, nhưng tin này làm cả người Lý Thế Dân toát mồ hôi lạnh. Y hiểu rõ mục đích của Dương Nguyên Khánh. Quân Tùy đã chiếm Hà Tây, đoạt lấy phía tây Xích Lĩnh, là vì muốn hoàn toàn chặn đứt nguồn chiến mã của nhà Đường.
Lấy Tương Dương làm giới tuyến, cũng chính là cắt đứt tuyến đường liên thông trực tiếp giữa Quan Trung và Kinh Tương, chỉ có thể đi vòng qua Hán Trung, hay đi vòng qua Ba Thục. Đường vòng qua Ba Thục quá xa, còn lộ trình vòng qua Hán Trung lại quá trắc trở, rất khó điều động quân đội và vật tư với quy mô lớn.
Trong lòng Lý Thế Dân nóng như lửa đốt, y muốn đi tìm Phụ hoàng, nhưng có thể làm cho Phụ hoàng tức giận, y từ đâu có được tin này? Làm cho Lý Thế Dân rơi vào thế khó.
Lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:
- Điện hạ, Phòng tiên sinh đến.
Tinh thần Lý Thế Dân trở nên kích động, y đang đợi Phòng Huyền Linh đến:
- Nhanh mời vào!
Cửa mở ra, Phòng Huyền Linh nhanh bước vào, y biết Lý Thế Dân mời mình sớm như vậy tất có chuyện gấp, liền khom người hành lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
- Tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi!
Lý Thế Dân mời Phòng Huyền Linh ngồi xuống, lại ra lệnh thị nữ dân trà, rồi kể lại tin y nhận được với Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh chau mày:
- Chiêu này…. Dương Nguyên Khánh thật độc!
- Ầy!
Lý Thế Dân thở dài:
- Kỳ thật, Dương Nguyên Khánh đòi cái gì mà trăm ngàn lương thực, năm trăm ngàn quan tiền đều chỉ là bức màn phông mà thôi, mục đích thật sự của hắn là thông qua đàm phán, dùng chiến lược để chặt đứt nguồn chiến mã và thông lộ Kinh Tương của chúng ta. Nếu ta không đoán sai, trễ nhất nửa năm, hắn sẽ tấn công mạnh vào Quan Trung, thật làm ta lo lắng!
Phòng Huyền Linh trầm tư một chút, liền hỏi:
- Vậy Điện hạ chuẩn bị đối phó thế nào?
- Ta muốn đi tìm Phụ hoàng bàn chuyện này, làm cho người từ chối yêu cầu của nhà Tùy, nhưng ta lại lo lắng Phụ hoàng hoài nghi từ đâu mà ta có tin này, làm cho người nổi giận, làm ta mất nhiều hơn được. Một bên là quốc gia đại sự, một bên là cơ mật của ta, hai bên đều thật khó xử lí!
Quả thật chuyện này làm Lý Thế Dân khó xử lí vô cùng, y mời Phòng Huyền Linh đến là hy vọng Phòng Huyền Linh có thể đưa ra chủ ý cho y.
Lúc này, Phòng Huyền Linh lại nghĩ đến việc quan trọng đó, nhưng làm sao để nói ra việc này? Nghĩ một chút, y nói một cách hàm súc:
- Điện hạ, phải bảo vệ lợi ích quốc gia, quân sự. Nhưng lợi ích cá nhân cũng phải đảm bảo. Mấu chốt là làm sao để cân bằng nó. Nhưng quan trọng là không thể làm ra việc ngu xuẩn trong vấn đề quan trọng này.
Lý Thế Dân nghe ra trong lời nói của Phòng Huyền Linh có ẩn ý,không khỏi cảnh giác nhìn y một cái:
- Lời này của tiên sinh có ý gì?
Phòng Huyền Linh thở dài:
- Bệ hạ có lẽ hiểu rõ ý của ty chức, Điện hạ, ngài thật sự không nên làm thế.
Sắc mặt Lý Thế Dân từ từ trầm lại, y nghe ra Phòng Huyền Linh đang chỉ việc gì? Một lúc sau, Lý Thế Dân lạnh lùng hỏi:
- Là Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với ngươi sao?
Trong lòng Phòng Huyền Linh trở nên khẩn trương, đứng lên quỳ trước mặt Lý Thế Dân:
- Điện hạ, chuyện này không thể làm, không chỉ hủy đi một đời anh minh của Điện hạ, mà còn để lại tiếng chửi muôn đời. Bài học của Dương Tuấn, Dương Vanh còn chưa rõ sao? Điện hạ, kì thật có rất nhiều cách, thật sự không nên dùng hạ sách này.
Lý Thế Dân xẹt qua một tia lửa giận, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại dám tiết lộ việc này, y liếc Phòng Huyền Linh một cái, nghĩ đến sự tài trí của y, nếu đã biết rồi thì cứ nghe ý kiến của y xem sao.
Lý Thế Dân kìm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Vậy ngài nói xem, còn cách gì có thể cứu Đại Đường? Bây giờ Đại Đường lúc nào cũng đang chịu nguy hiểm, triều đình mới chọn con đường ôn hòa, muốn dựa vào cầu hòa để kéo chút thời gian, nhưng Dương Nguyên Khánh đồng ý sao? Hắn chặn dứt Hà Hoàng và Tương Dương, là vì muốn chuẩn bị bước tiếp theo để tấn công mạnh vào Đại Đường. Bây giờ chỉ có cách chiến đấu với nhà Tùy mới có thể có cơ hội chuyển đổi, nhưng Phụ hoàng cứ khăng khăng đoạt quân quyền của ta ngay vào lúc tình thế khẩn cấp thế này. Chỉ có ta đăng cơ mới có thể cứu vãn cục diện thất bại này, ngài nói ngoài cách này, còn có cách gì?
- Điện hạ có thể phát động binh biến, bức Thánh thượng thoái vị, đây chẳng lẽ không phải cách sao?
- Nếu dễ dàng như thế, ngài cho là ta có thể khống chế được bao nhiêu quân binh? Trên danh nghĩa là thế lực của ta, nhưng thực tế quân quyền nằm trong tay Phụ hoàng, quân đội sẽ ủng hộ ta sao?
- Điện hạ, binh biến không cần người đông, một mình Uất Trì Cung là đủ rồi, mấu chốt là cơ hội. Điện hạ có thể nghĩ cách để tạo ra thời cơ, cho dù có bị tước đi quân quyền cũng không sao cả. Chỉ cần Đường Phong trong tay Điện hạ đã hơn ba mươi ngàn quân, hoàn toàn có thể dùng Đường Phong để tạo ra cơ hội. Điện hạ, chỉ là không thể làm việc trái với đạo lí luân thường làm người, không thể! Điện hạ.
Phòng Huyền Linh liên tục dập đầu, khóc than, Lý Thế Dân có chút động lòng, không phải là đạo lí luân thường gì đã thuyết phục được y, mà do Trưởng Tôn Vô Kỵ đã tiết lộ tin tức với Phòng Huyền Linh, làm cho Lý Thế Dân trở nên cảnh giác, y nhận thức được sự nguy hiểm to lớn này.
- Chuyện này để ta suy nghĩ kĩ lại, ngài đứng lên đi!
Lý Thế Dân lại ngồi xuống hỏi:
- Chuyện ta vừa hỏi ngài, ta có cần kiến nghị việc đình chỉ kí hợp ước với Phụ hoàng không?
Phòng Huyền Linh không có ngồi xuống, đứng cúi đầu, y lắc đầu:
- Điện hạ, chuyện kí hiệp ước, ty chức cho là Thánh thượng sẽ không nghe kiến nghị của ngài nữa, ngài ấy bây giờ chỉ muốn đình chiến, chỉ cần không đề cập gì đến tiền và lương thực, bất cứ điều kiện gì ngài ấy cũng có thể chấp nhận. Đúng như lời Điện hạ nói, quả thật là mất nhiều hơn được, hơn nữa rất có thể Thánh thượng sẽ hủy luôn Đường Phong.
Cả người Lý Thế Dân rung lên, lời của Phòng Huyền Linh nhất thời thức tỉnh y. Nếu Phụ hoàng hủy Đường Phong, đó không chỉ là việc mất nhiều hơn được, mà là làm cho y không còn gì nữa, vả lại, Phòng Huyền Linh nói đúng, Phụ hoàng sẽ không nghe bất cứ kiến nghị gì của y.
Lý Thế Dân gật đầu:
- Ta hiểu rồi, ngài đi đi! Ta muốn một mình suy nghĩ một chút.
- Ty chức cáo lui!
Phòng Huyền Linh chậm rãi lui ra, Lý Thế Dân đứng trước cửa sổ, nhìn theo hướng Phòng Huyền Linh đi xa, lúc này mới ra lệnh:
- Người đâu!
Một tên vệ sĩ nhanh bước vào phòng:
- Xin Điện hạ phân phó.
- Gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ đến cho ta!
Tên vệ sĩ cả kinh trong lòng, Tần vương trước giờ không gọi thẳng tên ai, bây giờ lại gọi thẳng tên Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho thấy Tần vương đang tức giận vô cùng.
Y vội xoay người ra ngoài. Quả thật trong lòng Lý Thế Dân đang tức giận. Việc trọng đại như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại tiết lộ, điều này làm cho y càng nghĩ càng tức giận, nắm chặt đến trắng cả đầu ngón tay.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Điện hạ, ty chức đến rồi.
- Vào đi!
Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào, khom người hành lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
Trong lòng y thấp thỏm không yên, vừa nãy thị vệ đã nói với y, Tần vương đang nổi giận. Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết xảy ra chuyện gì, ban sáng lúc báo cáo với Lý Thế Dân, y còn rất vui, sao sau khi gặp Phòng Huyền Linh thì nổi giận rồi, chẳng lẽ….
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nghĩ đến chuyện đêm qua y cùng Phòng Huyền Linh uống rượu, dường như y đã nói những lời không nên nói. Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất thời hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Lý Thế Dân khoanh tay đứng trước cửa sổ, không có xoay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi:
- Tối qua ngươi nói gì với Phòng Huyền Linh?
Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ nghĩ nhanh qua. Quả nhiên là chuyện đó, y mở miệng, thấp giọng nói:
- Ty chức…. không nói gì?
- Ngươi to gan!
Lý Thế Dân giận đến tím cả mặt, lại không dám thừa nhận, y đột nhiên xoay người lại, cầm nghiên mực trên bàn lên, ném mạnh về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ.
“Bốp” một tiếng, nghiên mực đập trúng trán của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghiên mực bay bật trở lại, vỡ thành mấy mảnh, máu tươi từ trán Trưởng Tôn Vô Kỵ chảy xuống, đau vô cùng, làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ suýt ngất.
Nhưng y vẫn cầm cự được, lập tức quỳ xuống:
- Điện hạ, ty chức biết sai.
Y cuối cùng cũng thừa nhận là mình để lộ phong thanh. Lý Thế Dân thấy đầu y đầy máu, cơn tức giận hơi tiêu tan một chút, nhưng vẫn tức giận chỉ ông ta trách mắng:
- Đây là việc gì, chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi lại tiết lộ ra ngoài, muốn hại chết ta sao?
Chuyện này chỉ có ba người biết, một người là Vương Thái, y trước giờ là thân binh Giáo úy của Lý Thế Dân, được Lý Thế Dân tín nhiệm vô cùng. Người tiếp theo là Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ không chỉ lớn lên bên cạnh Lý Thế Dân, mà còn là anh vợ của y, cho nên cũng tin tưởng tuyệt đối.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng ống tay áo che hờ vết thương trên trán, cúi thấp đầu. Lý Thế Dân lại xoay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng tự hồi phục lại tinh thần. Qua một lúc lâu, y mới lạnh lùng nói:
- Chuyện này tạm dừng, giết hết những người biết chuyện, trừ ngươi và Phòng Huyền Linh ra, không để còn bất cứ kẻ nào biết chuyện này.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Kì thật, y cũng không tán thành việc này, y lập tức trả lời:
- Ty chức lập tức đi làm!
Dừng một lát, Lý Thế Dân lại ra lệnh:
- Còn có Lý công công trong cung, không tiếc giá nào cũng phải mua chuộc được ông ta.
- Ty chức hiểu rõ… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK