Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình báo này khiến Dương Nguyên Khánh hơi sững sờ. Hắn nhớ rõ lúc trước sát nhập Quan Trung cũng đã từng điều tra binh lực tại quận Hội Ninh. Lúc đó binh lực ở quận Hội Ninh chỉ có mười nghìn người. Tại sao hiện giờ đã tăng lên hai mươi nghìn người rồi?

- Tình báo có chính xác không?
Dương Nguyên Khánh trầm giọng hỏi.

- Hồi bẩm điện hạ, tình báo là hoàn toàn chính xác. Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy. Về sau lại bắt được quan hậu cần của Đường. Chính miệng y đã khai báo, xác nhận phán đoán của thuộc hạ.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát. Hắn dần dần nghĩ thông suốt nguyên nhân. Đây tất nhiên là do Bùi Nhân Cơ phát uy ở quận Linh Võ. Hoặc là quân đội của quận Linh Võ rút lui tới quận Hội Ninh. Cũng có thể là Lý Kiến Thành nhận ra được quận Hội Ninh sẽ gặp nguy hiểm mà tăng thêm binh lực ở đó.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, quân đội của quân Hội Ninh đã thành hai mươi nghìn người. Hắn nên thay đổi sách lược một chút.

Theo kế hoạch của Dương Nguyên Khánh, Quan Nội đạo và Hà Nam đạo là hai trọng điểm cần phải tranh đoạt. Đánh Hà Nam đạo chủ yếu là bức bách Lý Thế Dân rút quân. Mà đánh Quan Nội đạo là muốn tranh đoạt quyền lợi.

Trong các quận thuộc Quan Nội đạo thì quận trọng điểm là quận Linh Võ, quận Hội Ninh, và quận Diên An. Ba quận này đại diện cho ba nơi cung cấp nguồn tài nguyên là lương thực, bạc trắng và dầu hỏa.

Đồng thời quận Diên An còn là cây cầu từ Hà Đông đạo tiến vào Quan Nội đạo. Cho nên ý nghĩa chiến lược của nó càng thêm trọng đại. Vì vậy đánh ba quận này là tình thế bắt buộc với Dương Nguyên Khánh.

Biết được quân Đường ở quận Hội Ninh đã lên tới hai mươi nghìn người, Dương Nguyên Khánh liền quyết định thay đổi chiến thuật. Dưới ánh sáng của cây đuốc, hắn viết một bức thư, dùng con dấu ấn lên, đưa cho thám báo.

- Ngươi lập tức tới quận Linh Võ, đưa bức thư này cho Bùi tổng quản.

- Tuân mệnh!

Thám báo tiếp nhận bức thư, xoay người rời đi. Dương Nguyên Khánh gọi lại người thám báo trẻ tuổi này lại, khẽ cười hỏi:
- Ngươi tên là gì?

Thám báo lập tức khom người nói:
- Ty chức tên là Hạ Đắc Thắng. Phụ thân của ty chức đã từng kề vai tác chiến cùng điện hạ vào năm Khai Hoàng thứ mười chín. Lúc đó, ông ấy đảm nhiệm chức Bách Nhân Trưởng. Ông ấy thường xuyên đề cập tới điện hạ cho ty chức.

Dương Nguyên Khánh ngẩn ra. Hắn lập tức nghĩ tới năm đó là lần đầu tiên mình chấp hành nhiệm vụ. Nhớ tới vị kia thích rút thăm quyết định việc làm Hạ Bách Trưởng, Dương Nguyên Khánh không khỏi mỉm cười. Vị kia Hạ Bách Trưởng không tệ, rất là chiếu cố mình. Về sau tác chiến với Đột Quyết, có người nói ông ta đã hy sinh, cũng có người nói ông ta đã xuất ngũ. Về sau không còn nghe thấy tin tức của ông ta.

- Hóa ra ngươi là con trai của Hạ Bách Trưởng. Phụ thân ngươi còn tại thế không?

- Hồi bẩm điện hạ, phụ thân của ty chức quay về U Châu làm nghề nông. Ông ấy bị đứt một cánh tay, hiện tại thân thể vẫn còn tốt. Trong nhà được phân cho một trăm mẫu đất.

- Vậy thì tốt. Có thời gian ta sẽ tới thăm ông ấy một chút. Ngươi đi đi! Một đường chú ý, tin tức này rất trọng yếu.

- Ty chức nhất định sẽ đưa bức thư đến tận nơi.

Thám báo Hạ Đắc Thắng dùng nghi thức quân đội chào từ biệt, quay đầu ngựa lại chạy như bay. Tiếng vó ngựa dần dần xa, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
- Điện hạ, hiện tại chúng ta nên làm gì?
La Sĩ Tín ở bên cạnh hỏi.

Dương Nguyên Khánh cần có thời gian chờ đợi tin tức từ Bùi Nhân Cơ. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trước tới quận Bình Lương, nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Xem xét tình huống về sau thì mới quyết định hành động tiếp theo.

Nói xong, hắn giục ngựa đi vào đêm đen. La Sĩ Tín vẫy tay về phía sau ra lệnh:
- Mọi người đi thôi!

Bọn kỵ binh giục mã chạy theo…

Ngay khi Dương Nguyên Khánh suất quân chạy về hướng quận Bình Lương, Thái Tử Lý Kiến Thành đã suất lĩnh ba vạn đại quân đến phía đông quận Thượng. Y đang định dọc theo Lạc Thủy xuôi nam tới quận Phùng Đực.

Lạc Thủy đạo cũng là một con đường liên kết giữa quận Diên An và Quan Trung. Từ quận Diên An, đi qua quận Thượng, tiến vào quận Phùng Dực của Quan Trung. Kỳ thực là dọc theo sông Lạc Thủy mà xuôi nam.

Sông Lạc Thủy này không phải là sông Lạc Thủy chảy qua Lạc Dương. Đây là Lạc Thủy chảy qua cao nguyên. Bởi vì sông này chảy qua huyện Lạc Xuyên, huyện Lạc Giao, nên mới được đặt tên là Lạc Thủy. Nhưng Lạc Thủy đạo lại bất lợi cho việc hành quân. Con đường ở đây khá hẹp, gập ghềnh nhấp nhô. Quân đội vận chuyển quân nhu rất khó khăn.

Nhưng mùa đông lại ngoại lệ. Quân đội có thể đi trên mặt sông đóng băng. Rất nhanh mà lại thuận tiện.

Vào lúc canh ba, đại doanh của quân Đường trú đóng ở gần huyện Lạc Giao thuộc quận Thượng. Đại quân bắt đầu xuất phát từ quận Diên An, đã hành quân được một ngày một đêm. Quân Đường đi được 120 dặm, bọn lính đều đã trong tình trạng kiệt sức. Vừa nghe được thông báo nghỉ ngơi, đã lăn ra ngủ.

Trong quân doanh trở nên yên tĩnh. Ánh sáng từ tuyết trắng chiếu rọi khắp đại doanh. Bốn phía vang lên tiếng vó ngựa đứt quãng của binh sĩ tuần tra. Xung quanh đại doanh là núi non trùng điệp, cực kỳ vắng lặng.

Cho dù đã qua canh ba, trong đại trướng trung quân vẫn lộ ra một tia ánh sáng. Lý Kiến Thành còn chưa ngủ. Trên đùi y có đắp thảm dày, bên cạnh là một chậu than. Chậu than đỏ bừng, thỉnh thoảng vang lên tiếng lửa tách tách.

Lý Kiến Thành chính đang phê duyệt tấu chương. Mặc dù y đã suất quân bắc trưng Quan Nội đạo nhưng rất nhiều chính vụ, y vẫn phải quan tâm tới. Đêm này y cũng phải bận rộn tới tận canh ba mới đi vào giấc ngủ.

Ban đêm cực kỳ rét lạnh, tay của Lý Kiến Thành đã sắp đông cứng rồi. Thỉnh thoảng y để tay lên chậu than xoa xoa, nhe nhàng mát xa ngón tay. Động tác rất chậm, có lúc dừng lại. Y có vẻ đang có tâm sự nặng nề. Nửa đêm hôm qua, y nhận được phi ưng truyền tin khẩn cấp từ phụ hoàng. Y đã biết tin tức quân Tùy đánh giết vào Quan Trung. Lúc đó y đã rất khẩn trương.

Đây là điều mà Lý Kiến Thành đã từng lo lắng. Quan Trung hư không, nếu quân Tùy đánh lén Trường An, sẽ xuất hiện hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng trong lòng y vẫn cho rằng điều này rất khó có khả năng xảy ra. Quân Tùy đang chiến tranh với Đột Quyết ở phương bắc, làm sao có đủ binh lực mà chia ra hai tuyến.

Nhưng sự thật đã chứng minh, điều lo lắng của là không dư thừa. Quả nhiên quân Tùy đã đánh bất ngờ Quan Trung. Lý Kiến Thành ngay lập tức nghĩ tới, chiến dịch Tùy Đột hẳn là đã kết thúc.

Đến hôm nay, phụ hoàng liên tục gửi tới ba thánh chỉ thúc giục viện binh. Đồng thời mang tới một tin tức khiến mọi người khiếp sợ. Đó là Dương Nguyên Khánh tự mình lãnh binh mà đến. Cái này đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của y, quân Tùy đại thắng Đột Quyết.

Trong lòng Lý Kiến Thành nặng trịch. Hai năm qua, Tùy Đường chiến tranh, bọn họ đều rơi vào thế hạ phong. Tuy vậy, thực lực hiện tại của triều Tùy còn chưa đủ để tiêu diệt Đường triều. Nhưng về sau ai mà biết được? Thời gian càng lâu, kinh tế của Hà Bắc càng được khôi phục. Khi đó quân Tùy tiến binh tiêu diệt Đường triều, sẽ trở nên dễ dàng.

Chiến lược của Lý Kiến Thành là thiên về khai thác, phát triển phía nam. Thiên về phát triển nội chính, tăng cường thực lực của bản thân. Y phản đối triều đình khiêu khích triều Tùy, phản đổi việc khuếch trương về phía bắc. Nhưng phụ hoàng lại rất tin tưởng vào lời nói của nhị đệ. Lần trước thất bại trong chiến dịch Trung Nguyên. Lần này lại lợi dụng chiến tranh Tùy Đột, cướp lấy Quan Nội đạo và Trung Nguyên.

Nhưng Dương Nguyên Khánh thực sự sẽ chịu thua sao? Hắn sẽ trơ mắt nhìn lợi ích của mình bị Đường triều chiếm mất. Sẽ cam chịu để cho Quan Nội đạo và Trung Nguyên bị Đường triều cướp đi sao? Dương Nguyên Khánh tự mình suất quân tấn công Quan Trung, kỳ thực là muốn tỏ thái độ. Hắn tuyết đối sẽ không thỏa hiệp, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Đây là điều mà khiến tâm tình của Lý Kiến Thành rất trầm trọng. Y cảm thấy Đường triều càng ngày càng lún sâu vào nguy hiểm.

Lý Kiến Thành thở dài, để bút xuống. Trong lòng của y rất loạn, không còn lòng dạ nào mà xử lý chính vụ. Y đứng dậy, chắp tay đi ra lều lớn. Vừa đi bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cả người y đều run lên nhưng cũng khiến suy nghĩ của y trở nên tỉnh táo.

Lý Kiến Thành nhìn lên những vì sao rực rỡ trên bầu trời. Lý Thuần Phong đã nói với y rằng, mỗi người đều có một ngôi sao ứng với vận mệnh của mình. Không biết ngôi sao vận mệnh của mình là ngôi sao nào. Lúc quay về, mình nhất định phải hỏi Lý Thuần Phong vấn đề này. Đang nghĩ ngợi, bỗng vang lên tiếng bước chân ở phía sau.

- Điện hạ!
Hình như là thanh âm của Vương Khuê.

Lý Kiến Thành quay đầu lại, quả nhiên là Thái Tử Công Chính Vương Khuê. Lần này, Vương Khuê được bổ nhiệm làm Hành Quân Tư Mã, đi theo Lý Kiến Thành xuất chinh. Vương Khuê là người đa mưu túc trí, đã từng cho Lý Kiến Thành rất nhiều kế sách. Y cũng là người mà Lý Kiến Thành cực kỳ nể trọng.

- Đã trễ thế này, Công Chính sao còn chưa đi ngủ?
Lý Kiến Thành thân thiết hỏi han.

- Trong lòng có sự, khó mà ngủ được.

Vương Khuê thở dài:
- Không phải điện hạ cũng mất ngủ sao?

Lý Kiến Thành cười cười:
- Có phải là việc Dương Nguyên Khánh suất quân sát nhập Quan Trung hay không?

- Đúng là vì chuyện này. Có điều ty chức phỏng chừng mục tiêu của Dương Nguyên Khánh cũng không phải là Quan Trung. Tấn công Quan Trung chẳng qua chỉ là kế nghi binh mà thôi.

Lý Kiến Thành gật đầu nói:
- Đi vào lều nói sau! ở ngoài này quá lạnh.

Hai người đi vào lều lớn, ngồi đối diện. Một người thị vệ bưng tới hai chén trà nóng. Lý Kiến Thành bưng chén trà nóng lên, uống một ngụm rồi nói:
- Cứ nói tiếp đi, ta muốn nghe ý kiến của ngươi.

- Điện hạ, ty chức cho rằng dụng ý của Dương Nguyên Khánh là Quan Nội và Trung Nguyên. Ít nhất phải khôi phục lại những vùng đất mà Đột Quyết xâm lấn. Sáu quận của Quan Bắc và quận Hội Ninh đều là địa bàn của hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Cho nên việc hắn tấn công Quan Trung nhìn như là một bước cờ hiểm nhưng trên thực tế, là đoán đúng bệnh bốc thuốc. Hắn muốn bức bách quân đội của điện hạ quay về Quan Trung, sau thì có thể đoạt lại Quan Nội đạo.

Lý Kiến Thành nhắm mắt trầm tư một lát, lại nói:
- Những lời ngươi nói, rất có đạo lý. Nếu ta chỉ để cho hai mươi nghìn quân đội của Đoàn Đức Thao bảo vệ xung quanh Trường An, còn lại tám mươi nghìn quân thì vẫn như cũ ở lại Quan Nội đạo. Ngươi thấy phương án này thế nào?

Vương Khuê lắc đầu nói:
- Bảo vệ Trường An thì có ích lợi gì. Còn Quan Trung thì sao? Nếu quân Tùy quấy phá Quan Trung, Thánh Thượng tức giận, điện hạ có thể chịu nổi không?

- Nhưng Quan Trung có quân Tần Vương bảo vệ. Chẳng lẽ nhị đệ sẽ không rút quân khỏi Lạc Dương?

- Điện hạ!

Vương Khuê cười khổ một tiếng:
- Chẳng nhẽ điện hạ còn không nghĩ qua, kỳ thật Tần Vương không muốn rút quân sao?

Lý Kiến Thành ngây ngẩn cả người. Quả thật y chưa từng nghĩ tới khả năng này. Y chần chừ một chút lại hỏi:
- Tần Vương dám chống lệnh bất tuân, không rút quân trở về Quan Trung? Ta cảm thấy điều này không có khả năng.

- Điện hạ, hoàn toàn có khả năng. Lúc chủ trương cố gắng thừa dịp Tùy Đột giao chiến mà xuất binh là của Tần Vương. Nếu lần xuất binh này lại thất bại, thì Tần Vương sẽ mất hết mặt mũi. Cho nên Tần Vương nhất định phải có được thu hoạch. Chiếm Lạc Dương, cùng các quận huyện của Trung Nguyên. Thì lúc đó Tần Vương mới có thể ăn nói trước mặt Thánh Thượng…

Cho dù Vương Khuê còn chưa nói hết ý, nhưng Lý Kiến Thành đã hoàn toàn minh bạch. Y thở dài một tiếng nói:
- Xem ra ta không thể không hồi binh về Quan Trung rồi.

- Đúng là như thế, Dương Nguyên Khánh đã dùng dương mưu, nên chúng ta có thể đoán ra ý đồ của hắn, nhưng không thể không hồi binh về Quan Trung. Đây là chỗ lợi hại của hắn.

Lúc này cũng không phải thời điểm khen ngợi Dương Nguyên Khánh. Lý Kiến Thành đang một mực suy nghĩ tới việc của nhị đệ Lý Thế Dân. Nhị đệ dám kháng chỉ bất tuân. Cho dù là y chiếm được Lạc Dương và Trung Nguyên, lập được công lao lớn, thì liệu phụ hoàng còn có thể lại tín nhiệm nhị đệ sao? Còn có thể đem quân đội giao cho nhị đệ sao?

Lý Kiến Thành hiểu rất rõ tính cách của phụ hoàng. Phụ hoàng coi ngôi vị Hoàng đế còn quan trọng hơn bất cứ điều gì. Một khi nhị đệ tự lập quân quyền, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không buông tha nhị đệ.

Giờ khắc này, Lý Kiến Thành thực hy vọng Lý Thế Dân có thể kháng chỉ bất tuân.

Nghĩ đến đây, Lý Kiến Thành quay đầu hướng Vương Khuê cười hỏi:
- Phương diện này kỳ thực có thể khai thác. Công Chính cảm thấy thế nào?

Vương Khuê hiểu ý của Lý Kiến Thành. Y cũng chậm rãi gật đầu nói:
- Đây là nguyên nhân mà đêm nay ty chức cảm thấy khó ngủ… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK