Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nhị đã dẫn năm người lên tầng hai, trong quán rượu buôn bán bình thường, đúng lúc giữa trưa, cũng chỉ ngồi một nửa người.
Bọn họ đi tới một chỗ trước bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười hỏi:
- Quán rượu chợ đầu mối này không tồi, buôn bán có tốt không?
Tiểu nhị thở dài:
- Hiện tại đã tốt rồi, năm ngoái thì ít lắm, công việc bù đầu bù cổ đã nhiều năm, mọi người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, ai còn nghĩ tới quán rượu, chiến tranh kết thúc, kinh doanh mới từ từ tốt lên. Không dối gạt vị công tử đây, quán nhỏ này tổng cộng chỉ có hai tiểu nhị, đã đủ gánh vác rồi. Cho dù như vậy, vốn dĩ quán rượu vẫn là nhà buôn bán tốt nhất trong thành.
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
- Có món ăn gì sở trường không, cứ việc mang lên.
Tiểu nhị chần chừ một chút, mặc dù nói những lời đó ra, nhưng có thể sẽ hù dọa chạy mất năm vị khách quý này, nhưng quy định của chủ nhân lại không thể không nói ra.
- Rất xin lỗi, quán nhỏ chỉ nhận tiền Tùy mới.
Tiền Tùy mới hay là tiền mới thông hành của Hà Đông, chứa lượng đồng rất cao. Tiền cũ trước đây đã dần dần không thể lưu thông, nhất định tới cửa hàng đổi tiền của quan phủ đổi. Mặc dù triều đình để cho thời kỳ quá độ nửa năm ở các quận Hà Bắc, nhưng các cửa hàng đều không bằng lòng nhận tiền cũ.
Không đợi Dương Nguyên Khánh mở miệng, Trình Giảo Kim “rầm” một tiếng, hùng hổ lấy một thỏi bạc năm lượng đập trên bàn, giọng giận giữ nói:
- Không tiền, chỉ có bạc.
Mặc dù bạc không phải là tiền tệ lưu thông, nhưng thời kỳ chiến loạn Tùy Mạt, nó giống vàng, là tiền tệ cứng có giá trị nhất. Khi trong ánh mắt tiểu nhị nhất thời lóe sáng, mấy vị lão gia rõ ràng có bạc, ông chủ lên tới cửa rồi.
- Có thể! Có thể! Tất nhiên có thể!
Giọng của tiểu nhị trở nên phấn khởi lên:
- Vốn dĩ món sở trường của cửa hàng có hơn mười mấy loại, mùi vị cao lương mĩ vị sơn thủy, gà vịt thịt cá, mọi thứ đầy đủ hết, không biết mấy vị khách quý thích khẩu vị gì?
- Tùy! Lấy mười mấy món tốt nhất.
Dương Nguyên Khánh thuận miệng dặn dò một tiếng, Trình Giảo Kim vội vã tiếp lời nói:
- Có rượu gạo không?
Từ Hà Bắc khai chiến tới nay, rượu y uống toàn là rượu trái cây, quả thật uống chán rồi, y muốn uống chút rượu gạo. Y vừa mới nói xong, Bùi Thanh Tùng lại đá nhẹ y một cái ở dưới. Trình Giảo Kim bỗng nhớ ra, Dương Nguyên Khánh sớm hạ lệnh, cảnh nội Đại Tùy nghiêm cấm dùng rượu ủ gạo, người trái lệnh chém. Trình Giảo Kim thoáng cái tỉnh ngộ ra, tự mình đó không phải là hại người phải không?
Y vội vàng đổi giọng:
- Không có rượu gạo, rượu trái cây cũng được!
Tiểu nhị có chút khó xử nói:
- Triều đình có lệnh cấm, nghiêm cấm dùng rượu gạo, bắt được thì mất đầu, bây giờ không có ai dám dùng rượu ủ gạo, quán nhỏ chỉ có rượu trái cây, nhưng trong hầm còn có mấy bình rượu gạo từ trước lưu lại, giá cả rất đắt, phải một lượng bạc mới được một lọ.
Trình Giảo Kim sợ sệt nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu, y lập tức giống con khi di chuyển mà kêu gào lên:
- Lão tử thiếu gì bạc, nhanh lên, lấy ba bình rượu tới đây!
Tiểu nhị của quán vui vô cùng, chạy vội đi, Dương Nguyên Khánh lúc này mới dùng cây quạt cười nói một chút với Trình Giảo Kim:
- Tiểu tử ngươi hôm nay lại có thể chịu rủi ro mời khách, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi. Ta nói tốt trước, ngươi đừng tưởng rằng mời ăn một bữa cơm, thì có thể đánh vào mông ngựa của ta.
Thêm vào đó là Dương Nguyên Khánh giải thích Trình Giảo Kim, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm tư của Trình Giảo Kim lúc này, nịnh quan trên tất nhiên là có một chút như vậy, nhưng cũng không phải là nguyên nhân đích thực của y mời khách.
Nguyên nhân chính xác là để gửi cho nương tử một lời nhắn nhủ, ngộ nhỡ nương tử biết được chính mình lấy năm trăm lượng bạc của La Sĩ Tín, truy hỏi ra, thì y có thể nói, bạc đều dùng để mời Tổng quản ăn cơm rồi. Như vậy nương tử không những không thể mắng y, mà còn có thể tán thưởng y hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Sở dĩ Trình Giảo Kim hôm nay mới lần đầu tiên mời khách, y cúi khom khom người, hết sức thành khẩn mà nói:
- Từ năm Nhân Thọ thứ tư quen biết Tổng quản, Tổng quản luôn có thêm chiếu cố với tôi. Lần này bắt được Uyên Thái Tộ nhận được ngân lượng thưởng, tôi nên mời Tổng quản ăn, để báo đáp ân tình ngày trước của Tổng quản.
Dương Nguyên Khánh vừa uống trà một ngụm trà suýt chút nữa phun ra, chính mình ngày trước chiếu cố như vậy với y, đưa tiền cho y đều không biết có bao nhiêu. Y mới chịu tiêu năm lượng bạc mời mình ăn một bữa cơm, cái này chính là báo đáp sao?
Nhưng hắn cũng biết, muốn để Trình Giảo Kim bỏ tiền mời khách, thật là so với giết mạng y, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời y, đã rất tốt rồi.
Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:
- Được! Vậy thì ta nhận tình cảm của ngươi.
Lúc đó, hai người tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, Trình Giảo Kim vội vàng cướp lấy chuốc rượu cho Dương Nguyên Khánh. Y lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, kiểu đạo lý đối nhân xử thế này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với con mọt sách Bùi Thanh Tùng.
Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã cười nói không thích y nịnh nọt, nhưng Trình Giảo Kim lại biết, không có ai không thích được người khác nịnh hót. Đặc biệt kiểu trường hợp lén lút, là cơ hội tốt trời ban thưởng làm tốt quan hệ cá nhân với Tổng quản. Y làm sao có thể không nắm giữ, trong lòng y chứa đầy sự khinh thường sự thanh cao của Bùi Thanh Tùng. Cái con mọt sách này!
Lúc đó, giọng một người đàn bà sắc bén từ tầng ba truyền tới, trong giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ:
- Để mẹ già này phải nói bao nhiêu lần, hai con quỷ lười biếng các ngươi. Mấy người khách tầng ba đều đã ngồi nửa tiếng, làm sao vẫn không tới thu dọn.
Hai người tiểu nhị bất đắc dĩ trả lời:
- Tới đây! Tới đây! Ôi chao! Chủ nhân đừng tức giận, chúng tôi cũng đang bận ạ!
Hai người tiểu nhị chỉ có phân một người lên tầng thu dọn. Dương Nguyên Khánh lại nao nao, giọng của người đàn bà này làm sao có chút quen tai.
Chén rượu của Trình Giảo Kim và Bùi Thanh Tùng cũng cùng lúc đặt chậm xuống, bọn họ cũng cảm thấy giọng của người đàn bà này có chút quen tai, hình như đã nghe ở nơi nào rồi.
Lúc đó, tiếng vang ở thang gác, một người phu nhân khoảng ba mươi tuổi từ trên tầng đi xuống, mặc một cái quàn dài vải mịn giặt tới mức trắng bệch ra, tay áo xắn lên, hai tay xoa trên lưng, cơ thể có chút béo phì, eo thô tới mức giống thùng nước, lông mi thô dài, môi hơi mỏng, xương gò má cao ngất lên, tạo cho người một hình tượng sắc bén không tốt. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy cô ta, vừa nhìn thoáng ngây ngẩn cả người.
Phu nhân từ tầng ba đi xuống, một người tiểu nhị vội vã hướng về phía cô ta thi lễ:
- Chủ nhân!

Phu nhân nặng nề hừ một tiếng:
- Còn không nhanh đi thu dọn!
Cô ta liền chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, mắt đột nhiên mở to ra. Trình Giảo Kim ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của cô ta, đã nhếch mép, cúi đầu một cách khổ sở. Y nhớ lại thời thanh xuân tốt đẹp không gì sánh bằng đó! Bùi Thanh Tùng lại buột miệng hô lên:
- Chị U!
Nữ chủ nhân của quán rượu này chính là Bùi U. Dương Nguyên Khánh gần mười năm nay không gặp, nữ trưởng tôn của Bùi Củ. Bỗng nhiên gặp lại ở quán rượu, khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng kinh ngạc, không chỉ là vì nơi bản xứ không ngờ tới gặp lại mà kinh ngạc, mà là vì sự thay đổi của cô ta mà kinh ngạc. Nữ trưởng tôn của Bùi gia, vậy mà đã biến thành một nữ thương nhân mạnh mẽ, hơn nữa sự thay đổi tướng mạo của cô ta.
Năm đó vẫn không cảm thấy cô xấu xí, nhưng hiện tại Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng trong lòng. Năm tháng đúng là con dao giết lợn, điều này quả nhiên không sai.
Dù sao Bùi U đã làm chủ nhân quán rượu nhiều năm. Đã thấy hiểu biết sâu rộng, cô lập tức phản ứng lại, Dương Nguyên Khánh là đang cải trang vi hành, người còn lại là em họ của cô Bùi Thanh Tùng, tất nhiên cô nhận ra, còn có một nam tử hán mặt đen cúi đầu, y là ai?
Bùi U chậm rãi đi lên trước, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, cười nói:
- Quý nhân này, làm sao có thể tới huyện Thanh Hà?
Dương Nguyên Khánh cũng cười hỏi:
- Đường đường nữ trưởng tôn của Bùi gia, làm sao lại mở quầy bán rượu? Đã có Văn Quân, giống như đó vậy?
Bùi U hừm một tiếng:
- Đơn giản chỉ cần nói dễ hơn làm, người cho rằng nơi này là Phong Châu sao? Ở đây chỉ là quận Thanh Hà, hồ Cao Kê cách nơi này chỉ có 50 mét, là một trong những nơi cướp loạn dữ dội nhất của thiên hạ. Khi Phùng Hiếu Từ bị giết, người có biết đã chết bao nhiêu người không? Bị giết chết, chết đói, thời gian chiến loạn, có thể sống sót đúng là vô cùng may mắn rồi. Người cho rằng nữ nhân thiên hạ đều có thể được nuôi dưỡng yêu kiều quý phái giống vợ nhà anh sao. Tôi dựa vào đôi bàn tay của chính mình kiếm tiền nuôi sống người trong nhà, người dám cười nhạo tôi ư?
Dương Nguyên Khánh áy náy trong lòng, vội vã để ra một chỗ ngồi:
- Đại tỷ mời ngồi!
Bùi U trước đây luôn có chút đố kỵ vì Mẫn Thu được gả cho Dương Nguyên Khánh, nhưng đã qua nhiều năm, cô sớm không còn đố kị với Mẫn Thu và có tình cảm tốt với Dương Nguyên Khánh.
Cô nghe Dương Nguyên Khánh gọi cô đại tỷ, cảm thấy sĩ diện gấp bội lần, đây chính là Sở Vương à! Trên thực tế chính là hoàng đế của Đại Tùy, cô đã rót cho mình chén rượu, liền hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Mẫn Thu thế nào?
- Nàng ấy vẫn khỏe! Đã sinh hai đứa con, một trai một gái.
Dương Nguyên Khánh cố gắng nói qua loa, không muốn kích động Bùi U, hắn vừa chuyển chủ đề, hỏi lại cô:
- Tỷ làm sao lại là chủ quán rượu ở đây vậy?
Bùi U đã nhìn chăm chăm Bùi Thanh Tùng:
- Cậu không nói gì sao?
Bùi Thanh Tùng cứng họng nói:
- Tôi cũng không biết chị U ở dây.
- Ai da!
Bùi U thở dài:
- Xem ra, việc xuất giá của ta là không có người nào quan tâm rồi.
Bùi U cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, có chút thương cảm nói:
- Lúc năm Đại Nghiệp thứ năm ta đã được gả cho con cháu Thanh Hà Thôi thị, từ quê hương Văn Hỉ xuất giá, không chừng Mẫn Thu cũng không biết. Chồng của ta rất tốt, học thức uyên bác, hiền lành quan tâm chăm sóc. Năm thứ hai ta đã sinh một con gái, năm thứ ba đã sinh một con trai. Lúc đó, ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, đáng tiếc chồng ta là Thư sinh, tới lúc thiên hạ đại loạn, mới biết cái gì gọi là Thư sinh không có tác dụng gì.
Dương Nguyên Khánh rót cho cô một chén rượu:
- Anh ta bây giờ còn ở đây không?
Bùi U nhìn hắn chằm chằm:
- Người có ý gì, đương nhiên ông ta vẫn ở đây. Ôi! Người sợ chết đó, sợ mất mặt không dám kinh doanh quán rượu, gái già này đành phải xuất đầu lộ diện. Cả ngày mệt sống mệt chết, thì để kiếm ít tiền nuôi gia đình sống qua ngày.
- Thế nhưng chị gả cho Thanh Hà Thôi thị à!
Dương Nguyên Khánh không kìm chế được cảm xúc nói.
- Thanh Hà thôi thị có tác dụng gì đâu!
Bùi U oán hận mắng:
- Ai để gia tộc này cách hồ Cao Kê gần như thế, đao của Trương Kim Xưng cũng không nhận thấy danh môn thế gia gì. Cuộc chiến vừa mới bắt đầu một hai năm, Thôi gia khắp nơi bố thí lương thực, mua danh chuộc lợi. Tới sau cùng chính gia tộc mình cũng không còn hạt gạo nào, nhưng lại chết bởi sĩ diện, không dám xin viện trợ. Từ năm trước bắt đầu phân chia tài sản gia tộc, các huynh đệ tự kiếm kế sinh nhai. Chồng của ta là con trai trưởng, được phân quán rượu này. Ngoài trong bụng của ông ta có ít học vấn ra, cái gì cũng đều không biết, càng không để ý buôn bán kinh doanh. Ta đành phải đưa mặt ra chống đỡ. Ôi! Chống đỡ vất vả hai năm, nếu không phải là chiến tranh kết thúc, ta thật cũng chống đỡ không nổi rồi!
Dương Nguyên Khánh giờ mới hiểu rõ ngọn nguồn của phương diện này, xem ra thời kỳ chiến tranh, thế gia cũng giống như vậy, khó mà gặp được may mắn. Trong lòng của hắn có chút buồn phiền, liền hỏi cô:
- Tỷ có khó khăn vì sao không báo cho Mẫn Thu?
- Các người ở Phong Châu, tôi làm sao đi cầu viện. Hơn nữa, chồng của tôi là một người hiếu thắng, ông ta thà rằng chết đói, cũng không thể đi cầu cứu người khác. Nhưng nếu ông ta chết đói, thì ta liền dẫn con gái về nhà mẹ đẻ, ta mặc kệ thể diện của Thôi gia.
Bùi U cằn nhằn lải nhải một hồi, ánh mắt của cô ta vẫn liếc nhìn Trình Giảo Kim một cách rất kỳ quái. Cô đã sớm quên duyên phận một lần gặp mặt năm đó, thấy khuôn mặt đen của người đối diện than vãn. Dáng vẻ của gương mặt đau khổ không chịu đựng được, cặp lông mày thô của cô không vì lý do gì mà động đậy:
- Vị tướng quân mặt đen này, anh không thoải mái chỗ nào sao? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK