Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến mùng bốn tết, Dương Nguyên Khánh cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Năm mới đối với người khác có lẽ là một cách nghỉ ngơi, còn đối với kẻ bề trên như hắn lại càng thêm bận bụi mệt nhọc, các loại tiệc tùng cũng là một chuyện tổn hại sức khỏe.
Kì nghỉ tết của triều đình có năm ngày, từ giao thừa tới mùng bốn thánh giêng. Mùng năm tháng giêng là đại triều, những quan viên từ thất phẩm trở lên đều vào điện Tấn Dương tham gia đại hội của triều đình, chúc mừng năm mới.
Vì vậy hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Dương Nguyên Khánh. Hắn ngồi không yên rồi, vừa sáng đã cải trang đến thành Thái Nguyên xem xét dân tình, thăm dò giá cả.

Cải trang vi hành là một việc mà bất kì một người nắm quyền nào cũng bằng lòng làm, đây cũng chính là một mặt của trái tim tràn đầy tình thương dân của họ, hi vọng có thể kết giao với những người dân ở tầng lớp thấp nhất, đích thân tìm hiểu dân sinh dân tình. Nhiều lúc đây thực chất cũng là một niềm vui, nếu Vương triều có thể tích cực phát triển đi lên thì sẽ càng có cảm giác thành tựu.
Từ sau khi Dương Nguyên Khánh có quyền cao chức trọng, thời gian hắn và những người dân tầng lớp thấp gặp gỡ càng ngày càng ít. Cho dù hắn thường xuyên tiếp xúc với các binh lính, nhưng binh lính lại không đại diện cho phố phường dân sinh.
Dương Nguyên Khánh mặc một bộ trường bào bằng vải đay màu tím nhạt, đầu đội mũ sa, đeo thắt lưng da, chân đi ủng da. Cách ăn mặc này mười người đàn ông không có chín người, cũng có sáu bảy người trên phố nhưng chất liệu và màu sắc của trường bào không giống nhau.

Thực ra, triều Dương Quảng trước có quy định cấp bậc nghiêm ngặt với màu sắc của trang phục. Ví dụ binh lính mặc màu vàng, đồ tể thương nhân mặc màu đen, quan lại nhỏ mặc màu xanh, thường dân mặc màu trắng, chỉ có quan viên mới có thể mặc trường bào, những quan viên từ ngũ phẩm trở xuống mặc trường bào màu xanh lục, quan viên từ ngũ phẩm trở lên mặc trường bào màu tím.

Ngoài ra thương nhân không được phép cưỡi ngựa, thường dân không được ngồi xe ngựa, vân vân. Nhưng trong tình thế loạn lạc cuối triều Tùy, những quy định cấp bậc này đã bị xao nhãng, thương nhân cưỡi ngựa, hình ảnh đồ tể mặc trường bào màu tím có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Khi Dương Nguyên Khánh thành lập triều đại mới cũng khá thoáng trong việc hạn chế cách ăn mặc và phương thức đi lại. Về cơ bản không có hạn chế nào, chỉ vì khởi xướng việc tiết kiệm nên mới không cho phép quan viên mặc trang phục tơ lụa, ngồi xe ngựa. Chính quan viên đã ảnh hưởng tới thường dân, khiến cho những người mặc quần áo tơ lụa trong Đại Tùy không nhiều, đa số đều mặc quần áo bằng vải đay là chính.

Lông mày Dương Nguyên Khánh tô đậm, thêm hai vệt râu, dung mạo biến đổi rất nhiều, giống hệt một đại thúc trung tuổi, đi trên phố mà không gây sự chú ý.
Tay hắn cầm một chiếc áo da, chậm rãi đi về hướng chợ Bắc, theo sau hắn là hơn chục thị vệ võ công cao cường, họ cũng đều đã cải trang, để ý cảnh giác tình hình hai bên đường.
Thực chất Dương Nguyên Khánh muốn tìm hiểu tình hình lưu thông tiền bạc. Lần hậu thưởng tam quân và bổng lộc một năm của quan viên đều dùng tiền mới. Hắn nghe người ta nói, một số lượng lớn tiền bạc đã xuất hiện trên phố.
Điều này khiến hắn không thể không lo lắng về giá cả, đặc biệt là tốc độ tăng của giá gạo, biện pháp tốt nhất là lưu thông số tiền này tới triều Đường để đổi lấy lương thực và các vật tư khác.

Trên thực tế, hắn đã làm như vậy, vô số đội thương nhân đã vào Quan Lũng, Ba Thục và Kinh Tương, mang theo một số lượng lớn vàng nén và sẽ đem hàng loạt vật phẩm như lương thực, vải vóc, tơ lụa, lá trà, gia súc, sắt thô quay về để ổn định giá cả của triều Tùy.
Nghỉ ngơi ba ngày, mồng bốn tháng giêng cũng là ngày chợ Bắc bắt đầu mở cửa trở lại. Không giống với lệ cũ sau mười lăm tháng giêng mới mở cửa, có lẽ rất nhiều thương nhân đều nhận ra cơ hội làm ăn, đã lũ lượt mở cửa bán hàng sớm hơn, khiến chợ Bắc đông đúc chật chội, vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ có cửa hàng mở cửa, ngay cả tửu quán thanh lâu hai bên cũng tấp nập mở cửa đón khách, tiếng pháo khai trương nổ vang trời.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi men theo lề đường, thân binh của hắn không còn đi ở phía xa mà theo sát sau hắn, đẩy hết những người tới gần hắn ra.
Lúc này, một tên thị vệ bước nhanh lên phía trước, khẽ nói nói với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ, thần nhìn thấy Trình Tướng quân, Tần tướng quân và La Tướng quân.
Dương Nguyên Khánh ngẩn người ra:
- Ba người bọn họ ở đâu?
- Đang uống rượu trong quán rượu đối diện.
Các thân binh chỉ vào một quán rượu phía đối diện.

Nhìn về phía đám đông chật chội, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy một quán rượu, hình như là quán rượu bát phương của Đường Phong trước đây. Từ khi Đường Phong của Thái Nguyên bị phá, quán rượu này cũng bị niêm phong.
Có điều lúc này bảng hiệu mà Dương Nguyên Khánh nhìn thấy lại là “'Nguyên An tửu quán”. Hắn hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lên phía trên, chiếc biển trên đầu hắn cũng là Nguyên An tửu quán.
Thì ra lại có hai quán rượu Nguyên An, suy nghĩ một chút, Dương Nguyên Khánh liền hiểu ra, đây nhất định là Bùi U đã mua cả quán rượu Bát Phương đối diện. Người phụ này quả thật rất có đầu óc kinh doanh, nói không chừng về sau có thể trở thành người buôn bán giàu có.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã nhìn thấy mấy người đang ngồi uống rượu bên cửa sổ ở lầu hai của quán rượu đối diện. Không phải là Tần Quỳnh, La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim kia sao?

- Điện hạ, người có muốn lên trên ngồi cùng bọn họ không?
Dương Nguyên Khánh nghĩ một hồi, lấy ra một bản liệt kê đưa cho mấy tên thân binh:
- Đi hỏi cho ta những thứ trong này, mỗi thứ hỏi ba tiệm.
- Tuân mệnh.
Sau khi mấy tên thân binh cầm bản liệt kê đi vào chợ Bắc, Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi đi đến quán rượu đối diện.
Hắn vào quán, âm thanh bên trong rất huyên náo, buôn bán nhộn nhịp khác ngày thường, hơn chục tên tiểu nhị hối hả ra vào mình mẩy đầy mồ hôi, ông chủ bận rộn thu trả tiền trong quầy không lúc nào ngơi.
Dương Nguyên Khánh nhìn ngay thấy Bùi U, nàng đang ngồi sau ông chủ, tay cầm một chiếc quạt tròn, không ngừng tươi cười mời chào khách.

Hôm nay là ngày mở cửa đầu tiên, nàng cũng cực kì chú ý tới việc buôn bán của quán rượu mới. Nhìn vào lưu lượng khách hàng hiện tại, việc kinh doanh tốt tới mức khiến nàng khó có thể hình dung được, nàng như phất cờ trong bụng, bắt đầu tính toán việc mở cửa một quán rượu.

Bỗng nhiên Bùi U như cảm nhận được điều gì đó, nàng hình như đã nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Nàng hướng ra cửa tìm, ánh mắt không rời khỏi một người đàn ông trung tuổi.
Dáng người này, khuôn mặt này, ánh mắt này, ngoài cặp lông mày rậm và hai vệt râu ra, những thứ khác đều giống hệt Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, người đàn ông trung tuổi nhìn chằm chằm vào nàng, mỉm cười với nàng. Bùi U nhanh chóng che miệng lại, dường như muốn hét lên thành tiếng. Nàng không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là Dương Nguyên Khánh, đằng sau hắn không phải còn đám cận vệ sao?

Nàng ta cuống quýt chạy ra khỏi quầy, một tay xách váy, chạy vội tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, nắm chặt lấy tay hắn, lôi hắn sang một bên, bối rối hỏi:
- Điện hạ, sao người lại tới đây?
Dương Nguyên Khánh xua xua tay mấy tên hộ vệ đang nhăm nhe rút đao ra hiệu không có nguy hiểm, rồi mới thản nhiên nói với Bùi U:
- Nếu không phải ta nhìn thấy nàng trước, chắc giờ này nàng đã đi gặp Diêm vương rồi, nàng hiểu ý ta chứ?
Bùi U nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng vô tình của mấy tên hộ vệ, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại, nàng sợ tới mức cuống quýt buông tay Dương Nguyên Khánh ra, sắc mặt cũng thay đổi.

Trên mặt Dương Nguyên Khánh có chút vui vẻ, quan sát quán rượu một chút:
- Quán rượu này là của nàng à? Cũng không tồi! nàng mua lúc nào vậy?

Bùi U chột dạ, cúi đầu xuống, nàng không muốn nói dối, đành phải thành thật nói:
- Quán rượu này là ta mượn danh nghĩa của người, rồi nhờ Ngụy Bí tướng quân nói giúp, bỏ ra năm vạn xâu tiền mua nhưng tiền không đủ, ta lại hỏi vay Mẫn Thu ba vạn, lần này nhất định phải trả nàng ấy.
Dương Nguyên Khánh không tức giận, rất nhiều quan viên trong triều đình đều biết Bùi U là chị vợ của hắn, coi như hắn không nói, người khác cũng sẽ nể mặt, còn việc mượn tiền, đó là việc của Mẫn Thu, hắn bình thường sẽ không quan tâm.
- Năm vạn xâu, chị lãi to rồi.
Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm nói.

Bùi U thấy Dương Nguyên Khánh không tức giận, nàng không nhịn được đắc ý nói:
- Đúng. Quán rượu này ít nhất cũng được một trăm ngàn xâu. Ban đầu có người trả chín vạn xâu, kết quả là thị sở không đồng ý, trực tiếp bán cho ta với giá bốn vạn xâu, nói ra cũng có chút xấu hổ.
- Da mặt nàng dày như vậy mà cũng biết ngại sao?
Dương Nguyên Khánh không kìm được trêu chị vợ một câu, rồi chỉ lên phía trên:
- Tìm cho ta một chỗ bên cạnh họ, ta muốn nghe xem bọn họ nói gì?
Bùi U lăn lộn nhiều năm trên thương trường, rất giỏi trong việc đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt. Những lời trêu đùa của Dương Nguyên Khánh khiến nàng hưng phấn khác thường. Điều này cho thấy Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không để ý việc bản thân nàng dùng thủ đoạn để mua quán rượu, chỉ có chút miệt thị thôi, vậy không có trở ngại gì nữa, nàng thấp giọng nói:
- Tìm chỗ ngồi còn không dễ dàng sao? Đi theo ta!

Dương Nguyên Khánh theo nàng lên lầu hai, vào một nhã phòng từ đằng sau. Nơi này đã có khách đặt trước, phòng bên chính là ba người Tần Quỳnh, vách tường rất mỏng, có thể nghe rõ ba người bọn ho nói chuyện.
- Ta chuẩn bị cho điện hạ chút đồ ăn?
Bùi U nhỏ giọng nói.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu rồi chỉ vào cửa, ra hiệu cho nàng khép cửa lại. Bùi U đã đóng cửa ra ngoài, Dương Nguyên Khánh lúc này mới ngồi dựa vào bức tường lắng nghe cuộc nói chuyện bên kia vách.
- Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao điện hạ mãi không đánh quận Tề? Tôi nóng lòng lắm rồi.
Đây là giọng của Tần Quỳnh, y thở dài một hơi, có vẻ buồn bực.
- Lão Tần, lão nương và nương tử của ông đều không còn ở huyện Lịch Thành nữa, đánh hay không đánh, ông lo cái gì?

- Ông nói vậy không được, ai mà không có quê hương của mình, nghĩ đến việc Tề Quận bị loạn phỉ chà đạp nhiều năm nay, trong lòng tôi nặng trình trịch ấy. Đặc biệt người thân của cha mẹ ở quê nhà đều biết Tần Quỳnh tôi làm quan ở triều Tùy, đều tha thiết mong chờ tôi đánh về, nhưng.... than ôi!

- Tần đại ca không cần phải lo lắng, điện hạ đã nói với tôi, năm nay nhất định sẽ đánh Thanh Châu, hơn nữa tôi thấy ý của điện hạ là đánh hướng Đông trước, tôi đoán là tiêu diệt Lý Mật trước rồi mới tấn công triều Đường.
- Ôi! Hai tên ngốc các ngươi, nói chủ đề thú vị một chút đi, đừng có suốt ngày phân tích chiến lược nữa, các ngươi có mệt không hả? Ta nói cho các ngươi biết, điện hạ chuẩn bị phong cho chúng ta ra ngoài tự dựng nước, ta dựng Trình quốc, hai ngươi dựng Tần quốc và La quốc, chúng ta sẽ đều là quốc Vương. Ha ha! Tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần...

- Chớ có nói hươu nói vượn!
Tần Quỳnh có chút tức giận.
- Lão Tần, đừng có sầm mặt lại như vậy có được không? Tôi không có nói bừa, lần trước lúc trên tàu điện hạ đã nói với tôi, chính là lần đi Liêu Thủy... Được! Được! Tôi không nói nữa là được chứ gì, ngươi đừng có đánh ta!
- Lão Trình, cái miệng thối của ông đến lúc nên khâu lại rồi đấy. Lần trước ông nói chuyện điện hạ muốn lấy công chúa Đan Dương, đến nương tử tôi cũng biết, nói ông suốt ngày ăn nói hươu nói vượn, đáng đánh.
- Đây là nói bậy sao?
Trình Giảo Kim nổi giận hình như cả quán rượu đều nghe thấy tiếng y:
- Chuyện này ai mà không nhìn ra, ai dám đi cầu hôn công chúa Đan Dương. Lần trước khi Vương phủ mở tiệc mời khách, điện hạ nhìn mê đắm công chúa Đan Dương. Các ông quên rồi sao? Chính là bộ dạng này, mắt híp lại, nhìn đăm chiêu vào mông công chúa Đan Dương, các ông không chú ý sao?
Lúc này, Dương Nguyên Khánh chỉ hận không thể dùng kim khâu cái miệng thối của Trình Giảo Kim lại, hắn không kìm được nữa, quát lớn:
- Trình Hắc Oa, ngươi câm miệng cho lão tử (Trình nói xấu, mày câm mồm lại cho lão tử)... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK