Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực, về vấn đề an trí người Đột Quyết, Dương Nguyên Khánh đã từng cẩn thận suy xét. Hắn rất đồng ý với phương án của Thôi Quân Tố, chia ra rồi an trí ở khấp địa phương của Trung Nguyên.
  Chỉ cần trải qua hai đời được sự giáo dục của người Hán, theo thời gian, bọn họ sẽ dần dần coi mình là một thành viên của người Hán. Trên thực tế, thời kỳ Lưỡng Tấn, Nam Bắc triều và thời kỳ Tùy Đường đều là những thời kỳ dung hợp dân tộc.  

Về phần dẫm phải vết xe đồ binh biến, Dương Nguyên Khánh cảm thấy có thể tránh được. Mấu chốt là không cần phải áp bức quá mức đối với những dân chăn nuôi di cư tới này. Nên có đãi ngộ như người Hán bình thường, như việc phân chia đất đai, thu thuế, dạy bọn họ trồng trọt, cày cấy.  

Hai chữ ‘Bình đẳng’ chính là chìa khóa để giải quyết vấn đề mâu thuẫn dân tộc. Nếu chỉ ra vẻ thiện chí lấy lòng, nhưng lại áp bức mạnh mẽ, cũng không phải cách giải quyết tốt.   Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Nguyên Khánh đã có kế hoạch. Hắn nói với Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố:

  -Ta đồng ý với việc an trí bọn họ đến nội địa, gia tăng nhân khẩu, về việc có dẫn đến binh biến, ta cho rằng, nếu cẩn thận, có thể tránh khỏi việc này. Mọi việc còn lại đều đưa cho Tử Vi Các toàn bộ suy xét, nhưng mấu chốt là phải an trí người Đột Quyết ở nội địa.

Nếu Dương Nguyên Khánh đã làm ra quyết định. Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố cũng không nói thêm gì. Bọn họ tin tưởng rằng. Dương Nguyên Khánh chắc chắn đã suy nghĩ kỹ mới đồng ý.  
Lúc này, một người thân binh đứng ở cửa bẩm báo:

  -Khởi bẩm điện hạ, đại tù trưởng Hồi Hột đến đây hướng điện hạ thỉnh tội!  
Điều này làm cho Dương Nguyên Khánh có chút ngoài ý muốn. Không ngờ Bùi Tát lại đến đây thinh tội. Hắn cười gật gật đầu. đứng lên nói:
  -Các vị đi theo ta ra ngoài!
  Mọi người đều đứng dậy, đi theo Dương Nguyên Khánh ra khỏi đại doanh.  
Bên ngoài đại doanh, đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát suất lĩnh thê tử cùng mười mấy người quý tộc Hột Hột đến đây. Lần này, Bùi Tát theo Lý Tĩnh xuôi nam. chỉ dẫn theo hai nghìn binh lính hộ vệ. Y ra lệnh cho ba người con trai phân biệt nắm giữ đại quân của Hồi Hột. Nếu như y xảy ra vấn đề, thì để cho đứa con cả nắm giữ chức đại tù trưởng Hồi Hột.

  Sở dĩ Bùi Tát đến đây thỉnh tội, là vì trong đại chiến Tùy Đột, y cũng suất lĩnh bốn mươi nghìn binh đi theo đại quân Đột Quyết xâm nhập phía nam. Cứ việc cuối cùng quân đội của y bị đánh bại, nhưng dù sao y cũng đã trở thành kẻ thù của quân Tùy. Cho dù lần này hiệp trợ quận Tùy đuổi giết Đột Quyết, lập công chuộc tội, nhưng vân phải có xét xử cuối cùng.  

Lúc này, cửa chính đại doanh chậm rãi mở ra. Nhiều đội binh lính cầm mâu bước nhanh từ trong doanh, rồi phân thành hai hàng, đứng hai bên. Theo sau là Dương Nguyên Khánh và các vị văn võ bá quan.  
Tuy đây là lần đầu tiên Bùi Tát gặp Dương Nguyên Khánh nhưng không cần phải đợi giới thiệu, cả quân Tùy, người có thể đội nón trụ vàng chỉ có một người.

Bùi Tát quỳ gối đi lên phía trước, cúi lạy:  
-Hồi Hột Bùi Tát không nhìn được thiên uy, mạo phạm Đại Tùy, đặc biệt đến đây thỉnh tội.  
Dương Nguyên Khánh liền tranh thủ nâng y dậy, vô cùng thành khẩn nói:  
-Chuyện đã qua thì để cho nó qua. Quan trọng là chúng ta phải nhìn về tương lai. Bùi đại tù trưởng đích thân đến quân Mã Ấp, đã đủ đế chứng tỏ sự thành ý của Hồi Hột. Ta tin tưởng Đại Tùy và Hồi Hột nhất định sẽ có tình cảm như huynh đệ.  
Dương Nguyên Khánh sử dụng tiếng Đột Quyết rất thành thục, khiến cho Bùi Tát có chút cảm động. Y quay đầu lại hô to:  

-Mau mang lễ vật dâng cho Sở Vương điện hạ!
  Vài người thủ hạ dắt tới hơn mười con chiến mã. Mười con chiến mã đều có thể hình hùng dũng, tứ chi cường tráng, lông mao sáng bóng. Một con chiến mã cất cao vó, hí dài, giống như rồng ra biển cạn vậy. Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh liền sáng lên. Hắn tiến tới vỗ vỗ chiến mã. Quả nhiên đều là tuấn mã nghìn dặm mới kiếm được một con. Làm hắn tán thưởng không ngừng.

  -Đa tạ lễ vật của tù trưởng. Mời vào trong đại doanh uống rượu nói chuyện.
  Dương Nguyên Khánh đem ngựa giao cho thủ hạ. Trình Giảo Kim lại lề mà lề mề tiến lên. Y vỗ vỗ một con chiến mã đen thui. Rất giống như tình đầu ý họp, chiến mã cũng dùng đầu cọ cọ vào người y khiến cho Trình Giảo Kim cực kỳ vui sướng, liền hắng giọng cười với bọn lính:  
-Con ngựa đen này rất giống lão Trình, đều đen như than. Các ngươi nói xem, hai ta có giống huynh đệ hay không?  
Nói xong, ánh mắt của y thoáng nhìn về hướng Dương Nguyên Khánh, trong mắt tràn ngập sự mong chờ.  

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy vậy, lại thản nhiên cười. Mặc kệ y liếc mắt đưa tình, nếu không lập được chiến công gì, thì đừng mong lấy được một con chiến mã.
  Dương Nguyên Khánh dẫn các quý tộc Hồi Hột vào đại doanh. Kỳ thực Bùi Tát và Lý Tĩnh cùng xuôi nam, bọn họ đã không ít lần đi vào đại doanh quân Tùy, nên tình cảnh xung quanh đều hết sức quen thuộc. Bất quá hôm nay cùng Dương Nguyên Khánh đi vào đại doanh lại cho bọn hắn có một cảm giác khác.  

Trong lòng Bùi Tát vô cùng khẩn trương, không biết ý đồ của mình có thể đạt được hay không.  
Những điều Bùi Tát muốn rất thực tế. Y hy vọng Hồi Hột được sự giúp đỡ cũa triều Tùy thống nhất thảo nguyên, thay thế Đột Quyết trở thành tân bá chủ của thảo nguyên.   Nếu như nói cái mục tiêu này xa mười trượng, như vậy y đã đi được sáu trượng. Bởi phía trước y còn có các bộ tộc hùng mạnh như Tiết Diên Đà, Hiệt Dát Tư, Đô Ba.  

Nhưng chướng ngại lớn nhất chính là Tiết Diên Đà. Nếu có thể đánh bại và thâu tóm Tiết Diên Đà, thực lực của Hồi Hột sẽ đứng đầu thảo nguyên. Lúc đó Hiệt Dát Tư và Đô Ba đều phải thuần phục y.  
Nhưng đánh bại Tiết Diên Đà, chỉ dựa vào sức một mình Hồi Hột không phải là không làm được, nhưng phải trả một cái giá đắt và thời gian dài, ít nhất phải cần ba đến năm năm, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt Tiết Diên Đà. Nhưng nếu như có sự giúp đỡ của quân Tùy, như vậy chi cần mấy tháng là có thể thực hiện.  

Nhưng thái độ của Lý Tĩnh và Thôi Quân Tố đều rất mờ ám, không đồng ý cũng không từ chối. Bùi Tát liền minh bạch, chỉ có Dương Nguyên Khánh mới có thể làm chủ. Cho nên hôm nay gập gỡ là điều mà y trông mong từ lâu.  

Dương Nguyên Khánh mang theo Bùi Tát và mấy chục người quý tộc Hồi Hột đi vào lều lớn. Song phương phân biệt ngồi hai bên. Trước khi vào chủ đề, có hai tráng sĩ biểu diễn đô vật mua vui, mọi người vừa xem vừa trò chuyện, không khí vô cùng hòa hợp. Sau đó binh lính bưng tới hoa quả, trái cây, thịt dê bò đã được nướng chín và rượu ngon tới.   Dương Nguyên Khánh cầm chén rượu, đứng lên cười nói:

  -Có bằng hữu từ phương xa tới, thực đáng vui mừng. Để chứng tỏ sự hiếu khách của Đại Tùy chúng ta, ta đề nghị, mọi người thoải mái uống một vòng rượu này.
  Nói xong, hắn liền uống hết rượu trong chén. Mọi người cũng làm theo nâng chén, thoải mái uống. Dương Nguyên Khánh lại đổ đầy một chén khác, dùng tiếng Đột Quyết nói với Bùi Tát và các quý tộc:

  -Lần này diệt Đột Quyết, được sự ủng hộ mạnh mẽ của Hồi Hột. Để báo đáp công lao của mọi người, triều Tùy đồng ý ủng hộ Hồi Hột thống nhất thảo nguyên. Chống lại Tây Đột Quyết khuếch trương về hướng đông.
  Bùi Tát mừng rỡ, Dương Nguyên Khánh tỏ rõ thái độ khiến y nhìn thấy hy vọng. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại chuyên đề tài, chậm rãi nói:  

-Tuy nhiên đại tù trưởng nên biết, hiện tại thế cục của Trung Nguyên đang tới thời khắc quan trọng. Quyết chiến Tùy Đường sắp tới. Cho nên ta sợ rằng không có rảnh để bận tâm tới thảo nguyên. Chỉ mong đại tù trường có thể lý giải sự khó xử của quân Tùy mà chậm rãi chờ.  

Nụ cười trên mật của Bùi Tát lập tức biến mất. Dương Nguyên Khánh hóa ra đang hàm súc nói cho y biết, lúc này quân Tùy không có khả năng lại nhúng tay vào thảo nguyên phía bắc rồi.  
Sở dĩ Bùi Tát đi theo đại quân của Lý Tĩnh xuôi nam, kỳ thực là muốn thuyết phục quân Tùy, thừa dịp cơ hội tiêu diệt Đột Quyết lần này. Song phương họp binh, đến mùa hè có thể một đòn tiêu diệt Tiết Diên Đà. Nhưng Dương Nguyên Khánh tỏ rõ thái độ, khiến y hoàn toàn thất vọng.  

-Điện hạ, ta biết quân Tùy sắp gặp phải đại chiến nhưng chúng ta cũng rất lo lắng. Một khi Tiết Diên Đà và Tây Đột Quyết cấu kết, Tây Đột Quyết rất có thể tiến vào thảo nguyên giết chóc. Khi đó chỉ sợ tộc Thiết Lặc lại bị Tây Đột Quyết bắt về làm nô dịch. Hy vọng điện hạ có thể thông cảm cho tâm tình cấp bách của chúng ta.  

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:
  -Điều này thì xin đại tù trường cứ yên tâm, ở phía tây, người Túc Đặc và người Ba Tư chính đang bùng nổ khởi nghĩa phản kháng Tây Đột Quyết. Thanh thế rất lớn, khiến cho Tây Đột Quyết trong vòng một hai năm không có thời gian rảnh để bận tâm tới phía đông. Cho nên người Tiết Diên Đà muốn cấu kết Tây Đột Quyết, nhưng Tây Đột Quyết cũng không thể xuất binh đông tiến.

  Dương Nguyên Khánh thật không có lừa gạt Bùi Tát. Hắn vẫn luôn nghi ngờ, một trăm ngàn đại quân Tây Đột Quyết đã tới quận Y Ngô, vì sao lại đột nhiên buông tha việc đông tiến.  
Phải biết rằng quân Tùy đã rút lui khỏi quận Y Ngô. Cho nên chiếm được quận Y Ngô, đối với Tây Đột Quyết mà nói, dễ như trở bàn tay. Vậy mà Tây Đột Quyết lại buông tha cho quận Y Ngô. Điều này chi có thể chứng minh, nội bộ của Tây Đột Quyết đã xảy ra chiến loạn.

Quả nhiên, những thương nhân từ Tây Vực đã mang tin tức chính xác tới. Ở phía tây của thông lĩnh, từ thành Toái Diệp tới sông A Mỗ, người Ba Tư, người Túc Đặc, người Thồ Hỏa La, cùng hơn mười quốc gia bị Tây Đột Quyết chinh phục, đều bùng nỗ khởi nghĩa phản kháng Tây Đột Quyết. Khởi nghĩa nhanh chóng bùng nổ, giết chết rất nhiều quan viên địa phương của Tây Đột Quyết. Khởi nghĩa cũng lan tới nơi trú binh của quân Đột Quyết, khiến cho Tây Đột Quyết sứt đầu mẻ trán. Bọn họ không thể không rút quân đông tiến, quay đầu trở về trấn áp khởi nghĩa.

  Bùi Tát ngẩn ra, liền vội vàng hỏi:  
-Điện hạ, tin tức này có chính xác không?  
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng cười:  
-Chẳng lẽ ta còn lừa đại tù trưởng hay sao?
  Bùi Tát lập tức mừng rỡ. Kỳ thực y vẫn một mực lo lắng Tây Đột Quyết sẽ thừa dịp cơ hội Đông Phương Đột Quyết diệt vong mà tiến quân vào thảo nguyên. Khi đó Tây Đột Quyết và Tiết Diên Đà trả thù, Hồi Hột coi như bại cục đã định. Cho nên tin tức này cùa Dương Nguyên Khánh làm y cực kỳ mừng rỡ. Y nâng chén lên cười nói:  

-Vì tin tức tốt này, chúng ta lại uống thêm một chén.
  Trời chuyển về đêm, Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối cưỡi ngựa chậm rãi đi trong đại doanh. Đại doanh của quân Tùy chiếm diện tích rất lớn, bởi vì còn nuôi dưỡng rất nhiều dê bò, chiến mã. Những con dê bò, chiến mã này được nhốt ở bên cạnh hồ Khất Phục, do hơn mười nghìn binh lính trông coi.  

-Điện hạ thực sự muốn hiệp trợ Hồi Hột tiêu diệt Tiết Diên Đà sao?  
Đỗ Như Hối có chút lo lắng hỏi, ông ta lo lắng nếu để cho Hồi Hột phát triển an toàn, sẽ trở thành Đột Quyết thứ hai.
  Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:  

- Người Tiết Diên Đà và người Hồi Hột là tử địch. Thực lực của bọn họ xấp xỉ nhau, nên để cho bọn chúng tự giết lẫn nhau. Chúng ta tạm thời không cần can thiệp. Đợi cho thực lực của đôi bên suy yếu, khi đó chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, tiêu diệt hai đại bộ lạc của thảo nguyên. Khiến cho thảo nguyên rơi vào hỗn loạn.  

Tinh thần của Đỗ Như Hối rung lên. Nếu là như vậy, điều ông ta lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Ông ta lại vội vàng hỏi:  
- Điện hạ có hay không suy nghĩ qua, nhân cơ hội lần này chiếm lĩnh thảo nguyên?
  - Nói thật, ta từng suy nghĩ qua điều này.
  Dương Nguyên Khánh cười cười nói:

  - Chỉ là dân số của chúng ta chưa đủ để cai trị. Trước khi khôi phục toàn bộ thực lực, chúng ta chỉ có thể xây dựng thành trì phòng ngự ở thảo nguyên mà thôi. Đợi nghỉ ngơi lấy sức được hai ba mươi năm, khôi phục thịnh thế, chúng ta mới có thể đem nhập thảo nguyên Mạc Bắc vào bản đồ lãnh thổ quốc gia của Đại Tùy. Không chỉ có Mạc Bắc, còn có phương tây. Tiêu diệt Tây Đột Quyết, lãnh thổ của Đại Tùy sẽ khuếch trương về phía tây. Đây cũng là giấc mộng của ta. Chỉ mong trước khi ta qua đời, có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

  Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh thật sâu thở dài một tiếng. Đây là giấc mộng của hắn, hắn muốn Đại Tùy trong tương lai còn mạnh mẽ hơn Đại Đường trong lịch sử.  
- Điện hạ!
  Lúc này, hơn mười người quan viên cưỡi ngựa chạy vội tới. Bọn họ là các quan viên đi theo Đỗ Như Hối tới tiếp quản việc quản lý dê bò. Chúng quan viên ngồi trên ngựa cùng nhau thi lễ:
  - Tham kiến điện hạ!
  - Các vị khổ cực, bắt đầu từ ngày mai, tất cả dê bò, ngựa đều mang về Thái Nguyên. Mong rằng các vị tiếp tục cố gắng.

  Đỗ Như Hối sửng sốt, vội vàng nói:
  - Điện hạ, nếu mang toàn bộ số dê bò này về, chỉ sợ triều đình khó có thể gánh vác.   Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
  - Không cần triều đình nuôi nhốt, chỉ cần triều đình cho vay.

  Hắn thấy mọi người không hiểu, liền chậm rãi nói:  
- Xưa kia, dân chúng đời Hán hăng hái quyên tiền, toàn lực trợ giúp quân Hán tây chinh Hung Nô. Mà khi quân Hán trở về, cũng mang theo mấy triệu con dê bò ngựa,và chiến lợi phẩm về. Nhưng Hán Vũ Đế lại không chịu phân chia cho con dân thiên hạ. Khiến cho dân chúng kêu ca sôi trào. Năm đó tiên đế Dương Quảng bắc tuần, thảo nguyên Thiết Lặc các bộ phận cũng cống hiến mấy triệu con dê bò.

Đáng tiếc phần lớn số dê bò này đều bị chết vô ích, cực kỳ lãng phí. Chúng ta phải hấp thu những giáo huấn này. Ta quyết định đem toàn bộ số dê bò này phân chia cho dân chúng Đại Tùy. Bất kể là phía nam hay là phía bắc, bất kể là người Hán hay là người Man thuộc biên cương, nhà nhà đều có một phần. Đây coi như là hậu lễ mà Dương Nguyên Khánh đưa cho con dân thiên hạ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK