Địa thế quận Mã Ấp thọc sâu, dài chừng ngàn dặm, hơn nữa địa hình nam bắc khác biệt rất lớn, phương bắc là thảo nguyên mcòn phần giữa là núi Võ Chu và núi Hột Thực thuộc mạch Thái Hành Sơn, chặn ngang quận Mã Ấp , núi non trùng điệp chạy theo hướng tây kéo dài đến sông Hoàng Hà, gần như hình thành một thế núi bao vây hoàn mỹ, về mặt địa lý nó ngăn cách Trung Nguyên và thảo nguyên.
Nhưng giữa vùng núi trùng điệp đó có vô số những con đường nối liền nam bắc, nơi hẹp thì không đến một dặm, nơi rộng thì hơn mười dặm, chính những con đường này đã trở thành đường tắt của dân du mục phương bắc tiến thẳng về phía nam.
Lúc này quân Tùy đã bố trí hơn hai mươi ngàn người ở biên giới phương bắc do tổng quản Đại Châu Lý Tĩnh thống soái. Lý Tĩnh đem hơn hai mươi ngàn người chia làm ba nhóm quân, phía tây khoảng năm ngàn người cố thủ vùng Từ Hà, vùng đó núi thấp, địa thế bằng phẳng, là con đường quân Đột Quyết thường đi về phương nam.
Một nhóm quân khác cũng là gồm năm ngàn người phòng ngự ở quận Nhạn Môn, chủ yếu là bảo vệ cho khe núi Quân Đô, canh phòng nghiêm ngặt quân Đột Quyết theo khe núi Quân Đô tiến vào Hà Bắc.
Lý Tĩnh đích thân dẫn mười ngàn quân đóng ở huyện Vân Nội. Huyện Vân Nội chính là Đại Đồng sau này, nằm trên một bồn địa rộng lớn, chủ yếu là đồi núi và đồng bằng, phía bắc có núi Võ Chu và núi Hột Thực là tấm bình phong tự nhiên cản gió lạnh phương bắc tràn xuống phía nam.
Vị trí địa lý độc đáo khiến cho huyện Vân Nội có khí hậu ẩm ướt, thảm thực vật rậm rạp, thổ nhưỡng phì nhiêu, có hơn mười nhánh sông ngang dọc khắp huyện. Đây là vùng nông nghiệp hiếm hoi ở miền trung quận Mã Ấp.
Cũng vì thế, mấy trăm năm trước, huyện Vân Nội đã từng là đô thành của Bắc Ngụy, đến nay còn lưu giữ nhiều tường thành cao lớn kiên cố, cung điện cổ lầu tinh xảo và vô số pho tượng phật trong chùa.
Dãy núi phía bắc huyện Vân Nội tuy chặn dòng khí lạnh xâm nhập nhưng giữa núi Võ Chu và núi Hột Thực lại có một con đường tự nhiên lớn rộng chừng hơn mười dặm khiến dãy núi phương bắc không thể ngăn cản được kỵ binh người Hồ xuống phía nam, núi Bạch Đăng nằm ở ngoài hai mươi dặm phía bắc huyện Vân Nội chính là nơi năm đó Hán Cao Tổ Lưu Bang bị đại quân Hung Nô bao vây.
Mười mấy năm trước, Tùy Đế Dương Quảng từng triệu tập hơn một trăm ngàn dân phu trùng tu Trường Thành, nhưng Trường Thành vẫn không ngăn được đại quân Đột Quyết xuống phía nam. năm đó ở vòng vây Nhạn Môn, hơn một trăm ngàn người của đại quân Đột Quyết từ các cửa ải Trường Thành tiến vào. Đột Quyết đã nắm vững chiến thuật tấn công thành đơn giản, Trường Thành liền dần dần mất đi tác dụng phòng ngự.
Ở đầu huyện thành Vân Nội , Lý Tĩnh đưa ánh mắt nặng nề hướng về phương bắc. Mặc dù Ô Đồ bộ đã ba lần phái người đến cầu cứu nhưng ông ta vẫn án binh bất động, trong tay ông ta chỉ có mười ngàn quân, căn bản không thể chống chọi lại tổng số một trăm ngàn kỵ binh trên thảo nguyên của Đột Quyết, chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt.
Nếu quân đội của ông ta bị đánh tan thì sẽ không còn gì ngăn cản đại quân Đột Quyết nữa. Chúng sẽ thần tốc tiến quân, dân chúng quận Mã Ấp sẽ bị tai hoạ giáng xuống đầu. Lý Tĩnh xem xét thời thế, ông ta biết nhiệm vụ lúc này của mình là ngăn quân Đột Quyết xuôi về phía nam, bởi vì dân chúng quận Mã Ấp đang tranh thủ thời gian để rút lui về phương nam.
Lúc này, phó tướng Lý Hải Ngạn bên cạnh thấp giọng nói:
- Tổng quản, quân đội Đột Quyết có khi nào chỉ tiêu diệt Ô Đồ bộ, sau đó bọn họ liền rút về thảo nguyên không? Dù sao đang là mùa đông, bất cứ lúc nào tuyết cũng có thể rơi. Bọn họ thật sự sẽ xuôi về phía nam sao?
Lý Tĩnh lắc lắc đầu:
- Nếu chỉ vì tiêu diệt Ô Đồ bộ, chúng sẽ không xuất binh hơn hai trăm ngàn người. Ba mươi ngàn quân đội là đủ, hơn nữa chỉ có tiêu diệt một Ô Đồ bộ nhỏ, sẽ không thể thể hiện được sức mạnh quân đội của Hiệt Lợi Khả Hãn. Khi xưa quân Đột Quyết thảm bại ở Phong Châu nên mới bị chia rẽ trầm luân, bọn họ muốn phục hưng trở lại, nay muốn đánh bại quân Tùy, chí ít phải tiến vào Trung Nguyên đánh cướp một phen, uy danh của Hiệt Lợi Khả Hãn mới có thể khôi phục lại.
Lý Tĩnh vừa nói xong, xa xa liền xuất hiện vài tên kỵ binh vội vàng chạy tới, bụi đất bay cuồn cuộn, thám báo của quân Tùy đã trở lại, Lý Tĩnh vội vàng ra lệnh nói:
- Mau đưa bọn họ tới!
Một lát sau, mấy tên thám báo vào thành và được đưa lên lầu thành. Giáo Úy thủ lĩnh thám báo quì một gối bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, Ô Đồ bộ ở phía nam hồ Khất Phục bị quân tiên phong Đột Quyết đuổi kịp, chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, số người chạy thoát không đến mười ngàn, họ chạy về hướng vùng Tử Hà.
Tin tức này khiến Lý Tĩnh thất kinh, Ô Đồ bộ có hơn bốn mươi ngàn người, mà chạy thoát lại không được đến mười ngàn người. Chết thê thảm và nghiêm trọng vậy sao? Ông ta vội vàng hỏi:
- Quân đội Ô Đồ bộ đâu? Mười ngàn quân đội của họ đi đâu rồi?
Thám báo Giáo Úy lắc đầu:
- Chỉ nghe nói đi lên phương bắc chống chọi với đại quân Đột Quyết, rồi không còn tin tức gì nữa, có lẽ toàn quân đã bị diệt rồi.
Lý Tĩnh khẽ thở dài, sự tình đã đến nước này, Ô Đồ bộ xem như chết hẳn rồi, Dương Nguyên Khánh muốn giống như năm đó bảo hộ cho Khải Dân bộ, nên đã bảo hộ cho Ô Đồ bộ.
Nhưng Đột Quyết đã rút ra bài học năm đó, tiêu diệt hoàn toàn Ô Đồ bộ, không để lại hậu hoạ về sau, quan trọng hơn là, đại quân Đột Quyết chiếm được súc vật của Ô Đồ bộ nên đã giải quyết xong vấn đề quân lương, thậm chí có thể ở lại hồ Khất Phục qua mùa đông.
Nghĩ vậy, Lý Tĩnh lại hỏi:
- Hiện tại đại quân Đột Quyết đâu? Đã tiến về phía nam rồi ư?
- Đột Quyết phân ra một đội quân chừng hai trăm ngàn người đi về phía Tử Hà truy kích nốt số dân Ô Đồ bộ, đại quân còn lại ở vùng cửa núi Võ Chu hạ trại, cách thành Võ Chu chừng ba mươi mấy dặm, Dư Tướng quân bảo ty chức đến xin chỉ thị tổng quản, có tiếp tục cố thủ thành Võ Chu nữa hay không?
Thành Võ Chu là một tòa quân bảo trấn giữ ở cửa ải lớn núi Võ Chu, chu vi khoảng sáu dặm, binh lính khoảng một ngàn người do thiên tướng Dư Thao thống soái, tác dụng của nó chủ yếu là phòng ngừa số ít quân Đột Quyết xâm lấn Vân Nội, nhưng muốn đối phó mấy trăm ngàn người của đại quân Đột Quyết thì hiển nhiên là chẳng có ý nghĩa gì.
Từ thảm bại Ô Đồ, Lý Tĩnh lập tức hiểu được chiến thuật của Đột Quyết. Đó là phân ra một bộ phận quân đội đối phó lực lượng ngăn cản, còn quân chủ lực tiếp tục xuôi nam, với Ô Đồ bộ như thế nào thì đối với quân Tùy cũng sẽ như vậy, chỉ dùng một phần nhỏ quân đội đối phó thành trì, sau đó đại quân tiếp tục xuôi nam, quân đội Đột Quyết tuyệt đối không thể tiếp tục ngày nối tiếp đêm tấn công thành Vân Nội được.
Nếu vậy, mình cố thủ thành Vân Nội quả thật cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể ngăn cản quân đội Đột Quyết xuôi nam, ngược lại sẽ bị Đột Quyết tiêu diệt trong thành. Nghĩ đến đây, trong đầu Lý Tĩnh bỗng nhiên lóe ra một kế hoạch can đảm, có lẽ ông ta có cách giữ chân đại quân Đột Quyết xuôi nam... Thảm bại của Ô Đồ bộ là do phán đoán sai lầm của bọn ông ta, bọn ông ta tưởng rằng quân đội của mình có thể ngăn cản một đợt đại quân Đột Quyết xuôi nam, và có đủ thời gian để rút lui về phía nam, bởi vậy bọn họ mang theo nhiều gia sản, kéo theo cả dê bò thong thả xuôi nam.
Nhưng không ngờ đã phái ra năm mươi ngàn người đi bao vây mười ngàn quân của A Mộc Đồ, chính ông ta cũng dẫn đại quân hai trăm ngàn người hăng hái đuổi theo, vậy mà rốt cuộc khi tới phía nam thảo nguyên cách hồ Khất Phục khoảng tám mươi dặm đã đuổi kịp Ô Đồ bộ.
Trải qua hai canh giờ đánh giết cướp bóc, gần hai mươi ngàn thanh niên trai tráng và người già đã bị giết, phụ nữ và tài sản bị cướp, máu tươi nhuộm đỏ cả thảo nguyên, chỉ có đội quân của A Nỗ Lệ và một số tộc người nhỏ đi ở phía trước trốn thoát.
Mặc dù như thế, Hiệt Lợi Khả Hãn vẫn phải nhổ cỏ tận gốc, ông ta phái Vạn phu trưởng Hagi dẫn hai mươi ngàn kỵ quân Đột Quyết tinh nhuệ đuổi theo giết số người Ô Đồ còn sót lại.
Đêm đã rất khuya, đại quân Đột Quyết không lập tức xuôi nam, bọn chúng muốn thu gom và hưởng thụ chiến lợi phẩm. Bọn chúng liền tới bờ bắc Thanh Hà cách núi Võ Chu khoảng hơn ba mươi dặm hạ trại.
Từng đống lửa trại ở trong đại doanh Đột Quyết đã châm lên, trên đống lửa là những con dê bò nướng thơm phức, hàng triệu con dê bò và lượng lớn lương thực cướp được từ Ô Đồ bộ trở thành quân lương tiếp tế tuyệt vời cho đại quân Đột Quyết, khiến bọn chúng không phải lo lắng lương thảo không đủ.
Binh lính Đột Quyết vây quanh lửa trại, nhiệt tình uống rượu, nói cười hô hố, miệng nhồm nhoàm nhai thịt nướng, nhiều phụ nữ Ô Đồ bộ bị bắt bị ép khiêu vũ trước lửa trại, không ít tên lính Đột Quyết uống say cười dâm đãng nhào tới, đè ngửa một trong số các phụ nữ đó xuống đất, khiến cho đám binh lính xung quanh cười to.
Trong vương trướng Đột Quyết cũng náo nhiệt lạ thường, những chiếc bàn nhỏ được xếp thành một vòng. Sau mỗi cái bàn được kê một tấm da dê dày mềm mại, trên bàn bầy toàn rượu sữa ngựa, quả khô và một mâm thịt dê nướng chín, Đột Quyết Đại Khả Hãn trẻ tuổi Đốt Bật ngồi giữa lều lớn, hai bên là mười mấy tù trưởng bộ lạc cùng với các tướng lĩnh cao cấp.
Ở giữa đại trướng, năm mươi thiếu nữ Ô Đồ bộ trẻ trung mĩ miều chia làm hai đội đánh đàn và nhảy múa trong tiếng trống và tiếng đàn bên cạnh đống lửa.
Đại tù trưởng Hồi Hột bộ Bùi Tát nâng chén hướng về phía Hiệt Lợi Khả Hãn cười sang sảng, nói:
- Hôm nay Đại Khả Hãn hoàn toàn tiêu diệt Ô Đồ bộ, đã lập nên công lao sự nghiệp lớn. Khắp nơi trên thảo nguyên chắc chắn sẽ truyền xướng công lao vĩ đại của Khả Hãn, các bộ Thiết Lặc nguyện quy thuận Đột Quyết. Ta thay mặt Hồi Hột bộ lấy rượu ngon cung kính Khả Hãn. Chúc Khả Hãn sớm thống nhất thảo nguyên.
Hồi Hột không phải là một bộ lạc Thiết Lặc mà là tên liên minh của vài bộ lạc Thiết Lặc bao gồm bốn bộ lạc lớn Vi Hột, Phó Cốt, Cùng La và Rút Dã Cổ. Bọn họ là liên minh thành lập vào nguyên niên Đại Nghiệp phản kháng Đột Quyết , gọi chung là Hồi Hột.
Lần này Đột Quyết xuất binh đánh phía nam, ngoại trừ một trăm bảy mươi ngàn đại quân Đột Quyết, còn có bốn mươi ngàn quân Hồi Hột và các bộ Tiết Diên Đà trong đó bốn mươi ngàn quân Hồi Hột là do bốn bộ lạc Vi Hột, Phó Cốt, Cùng La và Rút Dã Cổ, mỗi bộ lạc xuất mười ngàn binh do đại tù trưởng Bùi Tát thống nhất cầm đầu.
Đốt Bật cười nhạt một tiếng, anh ta hiểu được ý nghĩa trong lời khen của tù trưởng Hồi Hột. Chính là muốn anh ta hồi binh trở về phương bắc, không cần tiến công triều Tùy nữa, trong lòng anh ta cười lạnh một tiếng, nhưng khuôn mặt lại vẫn ung dung, anh ta khẽ khom người nói:
- Cảm tạ đại tù trưởng quá khen, chỉ có điều rượu dù có thơm ngon nhưng làm sao so được với men say chiến thắng, bầy sói xuất chinh, chỉ bắt được vài con dê gầy đâu có thể ăn no nê? Các dũng sĩ nam chinh chưa thể dừng bước, chúng ta sẽ tiếp tục xuôi nam, tìm kiếm con mồi béo bở hơn.
Nói xong, anh ta giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, trong đại trướng lập tức vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát có chút mất hứng ngồi xuống, không nói được một lời.
Năm trước ở trận chiến Phong Châu, liên minh Hồi Hột của bọn họ đã chết trận ba mươi ngàn người, vậy mà đến nay Đột Quyết cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì.
Tuy rằng Hiệt Lợi Khả Hãn đồng ý bồi thường cho bọn họ nhưng bồi thường thế nào? Khi nào bồi thường thì lại không hề thấy nhắc đến nữa, hôm nay chiếm được nhiều tài sản của Ô Đồ bộ như vậy, chẳng lẽ không có phần của Hồi Hột sao?
Thực ra Bùi Tát cũng không phản đối tiến công triều Tùy, nhưng ông ta muốn trước khi chiến đấu phải thương lượng cách phân chia chiến lợi phẩm. Ông ta và Cùng La bộ, Phó Cốt bộ đều đã thương lượng rồi, nếu Hiệt Lợi Khả Hãn trước đó không đưa ra phương án phân chia, bọn họ sẽ không đi theo xuống phía nam.
Các mỹ nữ khiêu vũ đã lui xuống, trong đại trướng không khí trở nên trùng xuống đôi chút, không có người nói chuyện, ai nấy đều uống rượu và suy tư, Hiệt Lợi Khả Hãn hiểu được tâm tư của bọn họ, ông ta chắc chắn phải thể hiện thái độ rồi.
Ông ta nâng chén rượu lên đứng lên nói:
- Phương án phân chia đương nhiên là có, ta sớm đã suy xét kĩ, ta nói với mọi người thế này! Bất kể là lần này tiêu diệt Ô Đồ bộ, hay về sau cướp được người và tài sản của triều Tùy, sau khi bồi hoàn toàn bộ những thứ tiêu hao cho quân đội, số người và tài sản còn lại được chia làm ba phần, phần thứ nhất chiếm một phần năm, căn cứ theo số lượng xuất binh của các bộ để phân chia, phần thứ hai tương đối quan trọng, chiếm một phần ba, căn cứ theo công lao của các bộ phận để phân chia, phần thứ ba còn lại là phân cho các tướng sĩ hy sinh của các bộ cũng là một phần năm, mọi người thấy thế nào?
Trong đại trướng vẫn là một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Bùi Tát mới nói:
- Phần thứ nhất và thứ ba ta không có ý kiến gì nhưng phần thứ hai có chút không hiểu. Quân công cao thấp là do ai quyết định? Là do Khả Hãn quyết định hay là mọi người cùng ngồi lại thương lượng với nhau?
Hiệt Lợi Khả Hãn hiểu được ý tứ của ông ta. Đáng lẽ phải là do Khả Hãn quyết định nhưng ý của ông ta chính là muốn mọi người cùng thảo luận công lao của các quân binh rồi.
Nhưng Hiệt Lợi Khả Hãn lại không muốn dùng cách thương lượng công lao quân binh. Như vậy chẳng khác nào tước đoạt quyền lực tối cao của Khả Hãn Đột Quyết là ông ta và đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của ông ta trong lần xuất binh đánh xuống phía nam này.
Hiệt Lợi Khả Hãn liếc nhìn Khả Hãn Di Nam của Tiết Diên Đà bộ, ngụ ý để ông ta bày tỏ thái độ... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK