Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong đại sảnh, hai tên nữ quan trong cung đang làm lễ nghi với Bùi Mẫn Thu, không chỉ là yết kiến hoàng hậu, đây là một sự chuyển biến từ sau buổi tân hơn hướng về phía quan trường phu nhân.
Nữ quan muốn đem toàn bộ lễ nghi triều định dạy cho nàng ta, hình dạng hóa trang, phục sức, đồ trang sức, dáng đi, dùng lời nói, thậm chí bao gồm dùng bữa…, mỗi một khâu đều có rất nhiều chi tiết rườm rà, đều phải học trong vòng ba ngày.
Bùi Mẫn Thu tư chất thông minh, lại thêm sự chịu khó của nàng ta, nàng ta đã nắm bắt được chín phần lễ nghi, tuy không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng đã khiến cho hai nữ quan lễ nghi phải chậc chậc khen ngợi nàng.
- Đúng! Tiến lên một bước rưỡi, sau cùng không được bước một bước, cần đi hai bước rưỡi, thi lễ như vậy, cánh tay phải hơi hướng xuống dưới, để tránh cho tay áo dài rớt xuống.
Hai nữ quan cẩn thận tỉ mỉ dạy Bùi Mẫn Thu, Bùi Mẫn Thu cũng học cực kỳ chăm chỉ. Dương Nguyên Khánh đứng ở ngoài cửa sổ, hắn không muốn quấy rầy thê tử, hắn biết học lễ nghi này rất quan trọng.
Nữ nhân so với nam nhân càng thêm coi trọng chi tiết, giống như hắn tham kiến Hoàng đế, có khi hành quân lễ, có khi lại khom người thi lễ, còn nhịp bước thì tùy ý mà đi, chỉ cần đại khái không đến mức, Dương Quảng cũng sẽ không chú ý đến chi tiết đúng hay không, nhưng nữ nhân lại không được, bọn họ sẽ không nói đến quốc gia đại sự, quan tâm coi trọng chi tiết lễ nghi, hơi sai sót một chút, sẽ bị người ta cười nhạo báng.
- Khi nàng yết kiến Hoàng hậu đi nhiều hơn nửa bước.., toàn bộ phu nhân trong vòng vây cũng sẽ bàn luận tới việc này, rất làm cho người ta không ngẩng đầu nổi.
Dương Nguyên Khánh thấy thê tử đi đến phải chú ý toàn thân, hắn liền lặng lẽ xoay người, đi xuống bậc thềm, ở trong sân tìm thấy một tảng đá to ngồi xuống. Lúc này về đến nhà, nhìn thấy thê tử rồi, sự mệt mỏi sau chiến tranh và vẻ khẩn trương khi gặp Thánh trong lòng Dương Nguyên Khánh liền hoàn toàn biến mất, trong lòng vô cùng thoải mái, dường như con thuyền đi xa về tới cảng cố hương yên tĩnh, cảm giác này đúng là tốt đẹp vậy.
- Ngươi đã trở lại rồi!
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh nữ nhân vui mừng kinh ngạc, Dương Nguyên Khánh hơi sửng sốt, tiếng này không giống với tiếng của Mẫn Thu. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng một thiếu phụ mặc váy, hóa ra là Bùi U, nàng ấy trang điểm khá trang nhã, nhưng Dương Nguyên Khánh cảm thấy trên mặt nàng ấy có chút hơi không thích hợp, lại nói không nên lời.
Hắn vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Hóa ra là đại tỉ!
Kỳ thật Bui U so với hắn vẫn nhỏ hơn một tuổi, kêu tiếng ‘đại tỉ’ này lLàm cho mặt Bùi U có chút phát nóng lên, tim đập thình thịch, lại không biết nên nói gì với hắn? Nửa ngày, nàng ấy mới lèo xèo nói:
- Ta và Mẫn Thu ở cùng một chỗ, ta không biết ngươi hôm nay trở về, thật sự xin lỗi!
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Điều này không có liên quan gì cả, tỷ có thể ở cùng Mẫn Thu, đệ cầu còn không được mà.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng trên mi mắt của nàng ấy, hắn đột nhiên phát hiện Bùi U bất thường, nàng ấy vốn dĩ có chút cạo chân mày, một lần nữa dùng bút chì nhỏ vẽ chân mày, tuy rằng đẹp hơn so với trước, nhưng loại cảm giác tùy tiện trước kia đã không còn nữa, làm cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy nuối tiếc vô cùng.
Bùi U thấy Dương Nguyên Khánh chú ý đến chân mày của mình, mặt bỗng đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Hôm qua ta và Mẫn Thu cùng học trang điểm, phải cạo chân mày như vậy, ta không biết ngươi trở về.. Không! Không! Không có liên quan đến ngươi, ý của ta là…
Bùi U trong lòng hoảng loạn, nói năng lộn xộn, sau cùng giải thích, nàng ấy thực sự chống đỡ không nổi, xoay người liền vội vàng khẩn trương đi vào trong viện, nàng ấy hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào trong đó.
Dương Nguyên Khánh không kìm nổi, cười phá lên:
- Đại tỉ, ta không có ý gì cả!
Bùi U càng thêm luống cuống, chân giẫm lên cả váy, suýt nữa ngã nhào, tình hình học lễ nghi có trình tự hai ngày nay sớm đã lên chín tầng mây.
- Phu quân!
Trên bậc thềm, truyền đến tiếng kêu vui mừng phấn khích của Mẫn Thu. Nàng ta nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng nói của phu quân, nàng ta thay vì học lễ nghi, xoay người liền chạy vội ra, mắt nhìn thấy trượng phu hơn nửa năm cách biệt, nàng ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Dương Nguyên Khánh cười, giang cánh tay hướng về phía nàng ta. Bùi Mẫn Thu kiềm chế không được sự kích động trong lòng, cầm váy dài chạy vội xuống bậc thềm, vừa ngã vào trong lòng trượng phu, vừa khóc thất thanh, tất cả vui giận mà nàng ta học được, cũng đã quên hết rồi.
Dương Nguyên Khánh kéo thân thể mềm mại của nàng dịu dàng động lòng người, âu yếm xoa nhẹ mái tóc bóng loáng của nàng, ngửi mùi thơm dịu trên thân thể của nàng, tạm chia tay khi vừa mới tân hôn, sự vui mừng trong lòng hắn khó mà dìm xuống được.
Hai nữ quan chạy ra ngoài đường môn, thấy phu thê bọn họ tương phùng sau bao lâu xa cách, nhìn nhau, cũng đều tỏ ý mỉm cười. Việc dạy lễ nghi của bọn họ chỉ là để đối ngoại, đối với trương phu của mình sẽ không cần phải chú ý đến điều đó.
Bùi U trốn ở sau cửa viện, thấy bọn họ ôm nhau vui mừng, mà tự mình lại thấy đơn độc một mình, không người quan tâm nàng ấy, nàng ấy không khỏi ngán ngẩm, trong lòng khó chịu quay người mà đi.
Dương Nguyên Khánh thấy hai nữ quan đứng sau cửa, liền nâng Mẫn Thu dậy, nhỏ giọng cười nói:
- Nàng đi học lễ nghi trước đi, học xong lễ nghi chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Bùi Mẫn Thu gật gật đầu, lấy khăn tay ra lau nước mắt, cười nói:
- Chàng cũng vậy, trở về mà không nói trước một tiếng, thiếp không có một chút chuẩn bị trước, Ừ! Thủ hạ của chàng đã được sắp xếp xong phòng chưa, đừng để người ta đứng chờ ở ngoài.
Điều này ngược lại là một vấn đề, thủ hạ của hắn vẫn còn đứng ở bên ngoài khách đường chờ, Dương Nguyên Khánh vội vàng cười nói:
- Nàng tiếp tục học đi! Ta đi sắp xếp.
- Việc này không cần cân nhắc, thiếp đã phỏng đoán hai ngày này chàng sẽ trở về, sớm đã có chuẩn bị xong rồi.
- Vương đại nương!
Mẫn Thu hướng ra ngoại viện hô một tiếng, chỉ thấy một phu nhân hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng bước vào, tỏ ra có chút, bà ta tiến lên phía trước thi lễ:
- Lão gia, phu nhân, xin căn dặn!
Dương Nguyên Khánh thấy bà ta có chút quen, dường như là một người quản gia trong quý phủ của Dương Lệ Hoa, Mẫn Thu cười căn dặn bà ta:
- Những người về cùng lão gia, hãy đưa bọn họ tới đông viện, gian phòng mà hai ngày trước chúng ta đã thu dọn đều là cho bọn họ, xem số người, nếu như đệm chăn không đủ, hãy đi lấy thêm vài cái mới, còn nữa, kêu nhà bếp khẩn trương chuẩn bị thức ăn.
Bà quản gia trả lời một tiếng, xoay người liền vội vàng đi, Mẫn Thu lúc này mới áy náy nói với Dương Nguyên Khánh:
- Bây giờ trong phủ có sáu mươi mấy hạ nhân, có vài tên là người thiếp lấy từ Bùi phủ, còn lại đều là do Nhạc Bình công chúa sắp xếp, thiếp thật sự không thể khước từ.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Việc trong nhà nàng quyết định là được rồi, không cần hỏi ta, mau đi tập lễ nghi đi!
Mẫn Thu nhoẻn miệng cười, xoay người dịu dàng đi vào trong nội đường. Quy củ trong cung rất nghiêm ngặt, trong vòng ba ngày ắt phải dạy xong, cho dù hai nữ quan biết lúc này không thích hợp dạy tiếp, nhưng cũng không có cách nào. Khi yết kiến Hoàng hậu Bùi Mẫn Thu có làm lễ nghi sai, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm, hai người có chút không dám sơ suất.
Nội đường lại bắt đầu tập lễ nghi, bây giờ vẫn là buổi chiều, giờ không còn sớm, Dương Nguyên Khánh lo lắng cho thủ hạ, liền vội vàng đi Đông viện.
Khi gần tối, chiếc xe ngựa có hai mươi mấy tên binh sĩ hộ vệ, ầm ầm đi vào phường Sùng Nghiệp, hướng về phía Bùi phủ mà đi. Một trong ba chiếc xe ngựa cũng là do Dương Lệ Hoa điều khiển, bà ta tặng cho Bùi Mẫn Thu, bên trong xe vô cùng rộng rãi, hệt như một gian phòng di động, đồng thời ngồi được hơn sáu người.
Bên trong xe bố trí phù hợp với phong cách của Dương Lệ Hoa, tôn trọng sự phong nhã tự nhiên. Thành xe lát gỗ hương nhãn, chất gỗ dày, chế tác tinh tế, hai cái bàn gần cửa sổ cũng là dùng gỗ tử đàn thô mà tạo thành, không quét sơn, hoàn toàn vẫn duy trì một bản sắc chất gỗ, toàn bộ trong xe không dùng bất cứ vật trang trí xa hoa nào, cái duy nhất để chứng tỏ thân phận, đó chính là tấm thảm dày, mềm mại được lót trên mặt sàn. Ngoài ra Mẫn Thu còn chuẩn bị đệm xốp dựa, ngồi phía trên vô cùng thoải mái.
Dương Nguyên Khánh ngồi riêng một bên, bên kia là Mẫn Thu và Bùi U ngồi đối diện. Bùi U cảm thấy rất khó chịu, chen vào giữa phu thê bọn họ, nàng ấy có một cảm giác xấu hổ không nói nên lời. Nếu như phải đi nơi khác, nàng ấy sẽ không đi cùng, nhưng vấn đề là đi Bùi phủ, trong lòng Bùi U than vãn một tiếng, chỉ mong thời gian mau chóng trôi qua.
Mẫn Thu trong lòng hiểu rõ sự xấu hổ của Bùi U, nàng ta có gắng không lạnh nhạt, cố gắng tìm vài lời nói với nàng ấy, hai người khẽ nói về việc lễ nghi.
Dương Nguyên Khánh ngồi ở bên kia, say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn còn suy nghĩ tới câu ca dao của mấy đứa trẻ, ‘ Kinh tương dương, nguyên nhật sinh, đi Tây Vực, phải xưng vương!
Nói nghiêm trọng một chút, đây chính là lời tiên tri, xuất hiện lời tiên đoán rất dễ dàng, cũng rất đơn giản, tìm một vài trẻ con, cho một chút ít ơn huệ, có thể nhanh chóng phổ biến ra ngoài. Nguyên nhân chính là lời tiên đoán rất dễ dàng bịa đặt, người bình thường cũng sẽ không nhẹ dạ tin tưởng, thông thường phải chờ thuật sĩ bói toán Chương Cừu Thái Dực xác nhận, một khi thuật sĩ xác nhận là thật, vị hoàng đế ở trên cao kia sẽ cực kỳ coi trọng lời tiên đoán này.
Trên lịch sử, Lý Uyên chính là do xuất hiện lời tiên tri mà suýt nữa bị giết, Lý Hồn và Lý Mẫn là do lời tiên tri mà bị giết. Mà lời tiên tri nổi danh lịch sử kia, chính là trải qua sự xác nhận thực của thuật sĩ bói toán Chương Cừu Thái Dực.
Từ hôm nay, Dương Quảng tự xem lại thái độ của mình, y biết rõ lời tiên tri này, hơn nữa Dương Quảng sinh ra tính đa nghi, y khẳng định đã qua sự xác nhận của Chương Cừu Thái Dự, kết quả đáng lẽ là không thông qua, nếu không tự mình đã không thể dễ dàng rời khỏi ngự thư phòng như vậy.
Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, sự việc lời tiên tri, hắn có thể không quá lo lắng, tuy nhiên lời tiên tri này rốt cuộc là do người nào bịa đặt? Có thể là Nguyên Thọ, Dương Nguyên Khánh biết sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ động thủ với mình.
Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh đột nhiên thấy ngoài cửa sổ, cách xe ngựa không xa, dường như là bánh xe có chút hỏng rồi, hai người đang vây quanh bánh xe xem xét tình hình, trong đó bóng dáng một người vô cùng quen thuộc.
- Lý sứ quân!
Dương Nguyên Khánh hô một tiếng, hai người xe ngựa trước cùng nhau quay đầu lại, chính là Lý Uyên và đứa con cả Lý Kiến Thành của gã, bánh xe ngựa của bọn họ có chút vấn đề, phu xe đang khẩn trương sửa.
Xe ngựa Dương Nguyên Khánh đã dừng lại rồi, Dương Nguyên Khánh căn dặn một tiếng, hắn xuống xe ngựa, bước nhanh về phía Lý Uyên, chắp tay cười nói:
- Lý sứ quân, đã lâu không gặp.
Lý Uyên không nghĩ tới sẽ gặp được Dương Nguyên Khánh ở đây, trong lòng gã dâng lên một cảm giác hoang đường vô cùng, gã vừa mới ở trong phủ Nguyên Thọ đi ra, chính là tham dự thương nghị việc đối phó với Dương Nguyên Khánh, không ngờ lại gặp Dương Nguyên Khánh ở nửa đường.
Trong ánh mắt gã mơ hồ hiện lên một luồng bất an khó hiểu, gã nghĩ tới sự ác độc của Dương Nguyên Khánh, nếu như cho hắn biết, sau lưng mình đánh lén hắn, hắn sẽ đối phó với người nhà của mình thế nào?
Nhưng sự bất an trong lòng Lý Uyên lại không biểu lộ ra ngoài mặt, gã với vẻ mặt tươi cười nói:
- Dương tướng quân, trở về khi nào vậy?
- Hôm nay vừa mới về, bánh xe có vấn đề gì vậy?
Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua tên phu xe bận rộn, lại hướng về phía Lý Kiến Thành gật gật đầu, coi như là thăm hỏi.
- Không vấn đề gì, chỉ là bánh xe có chút hơi lỏng, cố định một chút là được, Dương tướng quân đi đâu vậy?
- Đi nhà nhạc phụ nhạc mẫu, nếu đã quay về, cũng phải đi bái kiến một chút.
Dương Nguyên Khánh vừa cười nói:
- Nghe nói Lý sứ quân thăng chức Thiếu giám Nội điện, chúc mừng nhé!
- Ôi, vẫn là may mắn được Dương tướng quân làm tốt công việc cơ sở ở Cung Phần Dương, ta mới có thể thuận lợi hoàn thành xây dựng cung điện, Thánh thượng mới cho ta công lao này, trong lòng ta hổ thẹn vô cùng!

Nói đến đây, Lý Uyên hướng nhìn trái phải, khẽ nói:
- Dương tướng quân biết gần đây có một lời tiên tri bất lợi cho ngươi không?
- Có nghe thấy, không biết là ai đã phát tán ra?
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
- Nếu như bị ta điều tra ra được, ta quyết không tha cho người này.
Trong mắt Lý Kiến Thành nhanh chóng hiện lên vẻ khẩn trương, y quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục nhìn sửa xe. Lý Uyên lại hừ lạnh một tiếng:
- Ta cũng nghe được lời tiên tri này, trong lòng thực sự rất phẫn nộ, triều đình đáng lẽ phải nghiêm trị người bị đặt.
Lý Uyên lại khẽ nói:
- Trong triều có một lời đồn, không biết là thật hay giả, lời đồn tiên tri này là do Nguyên Thọ gây nên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK