Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tên thân binh bên cạnh Lý Triệu Cẩm thất kinh, đều rút đao ra, giận dữ chém về phía Lý Châu. Lý Châu sớm đã có chuẩn bị, y vung thi thể, cười lạnh một tiếng, đại thiết thương đâm trái đâm phải, trong nháy mắt đã có vài tên thân binh bị đâm trúng rơi xuống ngựa. Đúng lúc này, Tô Định Phương hạ lệnh tấn công.
Ba ngàn kỵ binh quân Tùy lao đến như sấm sét, mãnh liệt lao về hướng quân đội của Lý Triệu Cẩm. Lý Triệu Cẩm đã chết, quân đội như rắn không đầu, sĩ khí tan vỡ, hơn nữa còn có ba ngàn quân do Lý Châu thống lĩnh ở bên cạnh trợ giúp. Mấy ngàn quân đội quay đầu bỏ chạy. Bọn lính quăng mũ cởi giáp, tranh nhau chạy trối chết, thất bại thảm hại…
Đây cũng là lý do Dương Nguyên Khánh chỉ cấp cho Tô Định Phương ba ngàn kỵ binh tới quận Đôn Hoàng. Ba ngàn kỵ binh không phải đến để chém giết, mà là để tiếp thu bại quân đầu hàng. Quân Tùy chia binh làm hai cánh, nhanh chóng đuổi kịp, khống chế giết chóc. Bại quân không cản nổi chiến mã của quân Tùy, cùng đường đều phải quỳ xuống đất đầu hàng. Mười hai ngàn quân đội của quận Đôn Hoàng bị giết và trốn được khoảng hai ngàn người, còn lại toàn bộ đều đầu hàng.
Một lúc lâu sau, Tô Định Phương đưa quân tiến vào thành Đôn Hoàng.
Lúc quân Tùy tiến vào quận Đôn Hoàng cũng là lúc mệnh lênh khẩn cấp của Lý Uyên đã đến Lương Châu, lệnh cho Hà Gian Quận Vương Lý Hiếu Cung thống lĩnh mười lăm ngàn quân đội của quận Võ Uy và quận Trương Dịch cấp tốc tiến về Đôn Hoàng, cần phải cướp lấy quận Đôn Hoàng, quyết không thể quân Tùy chen vào một thanh đao nhọn ở phía sau lưng Hà Tây.
Mà Lý Thế Dân cũng đồng thời ra lệnh cho Tổng quản Lương Châu Ân Khai Sơn thống lĩnh tám ngàn quân lính trấn giữ Đại Đấu Bạt Cốc, đề phòng Lương Sư Đô nhân cơ hội từ Đại Đấu Bạt Cốc tiến sát Hà Tây.

Thành Trường An, hơn mười sứ giả hòa đàm của Bắc Tùy, dưới sự bảo vệ của ba trăm quân Đường vượt qua cửa Minh Đức, chậm rãi tiến nhập thành Trường An.
Ở phía trước đội ngũ, Thượng thư Bộ hộ Bắc Tùy Đỗ Như Hối nhìn quang cảnh rộng rãi của thành Trường An, nhịn không được than rằng:
- Quá hùng tráng! Đã hai mươi năm, cuối cùng Đỗ Như Hối ta cũng đã trở về.
Phó sử Ngụy Trưng ở phía sau nghe được Đỗ Như Hối cất lời cảm khái, không khỏi cười nói:
- Đỗ Tướng quốc thật sự chưa từng trở về sao?
Đỗ Như Hối lắc đầu:
- Năm thứ nhất Đại Nghiệp, ta theo Tổng quản đến Phong Châu ở phương Bắc, cưới vợ sinh con ở Phong Châu, nắm Phong Châu nhận Phong Châu, vẫn chưa từng trở về.
- Vì sao Tướng quốc không chịu trở về? Là Tổng quản không chịu phê chuẩn sao?
Ngụy Trưng hiếu kỳ hỏi thăm.
Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng:
- Cũng không phải. Lúc mới đầu, ta cảm thấy là Huyện lệnh ở Phong Châu thật là mất mặt, sợ bị chúng bạn nhạo báng, không dám trở về Trường An. Khi đó ta mới hai mươi tuổi. Sau này, mặc dù cảm giác tự ti đã không còn, nhưng đã thành gia lập nghiệp, phụ mẫu cũng ở đó, cũng là không muốn trở về nữa rồi.
Lý Thần Thông đi theo bên cạnh hai người cũng không nhịn được cười to:
- Ha…ha…! Lúc đó Đỗ Tướng quốc đi Phong Châu làm quan cảm thấy rất oan ức hay sao?
Đỗ Như Hối vuốt râu thở dài nói:
- Đúng vậy! Lúc đó lập huyện Đại Lợi, cần Bộ lại phái một gã quan viên dự khuyết đi trước đảm nhiệm Huyện lệnh. Lúc đấy, tất cả mọi người đều liều mạng từ chối, viện đủ mọi lý do, có người nói trái tim không chịu được lạnh, có người nói còn vướng mẹ già. Lúc đó ta lấy lý do mình sợ lạnh, kết quả là dưới sự nóng giận, Cao Thị lang của Bộ lại đã điền tên ta, bổ nhiệm dự khuyết Bộ lại Đỗ Như Hối đến huyện Đại Lợi quận Ngũ Nguyên đợi lệnh, ba ngày sau lập tức khởi hành. Ta chậm chân kháng nghị, cuối cùng không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ mà khởi hành. Lúc đó trong lòng cảm thấy rất uất ức, dọc đường đi không ngừng thể hiện ra mặt cho Dương Tổng quản nhìn. Hiện tại nhớ lại, thật muốn đến trước mộ Cao Thị lang thắp một nén nhang.
Hơn mười quan viên ở phía sau đều nở nụ cười. Ngụy Trưng cười nói;
- Chim khôn chọn cành mà đậu. Dương Tổng quản là một cành cây tốt nhất, Đỗ Tướng quốc được ma xui quỷ khiến, tiền đồ vô lượng.
Trên mặt Lý Thần Thông có chút xấu hổi, liền cười nói:
- Điều này cũng chưa chắc, cành cây tốt nhất hẳn là Thánh thượng của triều Đường chúng ta.
- Cái này khó mà nói. Đều vì chủ mình! Đều vì chủ mình!
Tất cả mọi người đều đứng lên cười vang.
Không lâu sau, đoàn người cười nói một chút đã đến Hoàng thành, mới vừa qua cửa Chu Tước đã có vài tên hoạn quan tiếp đón, chắp tay thi lễ nói:
- Điện hạ. Thánh thượng mời sứ Tùy vào điện Lưỡng Nghi gặp mặt.
Lý Thần Thông gật đầu, nói với Đỗ Như Hối:
- Đỗ Tướng quốc, Thánh thượng của chúng ta rất là coi trọng lần hòa đàm này, mời Đỗ Tướng quốc vào điện Lưỡng Nghi gặp mặt. Ngụy Phó sứ có an bài khác, mời Tướng quốc đi theo ta!
Đỗ Như Hối nói với Ngụy Trưng hai câu, liền ngồi lên kiệu của Lý Thần Thông, vài tên hoạn quan cường tráng bước nhanh về hướng điện Lưỡng Nghi.
Trong điện Lưỡng Nghi, Lý Uyên và hơn mười trọng thần đã chờ rất lâu. Trong lòng Lý Uyên có chút mất hứng. Dương Nguyên Khánh luôn miệng nói muốn hòa đàm, nhưng mặt khác lại phái binh âm thầm chém giết cướp đoạt quận Đôn Hoàng, y nghĩ Dương Nguyên Khánh cũng không có thành ý.
Lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng tuyên cáo của một gã thị vệ:
- Sứ thần Bắc Tùy đã đến!
- Tuyên y vào điện!
- Bệ hạ có chỉ, tuyên sứ thần Bắc Tùy vào yết kiến!

- Bệ hạ có chỉ, tuyên sứ thần Bắc Tùy vào yết kiến!

Dưới tiếng hét to của thị vệ, Đỗ Như Hối ngẩng cao đầu bước vào điện Lưỡng Nghi. Đỗ Như Hối là Tướng quốc trẻ tuổi nhất trong số năm Tướng quốc của Tử Vi Các, năm nay mới chỉ ba mươi hai tuổi, nhưng y chính là nguyên lão khai quốc công thần của Dương Nguyên Khánh, cũng là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh. Y tựa như một cây trường mâu thẳng tắp, lợi hại không thể đỡ. Nhất thời trong điện Lưỡng Nghi vang lên tiếng tiếng nghị luận khe khẽ, rất nhiều đại thần đều nghe đại danh của Đỗ Như Hối từ lâu, nhưng thật không ngờ là y còn trẻ như vậy.

Đỗ Như Hối đi tới trước thềm ngọc, khom người thi lễ:
- Thượng thư Bộ hộ triều Tùy Đỗ Như Hối tham kiến triều Đường Hoàng đế Bệ hạ!
- Đỗ Tướng quốc miễn lễ, bình thân!
- Tạ ơn Bệ hạ!
Đỗ Như Hối đứng thẳng lưng, cất cao giọng nói:
- Tùy thần tiếp nhận Thượng Thư Lệnh của triều ta, nhận lệnh của Sở Vương Điện hạ đi sứ quý quốc, thương nghị hòa đàm giữa hai triều, mong muốn trong lúc hòa đàm, hai bên thẳng thắn đàm phán để có nhiều thành quả, chúng ta nguyện tỏ thành ý lớn để hoàn thành lần hòa đàm này.
Lý Uyên là vua một nước, mặc dù trong lòng không vui, nhưng có chút không tiện nói. Y liền nháy mắt với Bùi Tịch, Bùi Tịch bước ra triều ban, cũng chắp tay nói:
- Tại hạ Bùi Tịch, nghe đại danh Đỗ Tướng quốc đã lâu, là đệ nhất năng thần của Sở Vương. Tại hạ có một số việc muốn thỉnh giáo Đỗ Tướng quốc.
Đỗ Như Hối cũng chắp tay nói:
- Thì ra là Bùi Tướng, mời nói!
- Vừa rồi Đỗ Tướng quốc bày tỏ thái độ khiến kẻ khác cảm động, Độ Tướng quốc nói, triều Tùy nguyện tỏ thành ý lớn để hoàn thành lần hòa đàm này. Ta có chút không hiểu, nếu luôn miệng nói có thành ý, vì sao quý triều trong lúc hòa đàm còn xuất binh chiếm quận Đôn Hoàng, không biết thành ý ở chỗ nào?
Bùi Tịch giơ hai tay về phía trước, nhìn mọi người mà than:
- Ta nhìn không ra thành ý của triều Tùy ở chỗ nào. Các vị đồng liêu có thấy được không?
Đỗ Như Hối lắc đầu:
- Bùi Tướng nói lời ấy sai rồi, xin nghe ta nói một lời. Sở Vương Điện hạ quyết đinh xuất binh chiếm quận Đôn Hoàng xuất phát từ mục đích gìn giữ lãnh thổ Đại Tùy. Năm đó Thổ Dục Phồn bị Đại Tùy Vũ Đế của chúng ta đánh bại, luôn luôn lặng lẽ hành quân. Gần nhất, vì để nhận được sự ủng hộ của dân tộc Thổ Dục Hồn, Lương Sư Đô không tiếc bán đứng lợi ích Đại Tùy, dùng dân tộc Thổ Dục Hồn gây mưa gió một lần nữa. Để phòng ngừa quận Đôn Hoàng rơi vào tay dị tộc, Điện hạ dứt khoát quyết định xuất binh chiếm quận Đôn Hoàng, phòng ngừa dân tộc Thổ Dục Hồn tiến lên phía bắc. Bùi Tướng quốc không hiểu được quyết định chống lại dị tộc của Đại Tùy hay sao? Đương nhiên, có lẽ quả thật là triều Đường không thể hiểu được, nhưng Đại Tùy chúng ta quân dân một lòng, quyết không cho phép Thổ Dục Hồn xâm phạm một tấc lãnh thổ của Đại Tùy chúng ta.
Giọng điệu của Đỗ Như Hối như trong bông có kim, thầm châm biếm việc triều Đường cấu kết với Đột Quyết, khiến cho không khí trong điện Lưỡng Nghi có chút xấu hổ. Lúc này, Tiêu Vũ bước ra, thành khẩn nói:
- Đỗ Tướng quốc không khỏi khinh thường triều Đường chúng ta quá. Chúng ta cũng rất là lo lắng Lương Sư Đô sẽ vì mấy cái dê bò mà bán đứng quận Tây Hải và quận Hà Nguyên cho Thổ Dục Hồn, cho nên chúng ta mới dùng thành ý lớn nhất cùng các người hòa đàm, để kịp thời ngăn cản Lương Sư Đô bán đứng lợi ích dân tộc. Đại Đường cũng vì lợi ích dân tộc mà bảo vệ biên giới không bị dị tộc xâm chiếm, mong Đỗ Tướng quốc không nên coi thường chúng ta.
Lời Tiêu Vũ rất thành khẩn, Đỗ Như Hối gật đầu nói:
- Nếu như mỗi vị Đại thần của triều Đường đều có thể bảo vệ lợi ích dân tộc như Tiêu Tướng quốc, vậy ta xin lỗi vì đã xem thường quý quốc. Có điều, việc triều Tùy chúng ta cướp đoạt quận Đôn Hoàng với việc hòa đàm lần này không có quan hệ, dù sao quận Đôn Hoàng cũng không phải do triều Đường khống chế, mà là do thế lực tàn dư của Lương quốc không chế. Chúng ta thấy triều Đường chập chạp không chịu thu phục quận Đôn Hoàng, e sợ Lý Triệu Cẩm sẽ đầu hàng dân tộc Thổ Dục Phồn, cũng có lẽ sẽ đầu nhập vào Tây Đột Quyết. Sở dĩ chúng ta chủ động xuất binh, tiêu diệt thế lực Lương quốc, khôi phục sự thống trị của triều Tùy, mong quý quốc không nên quá mẫn cảm, cho là chúng ta muốn chiếm lĩnh Hà Tây. Ta có thể xác nhận với các vị, quả thật là chúng ta không có ý nghĩ này.
Bùi Tịch còn muốn tiếp tục phản bác, nhưng Lý Uyên đã dứt khoát giơ tay cản y lại. Lý Uyên hiểu rõ, Đỗ Như Hối đã bắt được nhược điểm lớn nhất của bọn họ, cũng biết quận Đôn Hoàng không nằm trong tay triều Đường, mà lại trong tay thế lực tàn dư của Lương quốc. Cứ như vậy, cho dù là bọn họ có biện luận thế nào để bác bỏ đi nữa, triều Tùy cũng có là có danh xuất sư, cũng không thể cải biến được quyết tâm chiếm lĩnh quận Đôn Hoàng của triều Tùy. Muốn đoạt lại quận Đôn Hoàng, chỉ dựa vào lưỡi thương môi kiếm trên bàn đàm phán là không đủ, cần phải phối hợp với chiến tranh, nhất định phải dùng nắm đấm đánh bay quân Tùy trở lại, bọn họ mới có thể nhượng bộ trên bàn đàm phán. Hiện tại không cần phải bàn luận lại chuyện này.
Lý Uyên mỉm cười, lại hỏi:
- Trẫm có một vấn đề nhỏ cần xác nhận, về lần hòa đàm này, quý quốc có cho Đỗ Tướng quốc toàn quyền quyết định hay không?
Đỗ Như Hối hơi khom người thi lễ:
- Bệ hạ, Tùy thần chỉ được trao quyền quyết định có hạn độ, cũng không có toàn quyền quyết định. Đối với một vài vấn đề quan trọng, Tùy thần phải phái người trở lại xin chỉ thị của Sở Vương Điện hạ, xin chỉ thị từ toàn thể Tướng quốc của Tử Vi Các, mong Bệ hạ thứ lỗi!
Trên thực tế, Đỗ Như Hối được Dương Nguyên Khánh trao toàn quyền quyết định. Sở dĩ y nói như vậy, chỉ là một loại thủ đoạn đàm phán, chủ yếu là để kéo dài thời gian đàm phán, chờ sau khi quân Tùy chiếm lĩnh triệt để quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô, mới ở trên bàn đàm phán xác định quyền sở hữu đối với hai quận, để quân Đường không dám tùy tiện xâm chiếm, Tô Định Phương mới có thể tiếp tục suất quân chinh tây quận Thiện Thiện và quận Thả Mạt.
Chiến tranh là vì cướp đoạt quyền lực và lãnh thổ, mà hòa đàm chính là để cố định loại quyền lực và lãnh thổ này, là hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
Cũng không thể tránh được, Lý Uyên đành gật đầu:
- Được rồi! Trẫm mong muốn nhanh chóng đạt thành hiệp nghị hòa giải. Trẫm mong muốn lần sau gặp mặt Sở Vương Điện hạ là ở trên bàn rượu chứ không phải trên chiến trường.
Đỗ Như Hối cười nhạt nói:
- Sở Vương Điện hạ cũng nói như vậy. Ngài từng nói qua từng là lão bằng hữu với bệ hạ, ngài rất hoài niệm những năm tháng cùng bệ ha trùng tu cung Phần Dương, mong có thể cùng Bệ hạ đối ẩm, ổn lại chuyện xưa.

Quận Trương Dịch, Lý Hiếu Cung thống lĩnh mười lăm ngàn quân Đường hăng hái đi về phía bắc. Đội quân do mười ngàn bộ binh và năm ngàn kỵ binh tạo thành, khôi giáp sáng loáng, đao mâu như rừng, sát khí đằng đằng.
Tại quận Đôn Hoàng, Tô Định Phương mất ba ngày để hoàn tất việc chỉnh biên mười ba ngàn quân lính. Y suất quân gia cố tường thành, dùng kế vườn không nhà trống, đem toàn bộ dân chúng và gia súc, lương thực của quận Đôn Hoàng vào bên trong thành Đôn Hoàng, chuẩn bị nghênh tiếp đại chiến sắp tới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK