Trời vẫn còn chưa sáng rõ, canh năm, cổng thành phía đông thành Thái Nguyên chậm rãi mở ra. Hơn hai mươi nghìn sĩ tử từ khắp mọi nơi tập trung trước cổng thành, cuồn cuộc đi ra khỏi cổng thành. Lần này bọn họ không phải là đi diễu hành biểu tình nữa mà là đến để dự kì thi Hương, kì thi mà bọn họ đã mong chờ từ rất lâu.
Trường thi đặt trong một doanh trại ở bên ngoài phía đông thành, do hàng trăm lều lớn tạo thành. Mỗi lều đều có một dãy số tương ứng với số trong tờ giấy mà mỗi thí sinh cầm trên tay. Mỗi lều có thể chứa được 50 thí sinh tham gia thi. Hôm qua trường thi đã mở cửa một ngày cho thí sinh vào xem trước, hôm nay xem như là đã quen thuộc rồi.
Ngoài trời đang rất lạnh, vì thế trường thi chuẩn bị cho mỗi thí sinh một chậu than nhỏ, lại có người chuyên đi bỏ thêm than vào. Ngoài ra, mỗi thí sinh còn nhận được một tấm da dê Kim Sơn thượng hạng. Sau khi thi xong thì tấm da dê này sẽ tặng lại cho thí sinh, làm vật kỉ niệm việc họ tới tham gia cuộc thi Hương đầu tiên của nhà Tùy. Cũng có sĩ tử đặc biệt đến thành Bắc dò la qua, tấm da dê Kim Sơn này rất đắt, một tấm giá ba nghìn. Mặc dù cũng có người muốn bán nó đi nhưng phần lớn sĩ tử khác đều giữ nó lại bên mình, làm vật kỉ niệm cho hành trình của một đời người.
Hơn hai mươi nghìn sĩ tử xếp thành hai mươi hàng dài trước cổng ra vào doanh trại. Khảo quan kiểm tra qua loa giấy thi của thí sinh, rồi cho sĩ tử vào trong doanh trại, nhanh chóng nhưng có trật tự. Vẻn vẹn trong vòng nửa canh giờ, hơn hai mươi nghìn sĩ tử lần lượt tiến vào trong trường thi.
Một tên sĩ tử trẻ tuổi có đôi tai to nhanh chóng tìm được vị trí của mình. Cậu ta rất hài lòng bởi cả một giường gỗ đôi chỉ có một mình cậu ta ngồi, bên cạnh có đặt một chậu than nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể thò tay ra sưởi ấm. Cậu ta cẩn thận trải tấm da dê trên giường, ngồi xuống, trên cái bàn nhỏ có đặt một cái bút mực, nghiên mực và hồ dán. Cậu sĩ tử này vô tình phát hiện trên bàn thừa một tờ giấy.
Cậu ta nhặt tờ giấy lên, trên đó có in một đoạn chữ, ý là ngoài việc chọn ra hai trăm thí sinh xuất sắc nhất để trực tiếp làm quan thì còn chuẩn bị tuyển chọn hai nghìn người nữa để vào học ở trường Quốc Tử. Bất luận là con nhà danh gia vọng tộc hay nghèo hèn đều có thể học. Miễn phí ăn ở, đồng thời mỗi tháng triều đình sẽ trợ cấp thêm năm đấu gạo và tám xâu tiền để nuôi gia đình. Phía dưới có đóng một dấu đỏ, ấn có sáu chữ rất to “Thượng Thư Đại Tùy Lệnh Dương”.
Cậu sĩ tử này hết sức ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Lúc này cậu mới phát hiện ra tất cả các thí sinh đều nhận được một tờ giấy như nhau, tất cả đều rất kinh ngạc.
Lúc này, quan giám khảo mới giải thích với các sĩ tử:
- Tờ giấy đó chính là để trưng cầu ý nguyện của từng người, những ai đồng ý học có thể điền tên của mình lên trên tờ giấy, sau đó nộp cùng với bài thi, những ai không đồng ý học thì có thể mang tờ giấy đó theo hoặc có thể đốt nó đi cũng được, không cần nộp. Nhưng ta khuyên mọi người nên suy nghĩ cho kĩ, đấu gạo Lạc Dương tám nghìn tiền, cơ hội này không phải ai cũng có được.
Cậu sĩ tử này cực kì thông minh, cậu ta lập tức nhận ra đây kì thực là nhà Tùy đang muốn giữ người tài, bước chuẩn bị cho việc giành lấy thiên hạ sau này. Cậu thấy rất xúc động, không biết là bản thân có thi đậu hay không nhưng ít nhất sau này cũng đã có một con đường lui. Cậu rất có lòng tin với bản thân, việc thi đậu xếp trước hai nghìn thí sinh đối với cậu nhất định không thành vấn đề.
Cậu lập tức cầm bút lên, ngay ngắn viết tên của mình lên trên giấy: Chử Toại Lương.
Cùng với ba hồi chuông dài, cuộc thi bắt đầu, tất cả các sĩ tử đang múa bút thành văn. Cuộc thi này với cuộc thi thời kì đầu Phong Châu giống nhau, cũng thi ba kỳ: thiếp kinh, sách luận và làm thơ; thi liền trong hai ngày. Ngày thứ nhất thi thiếp kinh và làm thơ, ngày thứ hai thi sách luận, tất cả các bài thi không được đánh tên.
Sau khi cuộc thi bắt đầu không lâu thì Dương Nguyên Khánh và mười mấy vị trọng thần liền xuất hiện ở trường thi, bọn họ giám sát trường thi. Dưới sự chỉ dẫn của một viên quan Dương Nguyên Khánh đã đến được 25 trường thi. Một gã cùng đi với viên quan này, hạ giọng nói:
- Hồi bẩm tổng quản, chính là thí sinh ngồi thứ tư hàng bên trái.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, đi đến cái lều đó. Tới trước cửa hắn quay lại nháy mắt ra hiệu cho mấy tên thân binh, lệnh cho bọn họ không cần đi theo. Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên đi vào bên trong lều lớn, trên người mặc áo bào, đầu đội mũ quan, chân đi đôi ủng da, hoàn toàn là cách ăn mặc của quan văn ngũ phẩm. Hắn chậm rãi đi qua từng chiếc giường một. Tất cả các thí sinh đều đang múa bút không có ai để ý tới việc hắn đã đến.
Cuối cùng, Dương Nguyên Khánh dừng lại trước mặt thí sinh thứ tư hàng bên trái, con mắt hắn rất tinh nhanh, chỉ cần liếc một cái đã thấy tên người đề trên tờ giấy: Bùi Thanh Tùng.
Chính là người này, chỉ cần một vài câu đơn giản cũng dẫn tới một trận sóng lớn. Dương Nguyên Khánh còn ngỡ như có Lý Uyên hay là Đậu Kiến Đức đứng đằng sau phá rối. Quân nội vệ phải mất tới hai ngày mới tìm ra chân tướng thì ra là con cháu Bùi gia chỉ do một vài câu nói vô tình gây nên, không hề có chút can hệ nào đến Lý Uyên và Đậu Kiến Đức.
Tuy nhiên người này quả thật rất tinh mắt, không ngờ cậu ta có thể nhìn thấu ý đồ thật sự của việc tổ chức cuộc thi lần này là làm lung lạc sĩ tộc Hà Bắc. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Dương Nguyên Khánh không hề muốn trừng phạt y mà còn muốn trọng dụng y. Cho dù cậu ta là con cháu Bùi gia nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn nghĩ người tài nên trọng dụng.
Bùi Thanh Tùng đang chăm chú làm bài thi đột nhiên cảm thấy có người đứng bên cạnh mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Y liếc một cái liền bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của Dương Nguyên Khánh. Bùi Thanh Tùng lập tức kinh hoảng, cậu nhận ra người đứng trước mặt mình. Lần trước khi Dương Nguyên Khánh đến chúc mừng Bùi gia, cậu có gặp qua một lần, trong lòng lập tức thấy loạn, viết sai liền mấy chữ.
Cậu đương nhiên biết mình đã phạm phải sai lầm gì, mấy ngày hôm nay cậu luôn sống trong trạng thái vô cùng bất an, chỉ đợi quan phủ tới bắt đi, không ngờ sau đó lại bình an vô sự, thế nhưng cậu vẫn bất chấp tham gia cuộc thi, trong lòng vẫn ôm lấy một tia may mắn, có lẽ là quan phủ không tìm ra được nguyên nhân.
Lúc này trong lòng cậu ta hết sức lo lắng, từ ánh mắt Dương Nguyên Khánh cậu có thể nhận thấy mình đã bị lộ, Dương Nguyên Khánh biết là do cậu làm. Cũng chính lúc đó, Dương Nguyên Khánh cảm nhận được sự bất an của cậu, ánh mắt liền trở nên dịu dàng, giơ tay lấy cặp gắp than kẹp lên hai hòn than bỏ vào chậu, cẩn thận đặt lên trên ngọn lửa đang cháy. Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ tay, quay người đi ra.
Chỉ với một hành động rất nhỏ ấy cũng khiến Bùi Thanh Tùng thấy ấm áp hẳn lên, mắt có chút đỏ. Y day day mắt, liền xóa đi những chữ vừa viết sai, tiếp tục làm bài thi.
Dương Nguyên Khánh bước ra khỏi lều, gặp ngay tên sứ giả đang đợi hắn, liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Khởi bẩm tổng quan, Lương Sư Đô của Tây Tần phái một tên sứ giả tới, cầu kiến tổng quan!
Tin này khiến Dương Nguyên Khánh hơi ngẩn người, trong lòng hắn có một cảm giác không lạc quan chút nào, hắn trầm ngâm một chút nói:
- Mời người trở lại Quy Tùy quán chờ!
Quy Tùy quán chính là nơi ghi danh của những quan viên nhà Tùy trước đó trở về bắc Tùy. Chỉ cần là quan viên hàng thất phẩm trở lên, nguyện vì bắc Tùy mà dốc sức, đều có thể trước tiên đăng kí ở tạm tại đó chờ bộ Lại thông báo.
Quy Tùy quán nằm ở thành phía Nam, sau khi bước vào cửa là có thể thấy ngay một toàn nhà rộng rãi thoáng đãng, tòa nhà này chiếm khoảng tám mươi mẫu đất, gồm có hơn sáu mươi cái sân tạo thành. Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, là một nơi phong cảnh đẹp. Đây vốn là nơi ở đầu tiên của Hán vương Dương Lượng, sau này y thấy nó gần với cửa thành, phong thủy không phù hợp nên đã bỏ tòa nhà này và xây một tòa nhà mới. Ngôi nhà mới này của y chính là phủ của Dương Nguyên Khánh hiện nay. Còn tòa nhà cũ thì được tu sửa lại thành Quy Tùy quán.
Quy Tùy quán cũng chính là nơi Dương Nguyên Khánh đón tiếp một vài người quan trọng. Phòng của hắn ở Tử Vi các, người bình thường không thể dễ dàng đi vào được, vì thế có rất nhiều người ngoài đều đến Quy Tùy quán tiếp kiến Dương Nguyên Khánh.
Mật sứ mà Lương Sư Đô phái tới là tộc đệ của y, tên Lương Trung, cũng chính là tướng lĩnh tâm phúc của Lương Sư Đô. Lúc này Lương Trung ngồi trong khách đường của Quy Tùy quán, một mặt uống trà, một mặt nghĩ xem nên làm thế nào để nói chuyện của Lương Sư Đô với Dương Nguyên Khánh.
Lúc này, ngoài sân có tiếng bước chân người, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng chậm rãi tiến vào. Thật ra bất luận là Tiết Cử cũng tốt, Lương Sư Đô cũng tốt, đối với Dương Nguyên Khánh không có giá trị chiến lược quá lớn. Thực lực của họ không thể so sánh được với nhà Đường. Thực lực ở đây không phải là sức chiến đấu với quân đội của y mạnh đến đâu mà là năng lực tác chiến lâu dài. Nơi mà Tiết Cử đang nắm giữ dân số ít, thuế phú cằn cỗi, không có một bảo đảm nào về binh lực, lương thực, tài nguyên. Từ sau thất bại lần trước, Tiết Cử đến nay vẫn chưa thể khôi phục được nguyên khí. Mà Dương Nguyên Khánh cũng nghe nói Tiết Cử đắm chìm trong tửu sắc, không quan tâm đến việc triều chính, lại có chút tự từ bỏ khiến Dương Nguyên Khánh rất thất vọng về y.
Tuy nhiên khi thấy bọn họ chống lại nhà Đường, Dương Nguyên Khánh lại quyết định tiếp kiến mật sứ của Lương Sư Đô, để nghe xem y sẽ nói gì với mình?
Lương Trung đã gặp qua Dương Nguyên Khánh. Khi thấy Dương Nguyên Khánh bước vào trong phòng, y lập tức tiến đến quỳ gối hành lễ:
- Mạt tướng Lương Trung, phụng mệnh Long Tương Đại tướng quân Lương (Lương Sư Đô) Tây Tần đi sứ bắc Tùy, khấu kiến Sở vương điện hạ!
Hành động này của y cũng coi là tự biết mình, Dương Nguyên Khánh tương đối hài lòng về thái độ của y, liền gật đầu, khoát tay nói:
- Lương tướng quân miễn lễ, mời ngồi!
- Đa tạ Sở vương điện hạ ban cho ngồi.
Lương Trung không dám ngồi song song cùng một hàng với Dương Nguyên Khánh, mà ngồi ở mặt bên trên ghế ngồi, thể hiện sự cung kính của kẻ bề tôi với cấp trên. Một tên thân binh bưng lên cho y một tách trà, một tên thân binh khác cũng dâng tách trà của Dương Nguyên Khánh lên. Lá trà là đỉnh trà trên núi Thanh Thành đất Thục, dùng thứ nước quý trong nội cung Tấn Dương chế thành, đây cũng là thứ trà mà Dương Nguyên Khánh thích nhất.
Dương Nguyên Khánh tinh tế uống một ngụm trà, lúc này mới thong thả hỏi:
- Lương tướng quốc không quản nghìn dặm tới đây, có phải Tây Tần đã xảy ra chuyện gì sao?
Lương Trung vội hạ thấp người nói:
- Hồi bẩm điện hạ, nước Tây Tần đã xảy ra đại sự rồi, Tiết Cử bệnh chết, Tấn vương đăng cơ thừa kế ngôi vị vua Tây Tần.
Tin này ngược lại nằm ngoài dự liệu của Dương Nguyên Khánh, Tiết Cử luôn khỏe mạnh sao lại đột nhiên chết được. Dương Nguyên Khánh là người hết sức tinh tế, chỉ một lát là hắn lập tức nhận ra đầu mối ngay trong lời nói của Lương Trung. Y dám cả gan gọi thẳng tên tục của tiên đế Tiết Cử, điều này là bất kính vô cùng, thứ nữa là người đăng cơ không phải là thái tử Tiết Nhân Quả mà lại là Tấn vương Tiết Nhân Việt, trong này nhất định có điều gì đó uẩn khúc. Dương Nguyên Khánh ngay lập tức nhận thức được, nhất định là Tấn Vương Tiết Nhân Việt giết cha đăng cơ. Lương Sư Đô cho dù được phong là Long Tương đại tướng quân, nhưng xem ra trong chuyện này y cũng diễn một vai nhân vật ám muội.
Dương Nguyên Khánh không để lộ những gì hắn nghĩ, lại hỏi:
- Vì sao Lương Sư Đô lại phái người đến đây gặp ta, mà lại không phải là Tiết Nhân Việt, điều này là cớ gì?
Câu hỏi này của Dương Nguyên Khánh đã hỏi tới điểm quan trọng, Lương Trung do dự một hồi cuối cùng không thể không nói sự thật, y cắn răng nói:
- Khởi bẩm điện hạ, Tiết Nhân Việt mặc dù đăng cơ làm tân vương, nhưng suy cho cùng thì y cũng chỉ là con rối trong tay Lương Sư Đô. Sau thế giằng co trong vòng 10 ngày, Lương đại tướng quân đã đánh bại đội quân của Tiết Nhân Cảo, trong tay có tới gần bốn mươi nghìn quân. Lương đại tướng quân khẩn cầu điện hạ ủng hộ ông ấy thay thế nhà Tây Tần, ông ấy muốn tự lập một vương triều mới, tiếp tục vì điện hạ chống lại nhà Đường.
Nói xong, y lấy ra một bức thư, dâng hai tay lên Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, không kìm nổi thở dài một tiếng, Tiết Cử diệt vong, Lương Sư Đô lại hóa trang lên sân khấu rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK