Bởi vì bộ binh của A Sử Na Côn Cát bị quân Tùy phục kích ở thành An Nguyên, thất bại thảm bại, tổn thất vượt quá hai mươi ngàn người. Bản thân A Sử Na Côn Cát cũng bị quân Tùy giết chết. Tin tức này khiến Đốt Cát đau muốn vỡ tim.
Nhưng càng khiến gã khó có thể chấp nhận được chính là, thương vong ở thành Đại Lợi đã hơn bốn mươi ngàn người. Tấn công huyện Vĩnh Phong tổn thất mười bảy ngàn người. Hơn nữa, bộ binh của A Sử Na Côn Cát đã chết trận hơn hai mươi ngàn người. Ba trăm ngàn quân Đột Quyết đã tổn thất gần tám mươi ngàn người. Thương vong quá lớn khiến Đốt Cát không thể không thay đổi sách lược, rút lại chiến tuyến, không tiến công toàn diện, mà tập trung tấn công thành Đại Lợi và thành Hà Khẩu.
Cùng lúc đó, gã triệu tập trọng binh tiến công thành Hà Khẩu. Về phương diện khác, bởi vì gã đã giảm bớt binh lực ở thành Đại Lợi đến một trăm ba mươi ngàn người. Tấn công mạnh mẽ khó có thể bền vững, chỉ đành phải chuyển từ tấn công sang giằng co.
Chiến dịch Phong Châu từ bị động phòng ngự lúc đầu, bắt đầu chuyển sang hai quân giằng co. Cán cân tiểu ly của chiến cuộc đang dần dần nghiêng về hướng quân Tùy.
Hà Đông, Lý Uyên khởi binh, thế như chẻ tre. Các quận huyện ở Hà Đông hưởng ứng, thanh thế lớn, Lý Uyên hạ lệnh giữ nghiêm quân kỷ. Những kẻ gian dâm và trộm cướp đều chém. Quân kỷ của ông ta nghiêm minh, rất được lòng dân, quân. Hơn nữa gia tộc Lý Uyên có danh vọng lớn, sẵn sàng góp sức. Quân Lý Uyên đông vô số kể. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủn, binh lực của ông ta từ hai trăm ngàn quân tăng lên đến ba trăm ngàn.
Con trai cả Lý Kiến Thành cho rằng binh lực nhiều sẽ tăng thêm gánh nặng cho dân, không cần thiết, mà bất lợi cho tác chiến. Hơn nữa, tốt xấu lẫn lộn, khó có thể quản thúc quân kỷ. Anh ta khuyên phụ thân giải trừ quân bị.
Mưu sĩ Lưu Văn Tĩnh cũng khuyên Lý Uyên hạn chế tuyển người Hà Đông, dùng nhiều quân Quan Lũng. Lý Uyên cũng đồng ý, hạ lệnh chỉnh đốn quân tại huyện Linh Thạch, loại bỏ người lão yếu và vô dụng. Giữ em lại, để anh về, giữ con lại để cha về. Tất cả những người rời khỏi quân ngũ đều được gửi gạo để trấn an.
Sau gần nửa tháng chỉnh đốn, binh lực của ông ta từ ba trăm ngàn tinh giảm xuống còn một trăm tám mươi ngàn người. Quân đội dần dần trở nên tinh nhuệ. Mà lúc này, tướng quân Tùy là Tống Lão Sinh dẫn hai mươi ngàn tinh binh đã bố trí ở huyện Hoắc Ấp, chiếm nơi địa thế hiểm yếu. Lý Thế Dân thì chiếm Cổ Hồ Bảo trước, dẫn ba mươi ngàn quân giằng co cùng quân Tùy.
Chạng vạng ngày hôm nay, Lý Uyên đang ở trong lều lớn chủ soái cùng Lưu Văn Tĩnh thương nghị quân tình, chợt có thân binh ở trước cửa lều bẩm báo.
- Lũng Tây công và Đôn Hoàng công cầu kiến!
Lũng Tây Công là Lý Kiến Thành. Đôn Hoàng Công là Lý Thế Dân. Hai anh em cùng đến cầu kiến. Điều này khiến Lý Uyên có chút khó hiểu, liền gật đầu.
- Lệnh cho bọn họ tiến vào!
Một lát sau, Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân đi vào lều lớn, hai người khom người thi lễ.
- Tham kiến phụ thân!
- Hai người các con cùng đến, có chuyện gì sao?
Lý Kiến Thành cười cười nói:
- Thật ra cũng không phải cùng đến. Con và Thế Dân gặp nhau ở trước quân doanh, nhưng đều đến vì cùng một việc.
- Chuyện gì?
Lý Uyên thoáng nhìn về phía hai anh em bọn họ hỏi.
Lý Thế Dân khom người nói:
- Phụ thân, quân binh của con thường trú ở Cổ Hồ Bảo, nguyện dẫn tinh binh đoạt huyện Hoắc Ấp, chém đầu Tống Lão Sinh dâng cho phụ thân.
Lý Uyên hiểu ra một chút. Ông ta lại hỏi Lý Kiến Thành.
- Con cũng nghĩ như vậy sao?
Lý Kiến Thành vội vàng nói:
- Hồi bẩm phụ thân, từ khi khởi binh tới nay, con chưa lập được công nào. Đoạt quận Tây Hà chém Cao Đức Nho cũng là công của Nhị đệ. Khẩn cầu phụ thân giao trọng trách tấn công huyện Hoắc Ấp cho con. Con chỉ dùng ba mươi ngàn người, trong vòng mười ngày, nhất định đoạt được huyện Hoắc Ấp.
Lý Thế Dân mỉm cười.
- Dùng binh tấn công dựa vào mưu kế, không phải dựa vào sức mạnh. Ta chỉ dùng ba nghìn người, trong vòng bốn ngày, nắm được huyện Hoắc Ấp.
Mặt Lý Uyên trầm xuống, cả giận nói:
- Vì sao các con không nói huynh đệ hợp lại, cùng nhau đoạt huyện Hoắc Ấp. Không nên anh em tranh công. Chẳng lẽ quân đội của Lý Uyên ta xuất hiện vì lợi ích của riêng mình nhanh như vậy sao?
Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân sợ tới mức cùng nhau quỳ xuống. Lý Kiến Thành cúi đầu xấu hổ nói:
- Phụ thân bớt giận, con biết lỗi rồi.
Lý Thế Dân cũng nói:
- Phụ thân nói quá lời. Con và đại ca chưa giành lợi ích cho riêng mình, đều là muốn san sẻ nỗi lo lắng vớ phụ thân.
Lúc này, Lưu Văn Tĩnh từ đằng sau, cười đi tới, khuyên Lý Uyên nói:
- Đại quân tinh nhuệ, sĩ khí tăng vọt. Mỗi người đều muốn lập công lấy thưởng. Đây là chuyện thường tinh của con người. Đường công, làm gì phải trách cứ anh em bọn họ.
Sự tức giận của Lý Uyên có phần giảm bớt. Thật ra ông ta cũng biết, lợi dụng nắm lấy mâu thuẫn của thuộc hạ trong tay, mới là cách quản lý cao minh. Chỉ có điều, Lý Uyên không muốn mấy người con trai mình xuất hiện mâu thuẫn. Hơn nữa, vừa mới khởi binh, trung thành đoàn kết lại càng quan trọng.
Ông ta trừng mắt nhìn hai người con trai một cái.
- Các con đứng lên đi! Lần này ta tạm thời bỏ qua cho các con. Lần sau còn dám tranh công, ta đoạt quân quyền của hai con.
- Dạ! Con không dám.
Hai người đứng lên. Lý Uyên lại hỏi Lý Thế Dân.
- Con có biện pháp nào, chỉ dùng ba nghìn quân, trong bốn ngày có thể đoạt được huyện Hoắc Ấp?
- Hồi bẩm phụ thân, lần trước khi chúng ta ở huyện Hoắc Ấp tiêu diệt Tặc soái Vô Đoan Nhi, con nghe nói năm đó Trương Tu Đà từ huyện Hoắc Ấp theo mật đạo đi vòng đến dãy núi Cao Bích, đánh lén đại quân Dương Lượng. Con đã để ý, phái người đi tìm mật đạo này. Hiện tại, mật đạo này đã được tìm thấy rồi.
Lý Thế Dân lấy từ trong người ra một bản đồ, đặt lên bàn. Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh đều tiến tới. Lý Kiến Thành do dự một chút, liền cười khổ, cũng tiến đến. Thật ra, anh ta cũng không muốn tranh công. Anh ta và Lý Thế Dân, mỗi người nắm giữ năm mươi ngàn quân. Hai đại tướng tả hữu lãnh quân dưới tay anh ta là Lý Hiếu Cung, Sử Đại Nại khuyên anh ta tranh thủ cơ hội tấn công huyện Hoắc Ấp. Do đó, Lý Kiến Thành mới tìm phụ thân chờ lệnh. Anh ta thấy ánh sáng trên bàn hơi tối, liền cầm một chén đèn đặt lên bàn. Hành động rất nhỏ khiến Lý Uyên âm thầm gật đầu. Trong lòng thầm khen con trai cả đại lượng.
Lý Thế Dân chỉ vào bản đồ nói:
- Địa thế huyện Hoắc Ấp hiểm trở, chặn ở con đường xuống phía nam. Nhưng năm đó Trương Tu Đà có thể theo dãy núi Cao Bích đi đường nhỏ, từ Hoắc Sơn đi thêm năm mươi dặm, có thể vòng qua phía nam đến huyện Hoắc Ấp. Không cần nhiều người. Con chỉ cần ba nghìn người nhưng tập kích bất ngờ, chắc chắn có thể giành được huyện Hoắc Ấp.
- Vậy cháu định đối phó với hai mươi ngàn tinh binh của Tống Lão Sinh như thế nào?
Lưu Văn Tĩnh hỏi.
- Thế thúc có điều không biết, mặc dù Tống Lão Sinh được Việt Vương tín nhiệm, nhưng đó là bởi vì ông ta là tâm phúc của Phàn Tử Cái, không phải vì ông ta có công trạng. Trên thực tế, ông ta cũng không có công trạng gì, chỉ dựa vào tư cách và sự từng trải để đi lên. Phàn Tử Cái đã chết. Ông ta mất đi chỗ dựa vững chắc. Khuất Đột Thông lại uy hiếp đến địa vị của ông ta. Hiện tại ông ta đang nóng lòng lập công. Ta có thể lợi dụng tâm trạng nóng lòng lập công của ông ta. Vì thế, khi chúng ta tấn công quận Tây Hà, cháu đã phái trăm tên tinh binh đóng giả làm thương nhân từng nhóm từng nhóm tiến vào huyện Hoắc Ấp. Mặt khác, huyện Úy huyện Hoắc Ấp là Triệu Chung cũng nguyện ý ra sức cho chúng ta.
Lý Uyên kinh ngạc hỏi:
- Con đi tìm huyện Úy huyện Hoắc Ấp bao lâu rồi?
- Phụ thân, phụ thân của Triệu Chung là bộ hạ của Trưởng Tôn Gia. Con đã bảo Trưởng Tôn Vô Kỵ đi thuyết phục ông ta. Ông ta đã nguyện ý ra sức vì phụ thân.
Lý Uyên cũng không nói gì. Chuyện này khiến ông ta bất ngờ hoàn toàn không biết gì cả. Lòng dạ của con trai ông ta không tránh khỏi có chút quá sâu.
- Vậy cháu định lợi dụng tâm trạng nóng lòng lập công của ông ta thế nào?
Lưu Văn Tĩnh có vẻ hào hứng tiếp tục truy hỏi.
Lý Thế Dân có chút khiếp đảm thoáng nhìn về phía phụ thân. Sau một lúc lâu, anh ta lẩm bẩm nói:
- Dưới tay con có một binh lính, mặt mũi hình dáng rất giống phụ thân.
Lý Uyên và Lưu Văn Tĩnh nhìn nhau. Hai người đều hiểu kế sách của Lý Thế Dân không tồi. Kế sách này rất có thể sẽ thành công. Lưu Văn Tĩnh giơ ngón tay cái lên khen:
- Thế Dân thật sự cũng là kỳ tài!
Lý Uyên cũng không đồng ý khen ngợi con trai. Trong lòng ông ta có phần không thoải mái. Ông ta vuốt râu thản nhiên cười nói:
- Ta cũng muốn tìm một người giống ta. Ta thật sự muốn nhìn thấy người này.
Lý Thế Dân đi xuống, Lưu Văn Tĩnh cũng cáo từ rời đi. Trong lều lớn chỉ còn lại có Lý Uyên và Lý Kiến Thành. Lý Uyên thoáng nhìn về phía con trai, chậm rãi nói:
- Hôm nay con và đệ con tranh công, quả thật rất không thỏa đáng, có mất phong thái của một người huynh trưởng.
Lý Kiến Thành thở dài, hổ thẹn nói:
- Thật ra con cũng không muốn tranh. Chỉ có điều đại tướng dưới tay không có cơ hội lập công. Bọn họ rất nóng lòng. Con đã là chủ tướng Tả quân, trong lòng cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Lý Uyên ngẩn ra. Ông ta cũng hiểu nỗi khó xử của Lý Kiến Thành, trầm ngâm một chút nói:
- Con là Thế tử, kỳ vọng của ta đối với con cũng không phải là dẫn quân đánh giặc. Ta hy vọng con là Tiêu Hà, Thế Dân là Hàn Tín. Con quản lý chính vụ hậu cần, Thế Dân đi chiến đấu anh dũng. Như vậy đi! Con trên danh nghĩa vẫn đảm nhiệm Đô đốc Đại lãnh quân Tả, nhưng công việc cụ thể cứ giao cho Hiếu Cung quản lý. Ta phong ông ta là Đô đốc. Con không cần hỏi đến. Con đi một chuyến quận Thượng Đảng, thuyết phục Thái Thú Tư Mã quy hàng ta. Có thể thuyết phục quận Thượng Đảng quy hàng, vậy công lao của con không thua gì Thế Dân.
Trong lòng Lý Kiến Thành khẽ thở dài. Thật ra anh ta cũng không muốn lĩnh quân đánh giặc. Đó không phải sở trường của anh ta. Anh ta đứng lên hướng về phía phụ thân thâm thi lễ.
- Con xin xuất phát!
Tống Lão Sinh đứng ở trên tường thành huyện Hoắc Ấp, ngắm nhìn dãy núi ở phía bắc. Trong lòng y nặng trĩu vì lo lắng cho tương lai Đại Tùy. Trước là loạn phỉ tạo phản, đã khiến thiên hạ đại loạn. Hiện tại, Lý Uyên thân là quý tộc Quan Lũng cũng tạo phản. Đây là nền tảng của vương triều Đại Tùy. Nền tảng đã tổn hại. Trong hoàn cảnh bấp bênh như vậy, vương triều Đại Tùy còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Điện hạ Việt Vương giao cho y nhiệm vụ ngăn chặn Lý Uyên tiến xuống phía nam. Y chỉ cảm thấy đầu vai nặng khác thường. Y có phần gánh không nổi. Nhưng y không muốn phụ sự phó thác của Điện hạ Việt Vương đối với y. Là Tùy thần, coi như tận trung với nước, đành phải cố sức toàn lực mà làm.
Lúc này, một gã kỵ binh từ phía xa hối hả chạy tới. Tiếng vó ngựa khiến Tống Lão Sinh bừng tỉnh.
- Tống Tướng quân, phát hiện tin tức của kẻ địch!
Kỵ binh vội vàng chạy tới dưới thành hô to.
- Phát hiện tin tức gì của kẻ địch?
- Một đội ba nghìn quân đang tiến về hướng huyện Hoắc Ấp. Hình như Lý Uyên cũng có mặt trong đó.
Mắt Tống Lão Sinh sáng lên, lại hỏi:
- Tóm lại, Lý Uyên có ở đó hay không?
- Ty chức thấy cờ của Lý Uyên, nhưng không thấy ông ta. Quân binh là do Lưu Hoằng Cơ dẫn đầu. Phía sau mười lăm dặm còn có mấy vạn đại quân tiếp ứng.
Tống Lão Sinh trầm tư thật lâu. Khi tiêu diệt phỉ ở Hà Đông, mình và Lý Uyên từng giao chiến vài lần. Đại khái mình có thể đoán được dụng ý của Lý Uyên. Hẳn là ông ta muốn đến để khuyên mình quy hàng.
- Hừ! Tự mình đến cửa.
Tống Lão Sinh lập tức hạ lệnh.
- Lệnh hai mươi ngàn quân chuẩn bị, bất cứ lúc nào bắt lấy Lý Uyên!
Tống Lão Sinh dẫn đầu ba nghìn quân ra khỏi thành xếp thành hàng đứng chờ. Còn hai mươi ngàn đại quân trốn ở trong thành, đợi mệnh tới bất cứ lúc nào.
Một lát sau, ba nghìn quân của Lý Uyên xuất hiện. Đoàn quân càng ngày càng tiến gần. Khi còn ngoài một dặm, đoàn quân dừng lại. Hơn trăm binh lính vây quanh Lý Uyên tiến lên phía trước. Một gã binh lính tiến lên nói:
- Tống Tướng quân, Chủ công nhà ta mời ngài tiến lên một bước.
Tống Lão Sinh nhìn thấy rõ ràng. Ngoài hai trăm bước, người đứng giữa hơn trăm binh lính, chính là Lý Uyên. Trong lòng y mừng rỡ. Đây quả thực chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Y kích động đến vung đao rống to.
- Các huynh đệ, theo ta bắt Lý Uyên!
Y dẫn quân tấn công mạnh mẽ về hướng Lý Uyên. Hai mươi ngàn phục binh cũng từ trong thành vọt ra. Lý Uyên sợ tới mức quay đầu bỏ trốn. Ba nghìn quân hộ vệ ông ta chạy trốn về hướng bắc. Tống Lão Sinh làm sao chấp nhận. Y dẫn đại quân truy kích. Binh lực của y không bằng Lý Uyên. Chỉ có cơ hội như thế này mới có thể lấy yếu thắng mạnh. Nhưng cơ hội này chỉ có một lần, mất đi sẽ không còn nữa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK