Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vũ không ngờ Thánh Thượng lại trả lời kiên quyết như vậy, ông ta cũng có tâm lý chuẩn bị muốn đấu võ mồm một phen nhưng quả nhiên cự tuyệt như vậy vẫn làm ông ta không ngờ tới.

Tiêu Vũ trong lòng thầm thở dài, vô cùng thất vọng. Ông kỳ thực biết rõ tâm ý của Thánh Thượng, Thánh Thượng từ trong thâm tâm sợ triều Tùy, đều ký thác tất cả hy vọng lên tờ hiệp ước không chút ràng buộc. Bây giờ muốn Lý Uyên xé bỏ hiệp ước, xuất binh Trung Nguyên ông ta làm sao có thể nhận lời?

Lý Uyên vẻ mặt âm trầm, đề nghị của Tiêu Vũ làm ông cực kỳ phẫn nộ, bảo ông ta xuất binh Trung Nguyên đây là lời một Tướng quốc nói sao?
Lúc trước vì đạt tới hiệp ước này, triều Đường trả cái giá rất đắt, bây giờ lại nhẹ nhàng muốn xuất binh, sớm biết như vậy còn phải ký hiệp ước này làm gì?

Lửa giận của Lý Uyên đổ đầy ngực, ông mặt âm trầm một lời không nói, Thái tử Lý Kiến Thành bên cạnh lại rõ tức giận của phụ hoàng, y dịu giọng nói với phụ hoàng:
- Phụ hoàng, Tiêu tướng quốc tình hình cấp bách cũng có thể lí giải. Lý Mật quả thực rất quan trọng, nếu có thể cứu ông ta, chúng ta đương nhiên có thể hành động, nhưng phải trong phạm vi đủ khả năng cứu giúp Lý Mật, như phái người đi đưa tin cho ông ta bảo ông ta lưu ý động tĩnh trên biển v.v... Nhưng như Tiêu tướng quốc nói xuất binh Trung Nguyên, nhi thần cũng không tán thành.

Lý giải của Thái tử làm tức giận của Lý Uyên hơi biến mất một chút, ông hung hăn trừng mất nhìn Tiêu Vũ một cái, rồi nói với Lý Kiến Thành:
- Con nói cho Tiêu tướng quốc con biết, vấn đề của ông ta là ở đâu đi!

Tiêu Vũ thở dài, khom người thi lễ:
- Mời Thái tử chỉ giáo!
Lý Kiến Thành khẽ mỉm cười:
- Cách nghĩ của Tiêu tướng quốc là không sai, nhưng không thiết thực. Ví dụ chúng ta xuất binh Trung Nguyên, quân đội của Từ Thế Tích ở quận Nam Dương sẽ rút lui không? Nếu bọn họ không rút lui, vậy chúng ta xuất binh Trung Nguyên không có chút ý nghĩa, ngược lại xé bỏ hiệp ước rất gian nan mới có được. Hơn nữa chúng ta xuất binh Trung Nguyên, quân Tùy quận Diên An thừa dịp giết vào Quan Nội, sẽ là hậu quả gì? Hậu quả chỉ có một, Tùy Đường đại chiến bùng nổ trước, Dương Nguyên Khánh toàn lực tấn công triều Đường, lúc này Lý Mật sẽ giúp chúng ta không? Tiêu tướng quốc chính là suy nghĩ vấn đề quá đơn giản.

Lý Uyên lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Vũ một cái:
- Bây giờ khanh chắc hiểu rồi chứ!
Tiêu Vũ vạn bất đắc dĩ, đành thấp giọng nói:
- Vi thần hiểu.
- Khanh có thể lui xuống được rồi, bên phía Lý Mật trẫm tự sẽ phái người đi nhắc nhở. Khanh đặt tâm tư nhiều ở triều chính chính là trấn an lớn nhất của trẫm.

- Đa tạ Bệ hạ khoan dung, vi thần cáo lui.
Tiêu Vũ chậm rãi lui xuống, Lý Uyên lúc này mới nặng nề hừ một tiếng nói:
- Vốn trẫm không muốn đối xử Tiêu tướng quốc như vậy, nhưng trong lòng trẫm rất rõ, đây nhất định là nghịch tử đó giật giây Tiêu tướng quốc đến khuyên trẫm, trẫm làm sao có thể dễ dàng tha cho nghịch tử đó!
- Phụ hoàng, kỳ thực đệ ấy cũng là ý tốt...
Lý Kiến Thanh thấp giọng khuyên nhủ.

Lý Uyên kinh ngạc liếc nhìn Thái tử một cái, nhưng rất nhanh kinh ngạc trong mắt trở thành tức giận:
- Bây giờ con nói giúp cho nó, chẳng lẽ muốn trẫm triệu nó về, chấp nhận nó, như vậy trong lòng con thoải mái sao?

Lý Kiến Thành vội vàng lui lại sau mấy bước, thi lễ thật sâu:
- Xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần chỉ là cảm thấy bây giờ nên lấy đại cuộc làm trọng, tạm thời gác bỏ thù hận, cùng chung tay đối kháng triều Tùy. Chờ chúng ta đánh bại triều Tùy, không có ngoại xâm lúc đó hãy tính đến thù hận giữa hai bên.

Con mắt Lý Uyên chăm chú nhìn chằm chằm Lý Kiến Thành. Thời gian dần dần qua, ánh mắt của ông trở nên dịu dàng hẳn lên, lòng khoan dung của Lý Kiến Thành làm cho ông có mấy phần cảm động, ông cũng nhẹ thở dài một tiếng:
- Con là trưởng huynh độ lượng, trẫm cũng hy vọng nó có thể biết sai. Chỉ cần huynh đệ các con hợp tâm, không có chuyện gì không làm được.

Lý Kiến Thành cũng cúi đầu:
- Nhi thần cũng hy vọng đệ ấy có thể biết lỗi, hiểu rõ mình nên làm gì, càng hy vọng đệ ấy có thể đến nhận sai trước mặt phụ hoàng. Chỉ cần đệ ấy chịu đến, con nhất định sẽ tha thứ cho đệ ấy.

Lý Uyên gật đầu:
- Những lời này của con, trẫm sẽ bảo người chuyển lời cho nó.

- Phụ hoàng không có chuyện gì thì nhi thần cáo lui.

- Đi đi! Trẫm có chút mệt mỏi, muốn về cung nghĩ ngơi, có chuyện gì buổi chiều hãy nói.

Lý Uyên cảm thấy tinh thần mệt mỏi vô cùng, chờ Thái tử rời khỏi, ông liền đứng dậy về nội cung...
Lý Kiến Thành vội vàng về tới Đông cung, y ngồi trong thư phòng một lát, lập tức lệnh:
- Mời Dương tẩy mã đến một chuyến!

Trong khoảng thời gian này Lý Kiến Thành trong lòng có chút vui mừng, y đã dần dần nắm giữ quyền chủ động, thành công đoạt lại tất cả quyền lợi thuộc về Thái tử. Càng quan trọng là cuối cùng phụ hoàng hiểu rõ Tần vương tranh quyền là nguyên nhân căn bản tạo thành Đại Đường rung chuyển, phụ hoàng bắt đầu dần thu quân quyền của Lý Thế Dân, triều đình cuối cùng từng bước đi về quỹ đạo.

Tuy phụ hoàng tỉnh ngộ có chút chậm, nhưng Lý Kiến Thành tin chỉ có chăm lo việc nước, thì Đại Đường nhất định còn có cơ hội cường thịnh.

Tuy nhiên Lý Kiến Thành trong lòng cũng rõ không có ai cam tâm từ bỏ lợi ích vừa được của mình. Sau khi Tần vương bị ép tới cùng, còn muốn chạy đi quận Phù Phong trực tiếp khống chế quân đội, đủ thấy y hoàn toàn không chịu nhận thua, không chịu từ bỏ quân quyền.

Lý Kiến Thành kỳ thực rất lo lắng phụ hoàng thật sự tha thứ Tần vương, như vậy sẽ rất bất lợi cho vị trí Thái tử của mình, nhất định phải nghĩ cách để phụ hoàng hoàn toàn thất vọng đau khổ với Tần vương.

Không lâu, Dương Tuấn vội vàng đi vào thư phòng Thái tử, khom người thi lễ nói:
- Dương Tuấn tham kiến Điện hạ!
Lý Kiến Thành gật đầu hỏi gã:
- Ta bảo ngươi đi điều tra chuyện Trưởng Tôn Vô Kỵ xâm chiếm đất dân, điều tra thế nào rồi?

Dương Tuấn bây giờ kiêm nhiệm Đông cung tuần tra thự thống lĩnh. Đông cung tuần tra thự là Lý Uyên đồng ý Lý Kiến Thành thành lập một cơ cấu điều tra, trên danh nghĩa là điều tra dân tình, trên thực tế là tổ chức tình báo của Lý Kiến Thành. Vì để tỏ lòng tính nhiệm đối với Dương Tuấn, y bảo Dương Tuấn đảm nhiệm chủ quan tuần tra.

Dương Tuấn liền vội vàng khom người nói:
- Cơ bản đã có thể khẳng định rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ chiếm thêm mười lăm khoảnh đất đai ở huyện Lam Điền, ty chức đã phái người đi huyện Lam Điền thu thập chứng cớ, qua mấy ngày thì sẽ có tin tức.

- Làm rất tốt.
Lý Kiến Thành khích lệ một câu, lại luôn mãi dặn gã:
- Chuyện này phải nắm chắc, hơn nữa chứng cớ phải vô cùng xác thực, không thể cho Trưởng Tôn Vô Kỵ có cơ hội lật án.
- Ty chức hiểu, nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra kết quả.
- Đi đi! Ta chờ tin của ngươi.
Dương Tuấn thi lễ đi, Lý Kiến Thành nhìn gã đi xa, lúc này cười lạnh một tiếng nói với một quan thái giám tâm phúc:
- Bảo Lãnh Diên Thọ đến gặp ta!

Một lát, một người đàn ông mặc áo xám vội vàng đi vào, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến Điện hạ.
Người đàn ông áo xám tên Lãnh Diên Thọ, theo Lý Kiến Thành đã có 5 - 6 năm, từng là thị vệ bên người của Lý Kiến Thành, bây giờ là mật thám bí mật của Lý Kiến Thành, là đầu lĩnh tình báo chân chính của Lý Kiến Thành.

- Huynh đệ Dương thị bây giờ thế nào? Tần vương lôi kéo bọn họ rồi chưa?
- Hồi bẩm điện hạ, Dương Tuấn bụng dạ rất sâu cũng rất cẩn thận, ty chức có thể khẳng định gã và Tần vương có âm thầm qua lại, nhưng không tìm được chứng cớ. Về phần Dương Vanh, rất rõ ràng, người thần bí đó thường cho y bạc, cung cấp cho y ăn chơi đàng điếm. Ty chức đã điều tra được, người thần bí đó chính là La Tiêu phó thống lĩnh mới nhậm chức Đường Phong.

Nói tới thủ lĩnh mới nhậm chức Đường Phong, Lý Kiến Thành nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Về cái chết của Vương Thái - Phó thống lĩnh tiền nhiệm Đường Phong và cái chết của Trương ngự y có liên quan không?
Sau khi ngự y Trương Bỉnh Trực tự sát ly kỳ, trong cung ngự y liền phát hiện thuốc của ông hốt có vấn đề, có hại cho cơ thể con người. Lý Kiến Thành liền nghi ngờ Trương Bỉnh Trực là đầu độc phụ hoàng, cuối cùng bị người ta diệt khẩu.

Đúng lúc này Vương Đại phó thống lĩnh Đường Phong cũng chết ly kỳ, điều này hơi có chút kỳ hoặc. Lý Kiến Thành liền lệnh Lãnh Diên Thọ âm thầm điều tra chuyện này.
Lãnh Diên Thọ lập tức trả lời:
- Ty chức đã hỏi nha hoàn và gia bộc của Trương Bỉnh Trực, bọn họ chứng thực Vương Thái quả thật đi tới trong nhà Trương Bỉnh Trực, không mấy ngày Trương Bỉnh Trực liền tự vẫn. Hiện giờ ty chức phát hiện một manh mối đang toàn lực điều tra truy xét.

- Manh mối gì?
- Ty chức phát hiện thê tử của Trương Bỉnh Trực mất tích. Theo người nhà nói, bà ta rời khỏi nhà trước khi Trương Bỉnh Trực tự sát, đi hướng nào không rõ. Ty chức nghi ngờ bà ta là về nhà mẹ Hán Trung, đã phái người đi Hán Trung tìm người phụ nữ này, có lẽ bà ta là người biết chuyện quan trọng.

Lý Kiến Thành gật đầu:
- Phải cẩn thận một chút, không được xảy ra chuyện gì.
- Ty chức hiểu, sẽ không có bất trắc gì...
Huyện Nam Lăng quận Đồng An, đây là một huyện nhỏ gần sát Trường Giang, cũng chính là phía sau An Khánh.
Buổi sáng ngày 20 tháng giêng, trên sông Trường Giang ngoài huyện Nam Lăng xuất hiện một đội thuyền trùng trùng điệp điệp, do hơn ba trăm thuyền chiến hợp thành, kéo dài mấy chục dặm. Thuyền chiến hình thể cực lớn, chở sáu chục ngàn đại quân của Tiêu Tiển.

Tiêu Tiển người mặc kim giáp, đầu đội kim trụ, trong tay dựng thẳng một cây mã giáo, đứng trên đầu thuyền, ánh mắt của ông ngưng tụ ở sông lớn mênh mông cuồn cuộn, tâm tình lại cùng sóng biển dâng lên phục xuống.

Ông cũng không phải lo lắng cuộc chiến với Lý Mật, ông là đang lo lắng sau khi đánh bại Lý Mật, ông phải làm sao đối mặt quân Tùy, làm sao đối mặt Dương Nguyên Khánh, Tiêu Tiển ông phải đi đâu về đâu?

Không nghi ngờ gì là ông đã không có cơ hội cát cứ một phương, hoặc là ông còn có thể đi phía nam cát cứ. Nhưng như vậy cuối cùng ông phải gặp diệt vong, sẽ không có hy vọng sống sót nữa.

Nếu lần này ông đầu hàng triều Tùy thì sao? Dương Nguyên Khánh sẽ nển mặt thân phận con gái của ông cho ông một cơ hội sinh tồn không, để ông làm người phú quý nhàn rỗi. Tiêu Tiển cảm thấy mình có một loại cảm giác anh hùng cùng đường.

Trong lòng ông phức tạp rối rắm, thật là khó có thể quyết định, nhưng có một chuyện ông trong lòng rất hiểu, ông đã xuất binh thì cũng không quay đầu lại nữa.
Tiêu Tiển chấp nhận khuyên bảo của Tạ Tư Lễ, đã lột bỏ đế vương, đổi thành gọi Lương công, tất cả vật phẩm vi phạm lệnh cấm nhất định phải thiêu hủy. Thủ hạ quân sĩ can đảm dám gọi ông là Bệ hạ hoặc Điện hạ, một mực trách phạt nặng. Không chỉ như vậy, ngay cả con gái ông Bảo Ngọc công chúa cũng lột bỏ danh hiệu công chúa, chuẩn bị nhận sắc phong của Dương Nguyên Khánh.

Ngay lúc Tiêu Tiển trong lòng vô cùng xúc động, có binh lính chỉ giữa sông hô to:
- Lương công, phía trước có con thuyền nhỏ chặn đường đi.
Tiêu Tiển cũng nhìn thấy rồi, một chiếc thuyền nhỏ giương buồm cách đó không xa, trên thuyền có một người dáng vẻ binh lính đang liều mạng vẫy tay về bên này.

- Tiến lên phía trước, dẫn người này lên thuyền hỏi.
Thuyền của Tiêu Tiển rẽ sóng, binh lính trên thuyền nhỏ nắm lấy dây thang từ thuyền lớn ném xuống, chậm rãi leo lên thuyền lớn.
Không lâu quân lính leo lên thuyền được các thân binh dẫn tới bên cạnh Tiêu Tiển, quân sĩ này quỳ một gối bẩm báo:
- Tiểu nhân là thân binh thuộc hạ của Đỗ tướng quân, phụng lệnh Đỗ tướng quân đến truyền tin.

Nói xong, quân sĩ trình bức thư lên, Tiêu Tiển nhận thư trước tiên hỏi:
- Không biết Đỗ tướng quân bây giờ đang ở đâu?
- Hồi bẩm Lương công, Đỗ tướng quân bây giờ suất năm chục ngàn đại quân ở bờ bắc huyện Đồng Lăng nội cảnh quận Lư Giang phía trước chờ tụ hợp với Lương công.
Huyện Đồng Lăng, ở phía trước không xa nữa, ngày mai thì có thể tới rồi, Tiêu Tiển lúc này trong lòng tràn đầy chờ đợi... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK