Lý Hiếu Cung đại bại trốn về Quan Trung làm chấn động toàn Trường An. Lần xuất binh với quận Hoằng Nông này là bước đầu tiên trong kế hoạch tiến quân Trung Nguyên, thế nhưng lại kết thúc bằng thất bại. Phò mã, Binh Bộ Thị Lang Triệu Từ Cảnh tử trận. Thế nhưng càng làm cho người ta khó chấp nhận đó là lần này lại bại dưới tay của đối thủ cũ là Dương Nguyên Khánh, thật khiến người ta thổn thức. Mấy ngày liền, thành Trường An từ công khanh đại thần cho tới phu kiệu hay lái buôn cũng đều bàn luận về trận thảm bại khó có thể chấp nhận này.
Thế nhưng thái độ của Hoàng Đế Lý Uyên thì lại trầm mặc khác thường, chỉ đưa ra một cái kết luận rằng "Thời cơ xuất binh không chính xác", sau đó không nói thêm gì, trên triều cũng không đem ra bàn luân, cũng không xử phạt gì đối với bại tướng Lý Hiếu Cung. Gần như là đem chuyện này gác lại, thái độ như là mặc kệ. Một số đại thần nhạy bén đối với chính trị thì đều có thể hiểu được, chuyện này có lẽ là liên quan đến nội đấu trong hoàng tộc, Lý Uyên đúng là có nỗi khổ khó nói.
Tại Minh Đức môn, Trường An. Một đội kỵ binh mấy trăm người đang hộ vệ Tần Vương Lý Thế Dân từ ngoài thành trở về. Dân chúng trong thành đều dạt ra hai bên, đội kỵ binh xông thẳng vào trong, mấy chục tên vệ binh thủ thành không kịp ngăn cản, đành trơ mắt nhìn bọn họ chạy trên đường Chu Tước.
- Đó là Tần Vương Điện hạ, không hiểu sao hôm nay lại mạnh mẽ xông qua cổng thành thế nhỉ?
Bọn lính thủ thành sôi nổi bàn luận, cũng không thể nào lý giải được chuyện Tần Vương làm việc rất có nguyên tắc, lại cư xử như bọn con ông cháu cha quần là áo lượt mà xông qua cổng thành.
- Có thể là do Tần Vương Điện hạ đang tức giận! Dù sao thì trận thảm bại ở quận Hoằng Nông cũng khiến mọi người cảm thấy khó chịu trong lòng.
Có binh sĩ am hiểu thì đoán được tâm tình của Lý Thế Dân đang không vui.
- Tần Vương trở về gấp từ Lũng Tây, nhất định là tình thế của quận Hoằng Nông đang rất nghiêm trọng.
- Nghe nói là có liên quan đến Tề Vương...
- Hừ! Đứng nói lung tung.
Bọn lính nhỏ giọng bàn luận, lại liếc nhìn về Lý Thế Dân đã đi xa.
Lý Thế Dân suất binh Lũng Tây giằng co với quân của Tiết Cử, ba ngày trước nhận được tình báo khẩn cấp, Lý Hiếu Cung đại bại tại quận Hoằng Nông, Triệu Từ Cảnh tử trận, ba mươi ngàn quân gần như bị tiêu diệt sạch, trận chiến này thảm bại làm cho Lý Thế Dân phẫn nộ không thôi. Từ lúc Phụ hoàng phái viện quân đi quận Hoằng Nông, mà không phải là rút quân đội của Lý Hiếu Cung về thì y đã biết rõ kết quả của trận chiến này.
Phụ Hoàng của y coi trọng địa bàn mà xem thường sĩ tốt, chính vì loại quan niệm này mà đã đưa ra quyết sách sai lầm. Sau đó phụ Hoàng lại mắc phải một loạt sai lầm tiếp theo, phái Ngự Sử Vu Chí Ninh đi điều tra sự việc cướp người ở Đồng Quan. Tại thời khắc sắp khai chiến đáng nhẽ phải đổi tướng, đợi chiến dịch kết thúc thì từ từ điều tra. Một mặt thì điều tra, một mặt thì tác chiến, hai chủ soái thì đấu đá với nhau hỏi sao có thể phối hợp tác chiến?
Hiện tại Lý Thế Dân lo lắng nhất là quân tâm, phụ Hoàng xử lý sự kiện Đồng Quan đã sai lầm làm cho quân tâm không an, nếu như không xử lý tốt chuyện này thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với lòng tin của những binh lính cống hiến cho vương triều họ Lý.
Trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ lo lắng, đồng thời cũng rất tức giận huynh đệ là Tề Vương Lý Nguyên Cát. Y thừa hiểu tính cách của huynh đệ mình, ích kỷ bạc bẽo, lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, để cho y làm chủ soái của quân tiếp viện chính là sai lầm của phụ Hoàng. Lý Thế Dân mím môi, giục ngựa chạy gấp, rất nhanh đã về tới Tần Vương phủ.
Tần Vương phủ nằm ở phường Sùng Nhân, trước là phủ ở của Tần Vương Dương Tuấn triều Tùy. Sau khi sửa chữa lại toàn bộ, đã thành Vương phủ của Lý Thế Dân. Phủ Tần Vương không chỉ là nơi ở, đồng thời cũng là nơi xử lý công vụ tập trung. Tất cả Trưởng Sử, Tư Mã, Văn Học, Lục Sự Tham quân, Lục Tào Tham Quân Sự, hay là kể cả phụ tá, hội quán văn học v.v.. cũng đều tập trung ở đây.
Trưởng Sử hiện nay của phủ Tần Vương là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tư Mã là Đoàn Chí Huyền, Văn Học là Phòng Huyền Linh, Lục Sự Tham quân là Nhan Sư Cổ. Trưởng Tôn Vô Kỵ và Đoàn Chí Huyền đều ở bên trong quân đội ở Lũng Tây, sự vụ hàng ngày ở phủ Tần Vương đều do Phòng Huyền Linh xử lý.
Lý Thế Dân xoay người xuống ngựa, vội vàng đi vào trong phủ. Phòng Huyền Linh nghe tin liền ra đón, y không ngờ Lý Thế Dân lại trở về gấp như vậy, vừa mừng vừa sợ nói:
- Điện Hạ sao lại trở về nhanh thế ạ?
- Haizz!
Lý Thế Dân thở dài một tiếng, y thấy hai bên đều có chuyện phải làm, liền nhịn không được cảm khái trong lòng, chỉ chỉ vào quan phòng của y nói:
- Đi vào trong nói chuyện.
Lý Thế Dân đi vào phòng mình, một thị nữ giúp yn cởi bỏ áo ngoài, bên trong mặc áo bào xanh nhạt bó sát người, eo đeo thắt lưng da, toát ra vẻ đầy sức sống, nhưng tâm tình bên trong của y thì ngược lại. Y khoát tay áo, cho thị nữ lui ra.
Phòng Huyền Linh đi đến, nói:
- Trong lòng vẫn đang buồn bực sao.
- Đã tối rồi.
Lý Thế Dân thở dài. Hôm nay thì y không thể đi gặp phụ hoàng được rồi. Y xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, phía tây mây đen mù mịt.
- Có lẽ ta nên tỉnh táo lại.
Trong giọng nói của Lý Thế Dân vẫn còn mang theo chút trầm tư, dường như dòng suy nghĩ của y đang miên man ở phương xa. Phòng Huyền Linh lẳng lặng nhìn y, đột nhiên Lý Thế Dân xoay người, nhìn chăm chú vào Phòng Huyền Linh.
- Trong thư tiên sinh khuyên ta công khai thảo phạt tứ đệ Nguyên Cát là có ý gì?
Phòng Huyền Linh lắc đầu.
- Đây thật ra không phải ý của ty chức, mà là ý của Bùi Tướng quốc. Chỉ là ty chức cảm thấy ý kiến của ông ấy cũng rất có lý.
- Bùi Tịch?
Lý Thế Dân sửng sốt một chút.
Phòng Huyền Linh nở nụ cười:
- Ngay đêm nhận được tin tức bại trận từ Hoằng Nông, Bùi Tướng quốc đã tới tìm ty chức. Ty chức biết rõ là ông ta muốn mượn miệng ty chức loan truyền cho cả thiên hạ, chẳng qua là ty chức thấy rằng ông ta nói cũng đúng, cho nên ty chức đã bỏ thêm ý kiến của ông ta vào trong thư với Điện hạ.
Lý Thế Dân lại chìm vào suy nghĩ, lát sau y mới đột nhiên giật mình, hóa ra là y cùng Phòng Huyền Linh vẫn đang đứng nói chuyện nãy giờ. Y cười áy náy, vội vàng nói:
- Mời tiên sinh ngồi.
Lý Thế Dân cũng ngồi xuống, cầm chiếc chuông nhỏ ở trên bàn lên rung nhẹ, tiếng chuông rất trong trẻo, ngay lập tức liền có thị nữ xuất hiện ở cửa ra vào. Lý Thế Dân phân phó:
- Cho ta cùng Phòng tiên sinh hai chén trà.
Chỉ dựa vào thời gian ngắn ngủi này mà Lý Thế Dân đã dần dần hiểu được ý tứ của câu nói kia. Công khai thảo phạt Tề Vương Lý Nguyên Cát chính là cơ hội để y lấy lòng quân.
- Ý của tiên sinh là để ta lấy được quân tâm sao?
Lý Thế Dân có chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào Phòng Huyền Linh.
- Đây chỉ là một điểm đơn giản có thể thấy từ bên ngoài thôi, quả thật là có ý tứ này, thế nhưng không phải là tất cả.
Trên mặt Phòng Huyền Linh luôn kèm theo một chút thần bí làm cho Lý Thế Dân có chút mù mờ, y vừa muốn hỏi thì lại mím chặt môi, thị nữ dáng người thướt tha bưng hai chén trà đến. Lý Thế Dân có chút tức giận trừng mắt với cô, cô xuất hiện không đúng lúc làm cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, đợi cho thị nữ đặt khay trà xuống, y không kiên nhẫn lập tức khoát khoát tay:
- Mau lui ra, không cho phép ai vào!
Thị nữ đi xa, Lý Thế Dân không chờ được liền vội hỏi:
- Nếu như nhìn sâu hơn thì sao?
Phòng Huyền Linh đứng lên đóng hết các cửa sổ, sau đó mới ngồi xuống nhỏ giọng nói:
- Thái Tử ủng hộ Tề Vương, làm cho Lý Hiếu Cung bị yếu thế. Ý của Bùi Công là, đây chính là cơ hội tốt để lôi kéo Lý Hiếu Cung.
Lý Thế Dân kinh ngạc, trong lời nói của Phòng Huyền Linh bao hàm rất nhiều ý tứ sâu xa, làm đầu óc y có chút choáng váng. Thế nhưng dù sao y cũng cực kì thông minh, lập tức nắm bắt được những điểm trọng yếu trong đó. Ý tứ của Bùi Tịch và Phòng Huyền Linh là khiến cho địa vị của y và Thái Tử ngang nhau. Tương lai lấy điều đó để phát triển, điều này làm Lý Thế Dân hết sức kinh hãi, không thốt nổi lên lời.
Phòng Huyền Linh cũng biết Lý Thế Dân khó có thể tiếp nhận được ngay, liền cười xòa:
- Nói thế nào đi nữa thì Điện hạ hẳn là sẽ dần dần nắm quân quyền, Lý Hiếu Cung là thế lực lớn thứ hai của quân đội, cơ hội này Điện hạ không thể bỏ qua.
Lý Thế Dân nhẹ nhàng gật gật đầu, y cần thời gian để cân nhắc chuyện này.
Điện Cam Lộ, cũng Thái Cực. Đây là thư phòng ở nội cung của Lý Uyên, cũng là nơi lãi đọc sách hoặc tiếp kiến trọng thần khi có việc gấp. Trên hành lang phía ngoài điện Cam Lộ, vài tên hoạn đang cầm đèn lồng, dẫn Thái Tử Lý Kiến Thành vội vàng đi tới điện Cam Lộ.
Triều Đường vừa thành lập, các loại quy củ lễ nghi vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa Lý Uyên rất coi trọng Lý Kiến Thành cho nên y có thể tiến vào nội cung, cùng phụ thân thương nghị đại sự. Lý Kiến Thành vừa mới nhận được tin tức, tứ đệ của y là Nguyên Cát vừa trở về Trường An, bị Phụ hoàng triệu vào cung chất vấn. Lý Kiến Thành trong lòng rất lo lắng, sợ rằng Phụ hoàng trong lúc tức giận nhất thời mà làm ra chuyện gây hối hận về sau. Y không muốn thảm kịch Tùy Văn Đế giết người thân lại một lần nữa xảy ra, đây là nguyên nhân bại vong cuối cùng của triều Tùy. Triều Tùy cuối cùng đã không còn hoàng thân để chống đỡ.
Y đã mất đi một người anh em là Trí Vân, cho nên bất kể thế nào thì y cũng không muốn mất đi người anh em thứ hai. Hoàng Quân Hán đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh, chuyện này cũng không khó để xử lý, hoàn toàn có thể bỏ qua. Lý Kiến Thành rất lo Phụ hoàng sẽ đưa ra quyết định không có lý trí.
Bên trong điện Cam Lộ, Lý Nguyên Cát đang quỳ trên mặt đất. Eo lưng thẳng tắp, trong mắt toát ra vẻ hung ác, nhưng không nhằm vào phụ thân mà nhìn chằm chằm vào mấy cung nữ bên cạnh, làm cho mấy cung nữ trong lòng khiếp đảm.
- Phụ hoàng, con không đoạt người phụ nữ kia. Cô ta là kỹ nữ ở Lạc Dương, con làm sao có thể chỉ vì một kỹ nữ mà tự hủy đi thanh danh của mình. Phụ hoàng vì sao không nghe con giải thích, lại cứ đi tin vào những điều vô căn cứ như vậy?
Lý Uyên tức giận đến tái xanh mặt, lão đã vì đứa con này mà tính toán rất nhiều, gánh chịu bao nhiêu phiền toái, thế nhưng bây giờ ở trước mặt mình mà y vẫn không thừa nhận. Lý Uyên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đập bàn mắng:
- Nghiệp chướng, Hoàng Quân Hán sẽ vô duyên vô cớ đi vu oan ngươi sao? Ngươi ở Thái Nguyên gây ra bao nhiêu tai tiếng chẳng lẽ cho rằng Trẫm không biết? Ngươi cưỡng đoạt dân nữ cũng không phải lần đầu!
Lúc này thì Lý Kiến Thành đã vào trong điện, y tiến lên thấp giọng khuyên Phụ hoàng:
- Phụ hoàng, tức giận có hại cho sức khỏe, ngàn vạn lần không nên tức giận, trước hết cứ nghe xem Nguyên Cát giải thích thế nào đã.
Lý Uyên thời gian gần đây đã xuất hiện hiện tượng đầu óc choáng váng, ngự y khuyên lão không nên tức giận, cố gắng giữ tâm trạng bình thản. Lý Uyên vừa rồi đã quên, sau khi được con trưởng nhắc nhở, cơn giận đã giảm xuống một chút, liền nói:
- Được rồi! Con hãy giải thích đi, nếu như giải thích không thỏa đáng thì nhất định Trẫm sẽ nghiêm trị.
Lý Nguyên Cát đã nghĩ đối sách suốt dọc đường, bây giờ điều có lợi nhất cho y chính là Hoàng Quân Hán đầu hàng Bắc Tùy, có tên Triệu Từ Cảnh biết một chút sự tình thì đã chết rồi, kể cả cô gái kia cũng bị y giết luôn, tất cả đều chết không có gì để đối chứng. Bây giờ chỉ cần y dứt khoát phủ nhận, thì phụ hoàng cũng không có cách nào xử lý. Có sự giáo huấn ở Thái Nguyên nên y biết rõ không thể thành thật thừa nhận.
Lúc này, Lý Kiến Thành cũng nhẹ nhàng nói:
- Nguyên Cát, suy nghĩ kĩ một chút rồi hẵng nói, không nên làm cho cho phụ hoàng tức giận thêm.
Thật ra Lý Kiến Thành cũng biết, phụ hoàng chẳng qua cũng chỉ là tìm một cái cớ hợp lý để bịt miệng mọi người, trấn an triều thần mà thôi. Chuyện này nếu cứ thế bỏ qua thì tại thời điểm này sẽ làm ảnh hưởng tới uy tín của Hoàng gia.
Lý Nguyên Cát cảm kích nhìn huynh trưởng, sau đó chậm rãi nói:
- Phụ Hoàng, con tuy rằng có gây ra một số chuyện không hay ở Thái Nguyên, nhưng đây chỉ là hành động trẻ người non dạ. Trải qua bài học xương máu khi thất thủ Thái Nguyên, con đã hối cải. Chuyện cướp người ở Đồng Quan thực sự là con vô tội, Phụ Hoàng, lòng người khó đoán! Hoàng Quân Hán đã có ý định đầu hàng Dương Nguyên Khánh, thế nhưng lại không muốn mang tiếng là bán chủ cho nên mới nghĩ ra kế mượn dao giết người này, lấy cớ là con cướp phụ nữ của y, cho nên y mới tức giận đầu hàng. Như vậy y lại đứng về bên chính nghĩa, còn con lại trở thành kẻ tiểu nhân hèn hạ.
Lời giải thích này có thể miễn cưỡng chấp nhận được, sắc mặt Lý Uyên cũng hơi giãn ra một chút, lại tiếp tục chất vấn y:
- Vậy vì sao con không đi cứu Hiếu Cung, khiến cho y bơ vơ lạc lõng, cuối cùng đại bại.
- Phụ Hoàng, con thực sự oan uổng mà.
Lý Nguyên Cát ủy khuất chảy nước mắt.
- Binh bại ở Hoằng Nông tất cả tội lỗi đều đè vào đầu con, chẳng lẽ con lại ko biết cân nhắc đại cục sao? Dương Nguyên Khánh tự mình dẫn mấy chục ngàn quân chủ lực đánh chiếm huyện Văn Hương, Đồng Quan nói thì viện trợ cho Hoằng Nông như thực chất thì lại giống gây khó khăn hơn. Triệu Thị Lang không nghe lời khuyên của con, cứ nhất định phải cứu viện cho huyện Thiểm, cho nên mới trúng phải mai phục. Chuyện này khiến con rất hối hận, vì sao không ngăn cản y thật cứng rắn.
Nói đến đây, giọng nói của Lý Nguyên Cát đã trở nên nghẹn ngào. Lý Uyên mềm lòng, dù sao cũng là con mình, y cũng tin tưởng con trai mình nói đúng sự thật. Y cho dù xấu xa thì cũng không đến mức này. Lão thở dài một tiếng, thương cảm cho Triệu Từ Cảnh bỏ mình.
- Thế nhưng... đáng lẽ con phải đi cứu Từ Cảnh, dù sao nó cũng là anh rể của con, làm sao con có thể trơ mắt nhìn nó tử trận.
Mắt Lý Nguyên Cát lại đỏ lên, run rẩy nói:
- Con không nghĩ là anh ấy sẽ tử trận, mà cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ phá vòng vây bỏ chạy. Nếu biết vậy thì con cho dù có chết cũng sẽ đi cứu anh ấy. Lúc đó con đang mang trọng trách nơi Đồng Quan, Dương Nguyên Khánh dẫn đại quân chờ ở bên, nếu như bị mất Đồng Quan... Con thực sự... Thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đến đây thì Lý Nguyên Cát nghẹn ngào khóc rống lên, Lý Kiến Thành cũng quỳ rạp xuống đất, cầu xin giúp em mình.
- Phụ hoàng, Tứ đệ giải thích hoàn toàn hợp lý, đệ ấy giữ trọng trách trấn thủ Đồng Quan, đúng là không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên không thể đổ trách nhiệm của thất bại cho Tứ đệ được.
- Tất cả đứng lên đi!
Lý Uyên thở dài.
Sáng hôm sau, Lý Uyên đã tuyên bố trước triều, binh bại tại Hoằng Nông không phải là do Tề Vương không cứu, mà là Dương Nguyên Khánh dẫn đại quân hùng hậu ở huyện Văn Hương, dụ quân Đồng Quan rời khỏi để nhắm tới Quan Trung. Tề Vương thân mang trọng trách trấn thủ Đồng Quan, không thể manh động, đưa ra quyết định chính xác, có công mà không có tội.
Bại trận tại Hoằng Nông không phải là chiến bại mà chỉ là triều đình nắm thời cơ Đông tiến chưa chuẩn xác. Đậu Kiến Đức không thể kiềm chế được Dương Nguyên Khánh, làm cho Dương Nguyên Khánh kịp thời viện binh cho Lạc Dương, cho nên không phải là Lý Hiếu Cung chỉ huy bất lực, miễn tội cho Lý Hiếu Cung. Tất cả tướng sĩ tử trận đều được phụ cấp gấp đôi, bày tỏ Hoàng ân bao la.
Thảm bại, gần một trăm ba mươi ngàn người chết, toàn quân bị diệt vậy mà không có kẻ nào bị truy cứu trách nhiệm, chỉ tuyên cáo rồi kết thúc. Lý Hiếu Cung trong lòng uất hận vô cùng, thế nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Ngay đêm đó, Lý Thế Dân đi tới phủ của Lý Hiếu Cung. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK