La Sĩ Tín trầm tư một lúc lâu, lại hỏi thám báo:
- Có bao nhiêu quân? Trang bị thế nào?
- Hồi bẩm tướng quân, chúng tôi trước sau phát hiện ra hai nhánh quân, về phía huyện Nhiêu Dương thì có hơn hai vạn người, còn một đạo quân khác ước chừng hơn bốn vạn người, đều hướng tới quận Hà Gian, tốc độ hành quân cực nhanh. Trang bị của bọn họ so le không đồng đều, có bì giáp, cũng có lưỡng đương giáp, nhưng nhiều nhất là bì giáp.
Phó tướng Lý Hải Ngạn đứng hai bên có chút hưng phấn nói:
- Tướng quân, huyện Nhiêu Dương chỉ có hơn hai vạn người, có thể đây là cơ hội của chúng ta.
La Sĩ Tín đương nhiên biết đây là cơ hội, nếu như trước đây, y sẽ không chút do dự mà dẫn quân giết từng đội. Nhưng hiện tại y không có khả năng làm như vậy, y đang nhận mệnh làm chủ tướng ở quận Hằng Sơn, y phải có cách nghĩ của chủ tướng. La Sĩ Tín lắc đầu:
- Tổng quản cũng không đưa cho ta mệnh lệnh như vậy. Người chỉ nói ta tạo áp lực với Đậu Kiến Đức.
- Thế nhưng.....
Lý Hải Ngạn có chút không cam lòng nói:
- Nếu như có thể giết toàn bộ quân địch, cũng có thể tạo nên một loại áp lực. Vô luận như thế nào tổng quản cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, tuyệt đối sẽ không trách cứ việc làm của tướng quân.
La Sĩ Tín thở dài:
- Lý tướng quân, trước đây ta cũng từng làm cách như ngươi, cứ nghĩ giết địch càng nhiều càng tốt. Nhưng ta hiện tại có điểm hối hận. Ngươi nhìn xem bốn phía của chúng ta, đất đai màu mỡ như thế, nhưng hơn mười dặm xung quanh lại không có một bóng người. Trên đường chúng ta đi đều là những thôn trang bị phá hủy, nếu như giống trước đây đánh tiếp, thì Hà Bắc sẽ trở thành thảo nguyên.
- Thế nhưng quân đội không chiến đấu, như thế nào có thể gọi là quân đội? Quân địch cũng sẽ không quỳ xuống mà đầu hàng.
Lý Hải Ngạn có chút bất mãn đối với ý niệm trong đầu La Sĩ Tín, địch nhân giết quân Tùy, cũng không có nhân từ như vậy.
- Ta không đồng ý với những gì tướng quân nói, từ bất chưởng quân (hiền lành thì không quản lý quân đội), nếu như theo cách nói nhân từ ấy, vậy Tổng quản còn đánh Hà Bắc làm gì, Đậu Kiến Đức không phải đang làm rất khá sao? Nghỉ ngơi lấy lại sức, tổ chức lại quân đội, đồn điền, không giống như sự bạo ngược của Ngụy Đao Nhi, vậy thà cứ đơn giản để Đậu Kiến Đức thống trị Hà Bắc. Hà Bắc vẫn như thế, sẽ không thay đổi thành thảo nguyên.
Lý Hải Ngạn nguyên là tướng lĩnh của quân Đường, là một trong những thuộc cấp đắc lực của Lý Thúc Lương. Sau khi quân đội của Lý Thúc Lương bị chỉnh biên, gã cũng được phong làm Á Tướng. Nguyên bản là đóng quân tại quận Thượng Đảng, lần này đánh Hà Bắc gã được điều tới làm phó tướng giúp La Sĩ Tín.
Lý Hải Ngạn làm người ngay thẳng, nếu trong lòng gã có bất mãn sẽ không nín nhịn được, nhất định phải nói ra. La Sĩ Tín là cộng sự với gã suốt một mùa đông, cũng có một chút hiểu rõ đối với gã.
Tuy rằng trong giọng nói của Lý Hải Ngạn tràn đầy bất mãn, nhưng La Sĩ Tín cũng không tức giận, cười cười giải thích:
- Ta cũng không phải nói chúng ta sẽ không có chiến tranh, ý ta là muốn nói, tổng quản nhất định có suy tính sâu xa. Hiện tại chiến lược trọng điểm của quân Tùy cũng không phải tại quận Hà Gian, mà là tại Trác quận. Ông ấy không có nói ta tiến công quân đội của Đậu Kiến Đức, chúng ta cũng sẽ không tự ý hành động. Nếu như chiến dịch lần này muốn phát động, thì chuyện trọng yếu đầu tiên là phải bẩm báo lên tổng quản. Đây chính là nguyên nhân ông ấy tự đến Hà Bắc tọa trấn, chỉ huy toàn bộ cục diện, chính là lo lắng Tần Quỳnh không nắm được toàn cục trong tay.
Lý Hải Ngạn tuy rằng không cam lòng, nhưng gã cũng minh bạch lời nói của La Sĩ Tín rất có đạo lý. Tổng quản không có khả năng không biết quận Hà Gian có hơn mười vạn quân, cũng không mệnh lệnh cho La tướng quân tiêu diệt, mà chỉ để bọn họ tạo áp lực tất nhiên là đã có tính toán, bọn họ thật sự cũng không có khả năng tự ý hành động.
Lý Hải Ngạn trong lòng không khỏi có chút áy náy, hổ thẹn vì tâm trạng bất mãn của mình lúc nãy, gã liền hỏi:
- Vậy hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?
La Sĩ Tín hướng ánh mắt về phía bắc, tập trung suy nghĩ chỉ trong chốc lát rồi nói:
- Cũng có thể là ta đã phán đoán sai rồi. Vương Phục Bảo phóng ra hai vạn quân ở huyện Nhiêu Dương có thể chỉ là mồi nhử. Mục đích thật của hắn cũng không phải là chúng ta, có thể hắn đang ngắm tới suất quân đang bắc tiến quận Thượng Cốc, bức tổng quản rút quân. Cũng không lo bị mê hoặc bởi huyện Nhiêu Dương, chúng ta lấy chiến cuộc ở Trác huyện làm trọng, phải thay tổng quản ngăn cản quân đội của Vương Phục Bảo, song song chặt đứt quân lương của Đậu Kiến Đức.
Sau nửa canh giờ, La Sĩ Tín dẫn đầu ba vạn đại quân chạy gấp hướng về huyện Cao Dương ở phía đông bắc. Huyện Cao Dương là địa điểm mà quân đội của Vương Phục Bảo muốn tiến đến quận Thượng Cốc thì nhất định phải đi qua, cũng là tuyến đường vận chuyển lương chính của mười vạn đại quân của Đậu Kiến Đức.
Thế giằng co ở Trác quận đã sang ngày thứ ba, Đậu Kiến Đức không tiếp tục phát động tiến công Trác huyện mà là đem đại doanh chuyển dời đến phía nam cách ba dặm so với Trác huyện, không hề đưa lưng về phía quân Tùy. Như vậy, quân đội của y cùng với quân Tùy và viện quân của La Nghệ tạo thành một tam giác, y đóng quân tại phía nam, quân Tùy tại phía Tây, viện quân của La Nghệ tại phiá Đông.
Trong lều lớn, Đậu Kiến Đức đứng ở trước sa bàn trầm tư thật lâu, không nói gì. Lần này y cường thế xen vào chiến cuộc ở U Châu thì nguy hiểm cực lớn, nhưng nếu y thành công, thu được lại tiền lời cũng cực kỳ phong phú, y sẽ có được năm nghìn trọng giáp kỵ binh. Mấy năm nay, y tuy rằng theo Khiết Đan và Đột Quyết, thu mua rất nhiều chiến mã vào trong tay, nhưng kỵ binh của y vẫn còn rất yếu, y nhất định phải nắm được trọng giáp kỵ binh cường đại của U Châu. Y mới có thể chống lại đội quân tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh.
Để phá vỡ cục diện giằng co hiện nay, Đậu Kiến Đức đã hạ lệnh cho đại tướng Vương Phục Bảo dẫn bốn vạn quân tập kích bất ngờ quận Thượng Cốc, ép buộc Dương Nguyên Khánh lui binh. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh rút khỏi quận Thượng Cốc, như vậy y sẽ nhanh chóng lấy được Trác huyện, rồi sau đó cấp tốc lui binh.
Hiện tại Đậu Kiến Đức lo lắng nhất chính là một đạo quân Tùy khác ở quận Hằng Sơn. Dương Nguyên Khánh bố trí binh lực tại quận Hằng Sơn nhất định có mục đích, rất hiển nhiên là hắn đang kiềm chế mình. Hiện tại quân đội đã đi về phía bắc, như vậy quân Tùy ở quận Hằng Sơn có thể tập kích sào huyệt của mình hay không?
Lúc này, Trưởng sử Khổng Đức Thiệu bước nhanh đi vào lều lớn, thấp giọng bẩm báo:
- Vương gia, huyện Cao Dương truyền đến tin tức khẩn cấp, một đạo quân ước chừng hơn ba vạn quân Tùy ngày hôm qua đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương.
Đậu Kiến Đức trong lòng cả kinh, hiển nhiên là quân Tùy ở quận Hằng Sơn. Y lập tức tới sa bàn, nhìn trên bản đồ tìm thấy huyện Cao Dương. Ở đây chính là con đường từ quận Thượng Cốc đi lên phía bắc nhất định phải đi qua. Đậu Kiến Đức hít một hơi lạnh, quân Tùy hiển nhiên là phát hiện ra ý đồ tiến quân đến quận Thượng Cốc của bọn họ, đã chặn đứng tuyến đường quân đội của Vương Phục Bảo. Cứ như vậy, kế hoạch bức Dương Nguyên Khánh rút lui hoàn toàn thất bại.
Đậu Kiến Đức có chút nôn nóng trong lòng, y không có khả năng ở Trác huyện thời gian quá dài. Y mang theo lương thảo chỉ có thể duy trì bảy ngày, mà bây giờ quân Tùy chiếm lĩnh huyện Cao Dương, đồng thời cũng đã chặn lại đường chuyển quân lương của y.
Đậu Kiến Đức không kìm nén được nội tâm bực bội, hung hăng nện một quyền trên sa bàn. ‘ Phanh’ một tiếng, một mảnh gỗ làm thành huyện Cao Dương liền tan thành năm mảnh. Y quay đầu lại, thét:
- Mệnh lệnh cho Vương Phục Bảo cần phải trong vòng ba ngày đánh tan quân Tùy ở huyện Cao Dương. Nếu như thất bại, thì nói hắn hãy đem đầu tới gặp ta!
Khổng Đức Thiệu lại càng hoảng sợ, vội vàng bước lên phía trước khuyên nhủ:
- Vương gia bớt giận, quân Tùy lần này đều là những đội quân tinh nhuệ, trang bị tốt. Vương tướng quân dẫn đầu bốn vạn quân chưa hẳn đã có khả năng thắng, nhưng nếu như thất bại, còn có thể nguy hiểm đến sự an toàn của đô thành.
- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Hiện tại lương thảo của chúng ta chỉ có thể duy trì năm ngày, lẽ nào chúng ta buông tha, bỏ chạy thành một cảnh tượng náo nhiệt?
Đậu Kiến Đức thẹn quá hóa giận, đứng lên gầm rú.
- Ty chức có thể hiểu sự cấp thiết chiếm được trọng kỵ binh của Vương gia, nhưng ty chức sợ là, cuối cùng kỵ binh cũng không lấy được, trái lại hao binh tổn tướng, cái được không đủ để bù đắp cái mất. Vương gia, người lúc này cần phải rất lý trí!
Khổng Đức Thiệu vẫn phản đối Đậu Kiến Đức xuất binh chiếm U Châu, nhưng Đậu Kiến Đức quyết tâm quá lớn, lời phản đối của gã không có hiệu quả. Gã cũng không thể làm gì khác, chỉ biết trầm mặc chờ cơ hội. Mà lúc này đây quân Tùy đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương, làm cho Đậu Kiến Đức trở nên bị động. Khổng Đức Thiệu liền biết đây chính là cơ hội của gã.
Gã lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Ty chức lo lắng nhất chính là Dương Nguyên Khánh cùng La Nghệ hợp tác đối phó với Vương gia. Hiện tại quân đội của La Nghệ vẫn án binh bất động, quân đội của Dương Nguyên Khánh cũng án binh bất động. Ty chức hoài nghi giữa bọn họ đã đạt thành hiệp nghị bí mật, chuẩn bị liên hợp tấn công chúng ta. Hiện tại quân Tùy đã chiếm lĩnh huyện Cao Dương cũng là một tín hiệu cho thấy Dương Nguyên Khánh cũng không phải không đạt được gì. Hắn lúc nào cũng ở sau lưng thao túng, lẽ nào hắn không nghĩ ra cùng La Nghệ liên hợp sao?
Khổng Đức Thiệu lời nói sắc bén, phân tích đúng vào trọng điểm khiến cho Đậu Kiến Đức có loại cảm giác vô lực. Y rốt cuộc cũng bắt đầy ý thức được chiến lược của mình thật sai lầm, không nên mạo muội nhúng tay vào chiến cuộc ở U Châu. Hiện tại dẫn tới tình huống đâm lao cũng phải theo lao.
Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng, nhìn về phía ánh mặt trời xa xa. Y cũng không phải là cái tên phản loạn Ngụy Đao Nhi, mà là một người có tài trí mưu lược. Tuy y chỉ vì một lúc tham lam mà đi lầm đường, nhưng y đã khôi phục lại lý trí, sẽ ý thức được sai lầm của mình mà nỗ lực sửa chữa.
Đậu Kiến Đức thở dài:
- Có thể lời ngươi nói là chính xác. Nhưng bây giờ nếu vội vàng rút quân, nhất định sẽ lọt vào sự truy sát của Dương Nguyên Khánh và La Nghệ. Hiện tại ta đã đâm lao thì phải theo lao.
Khổng Đức Thiệu chờ chính là những lời nói này của Đậu Kiến Đức, gã lập tức tiến lên nói:
- Chỉ cần Vương gia quyết định lui binh, ty chức có kế sách nhất định bảo vệ Vương gia an toàn vô sự mà lùi lại.
Đậu Kiến Đức mừng rỡ:
- Ngươi nói mau, là kế sách gì?
Phòng ngự bên trong U Châu thành có thể nói phân biệt rất rõ ràng. Quân đội của Hầu Mạc Trần Nghệ phụ trách Đông Thành cùng Bắc Thành. Quân đội của Tiết Vạn Quân phụ trách canh phòng Tây Thành cùng Nam Thành. Giữa hai người không có qua lại với nhau. Tuy rằng La Nghệ vẫn hết lòng hòa giải quan hệ của bọn họ nhưng tác dụng cũng không lớn, chẳng qua là không thèm nhìn nhau.
Tiết Vạn Quân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cũng có hơn chục năm tôi luyện trong quân đội và quan trường. Y đã không còn là viên thị vệ trẻ tuổi tràn đầy xốc nổi của Thái tử Dương Chiêu hơn chục năm trước, y tâm cơ bắt đầu trở nên thâm trầm, quyền lực bắt đầu trở nên lớn mạnh. Tuy rằng huynh đệ bọn họ cùng trợ giúp La Nghệ trở thành U Châu tổng quản, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ trở thành tâm phúc đáng tin của La Nghệ. Tại U Châu đối mặt với sự sống và cái chết, bọn họ mỗi người đều có ý nghĩ riếng của mình. Tiết Vạn Quân chủ trương đầu hàng Đường triều. Vì y và Phò mã Sài Thiệu của Đường triều có quan hệ cá nhân vô cùng tốt. Sài Thiệu đã hứa hẹn với hắn chức quan lớn về sau. Còn huynh đệ Tiết Vạn Triệt của y lại chủ trương đầu hàng triều Tùy, bởi vì gã cùng Dương Nguyên Khánh có tình bạn giao hảo khá tốt, hẳn là có thể được trọng dụng.
Hai huynh đệ mỗi người đều giữ ý kiến của mình không nhường nhau, nhưng cũng có một ý kiến khiến họ nhất trí, nếu như hai huynh đệ không đạt chung ý kiến trước thì bọn họ nhất định sẽ không tự ý hành động.
Lúc này, Tiết Vạn Quân trong lòng cũng rất lo nghĩ, huynh đệ của y bây giờ đang bị vây ở bên trong thị trấn Trác, tình huống không rõ. Hiện tại thế cục càng ngày càng khẩn trương, bọn họ không có cách nào mà liên hệ.
Tiết Vạn Quân đứng ở đầu tường, xa xa nhìn về phía Trác huyện, trong lòng tràn ngập sầu lo. Bước tiếp theo nên đi như thế nào?
Đúng lúc này, phía trên đường xa xa có hai gã kỵ binh hướng thành trì vội vàng chạy tới. Thân binh của Tiết Vạn Quân hô:
- Tướng quân, hình như là người truyền tin!
Tiết Vạn Quân cũng nhìn thấy hai gã kỵ binh tốc độ phi thường nhanh chóng, dường như có mang sứ mệnh rất trọng yếu. Y trong lòng có điểm bất an, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?
Chỉ chốc lát, hai gã kỵ binh chạy tới dưới thành, la lớn:
- Chúng ta phụng chỉ của Vương gia đến đây tìm Tiết tướng quân. Tiết tướng quân ở đâu?
Tiết Vạn Quân thò đầu ra khỏi thành, hỏi:
- Ta ở chỗ này, có chuyện gì?
Một gã kỵ binh giơ lên một tấm lệnh bài màu vàng:
- Vương gia có lệnh, mệnh lệnh cho Tiết tướng quân khẩn cấp tới trợ giúp Trác huyện. Trác huyện tình thế nguy cấp! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK