Tiêu Tiển sau khi lui tới quận Dự Chương, nghe lời Sầm Văn Bản, trọng dụng thủy quân đại soái Lai Hộ Nhi, lệnh cho y toàn lực đánh Lâm Sĩ Hoằng. Lai Hộ Nhi không phụ sự phó thác của Tiêu Tiển. Ở quận Cửu Giang và Hồ Phàn Dương ba trận thắng ba, tiêu diệt kẻ địch hơn mười nghìn người, chính tay giết chết em của Lâm Sĩ Hoằng, đại tướng thủy quân Lâm Sĩ Viễn.
Trong thế Lâm Sĩ Hoằng sợ Lai Hộ Nhi, dẫn mấy vạn tàn quân rút lui về hướng quận Kiến An và vùng Lĩnh Nam. Vương triều Tây Lương khôi phục thanh thế, đã chiếm lĩnh năm quận Dự Chương, Cửu Giang, Phàn Dương, Lư Lăng, Nghi Xuân…binh lực khôi phục tới hơn một trăm nghìn người.
Tiêu Tiển cực kỳ cảm kích với Lai Hộ Nhi, ban thưởng mười nghìn lượng vàng cho y, ba trăm người hầu gái, tăng Cửu Tích (ban thưởng cao nhất cho thần tử) để biểu thị tôn vinh, lại phong làm Thái sư, thăng chức tước quận vương Phàn Dương, thực phong năm nghìn hộ.
Lai Hộ Nhi có được ruộng tốt chỗ ở đẹp, trong nhà một nghìn đầy tớ đều mặc lụa là, ra vào di chuyển mấy trăm người. Xe lớn ngựa to, lộ vẻ tôn vinh.
Nhưng công cao tất nhiên sẽ chấn chủ. Nếu nói cuộc sống xa xỉ của Lai Hộ Nhi Tiêu Tiển vẫn có thể chịu đựng, vậy thì binh lính trong quân đội phổ biến chỉ biết tới Lai quận vương mà không biết tới Thánh Thượng. Cái này khiến Tiêu Tiển có chút bất an, liền bổ nhiệm cháu trai Tiêu Lãng là Quận Vương Vũ Lăng thành phó soái thủy quân.
Đúng lúc này, Hoàng đế nước Đường Lý Uyên bí mật phái sứ giả hội kiến Lai Hộ Nhi.
Trong phòng, sắc mặt của Tiêu Tiển tái mét, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, đứng bên cạnh y, cháu trai Tiêu Lãng thấp giọng bẩm báo:
- Thủ hạ của thần nhìn rất rõ ràng, một giờ trước Đường Sứ đã lên thuyền của ông ta, tới bây giờ vẫn chưa xuống. Bệ hạ! người này đáng chết lắm ạ.
Mặc dù sự kiềm chế của Tiêu Tiển gần đây rất tốt, nhưng lúc này y cũng không chịu được chửi ầm lên:
- Vú già của y mặc lụa là, người đầy tớ bưng bát vàng, chi tiêu xa hoa còn hơn cả Trẫm, Trẫm chịu nhịn rồi. Ông ta nuôi dưỡng lực lượng trong quân đội, một tay che trời. Tân binh trong quân đội chỉ biết Lai Hộ Nhi y mà không biết Trẫm, Trẫm cũng đã chịu nhịn, nhưng ông ta rõ ràng vẫn cùng triều Đường cấu kết. Ông ta muốn làm cái gì, muốn đem cơ nghiệp của Trẫm chắp tay đưa cho triều Đường sao?
Bệ hạ! Thần lo lắng nhất là ông ta khống chế quân đội, năm người con trai của ông ta Giai, Hoằng, Chỉnh, Hằng, Tể Giai nắm giữ binh quyền trong quân đội, cẩn thận chu đáo. Thần tuy là Phó tướng, thực sự từ trước tới giờ không nắm binh quyền. Nếu Lai Hộ Nhi thực sự cùng triều Đường có kết cấu, một khi ông ta phát động binh biến, Tây Lương gặp nguy rồi. Bệ hạ! Không thể sơ suất.
Tiêu Tiển trầm tư một lúc lâu, trong mắt lóe lên sát ý hung ác. Y lạnh lùng nói:
- Ông ta cho rằng bản thân có công lao lớn thì có thể tùy ý làm bậy sao? Sự nhẫn nại của Trẫm là có mức độ, nếu ông ta muốn chết, Trẫm có thể giúp đỡ ông ta.
Vừa đi mấy bước, Tiêu Tiển nói với Tiêu Lãng:
- Ra lệnh thủ hạ của ngươi bí mật bắt Đường Sứ, sau khi bắt giữ lập tức áp giải cho Trẫm.
- Thần tuân chỉ!
Tiêu Lãng lui xuống rồi, Tiêu Tiển chắp tay đứng trước cửa sổ, không chịu được đã cúi đầu thở dài:
- Vì sao thành ý của Trẫm, luôn không đổi lại được sự trung thành của đại thần?
Trên Cống Thủy bên ngoài thành Dự Chương, lặng lẽ đậu hàng trăm tàu chiến, trong một chiếc thuyền chủ to lớn, thị vệ thân binh của đệ nhất quyền thần Lai Hộ Nhi nước Lương đứng la liệt.
Lai Hộ Nhi trong thành Dự Chương cũng có phủ đệ, nhưng ông ta có nhiều lúc đều thích ở trên thuyền. Hôm nay cũng không ngoại lệ, ở trong một buồng nhỏ sáng sủatrên thuyền, Lai Hộ Nhi cùng Đường Sứ Chu Thiệu Đức ngồi đối diện nhau.
Chu Thiệu Đức là cháu trai của đại tướng Chu Pháp Thượng thân tín của Lai Hộ Nhi, cha của y Chu Pháp Minh cũng từng là Đại tướng thủ hạ của Tiêu Tiển. Sau này hàng Đường, bởi vì Chu gia và Lai Hộ Nhi mấy đời thân nhau, tình cảm qua lại thắm thiết, cho nên Lý Uyên phái Chu Thiệu Đức tới khuyên bảo Lai Hộ Nhi.
- Thế thúc còn không biết hiểu con người Tiêu Tiển người này sao? Lòng dạ hẹp hòi, trong lòng nghi ngờ rất sâu. Năm đó Đổng Cảnh Trân trong quân đội cực kỳ có uy vọng, y không thể dung, ra lệnh Trương Tú giết. Thấy được công lao to lớn của Trương Tú, y lại quay đầu giết Trương Tú. Hôm nay thế thúc nắm quân quyền, công chấn chủ, với tính cách nghi kỵ của y, y có thể dễ dàng chịu đựng Thế thúc sao?
Lai Hộ Nhi cúi đầu không nói, một lát sau thở dài nói:
- Ông tổ ta chính là Lương thần, ta tiếp tục kế thừa Tổ nghiệp, thành tâm cống hiến sức lực cho triều Lương, chính là hi vọng xây dựng lại nước Lương. Tiêu Tiển mặc dù lòng dạ hẹp hòi, nhưng ngài cũng là anh hùng kiệt suất có hoài bão tham vọng. Mà đối đãi với ta không lạnh nhạt, anh ta hẳn hiểu rõ ta bây giờ là trụ cột ở Đại Lương, sẽ không thể dễ dàng động tới ta. Bây giờ triều Lương phục hồi khó khăn, chính là lúc ta tận tâm đền đáp, mời chuyển cáo tới Đường chủ, ta Lai Hộ Nhi cảm tạ ý tốt của Ngài.
Chu Thiệu Đức hết lần này đến lần khác khuyên bảo, Lai Hộ Nhi chỉ lắc đầu không chịu. Chu Thiệu Đức thấy không nói được Lai Hộ Nhi, trong lòng cực kỳ bất dắc dĩ, chỉ đứng dậy cáo từ.
Lai Hộ Nhi tiễn y tới khoang thuyền, mấy người tùy tùng hộ vệ của Chu Thiệu Đức từ mạn thuyền bước xuống thuyền nhỏ, thuyền nhỏ trong đêm đen lắc lư trôi đi.
Lai Hộ Nhi vẫn nhìn theo thuyền nhỏ đi xa, lúc đó tâm sự mới trầm xuống trở về khoang thuyền. Lúc đó con trai lớn Lai Giai đã đi tới, Lai Giai khoảng bốn mươi tuổi. Lúc trong triều Tùy y chính là Lang tướng Hổ Bí, theo cha Nam chinh Bắc chiến, cũng là Đại tướng thủy quân nổi tiếng trong quân Tùy.
- Phụ thân trả lời Chu Thiệu Đức rồi chứ?
Lai Giai có chút lo lắng về sự lựa chọn của cha, thực sự y ngược lại không phải là trung thành với Tiêu Tiển. Nếu như để y lựa chọn, y thà rằng về Tùy, trước đó không lâu Dương Nguyên Khánh phái người bí mật tiếp xúc với y. Y có chút động lòng rồi, chỉ là phụ thân không chịu, y cũng không thể làm thế nào được.
Lai Hộ Nhi khoát tay:
- Ta sẽ không đầu hàng Lý Uyên. Trước đây y đầu hàng Đột Quyết, dẫn người của Đột Quyết xâm phạm biên giới Phong Châu, bản thân lại nhân cơ hội chiếm lĩnh Quan Trung. Kiểu người này lấy đại nghĩa dân tộc để gây dựng cơ nghiệp. Ta từ trong xương cốt coi thường y, cho nên ta kiên quyết từ chối.
- Vậy phụ thân vì cớ gì lại không chịu quy về Tùy vậy?
Lai Giai vội vàng truy hỏi.
Lai Hộ Nhi thở dài một cái nói:
- Năm đó ta là cấp dưới của Dương Tố, được Dương Công đối đãi ân đức. Nhưng Dương Huyền Cảm tạo phản, ta toàn lực trấn áp, Dương Huyền Cảm đã viết thư hỏi ta, vì cớ gì không nhớ ân đức của người trước. Ta không để ý tới y, mà Dương Nguyên Khánh là con của Dương Huyền Cảm, trong lòng ta có bất an.
- Thế nhưng phụ thân cũng biết, Dương Nguyên Khánh và phụ thân Huyền Cảm luôn bất hòa. Huyền Cảm tạo phản, hắn vẫn chủ động cùng phụ thân cắt đứt quan hệ. Hắn làm sao có thể vì chuyện của Huyền Cảm hận phụ thân phải không? Hài nhi nghe nói hắn phát triển mạnh thủy quân tại quận Bắc Bình, chính là lúc dùng người, hơn nữa chúng ta vốn dĩ chính là tướng Tùy, quy về Tùy cũng là lẽ bất di bất dịch, phụ thân vì sao không suy xét? Hơn nữa Tiêu Tiển người này chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể cùng phú quý. Vết xe đổ của Đồng Cảnh Trân và Trương Tú, phụ thân quên rồi phải không?
Lai Hộ Nhi thấy con trai lo lắng, không chịu được cười phá lên:
- Con không nên lo lắng, ta làm tướng hơn mười năm, Tiêu Tiển là người như thế nào ta làm sao có thể không biết chứ?
Lai Hộ Nhi nghĩ đến sự vô tình của Tiêu Tiển, y thở dài nói:
- Cho nên cha mang huynh đệ các ngươi sắp xếp vào trong quân đội, khống chế quân quyền, chỉ có nắm giữ quân quyền, Tiêu Tiển mới có thể không gây khó dễ cho các con được. Còn về triều Tùy, vì cha đã già nua, không muốn lại vì tranh bá thiên hạ mà tận sức lo nghĩ. Vì cha chỉ muốn sống bình an lúc tuổi già tại quê hương, bây giờ đều đã mang mấy huynh đệ các con tới, ta sẽ ẩn lui. Về phần tương lai các con muốn đi đâu? Vi phụ thân cũng không thể can thiệp.
Lai Giai lúc này mới hiểu được tâm tư của phụ thân, y cúi đầu không nói, cân nhắc tương lai của bản thân.
Chiếc thuyền nhỏ mà Chu Thiệu Đức ngồi đã cập bờ. Chu Thiệu Đức cùng mấy tên tùy tùng đã lên bờ, y nhìn xung quanh, ở chỗ này y đã sắp xếp mấy tên tùy tùng dẫn ngựa đứng chờ, làm sao không có người nào?
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong rừng cây cách mấy chục bước xông ra một đám binh sĩ, vây quanh Chu Thiệu Đức và tùy tùng của y.
Tiêu Lãng toàn thân áo giáp sắt, ngựa chiến cầm sóc đi ra khỏi rừng rậm, dùng mã sóc chỉ vào Chu Thiệu Đức, cười nhạt:
- Hóa ra là mày tên phản tặc này! Đầu hàng triều Đường, còn dám trở lại Dự Chương, chán sống phải không?
Tiêu Lãng vung tay lên:
- Bắt lấy cho ta!
- Khoan đã!
Chu Thiệu Đức hô to một tiếng:
- Không cần đánh, ta đi theo các ngươi là được rồi.
Nếu như có thể gặp được Tiêu Tiển, cho dù y bị giết chết, y cũng có thể vì triều Đường lập công lớn, tạo ơn cho con cái ông ta.
Mấy tên thị vệ đẩy Chu Thiệu Đức vào phòng của Tiêu Tiển, bị bọn thị vệ ấn quỳ xuống. Tiêu Tiển chớp mắt quan sát Chu Thiệu Đức, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhạo châm biếm:
- Hóa ra là Chu Thiệu Đức, lâu không gặp vẫn khỏe chứ!
Chu Thiệu Đức hừ một tiếng, không nói lời nào, Tiêu Tiển đi lên trước quan sát y một chút, vừa cười vừa nói:
- Xem ra ở triều Đường tất cả vẫn tốt mà! So với trước béo ra rồi, dường như cũng trắng hơn, lẽ nào khí hậu của Quan Trung còn dễ chịu hơn Kinh Tương sao?
- Là nhân đức của Thánh Thượng Đại Đường dễ chịu, sống rất hài lòng thoải mái, tự nhiên sẽ béo.
Tiêu Tiển biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ngươi là đang mỉa mai sự thất đức của ta phải không?
- Ngươi có đức hạnh hay không, bản thân ngươi đều rõ hơn ai hết phải không?
Tiêu Tiển giận giữ, lập tức ra lệnh nói:
- Kéo xuống tra tấn, hỏi y và Lai Hộ Nhi đã nói cái gì?
Mấy tên thị vệ dũng mãnh như hổ báo kéo Chu Thiệu Đức ra. Không lâu sau, trong đêm đen truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Chu Thiệu Đức.
Khoảng sau nửa tiếng, Tiêu Lãng vội vã đi vào, khom mình hành lễ nói:
- Bệ hạ, y nhận tội rồi.
- Y nói như thế nào?
Tiêu Tiển quay đầu lại hỏi, trong lòng y cực kỳ quan tâm Chu Thiệu Đức và Lai Hộ Nhi đã nói chuyện gì.
- Y nói y nhiều lần khuyên Lai Hộ Nhi đầu hàng triều Đường, nhưng thái độ của Lai Hộ Nhi mập mờ, đưa ra điều kiện của Quốc Công. Nếu Đường đế có thể phong ông ta thành Quốc công, khi điều kiện thích hợp nhất ông ta sẽ đầu hàng Đường.
Tiêu Tiển giận giữ, “rầm” một tiếng y đập lên bàn, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Trẫm phong ông ta thành Quận vương không muốn, rõ ràng muốn làm Quốc công triều Đường. Ông ta rốt cục làm nhục nhã Trẫm như vậy.
Mặc dù Tiêu Tiển trong lòng cực kỳ hận Lai Hộ Nhi, nhưng y cũng không lộ vẻ mặt. Lai Hộ Nhi và con trai của y đang nắm giữ đại quyền quân Lương. Bây giờ y vẫn không thể trở mặt với Lai Hộ Nhi, mấy ngày liền, y giống như không có chuyện gì xảy ra.
Y đang đợi cơ hội diệt trừ con trai của Lai Hộ Nhi.
Tối hôm nay, Tướng quốc Sầm Văn Bản từ Giáo Lương quận Lư Lăng trở về, liền lập tức tới gặp Tiêu Tiển:
- Bệ hạ! Thần nghe nói Lý Hiếu Cung dẫn đại quân Kinh Tương tới phía Bắc Trung Nguyên, binh lực trấn thủ Kinh Tương chưa đến ba mươi ngàn người, cơ hội tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ qua!
Tiêu Tiển tất nhiên biết, Lai Hộ Nhi mấy lần tỏ thái độ, yêu cầu dẫn quân Tây phạt Kinh Tương, đều bị Tiêu Tiển lạnh lùng từ chối. Y làm sao có thể đáp ứng thỉnh cầu của Lai Hộ Nhi.
Một khi Lai Hộ Nhi bắt được Kinh Tương, thế lực của y càng mạnh hơn, càng khó tập hợp. Nói không chừng, đây là lúc cái gọi là thời cơ thích hợp nhất của y.
Bây giờ đối với Tiêu Tiển mà nói, giành Kinh Tương cũng không quan trọng, quan trọng là y lấy lại được quân quyền. Y dù là chủ nhưng nếu không có quân quyền, tất cả đều là vô cùng nguy hiểm.
- Trẫm bây giờ tạm thời không lo lắng Tây chinh, vừa mới kết thúc chiến trận của Lâm Sĩ Hoằng, nên ổn định đại cục trước mới đúng.
- Nhưng Bệ hạ!
Sầm Văn Bản lo lắng trong lòng, y còn muốn khuyên nữa, lại bị Tiêu Tiển không do dự ngắt lời:
- Trẫm hơi mệt rồi, hôm nào lại nói nhé! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK