Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù Đậu Kiến Đức đã đầu hàng, nhưng việc này vẫn trong trạng thái tuyệt mật, ngoại trừ Dương Nguyên Khánh và một số ít đại tướng ra, trên dưới quân Tùy không ai biết Đậu Kiến Đức đã đầu hàng.

Giờ đã đến ngày hai mươi tháng riêng. Từ sau mùng mười tháng giêng, quân Tùy bắt đầu bí mật điều binh, từ khe núi Phi Hồ, Tỉnh Hình (khe núi Tỉnh), quận Hà Nội triệu tập bốn vạn đại quân tinh nhuệ đi quận Hà Gian. Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy, bao gồm ba vạn kỵ binh và mười vạn bộ binh.

Nhưng bản thân Dương Nguyên Khánh vẫn ở trong thành U Châu. Hắn vẫn nhẫn nại chờ đợi tin tức của La Sĩ Tín. Phải nói Đậu Kiến Đức là mấu chốt hành động lần này của hắn.

Nếu cuối cùng Đậu Kiến Đức đầu hàng, vậy sẽ giải trừ nỗi lo về sau của quân Tùy, lại có thể lợi dụng quân của Đậu Kiến Đức tiêu diệt Lưu Hắc Thát, có thể gọi là một công đôi việc.

Nhưng khiến Dương Nguyên Khánh có chút tiếc nuối là trưng binh các nơi không hoàn thành như kế hoạch. Hắn nguyên bản kế hoạch trưng mộ mười lăm vạn đại quân, nhưng cho đến tết nguyên tiêu, cũng chỉ trưng mộ được hơn mười vạn, còn thiếu năm vạn nữa.

Dương Nguyên Khánh cũng biết, bây giờ đang là lúc cày bừa vụ nông xuân bận rộn nhất, lúc này không phải lúc tốt để chiêu binh, hắn cũng không muốn trách cứ các thái thú huyện lệnh bất tài.

Nhưng sự thật lại bày ở trước mắt, hắn cần mười vạn tân binh trấn thủ các quận Hà Đông, cần năm vạn tân binh trấn thủ các quận Hà Bắc.

Đúng là năm vạn quân còn thiếu này buộc hắn phải thay đổi kế hoạch, kế hoạch tháng tư sẽ tiêu diệt quân Đậu Kiến Đức đã đề ra sửa thành trước tiên chiêu hàng Đậu Kiến Đức. Bây giờ Dương Nguyên Khánh đang kiên nhẫn chờ đợi nhận tin quân Đậu Kiến Đức từ La Sĩ Tín.

Chỉ có tin này được định ra thì hắn mới hoàn toàn hết lo lắng.

Dương Nguyên Khánh đi lại trong phòng, trong lòng có chút nôn nóng. Dựa vào thời gian suy đoán, chắc hôm nay phải tin truyền đến, bây giờ đã xế chiều, sao mà vẫn chưa có tin truyền đến? Chẳng nhẽ lại xảy ra biến cố không thành rồi sao?

Lúc này, ở cửa truyền tới tiếng của con cả Dương Ninh
- Phụ thân!

Dương Ninh hôm kia mới đến U Châu. Theo suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh, hắn hi vọng đứa con có thể cùng tham gia trong trận chiến tranh thống nhất rộng lớn mạnh mẽ này. Đương nhiên con tuổi còn nhỏ, không thể lập tức chinh chiến, nhưng ít nhất nó cũng có thể ở một bên xem một cách trực tiếp, sẽ rất có lợi cho sự trưởng thành của đứa con sau này.

Dương Nguyên Khánh cười bước lên phía trước
- Sao, bài tập làm xong chưa?

- Thưa thụ thân, bài tập đã làm xong, con muốn ra thành một chút.
Dương Ninh cung kính trả lời phụ thân, ánh mắt đầy mong ngóng, hi vọng phụ thân đồng ý.

Dương Nguyên Khánh nhìn mấy tên thân binh đằng sau, trong lòng hắn cũng đang phiền muộn, hay là hắn cũng đi ra thành dạo một chút.

- Được, cha cùng con cùng đi một chút.

Thực ra Dương Ninh muốn đi ra ngoài một mình, lúc nào cũng ở bên phụ thân, nó thấy rất áp lực, không ngờ phụ thân cũng muốn đi, trong lòng nó có chút thất vọng, nhưng không dám không nghe, chỉ đành cúi đầu nói nhỏ:
- Con đi cùng phụ thân.
Dương Nguyên Khánh biết con nghĩ một đằng nói một nẻo, liền vỗ vai con cười nói:
- Đừng nghĩ phụ thân đáng sợ thế, ta rất thích mùa xuân.
Hắn đưa tay ra cho con, cười nhìn nó, Dương Ninh cắn môi dắt tay phụ thân,
- Đi thôi, cùng phụ thân đi thưởng thức mùa xuân.
Dương Nguyên Khánh dắt tay con bước nhanh ra ngoài sân.
Năm mới năm nay khá muộn, mới mùng mười tháng giêng đã là kinh trập rồi, sau kinh trập, vạn vật thức tỉnh từ bắc tới nam đều dần bước vào cày bừa vụ xuân.

Quận Trác cũng không ngoại lệ, sau khi qua mười lăm, nông dân xuống ruộng nhộn nhịp, bắt đầu vụ xuân mỗi năm một lần. Quận Trác vị trí địa lý hơi hướng bắc, không có lúa nước, chủ yếu là ngô và lúa mì, vụ xuân trồng lúa mì, vụ hè sau lại trồng ngô hoặc là đậu.

Gió ngoài thành vẫn thổi tới từ hướng bắc, nhưng trong rét mướt lại có chút ấm áp, có thể cảm nhận được hơi xuân. Cây liễu đã đâm chồi, từng mảnh rừng hiu quạnh của mùa đông cũng phủ một lớp màu xanh nhạt, có thể cảm nhận được một sức sống mãnh liệt từ rừng cây.

Dương Nguyên Khánh mang theo con cưỡi ngựa ra thành nam dưới sự hộ vệ của mấy trăm thân binh. Ngoài cửa nam là một ruộng lúa mì mênh mông vô tận, trên đất ruộng khắp nơi có thể nhìn thấy nông dân đang bận rộn canh tác, phần lớn dùng ngựa và trâu cày xới ruộng, gieo trồng lúa mì.

Dương Ninh cưỡi một con ngựa nhỏ, điều khiển ngựa thuần thục, đi bên phụ thân
- Phụ thân, lúc nào chúng ta xuất phát đi phía nam.

- Là ai nói với con chúng ta phải đi phương nam?
Dương Nguyên Khánh thản nhiên hỏi.

Hắn quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt thân binh, đám thân binh liền sợ đến tái mặt, đi phương nam là vô cùng tuyệt mật, không thể tiết lộ với bất cứ ai, bọn họ lại không kìm nổi nói cho thế tử.

Dương Ninh cũng phát hiện sự sợ hãi của thân binh liền hỏi phụ thân:
- Phụ thân, chẳng nhẽ đi phương nam là cơ mật?
Dương Nguyên Khánh gật đâu
- Đây là cơ mật trọng đại, con đừng nói cho bất cứ ai.

- Hài nhi hiểu, tuyệt đối không nói với ai.
Trên mặt Dương Nguyên Khánh lại nở một nụ cười
- Mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ở trong ruộng hoang có một nhóm đông người, người cầm đầu hình như là người mới Thái thú Đăng Hạo, Dương Nguyên Khánh liền cười nói với mọi người:
- Chúng ta đi xem xem.

Hắn quay đầu ngựa lại đi về hướng đồng ruộng, mọi người hộ vệ Dương Ninh, theo hắn đi tới đầu ruộng.

Đặng Hạo nguyên là Tổng quản Doanh Châu - thủ hạ chính của La Nghệ. Sau khi Dương Nguyên Khánh đuổi La Nghệ đi, y liền đầu hàng quân Tùy, được bổ nhiệm làm trưởng sử quận Trác, theo Thái Thú Ôn Ngạn Bác thi hành chế độ chia ruộng đất đắc lực, Ôn Ngạn Bác thăng chức, y liền đảm nhiệm Thái Thú quận Trác.

Dân lấy thực làm trọng, vì vậy từ xưa tới nay, nông nghiệp luôn là đại sự các cấp quan coi trọng. Chỉ có nông nghiệp ổn định, mới có thể ổn định giá lương thực, mới có thể bảo đảm thuế phú nộp lên trên. Chỉ có lôi kéo lòng dân, cộng thêm thuế phú nộp lên trên đúng lúc, mới có thể được triều đình ưu ái, được thăng chức.

Cho nên quan viên địa phương đều cực kỳ coi trọng nông nghiệp, cày vụ xuân thu hoạch vụ thu, mọi nơi có thể gặp bọn họ, Đặng Hạo cũng không ngoại lệ, hơn nữa Sở Vương ở U Châu, y lại càng phải tỏ ra tích cực một chút

Đặng Hạo đang cùng hơn trăm nông dân nói về khó khăn trong vụ xuân trên đồng, lúc này, một tên tùy tùng bên cạnh vội vàng nói:
- Sứ quân, Sở Vương điện hạ tới.
Đặng Hạo nghiêng đầu quả nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh theo bờ ruộng đi qua, người cầm đầu đúng là sở Vương Dương Nguyên Khánh, y sợ đến mức vội vàng đứng dậy nghênh đón.

- Ty chức tham kiến điện hạ!
Dương Nguyên Khánh quay người xuống ngựa cười nói:
- Đặng Thái Thú đang khuyến nông sao?
Đặng Hạo gãi đầu, nói có chút lúng túng:
- Đâu cần thần khuyên, mùa đông ba trận tuyết rơi lớn, giảm bớt tình hình hạn hán, vừa sang xuân bà con liền ra sức cày ruộng, mọi người đều nói, năm nay nhất định bội thu.

- Đúng vậy, hạn lâu gặp tuyết, mọi người rất có tinh thần.
Dương Nguyên Khánh thấy bờ ruộng có một mảnh giới bài liền cười hỏi:
- Mảnh đất này là của ai vây?
- Thưa bệ hạ, mạnh đất này là của tiểu nhân.
Một gã ngoài năm mươi tiến lên quỳ nói:
- Tiểu dân Điền Nhị khấu kiến Sở Vương điện hạ!

Lúc này, hơn trăm nông dân xung quanh liền vây tới, Dương Nguyên Khánh khoát tay cười nói:
- Mọi người ngồi xuống đi!
Vài tên lính lấy một mảnh chiếu tiến lên, Dương Nguyên Khánh lại lệnh bỏ chiếu ra ngồi trực tiếp xuống đất, nói với dân chúng:
- Ta mang binh đánh giặc bên ngoài, đều tiện đâu ngồi đấy ngồi sớm đã thành quen.

Dương Ninh do dự một chút, phải ngồi dựa vào phụ thân, Dương Nguyên Khánh nói với Dương Ninh:
- Những người cày ruộng này đều là cha mẹ của cơm áo chúng ta, con nên thi lễ với họ để tỏ lòng tôn trọng.
Dương Ninh liền vội vàng khom người thi lễ tới với mọi người xung quanh, Đặng Hạo ở bên cạnh nói lớn:
- Vị thiếu niên trẻ này chính là Thế tử Sở Vương, chúng ta cũng nên đáp lễ mới đúng.
Hơn trăm nông dân nghe thấy đây là Thế tử Sở Vương, lập tức xôn xao, đều quày xuống dập đầu
- Không dám nhận lễ của Thế tử!

- Mọi người ngồi hết đi!
Dương Nguyên Khánh khoát tay nói với dân chúng lại để con trai ngồi bên cạnh mình, mọi người xôn xao ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi chủ nhân của đất:
- Lão Trương nhà được phân bao nhiêu đất?
- Lần này phân tám mươi mẫu ruộng vĩnh viễn, sáu mươi mẫu chia theo nhân khẩu, còn hai mươi mẫu trồng dâu nuôi tằm.

Ruộng nông nghiệp vĩnh viễn có thể để lại cho con cháu, còn ruộng chia theo khẩu phần sau khi chết phải để lại cho quan phủ, nhưng đất ở gần thành U Châu có thể phân đến 160 mẫu đất, quả thật rất cao.

Bên cạnh đó Đặng Hạo liền giải thích:
- Trong đó có bốn mươi mẫu quân điền, Điền lão hán có hai đứa con đều tòng quân rồi.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới chợt hiểu ra quay đầu cười nói với Dương Ninh:
- Nói tới đây con nghĩ tới cái gì?

Dương Ninh nghĩ một chút nói:
- Con nghĩ nếu hai đứa con đều nhập ngũ vậy ai làm ruộng cho họ? Lão Trương một mình có làm nổi không?
Lời của Dương Ninh đưa tới một trận cươi, Đằng Hạo giơ ngón tay cái lên khen:
- Thế tử quả thông minh hơn người, có thể nhìn thấy chỗ mẫu chốt. Để giải trừ nối lo cho binh lĩnh ở nhà, Tử Vi Các đã hạ lệnh cứ các quân hộ trong nhà không có con, nhất định phải do quan phủ giải quyết vấn đề lao động. Như Điền lão hán có hai đứa con đều tòng quân, thì do quan phủ tìm người giúp ông ấy cày ruộng

Dương Nguyên Khánh gật đầu khen, con vào Tử Vi Các học thời gian chưa lâu, nhưng rất có tiến bộ, có thể nghĩ đến một vài mấu chốt của vẫn đề.

Dương Nguyên Khánh lại cùng mọi người nói chuyện một chút, nghe ý kiến của dân chúng, thực ra nói đi nói lại điều mọi người quan tâm chính là vấn đề thuế má, Dương Nguyên Khánh cười nói với mọi người:
- Về thuế má mọi người không phải lo, lúc các triều đại mới lập nước đều giảm nhẹ thuế, để dân nghỉ ngơi lấy lại sức, triều Tùy cũng không ngoại lệ. Chỉ cần thiên hạ thống nhất, quân đội quay về nhà, đã không còn gánh nặng quân phí, chi phí triều đình cũng không lớn, tất sẽ giảm nhẹ thuế má, khuyến khích sinh đẻ. cụ thể thuế má bao nhiêu tôi không tiện nói, nhưng phương hướng ta có thể quyết định.

Mọi người mừng rỡ sôi nổi nói:
- Có lời nói vàng ngọc của điện hạ là chúng tôi yên tâm rồi.

Lúc này một tên thân binh bước về phía trước, nói nhỏ vào tai, Dương Nguyên Khánh mừng rỡ đứng dậy chắp tay với dân chúng:
- Ta có việc quân trọng đại, mọi người tiếp tục làm việc đi ta đi trước đây.

Dưới sự bảo vệ của các thân binh, Dương Nguyên Khánh bước nhanh về phía đường. Trên đường một tên lính báo tin đã đợi lâu, nhìn thấy Dương Nguyên Khánh tới, lập tức quỳ gối nói:
- La Tướng quân có quân báo gửi đến.

Nói xong đem một phần quân báo trình lên. Dương Nguyên Khánh cầm quân báo nhìn, qua như suy nghĩ của hắn, La Sĩ Tín đã tiếp quản hai vạn quân Thanh Châu, Khổng Đức Thiệu đảm nhiệm Thái Thú quận Tề, Tề Thiện Hành đảm nhiệm Thái Thú quận Bắc Hải, Đậu Kiến Đức đã bị bí mật đưa đến quận Thanh Hà, đã dời Thanh Châu.
Dương Nguyên Khánh cần nhất chính là câu cuối cùng này, Đậu Kiến Đức đã rời Thanh Châu, lúc này hắn dặn dò:
- Về thành thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK