Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã gần tới giữa tháng tám, nhưng Tây Đột Quyết lại chẳng hề có động tĩnh gì. Ý chỉ của Dương Quảng cũng đã đưa trở lại thành Y Ngô, trong ý chỉ của Dương Quảng đã đồng ý với đề nghị của Dương Nguyên Khánh, giữ lại nước Y Ngô, cho phép quốc vương Mặc Xuyết là tượng trưng của nước Ô Tôn, giữ lại danh hiệu quốc vương của nước này.
Cùng lúc đó, triều Tùy chính thức thiết lập quận ở Y Ngô, bổ nhiệm Vương Uy làm Thái Thú đầu tiên, Lý Diên Nhiên làm Quận Thừa, Tiết Vạn Thuận là Quận Tư Mã, ba người bọn họ phụ trách kinh lược Y Ngô. Dương Quảng liền hạ lệnh xây dựng thành mới ở Y Ngô, làm trung tâm thống trị của nhà Tùy ở Y Ngô, hai nghìn hộ dân của hai quận Trương Dịch và Đôn Hoàng sẽ đến khu thành mới định cư.
Việc xây dựng thành mới được tiến hành rộn rã trên một dải cánh đồng bát ngát bên dòng sông Y Ngô, nơi này nằm ở phía đông thành cũ, cách thành cũ khoảng năm mươi dặm, đó là một thành trì vừa vững chắc vừa to lớn, chu vi gần hai mươi dặm, có thể đủ cho hai trăm nghìn dân sống định cư ở trong thành.
Dương Nguyên Khánh hạ lệnh tổng động viên cả nước Y Ngô, hơn một trăm nghìn người Ô Tôn được động viên đi xây dựng thành. Tham gia xây dựng thành, bọn họ được miễn thuế trong mười năm, hơn nữa mỗi hộ gia đình còn có thể có được một suất đất trong thành mới để xây dựng nhà cửa.
Trên cánh đồng bát ngát, từng đội người Ô Tôn đang bận rộn khiêng đất chuyển đá. Đá nguyên liệu được vận chuyển từ núi Xích Sơn cách đó hơn ba mươi dặm, đá mang màu đỏ, như vậy, tòa thành mới được xây lên cũng là một thành trì màu đỏ, Dương Nguyên Khánh đã lựa chọn được một tên mới cho thành, đó là Xích Thành. Màu đỏ là dấu hiệu của nhà Tùy, Xích Thành cũng chính là một tòa thành của nhà Tùy.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đang cưỡi ngựa đứng trên đồi núi, chăm chú nhìn vào hàng trăm người Ô Tôn đang xây dựng thành. Nhiệm vụ của hắn ở Y Ngô đã hoàn thành, có thể quay trở lại kinh thành bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn đang quan sát động tĩnh của Tây Đột Quyết.
Y Ngô là trong phạm vi thế lực của Tây Đột Quyết, quân Tùy chiếm lĩnh Y Ngô, xâm nhập vào phạm vi thế lực của bọn chúng, Tây Đột Quyết không thể từ bỏ dễ thế được, trực giác nói với Dương Nguyên Khánh, Tây Đột Quyết nhất định sẽ tới. Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Tây Đột Quyết, bọn chúng nhất định sẽ phát động tấn công vào trước khi mùa đông tới, rất có khả năng vào trước tháng chín.
Hôm nay là ngày hai mươi tháng tám, còn ba ngày nữa là tới tết Trung Thu, dựa theo truyền thống xuất binh vào đêm trăng tròn của Tây Đột Quyết với vật tổ là con sói, bọn chúng hẳn sẽ tới.
- Tướng quân!
Xa xa có một gã thám báo chạy gấp tới, chạy đến trước mặt Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
- Tô tướng quân ở Bồ Loại Hải bị bọn Xử Nguyệt đánh lén, có huynh đệ bị thương, cầu xin tướng quân chi viện!
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, Tô Nguyệt vì có đoàn lái buôn bị đánh lén nên mới đi kiểm tra tình hình, bây giờ đến gã cũng bị đánh lén sao?
Bọn Xử Nguyệt lại dám tập kích quân Tùy, đúng là một dấu hiệu không tốt tí nào, hắn lập tức nói:
- Lệnh cho Lý Quận Thừa và Tiết Tư Mã tới gặp ta!
Một lát sau, Lý Diên Niên và Tiết Vạn Thuật cưỡi ngựa phi vội tới, hai người bọn họ phụ trách xây thành mới, cho dù hiện nay Dương Nguyên Khánh và quận Y Ngô không có mối liên hệ trực tiếp nào, nhưng trách nhiệm Tổng quản hành quân đường Ngọc Môn vẫn còn đó, hắn đương nhiên là quan chỉ huy quân đội cao nhất.
Lý Diên Niên chắp tay nói:
- Dương tướng quân có chuyện gì cần giao phó ạ?
- Ta vừa mới nhận được tin tức, thám báo của Tô Liệt bị quân Xử Nguyệt tập kích, ta muốn lập tức tới chi viện. Các ngươi lập tức tổ chức người Ô Tôn quay trở lại thành Y Ngô, tạm dừng việc xây dựng thành.
Lý Diên Niên và Tiết Vạn Thuận nhìn nhau, hai đôi mắt lộ rõ vẻ cảnh giác, quân Xử Nguyệt chủ động khiêu khích quân Tùy, đây rõ ràng là một dấu hiệu không tốt. Hai người lập tức nói:
- Chúng tôi sẽ tổ chức cho dân phu trở về.
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, chiến đao vung lên, thét lên ra lệnh:
- Đoàn thứ nhất theo ta tới Bồ Loại Hải!
Binh sĩ hộ vệ xây dựng thành có ba nghìn kỵ binh, lập tức có một nghìn kỵ binh cùng với Dương Nguyên Khánh đi về phía Tây Bắc.
Bồ Loại Hải cũng chính là hồ Barkol ngày nay, nằm ở phía bắc núi La Mạn Sơn, cách thành Y Ngô mới khoảng hai trăm dặm. Đó là một vùng cỏ thảo nguyên xanh tốt, rừng cây rậm rạp, lại có đủ nguồn nước dồi dào, là vùng đất màu mỡ nhất của quận Y Ngô. Nhưng nó lại nằm đúng vùng biên giới giữa nước Y Ngô và Tây Đột Quyết, phía trung tâm chính là dải đất màu mỡ tươi đẹp mà người Xử Nguyệt của Tây Đột Quyết sở hữu.

Người Xử Nguyệt cũng chính là người Sa Đà, trong lịch sử, sau mấy trăm năm cuối đời Đường tàn lụi, người Sa Đà dưới sự lãnh đạo của Tù trưởng Lý Khắc tiến vào Trung Nguyên, gây ra một trận chiến đẫm máu tanh nồng. Nhưng lúc này, người Xử Nguyệt chỉ là tôi tớ của Tây Đột Quyết, nói chính xác hơn, người Xử Nguyệt không phải là người Thiết Lặc, mà là một nhánh tộc xa của Tây Đột Quyết, địa vị rất thấp kém, bị Tây Đột Quyết coi như nô lệ, Tù trưởng của bọn họ là Chu Tà, nên cũng được gọi là bộ tộc Chu Tà.
Ở phía nam Bồ Loại Hải, trên một vùng đất cao của La Mạn Sơn, Tô Liệt dẫn đầu hàng chục tên thủ hạ thoái thủ nơi này, tại đây bọn họ bị ba nghìn người Xử Nguyệt bao vây, tình thế cực kì nguy cấp.
Hôm qua khi Tô Liệt dẫn các huynh đệ đi tuần tra ở phía nam La Mạn sơn, gặp vài thương nhân Túc Đặc. Bọn họ là một nhóm buôn từ Tây Đột Quyết tới, bị bọn Xử Nguyệt cướp ở Bồ Loại Hải, vài chục người chết và bị thương, tài sản và phụ nữ đều bị cướp, chỉ còn vài chục người trốn thoát được, cầu khẩn quân Tùy đến cứu bọn họ.
Nói cho cùng Tô Liệt cũng chưa có đủ kinh nghiệm, gã lập tức dẫn thủ hạ tới Bồ Loại Hải cứu người, trên đường đi lại bị phục kích, hơn ba mươi huynh đệ bị chết, Tô Liệt yểm hộ được một thủ hạ thoát ra để về báo tin, gã dẫn theo những người khác vừa đánh vừa lui, rút đến bãi đất cao này.
Lúc này gã cũng không còn đường lui nữa, gần ba nghìn người Xử Nguyệt bao vây bọn họ từ ba phía, mà phía sau quân Tùy là vách núi La Mạn Sơn dựng đứng.
Ưu thế lớn nhất của quân Tùy chính là trang bị hoàn hảo của bọn họ, đặc biệt là cung tên sắc bén, có thể bắn xa tới trăm bước, mà cung tên của người Xử Nguyệt lại rất nguyên sơ, không bằng cả của người Đột Quyết, tầm bắn chỉ đạt tầm ba mươi bước.
Vậy hơn sáu mươi lính quân Tùy lại có cung tên sắc bén, khiến cho người Xử Nguyệt không dám manh động, đành phải đợi cơ hội đến.
Dải đất cao này rộng khoảng hai mẫu, tựa như một dải đất được mọc lên ngay trên lưng chừng núi, mà khoảng tám mươi bước ra bên ngoài là rừng tùng rậm rạp, ba nghìn người Xử Nguyệt giống như loài lang sói đang ẩn nấp, kiên nhẫn đợi chờ bóng đêm buông xuống.
Trên bãi đất đá lởm chởm, tạo điều kiện thuận lợi cho việc ẩn nấp của quân Tùy, hơn sáu mươi quân lính quân Tùy cầm cung tên giấu ở phía sau đá, bọn họ đã ba lần đánh lui tiến công của quân địch, trên sườn núi rải rác vài trăm thi thể, nhưng số tên trong tay bọn họ cũng không còn nhiều nữa.
Tô Liệt ngồi trên một tảng đá lớn, vẻ mặt uể oải, ánh mắt đầy vẻ hối hận. Đúng là gã dễ tin người, dẫn đến cái chết của hơn ba mươi huynh đệ, tướng quân đánh nước Y Ngô, không bị thương vong lấy một người nào, vậy mà gã dẫn người đi trinh sát, chết liền ba mươi người, gã về sẽ báo cáo với tướng quân thế nào đây? Điều quan trọng hơn chính là bọn họ có thể còn sống mà quay trở về được không.
Gã căm hận đến mức đấm vào mặt mình một cái, mắng rằng: “Tô Liệt đáng chết, ai bảo ngươi dễ bị kích động đến thế, ai bảo nhẹ dạ đến thế, ngươi hại chết ngươi là đủ rồi, sao còn hại các huynh đệ!”
Thẩm Quang nhảy nhẹ nhàng, xoay người lại, cười mỉm nói:
- Ba mươi chưa phải là tết, Hiệu úy là muốn tận trung báo quốc đúng không?
Cho dù bình thường Tô Liệt không thích vẻ ngả ngớn và láu cá của Thẩm Quang, nhưng lúc này sự láu cá của Thẩm Quang lại đem lại cho gã một cảm giác thân thiết khó tả, khiến cho tâm trạng tuyệt vọng lạnh lẽo trong gã có một tia ấm áp.
Tô Liệt thở dài:
- Đến khi rời tối, người Xử Nguyệt sẽ tấn công, dự đoán chúng ta sẽ không thể sống được đâu. Thẩm Quang, nếu huynh chạy thoát được, hãy nói với tướng quân, Tô Liệt ta đã phụ lòng mong đợi của người.
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Quang đã biến mất, lại trở nên vô cùng nghiêm túc, gã nhìn chăm chú vào Tô Liệt:
- Tô Hiệu úy, thái độ của ngươi quyết định sinh tử của sáu mươi bảy huynh đệ, nếu ngay đến ngươi còn không có niềm tin, vậy thì tất cả mọi người sẽ chết hết đấy.
Tô Liệt trở nên vô cùng xấu hổ, lời nói của Thẩm Quang đã kích động sự kiêu ngạo bên trong gã, gã thi lễ với Thẩm Quang:
- Đúng là ta đã quá yếu đuối rồi, đa tạ Thẩm huynh!
Thẩm Quang lại cười nói:
- Miệng nói cảm ơn không đủ, sau khi về kinh ngươi phải mời ta uống rượu.
- Được! Ta sẽ mời huynh một bữa ra trò.
Thẩm Quang nhảy lên trên tảng đá, cầm lấy hai hòn đá coi đó như bình rượu và chén rượu, giả vờ như tự rót tự uống, chậc chậc lưỡi khen:
- Rượu ngon đấy! Không ngờ lại là rượu nho Đại Lợi.
Hành động thú vị của gã khiến các binh sĩ đang trong tâm trạng căng thẳng cũng đều bật cười, Tô Liệt lấy lại tinh thần, nói với hơn sáu mươi binh sĩ:
- Các huynh đệ, nếu đợi đến chiều tối, chúng ta sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt mất, bây giờ chúng ta sẽ phá vòng vây, có thể sống được người nào hay người ấy!
- Xin nghe mệnh lệnh của Hiệu úy!
Thẩm Quang lập tức nhảy lên ngựa, vung chiến đao lên:
- Ta sẽ xông lên trước tiên.
Tinh thần của sáu mươi binh sĩ phấn chấn hẳn lên, lần lượt leo lên ngựa. Lúc này, đám binh Xử Nguyệt trốn trong rừng đã nhìn ra được ý đồ định phá vòng vây của quân Tùy, bọn chúng thổi lên tiếng sáo cảnh báo, hơn ba nghìn quân Xử Nguyệt đang ngồi nghỉ ngơi đều nhất loạt đứng lên, nhanh chóng mặc áo giáp, tay cầm đao, chuẩn bị tác chiến.
Thủ lĩnh dẫn đầu đám quân Xử Nguyệt này chính là Chu Tà Tư Dã, cũng là em trai của Tù trưởng bộ tộc Xử Nguyệt. Quân Tùy chiếm Y Ngô, vốn cũng không có liên quan nhiều đến gã, chỉ cần quân Tùy không vượt qua ranh giới núi La Mạn Sơn, bọn chúng cũng sẽ không gây rắc rối gì cho quân Tùy, nhưng mấy hôm trước, bọn chúng nhận được mệnh lệnh của Xạ Quỹ Khả Hãn ở Tây Đột Quyết, lệnh cho toàn bộ tộc Xử Nguyệt tiến công quân Tùy, tiêu diệt quân Tùy vì đã chiếm lĩnh Y Ngô. Y đồng thời còn hứa cho thêm người Ô Tôn làm nô lệ cho bọn chúng.
Mệnh lệnh này khiến trên dưới bộ tộc Xử Nguyệt đều rất hưng phấn, Chu Tà Tư Dã bèn nhận được sự điều động của Tù trưởng, tiêu diệt trinh sát quân Tùy, gã sử dụng người Túc Đặc làm mồi nhử, dẫn dụ thành công hơn một trăm quân Tùy tới, chuẩn bị tiêu diệt một loạt.
Chu Tà Tư Dã rất hiểu về khí hậu của vùng này, sau khi trời tối, ở đây nhất định sẽ mưa, trong khi mưa, cung tên của quân Tùy sẽ không thể nào sử dụng được, lúc đó sẽ là cơ hội tốt để chúng tấn công.
Lúc này, Chu Tà Tư Dã nhìn thấy dấu hiệu phá vòng vây của quânTùy, gã lập tức hạ lệnh:
- Quân đội chuẩn bị cung tên, trước tiên bắn vào ngựa của quân Tùy.
Đội quân ba nghìn người của Xử Nguyệt đều giơ cung tên lên, nhắm thẳng vào đám quân Tùy phía dưới núi. Chu Tà Tư Dã đã nắm được thóp của quân Tùy, tuy có áo giáp và khiên, nhưng chiễn mã của bọn họ không hề có vật chắn, trước tiên nên bắn ngựa, như vậy người có muốn chạy cũng khó.
Ba nghìn cung tên lập tức phóng đi, nhưng ngay lúc này, phía sau quân Xử Nguyệt là một màn đại loạn, một nhánh hơn một nghìn quân mặc đồ đen từ đâu đột ngột xuất hiện, giống như một mũi dao nhọn, đâm mạnh vào phía sau quân Xử Nguyệt. Người thủ lĩnh đám quân áo đen có thân hình cường tráng, dũng mãnh phi thường, gã dùng khăn che mặt màu đen, ánh mắt sắc bén, tay cầm một cây Mã Sóc, phi thẳng vào rừng, những chỗ người đó đi qua, thi thể ngổn ngang.
Quân Xử Nguyệt sợ tới mức hét to:
- Giặc hắc mã đến rồi! Giặc hắc mã đến rồi!
Bọn chúng hao nhao chạy trốn về tứ phía, Chu Tà Tư Dã mặt mày cũng nhăn nhó, đội mã tặc này vài năm gần đây mới nổi lên, quần áo đen khăn đen, náo loạn khắp Bá Hải, khắp dải Kim Sơn và Nhiệt Hải, hung hãn dị thường, là cái gai trong mắt Tây Đột Quyết. Nhân thân của mã tặc rất phức tạp, người Đột Quyết, người Thiết Lặc, người Ô Tôn, người Túc Đặc đều có, thậm chí còn có cả người Hán, nghe đồn thủ lĩnh của bọn Bạch Thược chính là người Hán.
Hắc mã tặc dù rất hung hãn, nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ tới khu vực La Mạn Sơn, hôm nay bọn chúng lại xuất hiện ở đây, Chu Tà Tư Dã biết ba nghìn quân của mình không phải là đối thủ của Hắc mã tặc, gã không cam tâm nhìn đám quân Tùy một cái, chỉ đành vung tay, nói “rút lui”.
Quân Xử Nguyệt nhanh chóng chạy về hướng đông, chỉ trong chốc lát đã chạy không còn một bóng người, Tô Liệt chỉ huy hơn sáu mươi quân Tùy đang trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, sự dũng mãnh của đám kỵ binh mặc đồ đen này không hề kém quân tinh nhuệ nhất của quân Tùy, bọn họ là ai?
- Xin hỏi các vị đây là ai?
Tô Liệt cầm đao xông lên phía trước hô to.
Thủ lĩnh mặc đồ đen rút ra một mũi tên có đuôi là lông vịt trời, cài một bức thư vào, bắn một mũi tới, dùng tiếng Hán cười nói:
- Ta và Dương tướng quân của các ngươi là bạn cũ của nhau, xin hãy chuyển bức thư này cho hắn!
Gã vung tay, hơn một nghìn tên Hắc mã tặc quay ngựa bỏ đi, cứ như một cơn gió vậy, biến mất tăm mất dạng.
Tô Liệt nhìn bóng bọn họ mà ngây người ra, tên thủ lĩnh hóa ra là người Hán, vậy gã là ai? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK