Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi đi, Phòng Huyền Tảo cũng đã thương lượng qua vấn đề này với Lý Mật, nên dùng cái gì để biểu thị thành ý của họn họ. Phòng Huyền Tảo trầm ngâm một lát, nói:
- Chúng ta không có khả năng xuất ra nhiều lắm, nhưng năm đó đánh bại Vũ Văn Hóa Cập thu được không ít tài bảo, nếu như điện hạ không chê, chúng ta nguyện ý chia sẻ với Sở Vương điện hạ.

Tài phú của Vũ Văn Hóa Cập cũng chính là tài phú của Dương Quảng ở Giang Đô năm đó, chở mấy trăm chiến thuyền lớn, gần nghìn cân hoàng kim, càng không cần phải nói đến châu bảo, ngọc thách, dị vật hiếm quý. Cái này hắn có thể nhận lấy, dùng cho tiền đúc và bỏ thêm vào tài phí của triều đình.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:
- Chẳng hay Ngụy Vương nguyện ý chia sẻ mấy thành?
Phòng Huyền Tảo vui mừng, nếu Dương Nguyên Khánh đã đồng ý, tất cả đều dễ nói chuyện. Gã vội vàng nói:
- Những tài vật chúng ta chưa sử dụng, theo như lời Ngụy Vương, người đồng ý chia sẻ cho điện hạ một nửa.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, vừa chuyển trọng tâm câu chuyện:
- Bất quá ta còn muốn thêm vào đó một điều kiện.
Trong lòng Phòng Huyền Tảo thở dài, Dương Nguyên Khánh quả nhiên không phải tốt như vậy, hắn cũng có ý nghĩ của chính mình. Bọn họ cấp nhiều tài phú như vậy nhưng cũng không thỏa mãn được hắn, sớm biết vậy trước hết nghe yêu cầu của hắn.
Trong lòng Phòng Huyền Tảo có chút hối hận, nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Điện hạ mời nói!
- Ta muốn hai người!
Dương Nguyên Khánh không chút hoang mang nói:
- Kỳ thực Phòng tiên sinh và Ngụy vương hẳn là biết rõ những người ta cần, hai người này đối với các ngươi mà nói không có ý nghĩa gì. Quốc hiệu của các ngươi đã sửa, bọn họ đã trở thành người có thể có, có thể không, mất đi cũng không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng đối với chúng ta thì khác, ta mong muốn Ngụy Vương cho ta hai người kia.
Phòng Huyền Tảo đương nhiên biết Dương Nguyên Khánh đang nói đến ai. Chắc chắn là Tiêu Hậu và Hoàng thái tôn Dương Đàm. Lý Mật đã sớm bắt được bọn họ, cũng từng gửi gắm lên bọn họ kỳ vọng rất cao, mong muốn thông qua bọn họ có thể trở thành Đại Tùy chính thống, có thể cùng triều Đường tranh đoạt thiên hạ.
Nhưng rất nhanh Lý Mật liền phát hiện hai người này đối với y không có nửa điểm ý nghĩa, trái lại còn khiến các tướng sĩ không đoàn kết. Bản thân các tướng sĩ Ngõa Cương hay phản Tùy, cũng không tán thành triều Tùy, mà các danh môn thế gia cũng không bởi vì bọn họ có hai người này mà thừa nhận bọn họ là Đại Tùy chính thống. Điều này khiến Lý Mật cực kỳ uể oải.

Sau này Lý Mật luôn cân nhắc, cuối cùng quyết định buông tha chuyện Đại Tùy chính thống lừa mình dối người này, sửa quốc hiệu thành Tây Ngụy. Cứ như vậy, Tiêu Hậu và Dương Đàm cũng không còn tác dụng ảnh hưởng đến các quan viên.
Mặc dù Phòng Huyền Tảo biết hai người này có tác dụng không lớn, nhưng gã cũng không có toàn quyền quyết định, còn phải được Lý Mật gật đầu mới được. Nghĩ vậy, Phòng Huyền Tảo hạ thấp người nói:
- Ty chức có thể hiểu được tâm tình của Sở Vương điện hạ, nhưng việc này ta không có quyền đáp ứng. Ta sẽ trở lại nhanh chóng cùng Ngụy Vương thương lượng, một khi Ngụy Vương đồng ý, ta lập tức đưa người và tài vật chuyển đến. Nói chung, mong muốn chúng ta song phương có thể hợp tác vui vẻ.
- Đây cũng là điều ta mong muốn!
Dương Nguyên Khánh lập tức hạ lệnh nói:
- Đưa đến một chiếc thuyền lớn, rồi phái một đội binh sĩ hộ tống Phòng tiên sinh trở về....
Sau khi Phòng Huyền Tảo rời đi, Dương Nguyên Khánh sai người tìm Lý Tĩnh đến. Lý Tĩnh vào gian phòng, cười tủm tỉm hỏi:
- Ta nghe nói bên kia có người tới, là người của Vương Thế Sung hay người của Lý Mật?
- Là sứ giả của Lý Mật.
Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng:
- Chuyện này ta thật không tưởng tượng được, thật không ngờ ánh mắt của Lý Mật so với ta còn xa hơn, có thể nói hắn còn đang lưỡng lự. Nhưng đổi lại là một người có tầm nhìn xa, hắn làm sao có thể không xem xét thời thế, quyết định chuyện có lợi nhất cho mình. Trái lại, thật không ngờ ta không nghĩ đến việc lôi kéo Lý Mật, chỉ nghĩ dùng Đỗ Phục Uy kiềm chế Lý Mật.
Lý Tĩnh cũng không vội vã đáp lại lời cảm khái của Dương Nguyên Khánh, y ngồi xuống, một gã trà đồng lên châm trà cho y. Lý Tĩnh nâng chén trà lên, trầm tư một chút liền nói:
- Tổng quản thấy lợi ích của Lý Mật ở điểm nào? Hắn lưỡng lự như vậy, thực sự có khả năng bảo vệ lợi ích sao?
Lông mày Dương Nguyên Khánh hơi nhíu lại, nói:
- Mời Trưởng sử nói!
Lý Tĩnh tiếp tục nói:
- Nếu như ta là Lý Mật, vậy ta nghĩ lợi ích lớn nhất của là tìm cách duy trì hiện trạng, làm thế nào để duy trì hiện trạng này? Nếu kết minh với Vương Thế Sung, đối kháng quân Tùy, hiển nhiên không đúng với hiện thực. Như vậy thì kết minh với Đường, kháng Tùy mới là lựa chọn đúng đắn nhất, nếu như ta lưỡng lự, dẫn đến quân Đường thất bại, quân Tùy tiến công Trung Nguyên, chắc chắn mục tiêu kết tiếp sẽ là ta. Ta tin tưởng Lý Mật cũng đã nghĩ đến vấn đề này.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng. Ý nghĩ của Lý Tĩnh rất rõ ràng, xác thực Lý Mật chỉ có thể liên Đường kháng Tùy mới có khả năng bảo trụ lợi ích của gã ở Trung Nguyên, vậy tại sao gã còn muốn âm thầm cấu kết với mình? Lẽ nào gã thật sự không thèm để ý đến Trung Nguyên?
Trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên phát sinh ý nghĩ này, hắn liếc mắt nhìn Lý Tĩnh, chậm rãi nói:
- Ta đang suy nghĩ có phải Lý Mật muốn buông tha Trung Nguyên, chỉ phát triển ở phương Nam?
Lý Tĩnh cúi đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Xác thực cũng có khả năng này, tuy rằng nói tranh giành Trung Nguyên, giành được Trung Nguyên là giành được thiên hạ, đó là vì Trung Nguyên đông đúc, có nguồn lính và lương thực sung túc. Nhưng hiện tại cũng không có chuyện như vậy. Trải qua sáu, bảy năm loạn phỉ, thiên tai và chiến loạn, người ở Trung Nguyên đã mất đi sáu, bảy phần, sợ rằng mười vạn quân đội cũng không nuôi nổi, càng không cần phải nói đến nhờ Trung Nguyên mưu nghiệp lớn. Lý Mật nếu muốn phát triển sự nghiệp lâu dài thì phát triển ở Đông Nam thật ra cũng là một lựa chọn tốt.
- Quả thật là như vậy, nhưng phía Đỗ Phục Uy thì có chút phiền phức!
Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng nói.
- Ta nghĩ Tổng quản không cần lo lắng nhiều về chuyện này, Đỗ Phục Uy cai quản khu vực cách xa nghìn dặm, hắn đánh không lại Lý Mật còn có thể chạy trốn về phía Tây, ta nghĩ Tổng quản nên đặt tinh lực lên quân Đường, chúng mới là đại địch chân chính của chúng ta.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Đúng như Trưởng sử nói…
Quân tiên phong của quân Đường đã chiếm lĩnh huyện Nghi Dương, nghỉ ngơi và hồi phục một ngày đêm sau đó lập tức xuất phát hướng Đông. Đại tướng Uất Trì Cung suất năm nghìn kị binh hành quân ngày đêm, sau một ngày đêm, quân tiên phong đã chiếm được thành Tam Nguyên cách Lạc Dương bốn mươi dặm về phía Tây nam. Thành Tam Nguyên là một thành nhỏ của Lạc Dương, cũng là pháo đài phòng ngự trọng điểm của Lạc Dương.
Dưới thời kì Dương Quảng thống trị, thành Tam Nguyên thường trú gần tám nghìn quân, tuy rằng lúc này Vương Thế Sung đã quyết định phòng ngự trọng điểm là Lạc Thành, nhưng gã vẫn bố trí bốn nghìn quân ở thành Tam Nguyên.
Uất Trì Cung suất lĩnh năm nghìn kỵ binh chậm rãi ngừng lại ở ngoại thành vài dặm, nhìn thành Tam Nguyên kiên cố phía xa xa. Lông mày Uất Trì Cung hơi nhíu lại, gã không mang theo vũ khí công thành, dọc trên đường đi cũng là trông chừng các quận huyện, hiện tại tòa thành Tam Nguyên chỉ sợ là một khúc xương khó gặm.
Nhưng kỵ binh không có vũ khí công thành, muốn chiếm được tòa thành này cũng không dễ dàng. Thành trì này là do cháu trai của Vương Thế Sung trấn giữ. Gã trầm tư một lúc lâu mới quay đầu lại nói nhỏ vài câu với Triệu vương Lý Huyền Bá. Lý Huyền Bá cười đắc ý:
- Đây đương nhiên là mặt hàng ta buôn bán!
Gã lập tức quay đầu lại hô to với thận vệ kỵ binh:
- Đi theo ta!
Hai trăm kỵ binh quay đầu ngựa chạy gấp đến hướng bắc theo gã. Uất Trì Cung cũng suất lĩnh kỵ binh rút quân về phía sau... Vương Thế Sung cũng giống như Lý Uyên, thế hệ huynh đệ, con cháu đông đảo, quyền chỉ huy quân đội chưa bao giờ giao cho người ngoài, chủ yếu là giao quân quyền cho cháu trai Vương Nhân Tắc, nhưng những huynh đệ, con cháu khác cũng được nắm giữ một ít quân đội. Thành Tam Nguyên có sáu nghìn quân này do cháu trai Việt Vương Vương Quân Độ của Vương Thế Sung suất lĩnh, còn có một gã phó tướng Quách Sĩ Hành.
Trên tường thành, Quách Sĩ Hành nhìn phía Tây xa xa, y đã thấy một số điểm đen. Nhưng điều làm y cảm thấy kỳ quái chính là điểm đen bây giờ đã biến mất, đây hẳn là tiên phong của quân địch, lẽ nào bọn họ định quấy nhiễu thành Tam Nguyên sao?
- Tướng quân, có phải bọn họ đang chờ chủ lực tới hay không?
Một gã tướng lĩnh thấp giọng nói.
- Chuyện này rất khó nói, có thể bọn họ không có vũ khí công thành, nên đi vòng qua thành Tam Nguyên.
Quách Sĩ Hành bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Việt Vương đang làm gì?
Tên tướng lĩnh phiết miệng một chút, khinh thường nói:
- Tướng quân còn hỏi vấn đề này sao? Hắn ngoại trừ chơi đùa với nữ nhân còn có thể làm gì?
Trong mắt Quách Sĩ Hành lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Thánh Thượng có nhiều huynh đệ, con cháu nhưng ngoại trừ Vương Nhân Tắc có khả năng soái lĩnh quân đội tham gia chiến tranh, còn có mưu lược, còn lại hầu hết đều là loại người lỗ mãng, nếu không cũng là người ngu ngốc. Việt Vương cũng là một người có ý nghĩ đơn giản, tứ chi phát triển, nhưng là một người lỗ mãng, có tiếng đánh đấm tàn nhẫn ở Lạc Dương. Không hề biết một chữ bẻ đôi, ngay cả Thánh Thượng cũng không coi trọng y, nên phái hắn đến trấn thủ một thành nhỏ này. Hai ngày trước y mang đến hai kỹ nữ từ thành Lạc Dương, khiến bọn lính thập phần bất mãn.
Trong lòng Quách Sĩ Hành thực bất đắc dĩ, trước đây Thánh Thượng là chủ tướng, lãnh binh xung phong, đều tin tưởng chư tướng dưới quyền.

Nhưng từ khi người đăng cơ làm Hoàng đế, tâm tính liền thay đổi, quân quyền toàn bộ đều giao cho con cháu của mình, những tướng lĩnh ngày trước chỉ có thể đảm nhận chức phó tướng. Có thể ai làm Hoàng đế trong tâm đều sinh lòng phòng bị.
Tuy rằng Việt Vương Vương Quân Độ không có trí tuệ, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng y cũng không hàm hồ đối với quân quyền. Bất luận chuyện gì đều phải được y gật đầu đồng ý, khiến Quách Sĩ Hành mỗi lần xảy ra chuyện đều phải chạy đi bẩm báo, trong lòng cực kỳ phiền muộn.
Quách Sĩ Hành bất đắc dĩ, nói:
- Các ngươi canh giữ thành trì, ta đi thương lượng với điện hạ!
- Muốn thương lượng với ta chuyện gì?
Từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Quách Sĩ Hành vừa quay đầu lại, chỉ thấy Việt Vương đã đứng ở phía sau, trên tay cầm một cây trường kích. Vương Quân Độ xuất thân là thị vệ cung đình, hình thức vừa cao vừa béo, thân mặc kim khôi ngân giáp. Quách Sĩ Hành cuống quýt quỳ một gối:
- Mạt tướng tham kiến điện hạ!
- Hừ!
Vương Quân Độ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Y đi tới thành tường, nhìn về phía xa xa:
- Ta nghe nói quân tiên phong của quân Đường tới rồi, nhưng người ở nơi nào?
- Hồi bẩm điện hạ, vừa rồi nhìn thấy không ít điểm đen, hiện tại đã biến mất.
- Điểm đen?
Vương Quân Độ trào phúng nói:
- Có thể chỉ là một đám quạ đen, có lẽ Quách tướng quân hoa mắt, trong lòng hoảng hốt, trông gà hóa cuốc, nhìn nhầm thành quân Đường. Không phải nói ngươi là ngươi như thế sao?
Trong lòng Quách Sĩ Hành chửi ầm lên nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ:
- Không phải là một đám quạ đen, khẳng định là một đội kỵ binh, có thể là trinh sát tuần tra, không phải là quân tiên phong.
Vừa dứt lời, một gã binh sĩ chỉ vào phía Tây Bắc hô to:
- Mau nhìn, trinh sát tuần tra của quân Đường!
Tất cả mọi người nhìn về hướng Tây Bắc chỉ thấy một đội hơn hai trăm kỵ binh trinh sát tuần tra của quân Đường đang cách thành hai dặm. Bọn họ không chút hoang mang, có người đã vẽ bản đồ, kiểm tra bùn đất. Bọn họ càng ngày càng gần, cách thành một dặm thì dừng lại, thậm chí xuống ngựa, uống nước, ăn lương khô. Trong đó người đầu đội kim khôi, rất dễ dàng khiến người khác chú ý.
Vương Quân Độ vui mừng:
- Người mang kim khôi nhất định là hoàng tộc triều Đường, xem ta lấy đầu hắn.... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK