Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Phương Trí nghĩ mãi không ra, đã canh bốn rồi, không biết ai còn đến nhà bái phỏng mình. Điều này không phù hợp với lễ nghi bình thường. Trừ phi là có mưu đồ khác. Nghĩ tới ‘Có mưu đồ khác’, Lưu Phương Trí ngay lập tực giục ngựa chạy nhanh về phía nhà mình.

Hiện tại cả thành Tương Dương đều chìm vào bóng đêm yên tĩnh. Ngay cả Lưu phủ cũng vậy. Chỉ có ở phòng nội đường tiếp khách có le lói ánh đèn. Trong nội đường, Tiêu Ngạn Khâm chính đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Mặc dù biết rằng canh bốn tới bái phỏng là không lễ phép, nhưng xung quanh Tiêu phủ suốt ngày đều có binh lính tuần tra. Chỉ có từ canh ba về sau, binh lính tuần tra giảm đi một nửa, mới có cơ hội tìm đến đây.

Lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Lưu Phương Trí đã xuất hiện ở cửa:
- Tiêu huynh, đã muộn như vậy rồi còn có thời gian rảnh tới nhà ta làm khách sao?
Lưu Phương Trí cười sang sảng, trong đêm yên tĩnh, tiếng cười vang đi thật xa.

Tiêu Ngạn Khâm hoảng sợ đi lên phía trước thi lễ:
- Đã muộn như vậy còn tới quấy rầy sự nghỉ ngơi của quý phủ. Thực sự là băn khoăn, mong tướng quân thứ lỗi.

Gia tộc của Lưu Phương Trí cũng là đại tộc của Giang Lăng. Tuy không thể so với danh môn họ Tiêu, nhưng vẫn xếp vào gia đình quyền quý. Hơn nữa họ Lưu đã sinh sống mấy trăm năm ở Giang Lăng, nền tảng rất sâu. Nên đây là một trong những nguyên nhân Sài Thiệu trọng dụng y nhằm mục đích lung lạc thế lực ở Giang Lăng.

Mà gia tộc họ Tiêu tuy là danh môn vọng tộc. Nhưng dù sao cũng chỉ là mới chuyển tới từ mấy năm trước. Còn tồn tại được đến bây giờ là nhờ sự ủng hộ lớn của Tiêu Tiển và dựa vào danh tiếng của quý tộc họ Tiêu. Bình thường, hai gia tộc này không thường xuyên lui tới. Tuy nhiên cùng sinh sống ở một địa phương, nên hai nhà đối xử nhau cũng khách khí.

Quan trọng hơn là, Lưu Phương Trí biết rõ tình hình chi tiết của Tiêu gia. Bọn là là từ Đôn Hoàng chuyển tới chứ không phải như lời họ nói là từ quận Đan Dương chuyển tới. Chuyện này có thể dấu diếm Sài Thiệu, cường long từ bên ngoài tới, chứ không dấu diếm được người rắn địa phương như họ Lưu.

Đã biết họ Tiêu là từ Đôn Hoàng chuyển tới, Lưu Phương Trí liền đoán được Tiêu gia ở đây rất có thể có liên quan tới phe phái quan trường Đôn Hoàng trong triều đình Tùy. Như vậy Tiêu Tấn có liên hệ gì với Tiêu gia?

Lưu Phương Trí là người có lòng dạ thâm trầm, người bên ngoài rất khó đoán ra y đang nghĩ gì. Y biết tình hình chi tiết của Tiêu gia, thậm chí tướng lĩnh tâm phúc của y là Dư Thọ Nhân còn nhận hối lộ của Tiêu gia để cho phép con cháu của Tiêu gia đi ra khỏi thành. Chỉ có điều cho tới bây giờ, y không nói ra mà thôi.

Lưu Phương Trí cười tủm tỉm khoát tay chặn lại:
- Quý khách đã tới chơi, không quan tâm sớm muộn. Tiêu huynh đã đến phủ của ta, là vinh hạnh của Lưu phủ. Mời ngồi!

Hai người phân biệt chủ khách ngồi xuống, Tiêu Ngạn Khâm thở dài:
- Vốn nên tới bái phỏng ở những lúc bình thường, chỉ có điều xung quanh Tiêu phủ thường xuyên có binh lính tuần tra, rất là không tiện. Mong rằng Lưu tướng quân thứ lỗi.

Lưu Phương Trí đương nhiên biết những binh lính kia là do Sài Thiệu phái tới nhằm giám thị Tiêu phủ và mười danh môn của Giang Lăng. Y cười ha hả nói:
- Đó là vì Sài đại tướng quân muốn bảo vệ sự an toàn của Tiêu gia mà thôi. Nếu chẳng may thành Giang Lăng phát sinh biến cố, sẽ có binh lính không tuân theo kỷ luật tiến vào Tiêu phủ cướp bóc. Mong rằng Tiêu huynh có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Đại tướng quân.

Lời giải thích của Lưu Phương Trí chỉ khiến Tiêu Ngạn Khâm cười khổ một tiếng. Tiêu Ngạn Khâm hiểu rằng, dựa vào quan hệ bình thường của hai nhà Tiêu Lưu, có nhiều điều không thể chia sẻ. Đêm nay Tiêu Ngạn Khâm tìm đến Lưu Phương Trí, cũng không phải là muốn chiêu hàng y. HIện tại cho dù xuất ra năm nghìn lượng hoàng kim, Lưu Phương Trí chắc cũng không nhận.

Tiền thực sự không phải là vạn năng. Hơn nữa, Lưu gia là gia đình quyền quý ở Giang Lăng, cũng không thiếu tiền. Cho nên, đêm nay Tiêu Ngạn Khâm tới, chỉ là muốn dò xét mà thôi.

Lúc này, một người nha hoàn bưng hai chén trà tiến vào, đưa cho hai người. Tiêu Ngạn Khâm nâng chén trà lên uống một ngụm, mới than nhẹ một tiếng nói:
- Nói thật, đối với những gia tộc giàu có như chúng ta mà nói, điều đáng sợ nhất chính là chiến tranh. Mặc kệ là hai quân giao chiến, hay là quân Tùy giết vào thành, chúng ta đều rất sợ gặp phải thảm họa diệt môn. Ta đã từng cùng các thế gia khác ở Giang Lăng trao đổi qua. Mọi người đều hy vọng rằng Lưu tướng quân có thể cầm đầu, bảo vệ lợi ích của toàn bộ các gia tộc Giang Lăng.

.Nói tới đây, Tiêu Ngạn Khâm lấy ra một bức thư, đặt lên bàn, rồi đẩy cho Lưu Phương Trí. Lưu Phương Trí cười mà không nói, nhận lấy bức thư nhìn một lần, lại đưa bức thư trở về, lắc đầu nói:
- Phong thư này nên giao cho Sài đại tướng quân. Ta chẳng qua chỉ là chức quan nhỏ, chỉ sợ là bất lực.

- Lưu tướng quân cần gì khiêm tốn như vậy. Đã đến thời khắc sinh tử tồn vong như bây giờ rồi. Chúng ta ai cũng biết, nếu đại chiến Tùy Đường lan tới cả thành, thì toàn thành Giang Lăng cả vàng ngọc hay gạch ngói đều đổ vỡ cả. Khẩn cầu Lưu tướng quân suy nghĩ tới tình cảm quê nhà, mà cứu thành Giang Lăng.

Lưu Phương Trí trầm mặc một lát, trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười trào phúng, thản nhiên nói:
- Muốn cứu vớt thành Giang Lăng, Tiêu gia ra tay chả phải là rất dễ dàng sao? Tiện tay mà thôi, cần gì tới tìm ta hỗ trợ.

Phòng khách trở nên yên tĩnh. Không khí có chút đè nén. Đã nói tới trình độ này, song phương chỉ còn cách một tầng giấy, đâm một cái là thủng mà thôi.

Tiêu Ngạn Khâm cũng hiểu được. Nếu mình muốn thuyết phục Lưu Phương Trí, phải xuất ra thực lực của bản thân. Chứ nếu chỉ dùng lý do tình cảm quê nhà, thì Lưu Phương Trí sao có thể bị đả động. Xem ra tầng giấy này phải đâm mới thủng được.

- Được rồi, ta cũng không che giấu nữa. Vài ngày trước, ta nhận được thư từ huynh đệ là Tiêu Thái Thú quận Trường Sa. Trong thư nói rằng, Sở Vương rất coi trọng các thế gia ở phía nam. Cho nên đi tới nơi nào, Sở Vương đều ra sức trấn an, khiến người người ủng hộ. Lưu tướng quân, chắc ngài cũng hiểu được tình hình thiên hạ bây giờ. Việc triều Đường diệt vong là không thể tránh khỏi. Đã như vậy, các thế gia của Giang Lăng chúng ta nên lựa chọn như thế nào? Chắc hẳn Lưu tướng quân cũng hiểu, không cần ta phải nhiều lời.

Đã nói trắng ra như vậy, Lưu Phương Trí chưa vội lên tiếng. Y nhấp ngụ trà, trên mặt dần lộ ra vẻ nghiền ngẫm, đột nhiên đưa ra câu hỏi:
- Thái Thú Tiêu Tấn của quận Lương có quan hệ gì với Tiêu huynh?

Tiêu Ngạn Khâm ngây người một lát, rồi mới giật mình hiểu ra. Gốc gác của bọn họ đã bị Lưu Phương Trí biết từ sớm. Tuy nhiên điều này lại khiến trong lòng ông ta dâng lên một tia hy vọng. Lưu Phương Trí đã biết lại không nói cho Sài Thiệu. Điều này nói lên rằng trong lòng của Lưu Phương Trí có ý khác.

Tiêu Ngạn Khâm cười xấu hổ, chắp tay nói:
- Thực không dám dấu diếm, Tiêu Tấn là con của ta.

- Ồ!
Lưu Phương Trí thán một tiếng:
- Ta hiểu rồi.

- Đến đây là đủ rồi! Đa tạ Tiêu huynh đã thẳng thắn nói chuyện. Ta cam đoan thay Tiêu huynh bảo vệ bí mật này, sẽ không tiết lộ ra ngoài. Thời gian đã không còn sớm, mời Tiêu huynh về phủ. Đợi lát nữa, những binh lính tuần tra trước Tiêu phủ sẽ lại xuất hiện.

Nói tới đây, Lưu Phương Trí cười đầy thâm ý:
- Ngày hôm qua, tướng quân Dư Thọ Nhân còn nói với ta, muốn bảo vệ tốt cho các đại tộc Giang Lăng. Đặc biệt là danh môn như Tiêu gia. Dường như y rất có cảm tình với Tiêu gia thì phải!

- Tất cả mọi người đều là đồng hương, có gì chiếu cố nhau cũng là lẽ thường!

Trong lòng Tiêu Ngạn Khâm dường như nắm bắt được điều gì đó. Ông ta đứng dậy cười nói:
- Vậy không quấy rầy tướng quân nữa. Ta cáo từ.

Tiêu Ngạn Khâm cáo từ mà đi. Lưu Phương Trí chắp tay sau lưng đi đến trước đại sảnh. Nhìn lên bầu trời đen kịt, trong mắt y lóe lên một tia sáng khó có thể nắm bắt…

Khoảng cách từ thành Tương Dương tới thành Giang Lăng cũng không xa, chỉ khoảng bốn trăm dặm. Ở giữa hai thành có một dãy núi tên là Kinh Sơn. Qua Kinh Sơn, là một mảng bình nguyên rộng lớn. Nếu như hành quân cấp tốc, thì chỉ cần ba ngày là có thể từ Tương Dương tới Giang Lăng.

Ở bên trong núi non trùng trùng điệp điệp của Kinh Sơn, có xây dựng một quan đạo bằng phẳng. Con đường này là con đường quan trọng nối liền nam bắc Kinh Tương. Nhưng chỉ có những người có hành trình ngắn thì đi qua đây còn các thương nhân đi xa thì đi đường thủy. Vừa có thể dùng thuyền vận chuyển hàng hóa, vừa tiết kiệm thời gian.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, số lượng thương nhân đi qua đây nhiều hơn bình thường. Họ dùng con la, con lừa vận chuyển hàng hóa, vội vàng mà đi. Xuất hiện nhiều thương nhân như vậy là do chịu ảnh hưởng của chiến dịch Kinh Tương. Quân Tùy đoạt mất bến thuyền ở bờ Giang Bắc, khiến cho thuyền hàng giảm bớt. Các thương nhân đành phải chuyển sang đường bộ.

Giữa trưa, vài người thương nhân trẻ tuổi đang ngồi nghỉ ngơi ở trên một tảng đá ven đường. Một người hậu sinh trẻ tuổi cầm lấy bầu nước uống sùng sục, rồi nhìn bốn phía nói:
- Ngô đại ca, huynh nói đoạn đường lên phía bắc này của chúng ta, có thể kiếm được lợi nhuận lớn sao?

- Sao không thể, từ Tương Dương tới Giang Lăng chỉ có một con đường này. Cho nên nhất định sẽ kiếm được người mua lớn.

Nói chuyện là một người đàn ông tuổi chừng ba mươi. Y có làn da màu đồng cổ, dưới ánh mắt trời chiếu xuống, trông cực kỳ sáng bóng. Nhóm của bọn họ có bốn người, dẫn theo hơn mười con lừa, chuyên chở lá chè mới hái. Xem bộ dáng của bọn họ, dường như rất có hy vọng kiếm được một món lời lớn.

Lúc này, một người thương nhân cưỡi la từ phía bắc vội vàng chạy tới, nói với bọn họ:
- Nhanh rời khỏi đây. Phía bắc xuất hiện quân đội đang tới. Nếu bọn họ thấy lừa của các người chắc chắn sẽ bắt về sung quân.

Bốn người nhìn nhau, người đàn ông da đen quyết định thật nhanh:
- Trốn vào rừng cây!

Bốn người dẫn theo đàn lừa đi vào rừng cây. Vừa mới tiến vào rừng, thì thấy một đội kỵ binh đang lao nhanh tới. Nhân số ước chừng hơn một trăm người. Đây là một đội thám báo dò đường. Bọn họ chia quân làm hai đường. Một đường đi vào rừng cây. Hiện tại bên trong rừng cây trốn không ít người đi đường và thương nhân. Mọi người thấy đội kỵ binh chạy vào rừng cây, đều sợ tới mới đi sâu vào.

Nhưng đội thám báo kỵ binh này cũng không thèm để ý những người đi đường. Bọn họ tới là xem xét có quân địch mai phục hay không mà thôi. Kiểm tra một vòng thấy không có gì dị thường, đội thám báo kỵ binh mới tiếp tục chạy như bay về hướng nam.

Mấy thương nhân trẻ tuổi kia không bị ai để ý. Lúc này ánh mắt của họ đều tập trung trên đường lớn. Bọn họ biết rất rõ, nhiều nhất là khoảng mười dặm phía sau tất nhiên sẽ có rất đông quân lính. Quả nhiên, chỉ một khắc (15 phút) sau, trên quan đạo lại xuất hiện một đại quân, thanh thế thật lớn, đang dọc theo quan đạo đi về phía nam.

Đây là một đội quân Đường khoảng năm mươi nghìn người. Bọn họ đang hành quân tới thành Giang Lăng. Ở phía trước đội ngũ là một cây cờ màu đỏ tung bay trước gió. Cờ đỏ có viền vàng, cái này ý nghĩa rằng đây là Vương kỳ. Chỉ có Lý Hiếu Cung mới có tư cách sử dụng Vương kỳ viền vàng này mà thôi. Ngay cả Sài Thiệu cũng không có tư cách này.

Bốn người thương nhân vừa nhìn thấy đội quân này liền lóe lên sự vui sướng. Bọn họ không nghĩ tới là Lý Hiếu Cung tự mình lãnh binh xuôi nam. Người đàn ông cầm đầu yên lặng theo dõi đội quân này. Các mặt tình báo từ ngựa, vũ khí, sĩ khí, đồ quân nhu đều chậm rãi ghi vào trong óc của y.

Một canh giờ sau khi đại quân đi qua, kẻ cầm đầu nhóm thương nhân bốn người kia khoát tay ra hiệu. Bọn họ ngay lập tức ly khai rừng cây, đi tới một khu đất trống phía sau núi.

Thương nhân trẻ tuổi lấy ra một cái chuồng chim ưng từ sau lưng lừa, bên trong có nhốt một con chim ưng. Người đàn ông cầm đầu liền viết một bức tình báo, rồi nhét bức thư này vào trong ống trúc

Bọn họ mở cũi ra, chim ưng liền giương cánh bay ra. Chim ưng bay lên bầu trời, xoay hai vòng, kêu lên một tiếng, rồi mất dạng ở hướng nam.

Trong đại quân, Lý Hiếu Cung ngẩng đầu nhìn lên hùng ưng trên bầu trời, ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK