La Sĩ Tín tiếp nhận chỉ chỉ, rồi khẩn trương trở về huyện Tu Võ. Dương Nguyên Khánh đã quyết định sắp xếp cuộc chiến chính ở huyện Tân Hương. Nhiệm vụ của La Sĩ Tín là phải bố trí chủ lực của y tới huyện Tân Hương.
La Sĩ Tín vừa mới đi, cửa lều có một thân binh đến bẩm báo:
- Tổng quản, ngoài phủ nha có người cầu kiến, đưa tới một danh thiếp.
Dương Nguyên Khánh tiến lên nhận lấy bái thiếp, thấy phía trên viết “Bính Nguyên Chân Ký thất tham quân vương phủ Ngụy”
Nhìn thấy cái tên Bính Nguyên Chân này, Dương Nguyên Khánh liền giận tím mặt. Một trận chiến Đại Hải Tự, sư phụ của hắn Trương Tu Đà bị chết, chính là do Bính Nguyên Chân bày mưu tính kế. Hắn muốn sớm giết người này để tế sư phụ, không ngờ y lại tự mình tới cửa.
Dương Nguyên Khánh thét một tiếng:
- Dẫn y đến tới đại đường, chuẩn bị đao phủ cho ta!
Từ Thế Tích lại rất quen thuộc với Bính Nguyên Chân. Y thấy Dương Nguyên Khánh thật sự rất nổi giận, liền vội vàng khuyên nói:
- Tổng quản xin bớt giận, người này tới là có chuyện quan trọng, không thể lỗ mãng!
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Từ tướng quân hay là có giao tình với người này?
- Ngược lại không phải, chủ yếu là ty chức biết Bính Nguyên Chân bây giờ là phụ tá đắc lực của Lý Mật. Võ là Đơn Hùng Tín, văn là Bính Nguyên Chân. Nếu là Lý Mật phái y đến, tất nhiên là có chuyện lớn, tổng quản không thể vì tư thù mà làm lỡ quân cơ đại sự.
Dương Nguyên Khánh kìm nén lửa hận trong lòng lại, quay lại ra lệnh:
- Dẫn người này tới lều bên cạnh gặp ta.
Rất nhanh, thân binh dẫn một văn sĩ trung niên tới lều lớn bên cạnh. Người này chính là Bính Nguyên Chân nhân vật số hai ở quân Ngõa Cương hiện giờ. Bính Nguyên Chân cũng là nguyên lão Ngõa Cương, theo Địch Nhượng khởi binh tạo phản, sau lại theo Lý Mật. Bây giờ là Ký thất tham quân vương phủ Ngụy, tiếp quản chủ yếu văn thư, cũng là mưu sĩ chủ yếu của Lý Mật, địa vị ở trong quân Ngõa Cương gần như bằng với Đơn Hùng Tín
Lần này Bính Nguyên Chân phụng lệnh Lý Mật đi gặp Từ Thế Tích. Y cũng không biết Dương Nguyên Khánh cũng tới quận Hà Nội rồi, sau khi bị binh lính dẫn vào đại doanh y mới biết Dương Nguyên Khánh đã tới rồi, làm y trong lòng vô cùng sợ hãi. Y biết Dương Nguyên Khánh tất nhiên sẽ vì cái chết của Trương Tu Đà mà hận y tới tận xương cốt, làm không tốt mình sẽ chết ở chỗ này, không kịp hối tiếc, y đành kiên trì tới gặp Dương Nguyên Khánh.
Bính Nguyên Chân thấp thỏm lo sợ đi vào lều lớn. Y thấy trong lều lớn một đại tướng đầu đội kim giáp trụ đang ngồi, Từ Thế Tích thì đứng bên cạnh, hai bên đầy đao phủ. Hai chân của Bính Nguyên Chân không khỏi mềm nhũn, quì xuống, cúi đầu nói:
- Ký thất tham quân vương phủ Ngụy Bính Nguyên Chân bái kiến Tấn vương điện hạ
Dương Nguyên Khánh ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú y một hồi lâu, lạnh lùng:
- Lý Mật bảo ngươi tới làm gì?
Bính Nguyên Chân liếc nhìn xung quanh, trong này có nhiều binh lính như vậy, y khó mà nói. Lúc này Dương Nguyên Khánh đã dần hồi phục lại lý trí, sau này mình đoạt được thiên hạ, Bính Nguyên Chân sớm muộn cũng rơi vào tay mình, lúc này cũng không cần vội. Hắn liền khoát tay, đao phủ hay bên đều lui xuống, trong lều chỉ còn lại năm sáu tên thân binh và Từ Thế Tích cùng với mấy người Ký thất tham quân Tiêu Tấn.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới lãnh đạm nói:
- Có chuyện gì, thì nói đi!
Bính Nguyên Chân không dám đứng lên, vẫn quì trên mặt đất, y kìm khuất nhục trong lòng nói:
- Ngụy vương hy vọng có thể kết liên minh cùng điện hạ, cùng đối phó Đậu Kiến Đức.
Lý Mật lại muốn cùng mình kết liên minh đối phó Đậu Kiến Đức, điều này làm Dương Nguyên Khánh bất ngờ. Phải biết, Lý Mật và Đậu Kiến Đức vốn là đồng minh, hai người bọn họ liên hợp đối phó mình ngược lại còn có thể. Bây giờ lại ngược lại, Lý Mật muốn cùng mình đối phó Đậu Kiến Đức.
Vừa suy nghĩ Dương Nguyên Khánh liền hiểu. Lý Mật không hề thật lòng muốn kết liên minh, mà là muốn đục nước béo cò. Đại quân Đậu Kiến Đức Nam hạ, Lý Mật muốn tăng thêm binh Lê Dương. Nếu Đậu Kiến Đức thua, lão có thể cùng mình kết liên minh làm lý do nhân cơ hội chiếm lĩnh các quận. Nếu mình binh bại, lão có thể cùng Đậu Kiến Đức kết liên minh làm lý do chiếm một phần quận Hà Nội, như huyện Hà Dương. Chuyện này có quan hệ chiến lược quan trọng với lão.
Dương Nguyên Khánh đoán được dụng ý của Lý Mật, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng xuất binh tấn công Đậu Kiến Đức. Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh liền hỏi:
- Nghe nói Lý Mật dời đô Huỳnh Dương rồi, thành Hưng Lạc của ông ta không cần nữa sao?
Bính Nguyên Chân quì hai chân đau nhức, y cũng không chịu thêm nổi, liền nói:
- Điện hạ có thể để ty chức đứng lên trả lời không.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn thân binh bên cạnh, căn dặn:
- Cho y một cái ghế đệm.
Khác nhau giữa quì và ngồi chính là ở chỗ phía dưới có cái đệm để ngồi hay không. Có đệm chính là ngồi, không có chính là quì. Một cái đệm để ngồi lại quyết định tôn ti của một người.
Bính Nguyên Chân tuy tư thế chưa thay đổi, nhưng tâm lý lại không giống với lúc trước. Dương Nguyên Khánh cho y một cái đệm ngồi, ít nhất hắn sẽ không giết mình, điều này làm cho y yên lòng, không hề cảm thấy sỉ nhục.
Y lại tiếp tục nói:
- Ngụy vương tấn công Lạc Dương chưa được, nên muốn hòa giải với hoàng thái đế. Đối phương đưa ra đều kiện hòa giải chính là muốn yêu cầu chúng tôi rút quân tới phía Đông Hổ Lao Quan. Đương nhiên Ngụy vương không chịu bỏ thành Lạc Hưng, sau vài lần đàm phán, Ngụy vương dời đô đến Huỳnh Dương. Nhưng chỉ là dời đô trên danh nghĩa, thực tế Ngụy vương vẫn còn ở thành Lạc Hưng, chúng tôi không thể bỏ kho Lạc Hưng.
Bính Nguyên Chân vừa nói, vừa lén liếc nhìn Từ Thế Tích. Thật ra lần này y đến không phải là tìm Dương Nguyên Khánh mà là tìm Từ Thế Tích, là hy vọng Từ Thế Tích có thể nghĩ tới tình cảm trước kia, thúc đẩy lần liên kết này. Đương nhiên, Lý Mật cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với Đậu Kiến Đức. Điểm xuất phát cơ bản của Lý Mật chính là muốn quận Hà Nội. Tống Kim Cương tuy đầu hàng Đậu Kiến Đức, nhưng cũng không chứng tỏ Lý Mật bỏ quận Hà Nội.
Từ Thế Tích không hề để ý đến ánh mắt ra hiệu của Bình Nguyên Chân. Y trong lòng có chút khẩn trương, vừa nãy y bỗng nhiên ý thức được Bính Nguyên Chân thật sự là đến tìm mình. Dương Nguyên Khánh hôm nay vừa mới đến, bọn họ không thể biết. Vấn đề là mình nghĩ tới điểm này, Dương Nguyên Khánh cũng nhất định nghĩ tới. Như vậy anh ta có cho rằng mình và quân Ngõa Cương còn âm thầm qua lại hay không?
Từ Thế Tích thầm căm tức trong lòng, y quả thật nghi ngờ đây chính là kế ly gián của Lý Mật.
Dương Nguyên Khánh dường như không có cảm giác gì, lại thản nhiên hỏi:
- Lý Mật đề nghị kết liên minh với ta, ông ta muốn làm gì?
- Ngụy vương nhà tôi chỉ là muốn cùng điện hạ đối phó Đậu Kiến Đức, sau này cùng chia Hà Bắc.
Dương Nguyên Khánh trầm tư hồi lâu, dường như đang suy nghĩ khả năng kết liên minh, qua một hồi, hắn lại hỏi:
- Có thư viết tay của Ngụy vương không?
Hắn đã đổi cách xưng hô, gọi Lý Mật là Ngụy vương, khẩu khí càng thêm thân mật một chút. Bính Nguyên Chân trong lòng thầm mừng rỡ, liền vội vàng nói:
- Ty chức lần này tới chỉ là nói những ý ban đầu, nếu điện hạ có ý, mấy ngày nữa ty chức lại đến thương nghị chính thức. Lúc đó sẽ có các nội dung tỉ mỉ về liên kết đồng minh.
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười:
- Được rồi! Ta rất chờ lần đến sau của ngươi, cùng Ngụy vương hợp tác chia nhau Lạc Dương, vẫn là nguyện vọng của ta.
Bính Nguyên Chân mừng rỡ, đứng dậy thi lễ:
- Ty chức trở về, bẩm báo mong đợi của điện hạ với Ngụy vương, ty chức sẽ nhanh chóng trở lại.
Bính Nguyên Chân cáo từ đi, Dương Nguyên Khánh trở lại trong quân lều lớn, đứng trước sa bàn suy nghĩ dụng ý của Lý Mật. Lúc này, Từ Thế Tích đi tới:
- Tổng quản, ty chức cho rằng trên người Bính Nguyên Chân kỳ thực có một thư viết tay của Lý Mật. Nhưng không phải cho tổng quản, mà là cho ty chức.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Từ Thế Tích một lát, vỗ vào vai y cười nói:
- Trong lòng ta có tính toán rồi, ngươi không cần lo lắng gì.
Có những lời không cần nói ra, trong lòng mọi người đều hiểu. Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết Bính Nguyên Chân thật không thể mang bức thư viết tay của Lý Mật cho mình. Không có chuẩn bị cố nhiên là một mặt, không muốn để nhược điểm rơi vào tay mình là mặt khác. Không có lợi ích trước mắt, lão không thể trở mặt với Đậu Kiến Đức.
Dương Nguyên Khánh lại hỏi Từ Thế Tích:
- Ngươi cho rằng Lý Mật muốn kết liên minh cùng ta là có ý gì?
Từ Thế Tích cũng luôn suy nghĩ vấn đề này, dựa vào hiểu biết của y đối với Lý Mật, y đại khái đã đoán được dụng ý thực sự của Lý Mật, chậm rãi nói:
- Mục đích cơ bản của Lý Mật chính là muốn được quận Hà Nội, lão liên kết chỉ là một cái cớ, có lẽ chỉ là vì mê hoặc chúng ta.
Dương Nguyên Khánh hiển nhiên tán thành cách nghĩ của Từ Thế Tích, liền gật đầu:
- Nói tiếp đi.
Từ Thế Tích nhặt nhánh cây chỉ vào vùng Minh Tân Độ và huyện Hà Dương của ven sông Hoàng Hà:
- Nếu ty chức không đoán sai, Lý Mật nhất định sẽ nhân lúc chúng ta và Đậu Kiến Đức đại chiến ở huyện Tân Hương, từ Minh Tân Độ qua sông, chiếm Hà Dương và huyện Hà Nội. Ty chức rất lo chúng ta sẽ trong trình trạng bị kẻ địch vây.
Dương Nguyên Khánh cau mày, rồi hỏi:
- Ngươi cho rằng Lý Mật có thể là muốn nhân cơ hội chiếm quận Cấp không?
Từ Thế Tích lắc đầu:
- Ty chức cho rằng không phải!
- Tại sao?
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn y nói.
Từ Thế Tích thở dài:
- Vì tổng quản không biết tình hình của kho Lê Dương, còn ty chức biết. Trên thực tế lúc trước quân Ngõa Cương chiếm lĩnh kho Lê Dương, trong kho chỉ còn hai phần lương thực, lương thực đều vận chuyển đi Liêu Đông rồi. Lại trải qua tiêu dùng nhiều năm như vậy, kho Lê Dương sớm đã là một kho trống. Lý Mật chính miệng nói cho ty chức biết, kho Lê Dương là một kho không có lợi gì, ăn không được bỏ thì tiếc, cho nên chiếm quận Cấp đối với lão không có ý nghĩa gì. Mà quận Hà Nội thì không giống như vậy, phía Bắc có thể tiến vào Hà Đông, phía đông Hà có thể tiến vào Hà Bắc, chiếm lĩnh nó cũng không sợ đắc tội Đậu Kiến Đức, đồng thời còn có thể tránh được uy hiếp từ phía Bắc. Vương Quân Khuếch đã nói với ty chức, Lý Mật vì để Tống Kim Cương đầu hàng, không tiếc đưa cho y hai chục ngàn thạch lương thực. Do đó lại thấy khát vọng của Lý Mật đối với quận Hà Nội. Ty chức dám khẳng định, đội quân của Lý Mật nhất định sẽ từ huyện Hà Dương lên Hà Bắc, cái gọi là kết liên minh chẳng qua là để mê hoặc tổng quản.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi gật đầu:
- Ngươi biết tại sao ta hỏi y chuyện dời đô Huỳnh Dương không? Trên thực tế ta là muốn biết thành ý của Lý Mật. Từ trên danh nghĩa lão dời đô Huỳnh Dương, thực tế vẫn ở lại thành Lạc Khẩu, càng có thể nhận thấy người này không thể tin. Lão có thể trên danh nghĩa kết liên minh với ta, nhưng trên thực tế sau lưng một đao giết ta. Ngươi nói không sai, cái mà lão muốn kết liên minh với ta, chỉ là một thứ để mê hoặc, lơi lỏng cảnh giác với lão.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, cười lạnh nói:
- Nếu lão không đến kết liên minh, có lẽ ta cũng không nghĩ tới phải phòng ngừa lão. Nhưng lão muốn kết liên minh, điều này ngược lại nhắc nhở ta, phải để ý Lý Mật xuất binh sau lưng.
Từ Thế Tích nhấp môi dưới, bờ môi bặm lại thành một đường, y rất do dự, nhưng cuối cùng y vẫn lấy hết dũng khí nói:
- Tổng quản, ty chức nguyện phòng ngự đánh lén sau lưng của Lý Mật.
Dương Nguyên Khánh nghiêng đầu nhìn y thật lâu, hắn biết Từ Thế Tích đưa ra yêu cầu này cần dũng khí rất lớn, liền mỉm cười gật đầu:
- Ngươi có thể dẫn quân đóng ở huyện Hà Dương. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK