Mục lục
[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kiến Thành trong lòng ít nhiều cũng có một chút áy náy. Dù sao Thịnh Ngạn Sư cũng là tâm phúc của y. Thịnh Ngạn Sư đầu hàng, y hẳn là gánh trách nhiệm rất lớn. Còn có cái chết của hoàng thúc Lý Thần Phù, y cũng có một trách nhiệm nhất định. Dù sao cũng là do y cực lực khuyên bảo phụ hoàng xuất binh từ Hà Tây.

Nhưng phụ hoàng cũng không đề cập chút nào đến việc truy cứu trách nhiêm. Điều này làm trong lòng y rất cảm động, chỉ có thay phụ hoàng phân ưu, y mới có thể an tâm.

Lý Kiến Thành vừa dứt lời, Trần Thúc Đạt liền phản đối nói:
-Không ổn, điện hạ là Thái Tử Đại Đường, không nên lấy thân mạo hiểm. Vi thân nguyện ý đi sứ.

Trần Thúc Đạt lo lắng sau khi Thái Tử đi sứ quân Tùy về, Lý Thế Dân ở sau lưng bắn lén, lại khơi mào chiến tranh. Thái Tử ở trong doanh trại quân Tùy thì đã nguy hiểm rồi, cho nên y phản đối Thái Tử tự mình đi sứ.

Lý Kiến Thành cũng có cách nghĩ riêng của y. Y phải chỉ đạo về mặt chính trị trong quan hệ Tùy Đường. Trong chiến tranh đã bại, y muốn đoạt lại quyền chủ đạo với triều Tùy. Điều này đối với việc củng cố vị trí Thái Tử của y, có lợi rất lớn.

Lý Kiến Thành khoát tay chặn lại.
-Trần Tướng Quốc không cần khuyên bảo. Thời gian không thể kéo dài, nhất định phải nhanh chóng nghị hòa. Trực tiếp đàm phán với Dương Nguyên Khánh sẽ có kết quả nhanh chóng hơn. Dựa theo nguyên tắc công bằng, hẳn là do ta đi đàm phán với Dương Nguyên Khánh. Về phần nguy hiểm thì không cần phải lo lắng.Dương Nguyên Khánh đường đường là Sở Vương, cũng không đến mức tổn thương ta.

Lý Uyên cũng có muốn để Thái Tử đi đàm phán, đúng lúc này có một gã thị vệ ở ngoài điện bẩm báo:
-Tần Vương điện hạ cầu kiến!

Thật ra cuộc hội nghị quân tình quốc gia trong triều lần này cũng có liên quan tới Lý Thế Dân. Vốn cũng nên gọi y đến nghị sự, nhưng do Lý Uyên nghe nói Lý Thế Dân bị bệnh, cho nên không phái người đến thông báo cho y.

Hiện tại nếu Thế Dân đã đến, thì cũng chỉ có thể để y tham dự. Lý Uyên gật đầu nói:
-Truyền yết kiến!

-Bệ hạ có chỉ, truyền Tần Vương yết kiến!

Trong tiếng hét to của thị vệ, Lý Thế Dân vội vàng đi vào Thiên điện. Y vừa muốn quỳ xuống thi lễ, Lý Uyên đã ngăn lại:
-Hoàng nhi đang bệnh trong người. Không cần phải hành lễ, ban ngồi!

-Tạ ơn phụ hoàng ban ơn!

Lý Thế Dân đi đến chỗ ngồi sau cùng phía bên phải, y cũng không vội ngồi xuống, khom người nói:
-Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn nói với phụ hoàng.

Lý Uyên thật ra cũng không muốn để con thứ Lý Thế Dân đến tham dự nghị sự, còn có một nguyên nhân sâu xa. Đó là bởi vì Lý Thế Dân thuộc phái chủ chiến. Lý Uyên không muốn y đến nhiễu loạn cuộc nghị hòa. Hiện tại Thế Dân có việc muốn nói, Lý Uyên đoán ngay được vài phần.

-Hoàng nhi có việc gì, chút nữa rồi nói sau!

Lý Thế Dân cắn môi một cái:
-Nhưng phụ hoàng, sự tình quả thật rất cấp bách.

Lý Uyên thấy y nhất định phải nói, sắc mặt trầm xuống. Miễn cưỡng nói:
-Hoàng nhi có chuyện gì?

Lý Thế Dân đi tới một bước, khom người nói:
-Phụ hoàng, hai vạn quân Hà Tây ở quận Hội Ninh toàn bộ bị diệt. Hiện tại Hà Tây chỉ có mười ngàn quân đóng ở Trương Dịch. Dương Nguyên Khánh sao có thể không biết. Hắn tất nhiên sẽ phái binh chiếm Hà Tây. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng lập tức phái binh đi tiếp viện Hà Tây, bảo vệ nông trường của chúng ta.

Lý Uyên đương nhiên biết sự nguy ngập của Hà Tây, nhưng hiện tại ông ta sợ phải đánh tiếp với Dương Nguyên Khánh. Ông ta đã cố ý không đề cập tới việc của Hà Tây. Mọi người cũng hiểu được suy nghĩ của Lý Uyên. Nên cũng ngậm miệng không nhắc đến Hà Tây, không ngờ Lý Thế Dân lại moi chuyện này ra.

Đề nghị của Lý Thế Dân trúng ngay chỗ đau của Lý Uyên. Ông ta cực kỳ không vui nói:
-Hiện tại, tài lực của triều đình đã không còn đủ để chi cho chiến tranh. Ngươi muốn trẫm làm sao xuất binh?

Lý Thế Dân cảm thấy phụ hoàng không hài lòng, nhưng có mấy lời y nhất định phải nói. Trong ngữ khí của phụ hoàng, Lý Thế Dân hiểu được, dường như ông ấy đã chuẩn bị từ bỏ Hà Tây. Trong lòng y trở nên khẩn trương, vội vàng nói:
-Phụ hoàng, nông trường Hà Tây hiện có bốn trăm ngàn con chiến mã. Chiến mã quân Đường phần lớn đã già nua. Đã đến lúc phải thay ngựa, nếu Hà Tây bị quân Tùy chiếm lĩnh, quân Đường sẽ mất hết kỵ binh. Phụ hoàng, Hà Tây là yếu địa chiến lược, tuyệt đối không thể mất!

Lý Uyên trầm mặt, không nói một lời. Trong triều đình cũng im phăng phắc, không khí vừa ngập ngùng, vừa căng thẳng. Bùi Tịch biết Lý Thế Dân đã nói ra lời làm Thánh Thượng tức giận, làm cho Thánh Thượng không còn đường lui. Trong lòng y thầm sốt ruột.

Bùi Tịch thấy ai cũng không nói gì, đành khuyên Lý Thế Dân:
-Điện hạ không cần phải khư khư cố chấp như vậy. Thánh Thượng đương nhiên cũng không muốn bỏ Hà Tây, ai cũng không muốn. Chỉ có điều bây giờ cần phải suy xét cho đại cục, cùng triều Tùy nghị hòa mới là việc cấp bách cần làm. Hà Tây mất đi cũng chỉ là tạm thời, đợi thực lực chúng ta đủ, có thể đoạt lại!

Lý Thế Dân cũng có chút tức tối, thanh âm của y trở nên nghiêm nghị lại:
-Cái gì gọi là thực lực của chúng ta đủ, hiện tai thực lực của chúng ta chưa đủ sao? Quan Trung có hai trăm mười ngàn đại quân, Quan Nam có hai mươi ngàn quân Đường, Dương Nguyên Khánh có bao nhiêu quân chứ? Hắn đơn giản chỉ là phái cách quân hơn mười ngàn quân của Bùi Nhân Cơ đi tấn công Hà Tây. Nhiều nhất là thêm mười ngàn quân của Tô Định Phương. Hiện tại ở quận Hội Ninh chỉ còn mười ngàn quân của Dương Nguyên Khánh, hắn còn phải thu nạp hàng quân, chúng ta sợ cái gì chứ?

Lý Thế Dân lại bước lên một bước, khẩn cầu Lý Uyên:
-Phụ hoàng, xin cho nhi thần lĩnh ba mươi ngàn quân. Con không đánh Hà Tây mà trực tiếp tấn công quận Hội Ninh. Quân Bùi Nhân Cơ nhất định sẽ rút về, đến lúc đó ta lại phái hai mươi ngàn quân cứu viện Hà Tây. Hà Tây có thể bảo vệ, bốn trăm ngàn chiến mã cũng có thể giữ lại. Mong phụ hoàng đáp ứng.

Lý Uyên chậm rãi nói:
-Trẫm chính là tin tưởng, nghe theo ngươi xuất binh đến Trung Nguyên, xuất binh đến Quan Nội, kết quả thì sao? Trường An bị công phá, trẫm suýt bị bắt, Hoàng Hậu cũng bị kinh hoàng mà qua đời, thế mà ngươi lại kéo dài thời gian không chịu trở về cứu viện, trẫm đã không muốn so đo với ngươi. Nhưng ngươi lại không biết tốt xấu, muốn bức trẫm xuất binh. Ngươi có thể cho Đường Phong tới giám thị trẫm! Rồi nắm lấy nhược điểm của trẫm, thì trẫm sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi, đúng không?

Lý Uyên nói rất chậm, giọng điệu cũng không nghiêm khắc. Nhưng mỗi một câu ông ta nói ra như đâm từng nhát dao vào lòng Lý Thế Dân. Y cả kinh quỳ xuống, nước mắt đầm đìa nói:
-Nhi thần một lòng vì xã tắc Đại Đường, tuyệt không có chút tư tâm, nguyện ý moi ruột gan cho phụ hoàng xem!

Mọi người đều cảm thấy được sát khí của Lý Uyên, bọn họ cùng nhau quỳ xuống:
-Bệ hạ, Tần Vương là vì xã tắc. Ý kiến có thể bất đồng, nhưng cũng không khi quân.

Lý Kiến Thành cũng tiến lên khom người nói:
-Phụ hoàng, Nhị đệ quản quân sự. Không biết tình huống chính vụ, nhi thần của thể lý giải điều đệ ấy lo lắng. Khẩn cầu phụ hoàng nhìn vào đệ ấy một lòng vì xã tắc, thứ cho đệ ấy tội nói bậy.

Lý Uyên cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Bệnh của ông ta còn chưa lành, thật sự không có nhiều sức lực để lo nhiều chuyện như vậy, liền thở dài nói:
-Ngươi xem huynh trưởng cửa ngươi. Lúc này y còn thay ngươi cầu tình, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Thôi được, thấy người một lòng vì xã tắc, trẫm không truy cứu. Nhưng chức Thượng Thư Lệnh của ngươi tạm thời bãi bỏ, đi đi!

Lý Uyên truy cứu tội của Lý Thế Dân, nguyên nhân chủ yếu là do Lý Thế Dân sau khi nhận được thánh chỉ, vẫn không chịu lập tức trở về, mà vẫn tiếc tục tấn công Lạc Dương.

Đồng thời, Lý Thế Dân tấn công Lạc Dương. Bây giờ lại muốn dâng hai tay cho quân Tùy. Chuyện này làm cho Lý Uyên không cách nào giải thích với thần dân. Điều này làm cho Lý Uyên rất bất mãn với Lý Thế Dân, thậm chí có vài phần nghi kỵ.
Thường nói “Tướng ở bên ngoài, không chịu quân mệnh”. Nhưng trên thực tế, ai dám không nhận thì phải chết. Từ xưa đến nay đều là như vậy, nguyên nhân cái chết của Chu Á Phu, cũng không phải bắt nguồn từ Tế Liễu doanh sao? (Chu Á Phu là người trung thành, cương trực. Khi Hán Võ Đế đến quân doanh của ông tại Tế Liễu, các quân sĩ dưới sự huấn luyện nghiêm khác của ông, chỉ nể tướng, không nể vua, đạt được sự tán thưởng của vua, thế nhưng điều này lại là nguồn căn của sự nghi kị trong lòng Hán Cảnh Đế_con trai của Hán Võ Đế, sau này, khi thế lực của Chu Á Phu lớn mạnh, trong một lần đắc tội với nhà vua, ông đã vị ghép tội mưu phản, vì không chịu được sỉ nhục, ông tuyệt thực năm ngày, ói máu chết)

Người ngoài còn như vậy, sự tranh đấu quân quyền giữa cha con càng rộng như cái hào không thể vượt qua. Bất cứ chuyện gì Lý Uyên cũng có thể dễ dàng tha thứ cho con trai. Thậm chí bao gồm cả việc Thái Tử và Doãn Đức Phi có mối quan hệ mờ ám. Chỉ cần không đến bước quan hệ nam nữ, Lý Uyên cũng có thể không truy cứu. Chỉ duy nhất trên phương diện quân quyền, bất cứ chuyện gì Lý Uyên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Sau khi Lý Thế Dân tiếp thánh chỉ, chỉ phái mười ngàn quân đến chi viện. Cách hai ngày lại phái ba mươi ngàn người. Tuy rằng y giải thích mười ngàn quân là tiên phong. Lý Uyên thấy sau hai ngày y công phá Lạc Dương mới phái ba mươi ngàn quân, thì biết Lý Thế Dân vốn không muốn phái viện binh. Y muốn công phá Lạc Dương, mà không quan tâm đến sống chết của mình. Lý Uyên lại bỗng nhiên lại nghĩ đến cái chết của Lý Trí Vân_đứa con đã thứ năm.

Lý Uyên đã chất chứa sự ghét bỏ và nghi kỵ trong lòng. Hôm nay là không thể nhịn được mới biểu lộ đôi chút. Chính cái đôi chút này, ông ta liền cắt chức Thượng Thư Lệnh của Lý Thế Dân, làm Lý Thế Dân kinh hãi vô cùng.

Y rưng rưng nước mắt dập đầu lạy ba cái, chậm rãi lui xuống, đi ra ngoài đại điện. Lý Thế Dân chợt nhớ tới cái chết của mẫu hậu. Từ nay về sau không còn ai nói đỡ cho y nữa rồi, y không khỏi đau buồn, khóc lớn tiếng… Lý Uyên bác bỏ thỉnh cầu xuất binh đến Hà Tây của Lý Thế Dân, buổi thương nghị cuối cùng cũng ra quyết định, Thái Tử Lý Kiến Thành làm chính sứ, Trần Thúc Đạt làm phó sứ, Đại tướng Đoàn Đức Thao dẫn ba ngàn quân bảo vệ bọn họ đi tới quận Hội Ninh đám phán nghị hòa với Dương Nguyên Khánh.

Đậu Quỹ từ trong cung đi ra, tâm trạng của y thực có chút buồn bực không vui. Y không trở về phủ dùng cơm trưa, mà là trực tiếp thay đổi thường phục, đi đến một tửu quán phía đông chợ dùng cơm. Tửu quán tên là Lam Điền Nhân Gia, chính là sản nghiệp của Đậu gia. Quy mô xếp trong năm hạng đầu ở thành Trường An.

Do bị ảnh hưởng bởi việc quân Tùy công phá thành Trường An, thành Trường An mấy ngày này buôn bán cũng không tốt lắm, mọi người cũng không dễ dàng chi tiêu, dự trữ tiền để chuẩn bị khi cấp bách. Tửu quán Lam Điền từ trước đến nay đều đông khách, vậy mà mấy ngày này rõ ràng khách khứa không còn tấp nập, trống cả nửa lầu.

Đậu Quỹ đi vào tửu quán, chưởng quầy thấy gia chủ đến đây, sợ đến mức liền vội vàng đến hầu hạ, sai người đi lầu bốn an bài một phòng trang nhã. Đậu Quỹ khoát tay:
-Không cần đi lầu bốn, tìm vị trí gần cửa sổ ở lầu hai là được. Mang cho ta một bầu rượu cùng mấy món ăn sáng là được.

-Tiểu nhân đã rõ, mới gia chủ lên lầu!

Đầu Quỹ lên lầu hai, lầu hai người nhiều hơn một chút. Nhưng có bốn vị trí trống không. Tiếng người huyên náo, đều đang nghị luận về những chủ đề hứng thú. Nghe kỹ lại, đa số đều liên quan đến việc ở quận Hội Ninh.

Đậu Quỹ ngồi xuống một bàn ở gần cửa sổ, đã có một tiểu nhị chạy vội tới đưa rượu và thức ăn. Đậu Quỹ gật gật đầu, nói với chướng quầy và tiểu nhị:
-Các ngươi đi đi! Ta muốn ở một mình.

Chưởng quầy và tiểu nhị chậm rãi lui ra. Đậu Quỹ rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Không khỏi thở thật dài, trong lòng của y cũng rất lo âu. Làm gia chủ, y không thể không suy xét đến tương lai của Đậu gia. Thời cuộc trước mắt, y thấy đã rõ ràng. Triều Tùy chiếm lĩnh Quan Trung, thấy rõ cục thế đang dần dồn triều Đường xuống phía nam. Lúc đó Đậu gia nên làm gì? Các quý tộc Quan Lũng nên làm gì?

Trước đây, Đậu Quỹ cảm giác thấy Đường triều có Hà Tây, có Quan Lũng, có Ba Thục, có Kinh Tương. Đại quân hơn ba trăm ngàn, thế lực to lớn. Mà triều Tùy chỉ có một Hà Đông, Hà Bắc và Trung Nguyên đều vỡ nát. Dân số giảm mạnh, kinh tế bị thiệt hại nghiêm trọng. Rõ ràng thực lực Triều Tùy yếu hơn một bậc, căn bản là không phải đối thủ của Đại Đường.

Nhưng tận mắt y thấy Dương Nguyên Khánh dẫn hơn mười ngàn kỵ binh càn quét Quan Trung, công phá Trường An. Y đã hiểu rõ, triều Đường căn bản không phải là đối thủ của triều Tùy. Càng đánh càng bại, y cũng biết rõ nguyên nhân thất bại của triều Đường triều nằm ở đâu?

Nếu đem Đường triều so sánh với một người. Người này có tầm nhìn xa, biết quan sát đại cục, xem xét chiến lược nhanh nhạy. Chuyện gì cũng đều có thể thấy trước, hơn nữa tướng mạo khôi ngô, sức khỏe cường tráng, dường như rất lợi hại.

Nhưng muốn làm nên đại sự, cũng không phải đơn giản như vậy. Dùng người không khách quan, bảo thủ, lòng mang nghi kỵ. Một mực không dùng những người tài giỏi. Lại dùng đám người chỉ biết xu nịnh như Bùi Tịch, Phong Đức Di. Chính là bởi vì như vậy, người này mới càng đánh càng thua, làm gì cũng đều thất bại, dựa vào chút vốn ban đầu sống cho qua ngày, làm lụng bại cả một đế quốc hùng mạnh.

Như vậy triều Đường không phải là đang từng bước đi đến con đường diệt vong sao? Cuối cùng lòng dân lòng quân mất hết, bị cô lập hoàn toàn.

Đậu Quỹ lại rót cho mình một chén rượu. Y không kìm được phải thở dài một tiếng. Y cũng biết Độc Cô gia đã âm thầm liên hệ với triều Tùy tìm được lui cho mình. Chẳng lẽ Đậu gia cũng phải dùng cách này sao… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK