Cùng với lúc Lưu Văn Khởi đi tìm người huynh trưởng Lưu Văn Tĩnh thì một chiếc xe ngựa cũng dừng lại trước phủ Tần vương, một tên thái giám chạy vội tới, Bùi Tịch khom người từ trong xe ngựa đi ra, cười tủm nói:
- Tần Vương điện hạ có hay không?
- Điện hạ có!
Tên thái giám khom người nói:
- Tướng quốc mời ngài đi theo tôi.
Bùi Tịch gật đầu, rồi nhanh chóng đi theo tên thái giám vảo trong phủ Tần vương.
Cứ bước sang mùa đông là cả khu vực Hoàng Hà đều bị tuyết lớn bao phủ, việc đi lại rất khó khăn, lại cộng thêm thời tiết giá rét khác thường nên không có cách nào tái chiến. Quân nhà Đường tạm thời rút về quận Long Tây, trong khi đó quân của Lương Sư Đô sau khi đánh tan Tiết Nhân Cảo lại giành được sự ủng hộ to lớn của Thổ Cốc Hồn nên tạm thời giải quyết được vấn đề lương thảo. Hai bên đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi tới mùa xuân năm sau mới tái chiến.
Cũng bởi vì hai triều Tùy Đường đã kí kết thỏa thuận hòa giải nên quân Tùy tập trung hết tinh lực đề chiếm lấy Hà Bắc, trong khi nhà Đường lại có đủ thời gian tiến hành chiến lược Hồi tộc, làm cho khí thế binh lính được nâng cao sau đó mới tấn công quận Tây Bình, tiêu diệt tận gốc mũi nhọn sau lưng là Lương Sư Đô.
Mấy ngày trước Lý Thế Dân đã đem việc phòng ngự giao cho Lưu Hoằng Cơ, còn mình thì đích thân trở về Trường An. Mấy ngày này ngoài việc vào có một lần vào cung bái kiến phụ hoàng ra thì Lý Thế Dân đều đóng cửa trong phòng đọc sách, thỉnh thoảng lại có một vài thuộc hạ tới thăm hỏi y.
Lý Thế Dân vừa tiễn Trưởng Tôn Vô Kỵ, định bưng lấy chén uống một ngụm trà thì ngoài cửa có tên thái giám bẩm báo:
- Bùi tướng quốc cầu kiến!
- Mời y vào!
Bùi Tịch là đồng minh lớn nhất của Lý Thế Dân trong chiều, y quyền cao chức trọng, luôn được Lý Thế Dân hết mực coi trọng. Cho dù tối qua Lý Thế Dân không được nghỉ ngơi đầy đủ, trong người có chút mệt mỏi nhưng Bùi Tịch đến bái kiến nên y vẫn sốc lại tinh thần để tiếp kiến Bùi Tịch.
Lát sau, Bùi Tịch vội vội vàng vàng tiến vào thư phòng, có chút không kiềm chế được sự phấn khởi trong lòng mà tiến đến thi lễ:
- Ty chức tham kiến Tần vương điện hạ!
- Bùi tướng quốc mời ngồi.
Lý Thế Dân có thể cảm nhận được tâm trạng vui mừng của Bùi Tịch, lúc này thì một thị nữ đi vào bưng lên hai chén trà. Đợi đến khi thị nữ đi ra, Lý Thế Dân liền mỉm cười nói:
- Hình như Bùi tướng quốc có chuyện gì vui?
Bùi Tịch bưng chén trà lên úp bàn tay lạnh giá của mình lên miệng chén, cười ha ha nói:
- Chuyện vui thì chưa nói tới, chính là ty chức có nghe được một tin, cảm thấy có chút thú vị nên cố ý tới để nói cho điện hạ biết.
- Tin gì?
Ngay từ lúc ở Thái Nguyên, Bùi Tịch đã phản đối việc Lý Kiến Thành lãnh binh làm tả quân nguyên soái, chính từ lúc ấy quan hệ giữa Bùi Tịch và Lý Kiến Thành bắt đầu xuất hiện khoảng cách. Còn về cái chết của Lý Trí Vân thì Bùi Tịch đã thay Lý Thế Dân giải quyết. Y nói việc Lý Thế Dân bắn chết người huynh đệ của mình là vì đại nghĩa mà diệt thân, điều này lại càng khiến Lý Kiến Thành thêm tức giận, cho nên quan hệ giữa hai bên chuyển biến ngày càng xấu đi. Bùi Tịch sợ Lý Kiến Thành đăng cơ sẽ gây bất lợi cho mình nên đã âm thầm ủng hộ Lý Thế Dân thay thế Lý Kiến Thành.
Đối với Bùi Tịch mà nói thì việc làm cho Lý Thế Dân nắm được quân quyền của nhà Đường trong tay là bước đầu rất quan trọng. Hiện nay thông qua sự kiện Đông Quan đã làm cho Lý Hiếu Cung trở thành đồng minh của Lý Thế Dân, mà việc không tiến đánh Lương Sư Đô giúp Lý Thế Dân hoàn toàn nắm được quân quyền ở Quan Tây. Bước tiếp theo sẽ là kéo thế lực xuống Quan Đông cộng thêm những tin đồn về Thịnh Ngạn Sư lần này lại chính là một cơ hội tốt, thế nên không khỏi khiến cho Bùi Tịch thấy vui mừng?
Bùi Tịch vuốt râu cười nói:
- Thịnh Ngạn Sư đem tặng cho quân Tùy ở bờ bên kia mấy trăm giỏ hoa quả núi. Ngoài ra còn có người nói, Thịnh Ngạn Sư ở Thái Nguyên mua được một căn nhà lớn mà y cũng không phải bỏ ra toàn bộ số tiền để mua căn nhà đó. Điện hạ, như vậy thì Bồ Tân quan lại sắp phải thay đổi chủ soái rồi.
Lý Thế Dân trầm tư một lát rồi nói:
- Trước tiên không cần biết việc này có phải sự thực hay không, cũng không cần quan tâm Bồ Tân quan có phải thay đổi chủ soái hay không, mà Bùi tướng quốc có nghĩ những tin đồn nhảm nhí này là do ai đó tạo ra không?
Bùi Tịch gật đầu:
- Vần đề này thần cũng có nghĩ qua rồi, hoặc đó là kẻ thù của nhà Thịnh Ngạn Sư hoặc là ở Bồ Tân quan có người muốn thay thế Thịnh Ngạn Sư, hoặc cũng có thể là kế li gián của nhà Tùy.
Lý Thế Dân cười nhạt nói:
- Hẳn là kế li gián của nhà Tùy, Thịnh Ngạn Sư là người của phe thái tử, nếu như Thịnh Ngạn Sư bị giáng chức thì thái tử nhất định sẽ cho là chúng ta đã làm.
- Tuy nhiên...
Bùi Tịch có chút do dự:
- Theo tính khí của thái tử, thì dù chuyện này có là thật hay là giả thì cũng nhất định không để cho Thịnh Ngạn Sư lưu lại Bồ Tân quan, liệu chúng ta có nên nắm bắt lấy cơ hội này?
- Ý của ngươi là, không cần biết đó có phải do quân Tùy làm hay không, chúng ta vẫn nên nắm bắt lấy cơ hội này, có phải như vậy không?
Lý Thế Dân liếc nhìn y, lạnh lùng hỏi.
Bùi Tịch cũng tự thấy mình có chút quá đáng bởi nếu như xác thực được chuyện này là do quân Tùy làm mà y vẫn lợi dụng cơ hội này thì chính là bán đứng lợi ích của nhà Đường nhưng nguyên tắc làm người của Bùi Tịch là không độc ác không phải trượng phu, thủ đoạn không quan trọng quan trọng là kết quả, chỉ cần đạt được mục đích thì có thể không từ thủ đoạn.
Chỉ là thái độ lãnh đạm của Lý Thế Dân khiến cho y cảm thấy không thể nói được lời nào trong một lúc lâu, y thở dài, cúi đầu trong khi Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại trong thư phòng, y quay đầu lại hỏi:
- Nếu như Thịnh Ngạn Sư bị thay thế, vậy ngươi cho rằng ai là người có khă năng tiếp nhận chức chủ soái ở Bồ Tân quan?
Bùi Tịch có chút sửng sốt, y cũng bắt đầu hiểu ra ý của Lý Thế Dân, vội nói:
- Đô úy Tạ Thúc Phương ở quận Phùng Dực là tâm phúc của Tề vương. Thánh thượng vốn có ý muốn cho y làm chủ soái Bồ Tân quan nhưng thái tử nhất quyết tiến cử Thịnh Ngạn Sư. Ý đồ của thái tử rất rõ ràng, muốn khống chế quận Phùng Dực, đồng thời cũng muốn nắm trong tay quận Phùng Dực. Nếu như thánh thượng thay thế Thịnh Ngạn Sư thì khả năng rất lớn là Tạ Thúc Phương sẽ kiêm nhiệm chức chủ soái Bồ Tân quan. Thứ đến là tướng trấn thủ Quảng Thông Thường Hà, y cũng từng là phúc tướng của Thịnh Ngạn Sư. Nếu như thánh thượng thay thế Thịnh Ngạn Sư thì cũng rất có khả năng Thường Hà sẽ tiếp nhận chức vụ này.
Lý Thế Dân suy nghĩ rồi nói:
- Việc của Thịnh Ngạn Sư không cần phải gặng hỏi tự nhiên sẽ có dân tình đi tuần hỏi thăm rồi hồi bẩm lên thánh thượng, bây giờ ngươi chỉ cần làm hai việc. Việc thứ nhất, hai huynh đệ trong tộc của Tạ Thúc Phương là Tạ Tư Lễ và Tạ Ánh Đăng đều làm quan lớn trong quân đội nhà Tùy, vì thế ngươi nên ra ám thị ngầm cho thánh thượng biết việc này. Việc thứ hai, Thường Hà rất sợ vợ, y nuôi một người đàn bà khác ở bên ngoài bị thê tử phát hiện mà bị ép phải từ bỏ người đàn bà này. Vì thế ngươi nên đi tìm người phụ nữ đó, sắp xếp cho cô ấy, đợi khi có cơ hội thì đem trả lại cho Thường Hà.
Bùi Tịch khẽ chau mày:
- Điện hạ, lôi kéo Thường Hà như vậy thì có phải là sức mạnh của ta có chút quá yếu.
Lý Thế Dân mỉm cười nói:
- Chức chủ soái Bồ Tân quan quá nhỏ, ta còn coi thường, còn việc của Thịnh Ngạn Sư ta sẽ làm rõ với hoàng huynh nói là không phải hành động của ta mà là kế li gián của nhà Tùy. Còn về phần Thường Hà, con người có mối thù giết thầy với Dương Nguyên Khánh nên dù có thế nào đi nữa y cũng không dám đầu hàng nhà Tùy nên có thể để từ từ, trước tiên hãy làm cho y thấy cảm kích trước sự quan tâm của ta.
...........
Lý Kiến Thành nhận được hồi báo của Lưu Văn Tĩnh, quả thật là có những lời đồn như thế về Thịnh Ngạn Sư, điều này khiến y thấy rất ngạc nhiên, y rất nhanh nghĩ rằng đó là hành động của Tần vương. Mục đích là muốn tham gia vào thế lực của Quan Đông, phá vỡ cân bằng thế lực trước đây. Điều này lại càng làm cho Lý Kiến Thành thấy cực kì bất mãn.
Lý Kiến Thành đi rất nhanh trong nội cung, y lên bậc cầu thang, tiến vào Lưỡng Nghi điện. Đây chính là ngự thư phòng của hoàng đế đại Đường Lý Uyên.
Lý Kiến Thành đi thẳng tới trước cửa, trực tiếp nói với tên thái giám:
- Ngươi vào bẩm báo, ta muốn gặp thánh thượng!
Tên thái giám nhanh chóng vào thư phòng bẩm báo, lát sau, quay ra cúi người nói:
- Điện hạ, thánh thượng cho gọi người vào.
Lý Kiến Thành không nói một lời nào, bước nhanh vào ngự thư phòng. Bên trong, cũng vừa may Lý Uyên đang xem những báo cáo dân tình của sứ tuần phòng, trách nhiệm chính của người này là tìm hiểu một cách cẩn thận mức độ ủng hộ triều đình của dân chúng Quan Lũng. Sau sự kiện Quan Đông, uy nghiêm của vương triều Lý thị gặp phải một sự đả kích rất lớn vì thế Lý Uyên không thể không quan tâm tới ý dân.
Báo cáo này đã ghi chép một cách rõ ràng lời đồn lưu truyền trong nhân dân mấy ngày qua về việc của Thịnh Ngạn Sư, điều này càng làm cho Lý Uyên thêm phần lo lắng.
- Phụ hoàng!
Thái tử Lý Kiến Thành cúi người thi lễ:
- Nhi thần có điều muốn nói.
- Chuyện gì?
Lý Uyên liền đặt tờ báo cáo xuống bàn sau đó lại bất giác dùng một bản tấu chương che nó lại, Lý Uyên hiểu rất rõ Thịnh Ngạn Sư là người của Thái tử.
- Phụ hoàng, chính là liên quan tới việc của Thịnh Ngạn Sư, không biết phụ hoàng người có nghe được những tin đồn ấy?
- Ồ! Ý con nói là việc Thịnh Ngạn Sư đem hoa quả tặng cho quân Tùy, nếu là việc này thì trẫm cũng có nghe nói, vậy thái tử con thấy thế nào?
Giọng điệu của Lý Uyên rất bình thản, dường như chuyện này không phải là chuyện gì lớn vậy.
Nhưng thái tử Lý Kiến Thành quá hiểu phụ hoàng, phụ hoàng rất biết cách đối nhân xử thế, lại rất đa nghi, việc này nếu không giải quyết tốt thì mặc dù bây giờ Thịnh Ngạn Sư chưa gặp vấn đề gì nhưng sau này y nhất định sẽ gặp chuyện. Thịnh Ngạn Sư là một viên đại tướng mà Lý Kiến Thành cực kỳ coi trọng, y nhất định không để cho Thịnh Ngạn Sư mắc vào những lời đồn như thế này.
- Phụ hoàng, Thịnh tướng quân là một đại tướng tận tâm trung thành, hơn nữa lại văn võ song toàn, việc y tặng hoa quả cho quân Tùy thì nhi thần cho rằng đó là do y muốn làm giảm bớt sức ép, ngăn chặn việc hai bên vì không tin tưởng lẫn nhau mà dẫn đến xung đột, rất có khí phách của một đại danh tướng. Nhi thần nguyện vì y đảm bảo, y chắc chắn không bất cứ ý gì bất trung với triều nhà Đường.
Lý Uyên cười lớn:
- Thái tử quá lo lắng rồi, trẫm không có bất cứ thành kiến nào đối với Thịnh tướng quân. Những lời đồn đại này càng chứng tỏ có người muốn gây sự, điều này trong lòng trẫm hiểu rõ. Hoàng nhi có thể viết thư nói cho Thịnh Ngạn Sư biết cho y yên tâm mà cầm quân, không nên chịu tác động từ việc này.
Thái độ của phụ hoàng khiến Lý Kiến Thành như chút được tấm lòng, y vội vàng nói:
- Phụ hoàng, những lời đồn đại độc ác này rất dễ dẫn đến mối nguy trong đại thần, nhất định không thể bỏ qua, nhi thần kiến nghị nghiêm túc điều tra việc này, nhất định phải tìm ra căn nguyên của những lời đồn này, nghiêm khắc trừng trị kẻ gây tai họa.
Việc này không dễ dàng điều tra, hơn nữa những lời đồn kiểu như thế này chỉ cần ta không để ý tới thì qua mấy ngày nó sẽ tự lắng xuống thôi.
Lý Uyên không hề có chút hứng thú nào với việc điều tra lời đồn đại này, y chuyển qua chuyện khác:
- Nhưng chuyện này ngược lại cũng làm ta tỉnh ngộ ra, việc canh phòng biên giới không nên do một tướng canh giữ quá lâu, nên thay đổi lần lượt. Vì thế trẫm đang suy nghĩ nên thay đổi một chút chủ soái của Bồ Tân quan, điều Thịnh Ngạn Sư tới phòng ngự ở kinh thành, như thế sẽ không còn can hệ gì tới những lời đồn đó nữa.
Lý Kiến Thành lập tức trầm tư, lại còn nói không có can hệ gì, rõ ràng là do những lời đồn này, phụ hoàng thà giết sai ba nghìn chứ không chịu buông tha một người. Thái tử Lý Kiến Thành quá hiểu phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không trực tiếp cách chức Thịnh Ngạn Sư thì cũng chính là đã nể mặt bản thân rồi.
Lý Kiến Thành chỉ biết cúi người nói:
- Nếu phụ hoàng đã quyết định thay thế tướng quân thì nhi thần cũng đồng ý tiến cử đại tướng đóng giữ ở đó.
Lý Uyên gật đầu, chỉ cần Kiến Thành không phản đối việc điều Thịnh Ngạn Sư đi thì y cũng có thể nể mặt nó. Y cũng biết Kiến Thành không muốn từ bỏ thế lực quân đội ở Quan Đông, hơn nữa Lý Uyên cũng có chút ý kiến với việc con thứ Lý Thế Dân chậm trễ tiêu diệt Lương Sư Đô. Cho dù Thế Dân miệng thì nói là nhằm khôi phục khí thế quân sĩ, ổn định quân đội nhưng Lý Uyên nghi ngờ rằng Thế Dân muốn lợi dụng thời gian này để củng cố thế lực trong quân đội, nên mới chậm trễ không muốn tiến đánh Lương Sư Đô.
Y quả thực muốn cho thái tử một chút quyền lực trong quân đội, Lý Uyên lại gật đầu:
- Được, hoàng nhi muốn tiến cử ai làm tướng quân?
- Nhi thần tiến cử đô úy Tạ Thúc Phương tướng quân ở quận Phùng Dực nhận chức chủ soái Bồ Tân quan hoặc là điều tướng trấn thủ Quảng Thông là Hà Thường tướng quân. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK