Nguyên là Từ Thế Tích và Trình Giảo Kim đều biết Vương Quân Khuếch, cũng là một trong những tướng lĩnh của họ ở Ngõa Cương, tại sao y lại trở thành thủ hạ của Tống Kim Cương?
Trong lòng Từ Thế Tích có một ý niệm, liệu có thể chiêu hàng Vương Quân Khuếch hay không? Nếu có thể, thì sẽ dùng cách không đánh mà có thể phục binh, cướp đoạt quận Tế Nguyên.
Trình Giảo Kim cũng có một ý niệm. Huyện Vương Ốc chỉ có hơn ngàn người, đều là một lũ ô hợp, y không cần công đầu này thì đúng là đồ ngốc. Nghĩ đến đây, y vội vàng gãi đầu cười nói:
- Lão Từ, chi bằng chúng ta phân binh thành hai tuyến, ngươi đoạt huyện Tế Nguyên, ta đoạt huyện Vương Ốc, ngươi thấy thế nào?
Từ Thế Tích nhìn y tươi cười rạng rỡ, hận không thể tát y một nhát. Lợi ích gì cũng muốn chiếm, sao y không nói đi đoạt huyện Tế Nguyên? Từ Thế Tích oán hận nói:
- Huyện Vương Ốc chỉ có hơn ngàn thủ quân, ta cũng chỉ giao cho ngươi một ngàn người, nhiều hơn một người cũng không được, đi hay không tùy ngươi.
Trình Giảo Kim trề môi. Mới một ngàn người, nhân số ít quá. Có điều vừa nghĩ lại, đối phương chẳng qua cũng không có hơn một ngàn thủ binh, trang bị lạc hậu. Nghe nói thành trì thấp bé cũ nát, quân đội của y đi thị uy một vòng, đối phương cũng phải tè ướt quần mà đầu hàng.
- Ha ha! Một ngàn thì một ngàn! Sáng sớm ta sẽ xuất phát.
Từ Thế Tích lắc đầu, không cách nào nắm bắt được y, chỉ có thể đáp ứng:
- Được thôi! Cứ để ngươi đoạt quận Vương Ốc vậy.
Sáng sớm hôm sau, hai quân chia thành hai tuyến. Trình Giảo Kim lĩnh một ngàn kỵ binh dương dương đắc ý tiến về huyện Vương Ốc cách đó hơn mười dặm, chưa đi được một dặm, phía sau có sĩ binh đuổi theo:
- Trình tướng quân!
Trình Giảo Kim vừa quay đầu, trông thấy một viên thân binh của Từ Thế Tích, không khỏi nhướn mày:
- Có chuyện gì?
- Từ tướng quân muốn ngài cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để trúng quỷ kế và mai phục của kẻ địch, phải phái thám báo đi trước dò đường.
- Được rồi! Được rồi!
Trình Giảo Kim cực kỳ mất kiên nhẫn phất tay:
- Khi ta dùng kế, y còn chẳng biết đang ở đâu ấy chứ? Bảo y tự chú ý đi.
Thân binh đành chịu, chỉ có thể quay đầu đi mất. Ưng Dương lang tướng Tôn Đắc Chí cùng lĩnh binh với Trình Giảo Kim nhỏ giọng nói:
- Trình tướng quân, thực ra Từ tướng quân lo lắng cũng có đạo lý, sợ nhất là có mai phục trên đường núi.
- Sợ cái rắm!
Trình Giảo Kim hậm hực chửi mắng:
- Bọn chúng chỉ có hơn ngàn người, mai phục tập kích chúng ta thì ai thủ thành? Ta còn sợ bọn chúng không đến mai phục nữa là!
Tuy nói vậy, Trình Giảo Kim vẫn cao giọng hét lên:
- Các vị huynh đệ tự mình cẩn thận. Tấm khiên đặt ở bên phải, buộc khôi giáp cho chắc, tránh để nương tử ở nhà trở thành quả phụ, mẹ già không ai chiếu cố, đến con cái cũng không có, sau cùng lại để kẻ khác chiếm được tài sản.
Không ít quan quân đều che miệng cười, đây không phải là tiếng lòng của bản thân Trình Giảo Kim hay sao?
Tôn Đắc Chí vẫn không yên tâm, len lén phái vài thám báo đi dò đường trước. Đi được năm, sáu dặm, phía trước là một ngã rẽ, chia làm hai nhánh, mọi người không biết nên đi bên nào. Thám báo dò đường vẫn chưa trở về, lúc này nhìn thấy một gã tiều phu, liền cao giọng hỏi:
- Này! Người đốn củi, đến huyện Vương Ốc đi đường nào?
Tiều phu nhìn y, lười nhác nói:
- Hai đường đều có thể đi được.
- Đường nào gần hơn?
Tiều phu chỉ về phía bắc:
- Đương nhiên hướng bắc gần hơn một chút. Có điều các người đều cưỡi ngựa, e rằng sẽ khó đi theo đường núi, ta khuyên nên đi hướng nam!
- Đa tạ!
Trình Giảo Kim chắp tay rồi vung tay lên:
- Đi hướng nam!
Lang tướng Tôn Đắc Chí tiến lên lo lắng nói:
- Tướng quân, hay là đợi thám báo đi! Biết rõ vẫn tốt hơn.
- Đừng dài dòng nữa, ai biết thám báo có vào thành tìm đến kỹ viện hay không, đi mau đi!
Trình Giảo Kim dẫn mọi người chuyển hướng đi về phía nam. Tiều phu trông theo bọn họ khuất xa, trên mặt để lộ một tia cười lạnh lùng. Gã dắt một con ngựa đi ra từ khu rừng, cưỡi ngựa đi phóng về phía bắc.
Trình Giảo Kim dẫn quân đi suốt hai mươi mấy dặm. Tuy đường dễ đi, song phía trước càng đi càng dài, không thấy bóng dáng huyện thành đâu. Trình Giảo Kim cũng biết mình đã bị lừa, thấp giọng chửi:
- Tên tiều phu chết tiệt, ta mà bắt được gã thì không lột da không được. Còn đám thám báo đáng chết nữa, lão tử đi được hai mươi mấy dặm rồi mà cũng không chạy đến ngăn lại!
Lang tướng Tôn Đắc Chí cười khổ trong lòng. Trình tướng quân này là người cực trọng sĩ diện, thật không thể mỉa mai y, tránh để y thẹn quá hóa giận. Tôn Đắc Chí liền cười nói:
- Trình tướng quân, tôi đoán chừng tiều phu kia đã nghe lầm, tưởng rằng chúng ta muốn đến Vương Ốc Sơn, cho nên chỉ hướng ngược lại.
Tinh thần Trình Giảo Kim dao động:
- Chắc là thế. Ta nói khẩu âm Thanh Châu, còn đây là Tịnh Châu, hoàn toàn không giống, chắc chắn là nghe lầm rồi.
Y cao giọng hô to:
- Toàn bộ quay lại, trở về hướng cũ!
Các sĩ binh uổng công đi hai mươi mấy dặm đường, quay lại còn hai mươi mấy dặm nữa, ai cũng lên tiếng oán than, chỉ có thể theo Trình Giảo Kim đi ngược lại. Trình Giảo Kim nghe thấy các sĩ binh than phiền, sắc mặt của y ngày càng trầm xuống. Vốn định khao các sĩ binh một chút rượu thịt sau khi công thành, giờ thì miễn đi.
Tuy huyện Vương Ốc chỉ có hơn một ngàn thủ binh ô hợp, song hiện tại chủ tướng là Vương Quân Khuếch. Y đến để tuần tra phòng ngự của huyện Vương Ốc, còn bên huyện Tế Nguyên thì y đã làm tốt trọn vẹn việc chuẩn bị phòng ngự nên không lo nữa. Y là lo cho huyện Vương Ốc, binh lực ở đây quá ít, huyện thành lại cũ nát, nếu bên này đầu hàng thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí thủ quân ở huyện Tế Nguyên.
Vương Quân Khuếch là người huyện Thạch Ngải thuộc quận Thái Nguyên, tuổi chừng ba mươi, hình dáng khuôn mặt như lát táo, râu quai nón dài chạm ngực, thân cao khoảng sáu thước năm. Y thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, dùng một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, đao pháp tuyệt luân. Vương Quân Khuếch được xưng là Tiểu Quan Vũ vì thích mặc một chiếc áo bào xanh lục, cho nên lại xưng là Lục Bào Soái.
Từ năm trước y đã tụ tập mấy ngàn phỉ tặc ở vùng Trường Bình và Thượng Đảng vào nhà cướp của, là đầu mục lục lâm ở các quận phía nam của Hà Đông Đạo. Khi Lý Uyên khởi binh cũng ngưỡng mộ kỳ danh, phái người đến lôi kéo y. Vì Lý Uyên câu kết với Đột Quyết nên Vương Quân Khuếch cực kỳ phản cảm, liền quả quyết cự tuyệt sự lôi kéo của Lý Uyên. Y cũng biết sẽ rất khó sống yên ổn tại Hà Đông, nên dứt khoát đến Lê Dương đầu hàng Lý Mật.
Có điều khi Vương Quân Khuếch làm phỉ tặc ở quận Thượng Đảng đã cướp sạch và đốt thôn trang Nhị Hiền, giết chết không ít người hầu của Đơn Hùng Tín, vì thế đã đắc tội với Đơn Hùng Tín, cũng vì nguyên nhân này mà Lý Mật luôn không trọng dụng y. Sau khi quyết đấu với Địch Nhượng, Lý Mật chỉnh đốn lại quân đội, đề bạt nhiều quan quân, cố tình không nhắc đến tên Vương Quân Khuếch. Vương Quân Khuếch rời khỏi quân Ngõa Cương trong cơn giận dữ, lại trở về Hà Đông. Vừa may gặp được Tống Kim Cương, y liền đầu hàng rồi trở thành đại tướng thủ hạ của Tống Kim Cương.
Lúc này Vương Quân Khuếch cau mày, một thám tử đang báo cáo tình hình quân Tùy với y. Viên thám tử này chính là gã tiều phu kia, đã lừa gạt Trình Giảo Kim đi đi về về hết năm mươi dặm.
- Tướng quân, đối phương ước chừng có một ngàn kỵ binh, trang bị tinh xảo, chiến mã đều rất khoẻ mạnh. Tuy nhiên chủ tướng của chúng cũng rất ngu xuẩn, tôi chỉ hướng nam, y thật sự đi về phía nam. Phó tướng của y nói nên chờ thám báo, song y không chịu nghe theo.
Vương Quân Khuếch cũng sinh ra vài phần hiếu kỳ, liền hỏi:
- Tên người này là gì, ngươi biết không?
- Ty chức không biết tên y. Có điều nhìn thấy cờ xí viết một chữ “Trình”, chữ “Trình” viết từ ba chữ “hòa”, “khẩu” và “vương”.
“Trình?”
Vương Quân Khuếch suy tư chốc lát, lại hỏi:
- Hình dáng y ra sao, cầm binh khí gì?
- Người này mi thô như bàn chải, mặt đen tựa đáy nồi, dáng người khôi ngô, tay cầm một cây búa Tuyên Hóa lớn, khẩu âm vùng Thanh Châu, hơn nữa còn rất vô lễ.
Vương Quân Khuếch không kìm được bật cười. Quả nhiên là y, trên dưới quân Ngõa Cương không ai không biết y. Đến cả người không được trọng dụng như Vương Quân Khuếch, y cũng chạy đến xưng huynh gọi đệ, hình như y còn nợ Vương Quân Khuếch hai mươi xâu tiền vẫn chưa chịu trả.
Vương Quân Khuếch trầm tư một hồi liền có kế đối phó. Y gọi một thiên tướng đến, thì thầm vào tai thiên tướng vài câu. Thiên tướng ngạc nhiên hỏi:
- Tướng quân, nếu chẳng may người không đến mắc bẫy, chẳng phải toàn quân chúng ta sẽ bị diệt hay sao?
Vương Quân Khuếch lắc đầu cười nói:
- Yên tâm đi! Ta hiểu người này. Y xem trọng tính mạng của mình hơn bất kỳ thứ gì khác, tuyệt đối sẽ không xả thân làm việc nghĩa.
Thiên tướng gật đầu. Vương Quân Khuếch lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên mặt biến mất, trong mắt lại hiển hiện một tia ưu sầu sâu thẳm.
Trong lộ trình hơn mười dặm, Trình Giảo Kim ước chừng đã đi trọn một ngày. Khi trời chập tối, y mới dẫn quân đến được thành huyện Vương Ốc. Trông thấy tường thành huyện Vương Ốc cực kỳ thấp bé ở xa xa, cao chỉ hơn một trượng, Trình Giảo Kim thầm đắc ý trong lòng. Dự đoán của y không hề sai, huyện Vương Ốc chẳng phải là nơi yếu địa chiến lược, nhân khẩu cũng không nhiều, tường thành không thể dựng cao to kiên cố.
Song Trình Giảo Kim lại biết, sổ công lao lại chỉ xét về trình tự, mà không xét đến tường thành cao hay thấp. Y nắm giữ huyện Vương Ốc, liền đoạt được công đầu, hì hì! Hai ngàn lượng bạc tiền thưởng công đầu đã vào tay rồi, khoản tiền này cũng không thể để nương tử đoạt mất, thích hợp giữ làm tiền riêng. Trình Giảo Kim càng nghĩ càng khoái chí, cười đến mức mắt khép lại thành một đường chỉ.
Lúc này một thám báo chạy đến cấp báo:
- Bẩm báo Trình tướng quân, tướng trấn giữ huyện Vương Ốc thỉnh cầu đầu hàng.
Trình Giảo Kim cười ha hả:
- Quả nhiên bị ta đoán được, chuẩn hàng!
- Khoan đã!
Lang tướng Tôn Đắc Chí gấp gáp hét lớn một tiếng.
Trình Giảo Kim có chút không vui liếc nhìn y:
- Tôn tướng quân còn có nghi vấn gì sao?
- Ty chức sợ bọn họ dùng kế, nhất định phải hỏi rõ ràng.
Tôn Đắc Chí lại hỏi:
- Tướng trấn giữ của đối phương là ai, chuẩn bị đầu hàng như thế nào?
- Khởi bẩm Tôn tướng quân, tướng trấn giữ của đối phương họ Mã, chỉ là một viên thiên tướng. Bọn họ nguyện ra khỏi thành, buông vũ khí đầu hàng.
Trình Giảo Kim kéo dài giọng điệu:
- Đã đến nước này rồi, có nghi vấn gì nữa không?
Tôn Đắc Chí nghĩ không thông sẽ có mưu kế gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng nói:
- Ty chức cảm thấy, cẩn thận một chút cũng không sai.
Trình Giảo Kim hừ một tiếng thật mạnh:
- Ta từng đến Ngõa Cương, ta biết cảm nhận của bọn họ. Nếu có một đường ra, chẳng ai nguyện ý đi làm loạn phỉ.
Y quất roi mạnh vào chiến mã, lao nhanh hướng đến huyện Vương Ốc.
Quân lính đầu hàng đã quỳ thành một hàng dài ở ngoài thành huyện Vương Ốc, vũ khí đều đặt dưới đất. Người quỳ ở đầu hàng là một thiên tướng ở trần, tay cầm đại ấn huyện lệnh, tướng sĩ ở bên cạnh thì nâng cao một mâm vàng. Thiên tướng thấy Trình Giảo Kim cưỡi ngựa đến gần, liền cao giọng hô to:
- Tướng đầu hàng Mã Hoành, khấu bái tướng quân thiên uy của Đại Tùy, nguyện dâng lên vàng cùng đại ấn, khẩn cầu tướng quân thu nhận.
Trình Giảo Kim trông thấy mâm vàng, y cao hứng cười to ha hả. Trong lòng y nóng ruột muốn xem vàng nhiều bao nhiêu, liền xoay người xuống ngựa, đưa tay tự cởi chiến bào của mình, muốn đỡ tướng đầu hàng đứng dậy rồi mặc chiến bào cho viên tướng đó.
- Xin Mã tướng quân mau đứng dậy. Đã có thành ý đầu hàng, ta nhất định bẩm báo với tổng quản, sẽ không bạc đãi ngươi.
Đúng lúc y đến gần tướng đầu hàng, dưới chân đột nhiên trống không, rơi ầm xuống hố bẫy. Đất đá bay vương vãi, trong phút chốc lấp đầy cả cạm bẫy.
Biến cố bất ngờ khiến quân Tùy chấn động, không ít người muốn xông lên tiếp cứu, nhưng Vương Quân Khuếch đã sớm có chuẩn bị. Y dẫn năm mươi cung thủ lao đến, dùng cung tên bao vây quanh hố bẫy. Vương Quân Khuếch lớn tiếng hô to với quân Tùy:
- Ai dám tiến lên, ta sẽ bắn chết y!
Quân địch đều đầu hàng ở ngoài thành, hơn nữa trên tay không có binh khí, quả thực đã tiêu diệt toàn bộ cơ hội của bọn họ. Trong tình huống này, đại tướng đang mắc bẫy thường sẽ đều hô to:
- Đừng lo cho ta, đoạt được thành trì thay ta báo thù!
Hiên ngang lẫm liệt, đại nghĩa diệt thân, song Trình Giảo Kim đang mắc bẫy lại gấp đến độ hô to:
- Tôn Đắc Chí, lui quân cho lão tử, lui lại ba dặm! Đây là mệnh lệnh của lão tử, đi mau!
Kỳ thực đây cũng là chỗ giảo hoạt của Trình Giảo Kim, nếu chẳng may quân địch muốn họ buông vũ khí thì tính sao? Cứ dứt khoát lui đi, bảo tồn thực lực rồi lại tự cứu mình.
Tôn Đắc Chí bất đắc dĩ, hậm hực vung tay:
- Lui lại!
Kỵ binh quân Tùy nhốn nháo quay đầu ngựa lui về phía sau. Vương Quân Khuếch thấy quân Tùy tản đi rồi, không khỏi đắc ý cười nói:
- Trình Giảo Kim, ngươi thiếu ta hai mươi xâu tiền, nên trả đi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK