Dương Nguyên Khánh thấy quân sĩ chiêu binh vô cùng bận rộn. Thực ra hắn biết, nếu như hắn lộ diện, tỏ thái độ thì có thể kích động lượng người nhiều hơn nữa tham gia mộ binh. Nhưng hắn vừa nghĩ tới sẽ được toàn thành hoan nghênh nhiệt liệt, trong lòng như có quỷ, liền lắc đầu nói:
- Công việc của bọn họ đang bề bộn, chúng ta không nên quấy rầy, lặng lẽ hồi phủ đi!
Nhóm thân binh quay đầu ngựa lại, nhằm hướng Vương phủ mà đi. Không bao lâu sau, Dương Nguyên Khánh đã trở về phủ đệ của chính mình. Nhưng lần này không giống với lần trước, lần này hắn trở về không làm kinh động đến người nhà, trước cửa phủ vắng ngắt, không có người thân ở bên ngoài nghênh đón hắn.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, vừa mới quay đầu lại đã thấy ở phía sau có một chiếc xe bò đi đến, ở bên cạnh có vài tên thị vệ, đây chính là đứa con cả Dương Ninh của hắn vừa mới tan học trở về. Dương Nguyên Khánh âm thầm gật đầu, đi xe bò trở về, việc này quả thật không tồi.
- Phụ thân!
Dương Ninh từ cửa sổ xe nhìn thấy phụ thân, cao hứng reo to lên. Không đợi xe bò dừng lại, y liền nhảy từ trong xe ra, toàn thân lảo đảo, suýt nữa thì té ngã trên mặt đất. Dương Nguyên Khánh nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng chụp được cánh tay của nhi tử.
- Sao lại vội vàng như thế?
Dương Nguyên Khánh cười nói, trong giọng nói bao hàm sự trách cứ thiện ý.
- Thấy phụ thân trở về, hài nhi cao hứng, lập tức quên lời sư phụ dặn, lòng phải tĩnh lặng như mặt nước. Con biết con sai rồi.
Dương Ninh khoanh tay đứng ở trước mặt phụ thân, cúi đầu trả lời.
Nói đến sư phụ lại khiến cho Dương Nguyên Khánh nhớ tới việc ngọc tỷ ngày trước, hắn liền suy nghĩ việc đổi cho nhi tử mình một người sư phụ khác. Hắn cảm thấy hiện tại Lý Cương giáo dục con mình có chút vấn đề, không để cho nhi tử hiểu được một ít đạo lý căn bản mới bị Bùi Củ Sở lợi dụng, làm ra hành động non nớt.
Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh vẫn muốn cùng nhi tử nói chuyện một chút. Nhi tử đã tám tuổi, hình như giữa hai phụ tử cũng chưa từng trao đổi với nhau. Đây là do Dương Nguyên Khánh hắn chưa làm tròn bổn phận của một người cha.
- Con về phòng trước đi! Thu dọn lại một chút, sau đó đến thư phòng của ta. Ta có chút việc muốn nói với con.
- Vâng! Hài nhi cáo từ.
Dương Ninh xoay người chậm rãi đi vào trong tòa nhà. Y muốn báo cho mẫu thân biết, phụ thân đã trở về.
Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng lưng mảnh mai của đứa con mình chợt nhớ tới thời điểm hắn tám tuổi thân thể đã cao lớn cường tráng hơn nó nhiều, đã có thể giết báo đánh hổ, nhưng đứa con cả của mình vẫn còn là một thiếu niên gầy yếu như trước, hoàn toàn không giống mình, hình như giống mẫu thân của nó hơn, điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, thời đại và bối cảnh bất đồng, mình ở vào thời đại Tùy mạt loạn thế, cần phải có vũ lực, còn thời đại của nhi tử mình là từ loạn lạc đi vào yên ổn, thứ cần chính là ý tưởng và tài học. Nhất là trưởng tử kia lại là người thừa kế của mình. Dương Nguyên Khánh đột nhiên cảm nhận được hẳn là mình nên có trọng trách giáo dục đứa con này, có nhiều thứ sư phụ không dạy được, nhất định phải do người cha truyền lại cho người con.
Dương Nguyên Khánh đi vào phủ đệ, lúc này Bùi Mẫn Thu đã biết được tin tức trượng phu trở về, vội vàng ra đón:
- Phu quân, như thế nào mà trở về lại không phái người về trước bẩm báo một tiếng?
Mười ngày trước, lúc Dương Nguyên Khánh rời khỏi nhà đúng là có mang theo một chút tức giận với thê tử và Bùi gia. Lúc ấy hành xử lạnh nhạt với thê tử, sau đó Dương Nguyên Khánh cũng có chút áy náy, dù sao cũng là vợ chồng hơn chục năm, không thể chỉ vì chuyện này liền đoạn tuyệt ân tình. Quan trọng hơn là hắn tin tưởng chuyện này không có quan hệ gì tới thê tử.
Dương Nguyên Khánh cũng mỉm cười, bước nhanh lên phía trước, ôm chặt thê tử trong lồng ngực. Mặc dù có chút lỗ mãng và đường đột, để cho bọn nha hoàn nhìn thấy chê cười, nhưng Bùi Mẫn Thu lại không nghĩ đến việc đẩy trượng phu ra. Nàng cảm nhận được cánh tay hữu lực của trượng phu, loại ngôn ngữ không tiếng động này khiến cho Bùi Mẫn Thu cẩm nhận được tình yêu trong lòng trượng phu. Mũi nàng cảm thấy đau xót, ủy khuất trong lòng khiến cho nước mắt trào ra.
- Phu quân đã ăn cơm chưa?
Giọng nói của Bùi Mẫn Thu có chút nghẹn ngào.
Dương Nguyên Khánh nắm lấy hai bờ vai của thê tử, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, khẽ cười nói:
- Đã ăn rồi. Ta đến thư phòng, chờ sau khi ta và Ninh nhi nói chuyện xong, nàng hãy sắc cho ta một bình trà thuốc thật nóng.
Bùi Mẫn Thu giật mình kinh hãi:
- Chàng muốn nói chuyện gì với Ninh nhi?
Trên mặt Dương Nguyên Khánh nở nụ cười thật tươi, cố gắng dùng một loại giọng điệu ôn hòa nhất nói với thê tử:
- Không có gì, ta chợt phát hiện ra mình không hiểu được nhi tử của chính mình, không phải là một người cha tốt. Ta nghĩ rằng ta cần phải dạy cho nó một chút gì đó.
Trong lòng Bùi Mẫn Thu lập tức nóng lên, trượng phu nói như vậy hẳn là đã tha thứ cho Ninh nhi rồi. Nàng vô cùng vui mừng đồng ý:
- Thiếp đi sắc thuốc cho chàng…
Trong thư phòng, Dương Nguyên Khánh đã thay một bộ quần áo rộng thùng thình, một chậu than được đặt ở trong phòng nhưng không khiến cho không khí trong phòng trở nên ấm áp. Hơi thở lạnh như băng khiến cho suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh càng thêm tỉnh táo, hắn đang suy nghĩ xem nên nói những gì với đứa con trai.
Thật ra Dương Nguyên Khánh cũng gặp phải một lựa chọn, vì Bùi gia mà bỏ qua cho đứa con trưởng hoặc là vì bảo vệ đứa con trưởng mà diệt trừ Bùi gia. Dương Nguyên Khánh biết rõ Bùi gia đã đem tiền đặt cược đặt vào đứa con trưởng Dương Ninh của mình. Trong tương lai, khi Dương Ninh đăng cơ, thứ mà Bùi gia nhận được chính là quyền lực khuynh triều của ngoại thích.
Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng biết, hiện tại muốn diệt trừ Bùi gia là chuyện không thực tế, hơn nữa, hiện tại Bùi Củ vẫn còn sống, còn quá sớm để diệt trừ Bùi gia, nếu không sẽ khiến cho sĩ tộc Sơn Đông cực kỳ bất mãn dẫn tới đại loạn, ảnh hưởng đến đại cục bình định thiên hạ của hắn. Tốt nhất là bày ra cục diện trong ba đến năm năm nữa mới từ từ diệt trừ Bùi gia.
Việc quan trọng bây giờ là phải để cho nhi tử hiểu được nó nhất định phải đi theo con đường của phụ thân.
- Phụ thân!
Ngoài cửa truyền đến giọng nói non nớt của Dương Ninh:
- Con có thể vào không?
- Vào đi!
Thanh âm non nớt của đứa con khiến cho lòng Dương Nguyên Khánh nổi lên một tia dịu dàng. Hắn cố gắng làm cho nội tâm bình thản, đem tất cả sự tức giận thoát ra bên ngoài, tự nhắc nhở chính mình, dù có thế nào cũng không được nổi giận với nhi tử.
Cửa mở, Dương Ninh bước vào, đây là lần đầu tiên nó tiến vào trong thư phòng của phụ thân, nghe nói đây là nơi cơ mật tối cao của Đại Tùy. Nó có chút tò mò, len lén nhìn xung quanh một chút, phát hiện xung quanh ngoại trừ một cái giá sách ra thì không có vẻ đặc thù của tủ đựng hồ sơ khiến cho lòng nó có chút hơi thất vọng.
- Thế nào? Cho rằng thư phòng của phụ thân hẳn là phải có cái gì khác nữa sao?
Dương Nguyên Khánh nhìn ánh mắt tò mò của nhi tử liền cười hỏi.
Dương Ninh cung kính khoanh tay, thấp giọng nói:
- Hài nhi nghe sư phụ nói, thư phòng của phụ thân là cấm địa cao nhất của vương triều Tùy. Sư phụ nói ngài cũng rất muốn nhìn một chút xem nó có hình dáng như thế nào.
Dương Nguyên Khánh không thể kìm được, miệng nụ cười. Người luôn có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm chỉnh như Lý Cương cũng có cái tính cách trẻ con này sao? Giờ khắc này, ấn tượng của Dương Nguyên Khánh với Lý Cương tốt hơn một chút, ít nhất cũng chứng tỏ tình thầy trò giữa hai người rất sâu sắc.
- Có phải muốn nói thư phòng của phụ thân khiến cho con có chút thất vọng phải không?
- Có một chút.
Dương Ninh e sợ rụt rè nói.
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh hài lòng khi thấy nhi tử thành thật, lại đầy thâm ý nói:
- Thật ra thì từ lâu rồi, thư phòng là nơi phụ thân suy tư và nghỉ ngơi, không muốn có người quấy rầy, cũng không có gì là cơ mật. Nếu nói đến cơ mật, thứ quý trọng nhất của Đại Tùy ta phải là Ngọc tỷ truyền quốc, nhưng hiện nay nó ở nơi nào? Ở bên trong địa kho của cung Tấn Dương, mỗi ngày đều được Phù bảo lang đến kiểm tra, hơn nữa còn phải do Thị vệ Tổng quản và Ký thất tham quân đồng thời mở cửa. Vì vậy mới nói, những thứ quý giá nhất đều ở địa cung, trong thư phòng của ta đâu có cái gì quý giá như vậy?
Dương Ninh nghe thấy phụ thân nhắc đến Ngọc tỷ truyền quốc, sắc mặt nó bỗng trở nên trắng bệch, vội vàng quỳ xuống, hai mắt rơi lệ, vội vàng nhận sai:
- Hài nhi đã làm sai một việc, xin phụ thân trách phạt.
- Con đã làm sai chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh giấu diếm thanh sắc, nhẹ nhàng nói.
- Hài nhi nhẹ dạ tin theo lời nói của ngoại tằng tổ phụ (1), đem Ngọc tỷ truyền quốc vùi xuống đất hậu hoa viên trong phủ chúng ta. Hài nhi nghĩ điều đó là có lợi cho phụ thân liền tin. Hài nhi biết sai, xin phụ thân trách phạt.
Nước mắt Dương Ninh tuôn ra như suối.
(1) Cụ ngoại.
Dương Nguyên Khánh có chút an lòng, không sợ nhi tử phạm sai lầm, chỉ sợ nó không biết nhận sai hoặc giấu diếm lừa gạt mình. Chỉ cần nhi tử thật tâm lĩnh ngộ, giữa hai cha con không có gì không thể tha thứ. Nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh còn có một giả thiết, đây có phải là do Bùi Củ bày cho nhi tử mình đến nhận sai hay không?
- Con nói cho phụ thân, con biết mình sai ở chỗ nào?
Dương Nguyên Khánh vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ.
- Ba ngày trước, sư phụ phát hiện ba bạn học của Bùi gia đã rời đi liền hỏi con, con đem chuyện này kể cho sư phụ, kết quả là bị sư phụ nghiêm khắc đánh bàn tay.
Dương Ninh thút tha thút thít mở bàn tay trái ra. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy bàn tay bầm đen sưng đỏ, tuy rằng đã qua ba ngày nhưng vẫn chưa mất đi, chứng tỏ Lý Cương ra tay vô cùng ác độc. Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy đau lòng. Hắn vội vàng hỏi:
- Mẫu thân con có biết không?
- Nương cũng biết nhưng nương cũng giận giữ giáo huấn hài nhi một trận. Phụ thân, hài nhi thật sự đã sai, không nên làm như vậy.
Thật ra Dương Nguyên Khánh chỉ định hỏi nhi tử rằng mẫu thân có biết chuyện nó bị đánh hay không, không ngờ Dương Ninh lại nói mẫu thân đã biết việc này. Dương Nguyên Khánh đột nhiên hiểu ra, đoán chừng là thê tử đã đến Bùi gia, cho nên ba đứa nhỏ Bùi gia theo học mới bị chuyển đi.
Nhưng chỉ biết sai còn chưa đủ, nhất định Dương Nguyên Khánh phải nói cho nhi tử biết nó đã sai ở chỗ nào.
- Con ngồi xuống đi!
Dương Nguyên Khánh chỉ vào cạnh giường.
- Phụ thân đại nhân đang đứng, con không dám.
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Vậy con đứng lên đi!
Dương Ninh đứng lên. Lúc này, Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:
- Thời điểm phụ thân lớn bằng con, đã phải chịu không ít cực khổ những cũng đã rất hiểu chuyện. Yêu cầu của phụ thân đối với con cũng không cao, không cần con phải có học thức uyên bác, nhưng ít nhất con cũng phải hiểu được đại nghĩa.
Dương Ninh khoanh tay cúi đầu, yên lặng lắng nghe phụ thân dạy bảo, không dám có nửa điểm chen ngang. Về phần lễ tiết, Dương Ninh làm rất khá, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý đến lễ tiết của nó.
Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Thật ra như hôm nay, con mới nhìn thấy ta liền nhảy từ trên xe bò xuống, ta cảm thấy không có chút vấn đề nào cả. Thậm chí con leo cây đào tổ chim, ta cũng sẽ không tức giận, bởi vì những thứ này đều là tiểu tiết, không câu nệ tiểu tiết chính là thuận theo tuổi trẻ, ít nhất là trước khi con lên mười hai, phụ thân sẽ không để ý đến tiểu tiết của con. Nhưng đại nghĩa thì rất quan trọng. Cái gì gọi là đại nghĩa, nói cho đơn giản một chút thì chính là con làm việc không thể giấu diếm phụ thân, phải trung thành với phụ thân. Như việc ngoại tằng tổ phụ của con phái con chôn ngọc tỉ, với tư cách là một hài tử tám tuổi, lại là người được ăn học, con phải biết đây là việc đại sự. Loại việc như thế này con tuyệt đối không được dấu diếm phụ thân. Nếu như phụ thân không có ở đây, con tuyệt đối không được làm những việc như vậy.
Ánh mắt Dương Ninh đỏ lên:
- Con nghĩ như vậy mới có lợi với phụ thân.
- Cho nên phụ thân mới nói con không rõ đại nghĩa. Làm sao con biết như vậy mới có lợi cho phụ thân? Con có biết vì sao ngoại tằng tổ phụ lại bảo con đi chôn ngọc tỷ, ông ấy hoàn toàn có thể bảo mẫu thân con đi chôn nhưng lại không tìm mẫu thân con mà tìm con. Mấy vấn đề này con nghĩ sao?
Toàn thân Dương Ninh chấn động, đúng là nó chưa từng nghĩ đến. Dương Nguyên Khánh lại thở dài:
- Bởi vì con vẫn còn là đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu nhưng lại tự cho mình là thông minh. Ta cho con biết, trên thực tế, hiện tại ta sợ người khác bảo ta đăng cơ, việc này sẽ phá hỏng đại sự của ta. Cho dù là ngoại tằng tổ phụ của con cũng có tư tâm, ông ta là vì lợi ích của Bùi gia, tuyệt đối không phải là vì lợi ích của phụ thân.
- Hài nhi đã hiểu!
Trong lòng Dương Ninh vừa hối lại vừa hận, lần này đúng là nó đã hiểu ra.
- Con hiểu được là tốt rồi. Vốn phụ thân muốn đổi sư phụ cho con, tuy nhiên nhìn trên bàn tay con, chuyện này coi như xong. Buổi sáng ngày mai, con cùng phụ thân lên triều. Mỗi ngày một canh giờ, ta sắp xếp cho con một vị trí trong Bán Viên Đường của Tử Vi Các. Về phần sư phụ con, ta sẽ đi nói cho y biết… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK