Trong Đường Phong các, Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng trước cửa sổ, chắp tay nhìn về phía con chim ưng đang lượn vòng trên trời, trong đôi mắt lộ một tia kì vọng. Tất cả đều thực thi theo kế hoạch của y, Tiêu Viễn Tụng đã bị quân nội vệ của triều Tuỳ bắt, lệnh bài của Đường Phong trên người y đủ để gây nên sóng to gió lớn.
Lưới đã quăng xuống, để xem có thể thu hoạch được bao nhiêu con cá lớn?
Lúc này, con chim ưng thu cánh, đáp lên trên cái tổ ưng, một tên ưng nô đã sớm nhanh chóng tiến lên phía trước lấy thịt tươi cho chim ưng ăn, sau đó lập tức gỡ lấy ống trúc báo tin được cột chặt trên chân nó, nhanh chóng đi về phía Đường Phong Lầu.
- Khởi bẩm Trưởng sử, là tin báo khẩn ở Thái Nguyên!
Một quân sĩ quỳ một gối, dâng ống trúc báo tin trong tay.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đón lấy ống trúc, tức khắc rút miếng lụa mỏng ra xem một lượt, lập tức thu miếng lụa mỏng lại, nhanh chóng bước vào phủ.
Trong phòng, Lý Thế Dân đang đứng trước một sa bàn (bản đồ cát mô phỏng địa hình), suy nghĩ bước kế tiếp của cuộc chiến. Bước kế tiếp, y muốn đoạt Lạc Dương, nhưng y lại lo lắng áp lực quân sự của triều Tuỳ ở phía bắc, quả thật bọn họ đã lỡ mất cơ hội, lúc Dương Nguyên Khánh đánh Liêu Đông, bọn họ nên tấn công mạnh vào Lạc Dương.
Bây giờ, chiến sự ở Liêu Đông kết thúc, Hà Bắc đã bình yên, quân Tuỳ bố trí bên bờ Hoàng Hà, rất rõ ràng, bước tiếp theo quân Tuỳ cũng muốn tranh đoạt Trung Nguyên, nếu quân Đường khoanh tay không có hành động gì, chỉ có thể giương mắt nhìn quân Tuỳ đoạt lấy Trung Nguyên, thanh thế trở nên lớn mạnh.
Quân Đường nhất định phải có hành động, vấn đề then chốt là bọn họ nên đánh thế nào? Thiên hạ như thế cờ, chỉ cần xem thủ đoạn của kẻ đánh cờ ra sao. Hôm qua cùng với phụ hoàng đàm luận, phụ hoàng đang cân nhắc về việc kết minh với Lý Mật và Đậu Kiến Đức, Lý Thế Dân cũng cho rằng nước cờ này không tệ.
Lý Mật đang lo lắng về việc đánh Giang Hoài ở phía nam, gia tăng chiến lược thọc sâu, đối với y mà nói, Dương Nguyên Khánh ở Hà Bắc là mối uy hiếp của y, là kẻ địch lớn nhất. Đậu Kiến Đức càng không cần phải nói, song phương đều có cùng kẻ địch, việc kết minh có khả năng cực lớn.
Nếu như kết minh với Lý Mật, quân Đường ở phía đông tái chiếm Lạc Dương, quân Tuỳ một khi tấn công về phía nam, Lý Mật và Đậu Kiến Đức tuyệt sẽ không bàng quan, lúc này sẽ hình thành cục diện ba đánh một. Quân Nguỵ và quân Hạ tiến công Hà Bắc, sẽ ép quân Tuỳ thu bớt quân về tiếp viện, như thế việc công hạ Lạc Dương sẽ nắm chắc hơn nhiều.
Việc này giống như vẽ tranh viết văn, đầu tiên chia bố cục, có bố cục rồi mới bắt đầu đặt bút, Lý Thế Dân trong lòng rất rõ, muốn lấy Lạc Dương, phải liên thủ với Nguỵ Hạ trước đã.
Lúc này, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh bước tiến vào, cười nói:
- Vừa nhận được thư khẩn ở Thái Nguyên, Tiêu Tấn đã bị bãi chức Ký thất tham quân.
- Quả nhiên là kế hay!
Lý Thế Dân nhẹ thở dài, tuy khả năng tranh lấy Tiêu Tấn ngày một lớn hơn, nhưng y bị bãi đi chức Ký sự tham quân, giá trị lợi dụng của y sau này đã thấp đi rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dường như hiểu rõ suy nghĩ của Lý Thế Dân, an ủi nói:
- Sau này, chúng ta còn có thể thông qua y thâm nhập vào đảng Đôn Hoàng, có thể nghĩ đến việc lâu dài, bây giờ quan trọng là có thể lấy được một số cơ mật từ miệng y, ví dụ như kế hoạch chiến lược của Dương Nguyên Khánh,..vv. Đối với sự an bài cho bước kế tiếp của chúng ta có lợi rất lớn.
Lý Thế Dân trầm tư trong chốc lát, rồi hạ lệnh:
- Có thể lệnh cho Lý Trọng Thủ thu lưới được rồi!
- Tuân lệnh điện hạ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hành lễ, xoay người ra khỏi phòng, vừa đi đến viện lại gặp Bùi Tịch bước nhanh đến. Bùi Tịch đã thị sát Ba Thục trở về, Lý Uyên vì cân bằng thế lực của hai người con trai, vẫn để ông ta làm Thượng Thư Hữu Phó Xạ, làm tướng của Chánh Sự Đường, tiện thể trở thành người phát ngôn lợi ích của Lý Thế Dân tại Chánh Sự Đường.
Hôm nay, Bùi Tịch được Lý Thế Dân tìm đến để thương lượng việc công đánh Lạc Dương, vừa đúng lúc gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ tại viện.
Bùi Tịch và Trưởng Tôn Vô Kỵ có mối tư giao cực tốt, Trưởng Tôn Vô Kỵ trở thành chủ quản của Đường Phong, là do được sự đề cử mạnh từ phía Bùi Tịch.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh bước lên phía trước thi lễ:
- Tham kiến Bùi tướng quốc.
- Trưởng Tôn Trưởng sử vội vàng như vậy, có phải có tin gì tốt?
Bùi Tịch vô cùng tinh minh, ông ta nhìn ra được một tia hưng phấn khó giấu trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu:
- Có chút thu hoạch nhỏ.
Bùi Tịch vội vã kéo y sang một bên, thấp giọng nói:
- Tiết lộ cho ta chút tin tức.
Bùi Tịch đối với việc của Đường Phong cực kì quan tâm, ông phát hiện Thánh Thượng gần đây rất quan tâm đến những tin tức bên ngoài. Nếu ông ta có thể kịp lúc nắm được tin tức mới nhất, vậy lúc trả lời Thánh Thượng, ông ta có thể nắm chắc tiên cơ lấy được lòng Thánh Thượng, loại cơ hội biểu hiện trước mặt Thánh Thượng này, ông tuyệt đối không bỏ qua.
- Ngươi nhanh nói đi!
Bùi Tịch nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút do dự, nhất thời nóng ruột.
Trưởng Tôn Vô Kỵ biết Bùi Tịch cực kì tinh minh, bản thân nói cho ông ta một chút tin tức, ông ta sẽ lập tức chạy đến trước mặt Thánh Thượng báo cáo, một lần hai lần còn được, nhưng nếu nhiều lần sẽ làm cho Tần vương bất mãn.
Nhưng nếu không nói chỉ sợ sẽ đắc tội với ông ta, Trưởng Tôn Vô Kỵ trong lòng khó xử, chỉ có thể trả lời mơ hồ:
- Là kế hoạch của tôi thành công, Tiêu Tấn của triều Tùy bị bãi chức Ký thất tham quân.
- Thật không tồi!
Bùi Tịch vỗ vỗ vai y, khen ngợi cười nói:
- Có thể làm cho Dương Nguyên Khánh mắc lừa thật không dễ dàng, Đường Phong các ngươi làm tốt lắm. Hôm nay, Thánh Thượng còn cùng ta nói về các ngươi, khen các ngươi có năng lực, sau này có tin tức phải báo ngay cho ta, ta sẽ thay các ngươi nói lời hay ý đẹp trước mặt Thánh Thượng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ cười khổ:
- Tôi nhớ rồi, xin Bùi tướng yên tâm!
- Đi đi, phỏng chừng điện hạ đợi sốt ruột rồi, sau này chúng ta nói rõ hơn.
Bùi Tịch đắc ý bước đi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn ông ta đi vào phòng, chỉ có thể lắc đầu, nhanh bước đi về phía Đường Phong Lầu.
……
Thành Thái Nguyên và Trường An không giống nhau, Trường An thì phân thành từng phố phường, xung quanh có tường phường bao quanh, nhưng cả thiên hạ này cũng chỉ có thành An Dương, Trường An và Lạc Dương là có kết cấu như vậy, bởi vì An Dương là đô thành của Bắc Nguỵ, Trường An thì được xây dựng dựa trên An Dương, mà Lạc Dương lại dựa trên Trường An xây nên.
Thành Thái Nguyên không có tường phường, tổng cộng có tám con đường lớn gồm ba dọc, năm ngang tạo thành, trục đường lớn ở giữa gọi là đường cái Tấn Dương, đối diện với đại môn của cung Tấn Dương bên ngoài thành bắc.
Đi về hướng đông tây của năm đường nằm ngang, con đường nằm sát phía bắc nhất gọi là đường cái Lâm Tấn, đây là một đại lộ chạy ngang thành trì đông tây, dọc theo con đường lớn này lại phân ra vô số các con hẻm nhỏ hướng ra phía nam và bắc. Trong một con hẻm Phẩm Nguyệt tại thành tây có mười mấy hộ gia đình sinh sống, trong đó có một toà viện cao nhất chính là phủ đệ của Tiêu Tấn.
Chiều hôm nay, một chiếc xe ngựa chạy như bay đến hẻm Phẩm Nguyệt, người trên xe chính là Lý Trọng Thủ, Tạ Tư Lễ buổi trưa đến tửu quán ăn cơm nói với y, Tiêu Tấn ngã bệnh rồi, không có đến triều đường.
Trong lòng Lý Trọng Thủ có một loại hưng phấn không kìm được, y biết thời cơ đã chín muồi, y đồng thời cũng nhận được lệnh từ Trường An, Trưởng sử chỉ thị y có thể ra tay rồi.
Lý Trọng Thủ hiểu rõ tính cách của Tiêu Tấn như nắm trong lòng bàn tay, trên người chảy dòng máu quý tộc, tâm cao khí ngạo, chịu không nổi đả kích. Từ khi nhậm chức Ký thất tham quân một năm trở lại đây luôn sống dưới ánh hào quang, như hiện nay bị giáng thành lang trung Lễ Bộ, loại đả kích này y làm sao chịu nổi?
Tâm trạng của Tiêu Tấn Lý Trọng Thủ hoàn toàn có thể hiểu, một khi y không chịu nổi đả kích này, y sẽ trở nên cực đoan. Đây cũng chính là tính cách của Tiêu Tấn, miệng y nói không để ý, trong lòng y lại để ý hơn ai hết, giống như y nói xem nhẹ tài phú, nhưng tượng phật ngọc mà mình cho y, y lại xem như bảo bối.
Lý Trọng Thủ biết làm thế nào để thuyết phục được Tiêu Tấn, lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước hẻm Phẩm Nguyệt. Lý Trọng Thủ xuống xe ngựa, nhanh bước vào trong hẻm.
Y đi đến gõ cửa, một lão quản gia mở cửa, ông ta nhận ra Lý Trọng Thủ:
- Thì ra là Lý Đông chủ đến.
- Lão gia nhà ông tình hình thế nào, nghe nói ông ấy bệnh rồi?
Lão quản gia cười khổ:
- Ông ấy là tâm bệnh, hầy!
Phủ trạch của Tiêu Tấn chiếm khoảng hai mẫu đất, hai khu viện tử, hai mươi mấy gian phòng, là nơi ở của Tiêu Tấn và thê tử cùng với hai con là một trai, một gái, còn có mẹ già, ngoài ra còn năm a hoàn, vú già và một quản gia, chỉ có thể xem như là hộ có số người trung bình.
Lý Trọng Thủ cùng với lão quản gia đến trước thư phòng, lão quản gia gõ cửa nói:
- Lão gia, là Lý Đông chủ đến gặp ngài.
- Mời y vào!
Nghe thấy âm thanh, hơi thở của Tiêu Tấn vẫn còn khỏe, không giống như bị bệnh, Lý Trọng Thủ trong lòng có tính toán, quả thật không có bệnh gì, chỉ là tâm bệnh.
Y tiến vào phòng, chỉ trông thấy Tiêu Tiến một mình ngồi trước cái bàn nhỏ uống rượu sầu, khí sắc trên mặt bình thường, chỉ là buồn bực không vui.
Lý Trọng Thủ chắp tay cười nói:
- Tiêu huynh, muốn uống rượu, tại sao không đến quán rượu của ta?
Tiêu Tấn thở dài:
- Không có tâm tình đến quán rượu của ngươi, Lý huynh đến thật đúng lúc, uống với ta một chén.
- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.
Lý Trọng Thủ ngồi xuống, Tiêu Tấn lấy cho y một chén rượu, nhấc bình rượu rót đầy chén, buông bình rượu xuống, nhấc chén nói:
- Nào! Đa tạ Lý huynh đến thăm, ta kính Lý huynh một chén.
- Tiêu huynh bệnh, ta phải đến thăm chứ!
Hai người bưng chén rượu lên, một hơi cạn sạch, Lý Trọng Thủ cướp lấy bình rượu, rót đầy rượu vào chén, y lại hiếu kì hỏi:
- Ta cảm thấy thật kì lạ, Tiêu huynh làm tốt như vậy, tại sao lại bị giáng chức?
Vừa hỏi, y một vừa chăm chú quan sát Tiêu Tấn, thu hết mọi biểu cảm của Tiêu Tấn vào trong mắt, y trông thấy trên mặt Tiêu Tấn lộ ra vẻ khó xử, liền vội nói:
- Nếu như không tiện nói, thì đừng nói.
Tiêu Tấn thở dài:
- Đối với Lý huynh không có gì không tiện nói cả, chỉ là…. ài! Ta bây giờ mới biết cái gì gọi là thủ đoạn đế vương.
- Ồ, Tiêu huynh không ngại nói ra thử xem, ta rất có hứng thú.
Lý Trọng Thủ đây là lần đầu cùng Tiêu Tấn bàn chính sự, Tiêu Tấn trước giờ không nhắc đến chính sự, miệng kín như hũ nút, hiện tại y cuối cùng cũng mở miệng, làm cho trong lòng Lý Trọng Thủ mừng thầm.
Tiêu Tấn bưng chén rượu lên, thở dài:
- Trong lòng ta cũng buồn đến phát hoảng đây, rất muốn tìm người nói ra, trước đây là Ký thất tham quân, qui định rất nghiêm, không cho phép bàn công việc với bất cứ người nào. Hiện tại ta chỉ là lang trung Lễ Bộ, không có qui định gì cả, thế nhưng Lý huynh phải hứa với ta, những lời ta nói với Lý huynh hôm nay, không được phép tiết lộ cho người khác biết.
Lý Trọng Thủ chỉ vào tim mình:
- Ta thành tâm thề với huynh, tuyệt không tiết lộ ra ngoài!
Tiêu Tấn cười khổ một tiếng:
- Kì thật nói với huynh cũng không ngại, rất nhiều việc quan lớn triều đình đều biết, chỉ là trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra. Lần này điều ta đi, trên danh nghĩa là một người trong tộc của ta bị dính dáng đến thám tử triều Đường, nhưng trên thực tế, hắn sớm đã muốn điều ta đi, lần này bị hắn nắm lấy cơ hội.
- Tại sao? Sở vương rất tín nhiệm Tiêu huynh mà!
Tiêu Tấn lắc đầu:
- Cái này và tín nhiệm không có liên quan, chỉ liên quan đến việc cân bằng lợi ích. Lúc đầu phong ta làm Ký thất tham quân là bởi vì hắn muốn lấy Đôn Hoàng, cần phải lung lạc người của đảng Đôn Hoàng, hiện tại vấn đề của Đôn Hoàng đã giải quyết rồi, hắn không cần dùng đến ta nữa, muốn thay người, hắn lại xoay qua suy nghĩ đến lợi ích của phái Phong Châu, cho nên Trương Lượng tiếp nhiệm chức Ký thất tham quân.
Lý Trọng Thủ lúc này mới bừng tỉnh:
- Nhìn không ra tâm cơ của Sở vương sâu như vậy!
- Tâm cơ của hắn đương nhiên thâm sâu, năm ngoái, hắn biết con trai của Vương Tự tại phủ Thái Tử Trường An làm người phụng bồi, hắn một mực ẩn nhẫn đến tháng tư năm nay mới lợi dụng việc này đánh đổ Vương gia.
Lý Trọng Thủ gật đầu:
- Chuyện này ta cũng có nghe thấy.
Tiêu Tấn uống thêm vài chén nữa, lời nói dường như nhiều hơn:
- Không chỉ có vậy, lấy việc năm ngoái cùng với triều Đường đàm phán đình chiến mà nói, triều Tuỳ tại sao kiên quyết không chịu nhượng bộ vấn đề Đôn Hoàng, cuối cùng ép triều Đường nhượng bộ, huynh có biết huyền cơ trong này là gì không?
Lý Trọng Thủ ngồi thẳng người, trong mắt tràn đầy kì vọng:
- Tiêu huynh có thể nói ra thử xem, là huyền cơ gì?
- Bởi vì có người trong quan chức cấp cao triều Đường sớm tiết lộ mật thám của hoàng đế triều Đường, cho nên triều Tuỳ mới có điểm dựa để không sợ.
Tiêu Tấn cười lạnh một tiếng:
- Nói đến người này, ai cũng không nghĩ đến, ta cũng là ngẫu nhiên một lần nghe thấy Nguỵ Bí lúc báo cáo nói đến, Lưu Văn Khởi có một người em vợ gọi là Trương Văn Long, người này có vẻ như bị quân nội vệ mua chuộc, huynh nói xem quan cấp cao triều Đường này là ai?
- A! thì ra là Lưu Văn Tĩnh.
Lý Trọng Thủ vô cùng ngạc nhiên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK