Trong phòng, Nguyên Khánh nằm sấp trên giường. Tuy hắn dũng mãnh nhưng dù sao thì cũng chưa đủ kinh nghiệm đối đầu với kẻ thù nên trong lúc hỗn chiến đã bị chém một đao vào lưng. Dù tình trạng vết thương không nặng, chưa ảnh hưởng đến gân cốt nhưng vết thương cũng bấy bá, nhìn thấy mà đau lòng.
Thẩm Thu Nương rưng rưng nước mắt lau vết thương cho hắn. Cô ta dùng nước muối nên mỗi lần lau đều đau đến mức Nguyên Khánh run lên từng hồi, khiến cho Thẩm Thu Nương vô cùng đau lòng.
- Nguyên Khánh, cháu ráng chịu một chút. Nếu không rửa sạch vết thương sẽ để lại hậu họa về sau.
- Thím, cháu biết. Thím cứ rửa đi. Cháu không sao đâu.
Thẩm Thu Nương cắn răng, nhanh chóng dùng nước muối rửa sạch vết thương cho hắn, rồi lại dùng thuốc cao trị thương của Dương phủ. Nhưng Nguyên Khánh ngăn cô ta lại,
- Thím, thuốc khác không được, phải dùng dược hoàn của cháu. Cháu uống một viên, còn hai viên thì hòa tan trong rượu rồi đắp lên vết thương.
Nữu Nữu lập tức chạy ra ngoài mang dược hoàn tới. Thẩm Thủ Nương nghiền nát viên thuốc to như quả hạch đào ra, dùng rượu đút cho Nguyên Khánh uống, lại ngâm hai viên thuốc với rượu cho sệt thành hồ rồi cẩn thận đắp lên lưng Nguyên Khánh.
Nguyên Khánh chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt. Toàn bộ kinh mạch của hắn dường như đều co rúm lại. Đây là hiệu quả chỉ có sau mỗi lần hắn luyện công dưới đáy hồ nên trong lòng hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ đúng như lời sư phụ nói, chém giết đánh đấm là cách luyện công tốt nhất sao?
Nhưng hắn lại không biết, sở dĩ công pháp của Trương Tu Đà được gọi là Bách Chiến Công chính là chỉ chiến đấu giết kẻ thù. Lúc chiến đấu, máu lưu thông nhanh, từng mạch gân, từng bắp thịt đều được vận động. Dù da thịt bị thương nhưng chữa trị vết thương cũng có thể khiến cho thuốc phát huy hết công hiệu. Nếu có thể nghỉ ngơi điều dưỡng ngay lập tức thì sẽ rất có lợi.
Uống thuốc xong, hắn chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ ghê gớm ập tới. Trước mắt tối sầm lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Thẩm Thu Nương thấy hắn đã ngủ say thì vội vàng lấy chăn đắp cho hắn. Khoát tay với Nữu Nữu rồi hai mẹ con lặng lẽ ra khỏi phòng.
Trong phòng, Nguyên Khánh ngủ rất ngon. Thuốc nhanh chóng phát huy hiệu lực trong khắp cơ thể. Kinh mạch được điều hòa khiến toàn thân hắn ta vô cùng nhẹ nhàng. Trong giấc mơ hắn có một cảm giác lâng lâng bay bổng. Vết thương sau lưng đã khô và bắt đầu đóng vảy.
Hắn ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Vết thương sau lưng đã biến mất. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân dồi dào tinh lực. Sức mạnh ở từng khớp xương dường như sắp nổ tung ra vậy. Hắn lại còn có một cảm giác như đã thay da đổi thịt vậy.
Thực ra đây chính là một sự chuyển biến từ lượng biến đến giới hạn của chất biến. Việc khổ luyện và uống đan dược của hắn đã khiến cho năng lực tiềm tàng trong cơ thể hắn tích lũy đến mức gần biến đổi. Giai đoạn này cần có một lực tác động từ bên ngoài để thúc đẩy sự diễn biến. Chém giết đánh đấm với đám gia đinh lại hoàn toàn phù hợp với loại ngoại lực này. Hơn nữa hắn đã kịp thời dùng đan dược và có một giấc ngủ sâu nên cuối cùng đã có sự biến đổi về chất.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là hắn cứ như vậy mà đột phá được Trệ Cố Kỳ. Chỉ là công lực lại được nâng cao hơn một bậc, sức mạnh của hắn cũng lại tăng lên đôi phần.
Cảm giác này khiến cho Nguyên Khánh vừa mừng vừa sợ. Đã gần hai năm rồi hắn không có cái cảm giác thay da đổi thịt này.
- Nguyên Khánh ca, huynh tỉnh rồi à?
Nữu Nữu bưng một chén cháo đi vào, cười hì hì nói:
- Tối qua huynh ngáy to thật.
- Không thể nào! Huynh ngáy ngủ sao?
Nguyên Khánh hơi xấu hổ gãi gãi đầu
- Huynh nhớ là hồi giờ huynh không ngáy ngủ. Muội nghe lộn rồi đó!
- Trước kia thì không nhưng tối qua quả thật là có, giống như sấm vậy. Muội phải bịt chặt tai lại mới ngủ được.
Nữu Nữu làm mặt quỷ, nét mặt rất cường điệu.
- Ha ha! Thật là có lỗi. Thím đâu?
- Dương Huyền Đĩnh dẫn mẹ đến nha môn huyện Đại Hưng đổi tịch. Đã đi được một lúc lâu rồi. Hừ! Không ngờ người đó lại xin lỗi mẹ.
Nguyên Khánh biết đây là mệnh lệnh của tổ phụ. Nhưng tên Dương Huyền Đính này cũng không đến nỗi nào, lúc bình thường rất hòa thuận với hắn ta. Chỉ cần thím và Nữu Nữu được cởi bỏ thân phận nô tì thì dù có bị gia tộc xử phạt hắn cũng can tâm.
Bụng hắn bỗng nhiên kêu òng ọc. Nữu Nữu bật cười, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn định dìu hắn dậy húp cháo.
- Anh tự dậy!
Nguyên Khánh từ từ ngồi dậy. Rõ ràng hắn cảm thấy cái cảm giác đau ở sau lưng đã hoàn toàn biến mất. Hắn rất kinh ngạc. Nữu Nữu cũng vội vàng gật đầu
- Nguyên Khánh ca ca, thuốc đó của huynh hay thật đó. Tối qua mẹ cũng dùng một viên đắp lên vết thương, sáng sớm dậy thì vết bầm đã tan hết. Thật sự rất thần kỳ.
- Sau này huynh tặng muội mấy trăm viên luôn. Ăn cơm trước đã!
Nguyên Khánh nhận lấy chén cháo. Đây là cháo thịt bằm mà thím nấu cho hắn. Hắn ăn rất ngon lành, thoáng cái là đã thấy húp hết chén cháo rồi. Hắn đưa chén cho Nữu Nữu cười nói:
- Thêm chén nữa!
- Chà!
Nữu Nữu cầm chén, vui mừng chạy ra. Lúc này chỉ nghe thấy giọng nói hơi hoảng sợ của cô bé từ ngoài sân vọng vào
- Ông… lại đến làm gì?
- Ha ha! Ta đến thăm tôn tử.
Nguyên Khánh đã cảm nhận được có tiếng bước chân người lại gần từ trước đó. Hắn không suy nghĩ gì nhiều nhưng nghe giọng nói thì hắn lập tức giật mình hoảng hốt. Là tổ phụ đến.
- Nữu Nữu, không được vô lễ!
Bóng đen trước cửa lay động. Dương Tố đã bước vào phòng. Bây giờ là lúc bãi triều nghỉ trưa. Có hơn nửa canh giờ, ông ta cũng có thể về phủ ăn cơm. Nhưng hôm nay ông ta nhớ thương Nguyên Khánh nên liền tranh thủ lúc nghỉ trưa đến thăm hắn.
Dương Tố quan sát căn phòng của Nguyên Khánh một chút. Đây là lần đầu tiên ông ta đến đây. Dù ông ta biết cuộc sống của Nguyên Khánh nghèo khó nhưng lại không ngờ là cực khổ đến mức này. Ngay cả một cái bàn cũng không có. Có thể nói căn nhà chỉ có bốn bức tường, cực kỳ đơn sơ. Mặt ông ta trầm xuống, không khỏi oán hận sự hà khắc của Trịnh thị.
Nguyên Khánh hiểu ý của tổ phụ nên hắn vội vàng giải thích:
- Tổ phụ, cháu đi săn thú về kiếm được không ít tiền. Nhưng chỉ có điều là người học võ thì phải sống cực khổ. Cuộc sống an nhàn thoải mãi tuy tốt nhưng dễ khiến cho người ta thấy chán nản, do đó mất đi ý chí chịu khó luyện võ.
- Cháu nói rất hay! Lúc ta còn nhỏ, luyện võ cũng chịu không ít cực khổ. Từ hai mươi tuổi trở đi bắt đầu tận hưởng sự giàu sang phú quý nên khiến ta mất đi nghị lực luyện võ. Cuối cùng võ công không thể đột phá, hối hận cả đời.
Dương Tố ngồi xuống bên cạnh chiếc giường của hắn, mỉm cười nói:
- Vết thương ở sau lưng sao rồi? Nằm sấp xuống cho ta coi thử.
- Đã khỏi rồi ạ.
Nguyên Khánh nằm sấp xuống, Dương Tố vạch áo hắn ra thấy vết thương trên lưng hắn đã biến thành màu đen, đóng thành vảy cứng thì lập tức sửng sốt
- Khỏi nhanh như vậy sao? Mới một đêm mà đã đóng vảy rồi.
- Thuốc trị thương của sư phụ con cực tốt. Hơn nữa thể chất con cũng không đến nỗi nào nên bình phục rất nhanh.
Dương Tố gật gật đầu. Ông ta không để ý đến linh dược, lại nói với Nguyên Khánh
- Chuyện tối qua, tuy là cháu tự vệ nhưng cũng đả thương mấy chục gia đinh, đụng phải tổ mẫu. Vi phạm gia quy thì chắc chắn không tránh khỏi bị xử phạt thích đáng. Hi vọng cháu có thể hiểu được.
- Tôn nhi hiểu ạ. Tối qua trong lòng tôn nhi nhất thời giận dữ, mất đi lý trí. Sẵn sàng chấp nhận hình phạt của gia tộc nhưng vẫn mong tổ phụ nhẹ tay với tứ thúc.
- Ta chỉ bắt nó đi quản điền trang chứ không hề ngược đãi nó.
Dương Tố cười giải thích một chút. Tuy tối qua ông ta trấn an Nguyên Khánh, nhưng dù sao thì ông ta cũng là tộc trưởng, không thể vì một người mà bỏ qua gia quy. Đáng bị xử phạt thì vẫn phải xử phạt thôi.
- Tối qua ta đã bàn bạc với các vị trưởng bối trong tộc. Mọi người nhất trí quyết định phạt cháu không được tham dự tộc tế ba năm. Cháu có ý kiến gì không?
- Tôn nhi không có ý kiến gì ạ!
Nguyên Khánh nhẹ nhõm trong lòng. Đối với người khác thì phạt không được tham dự tộc tế có thể là rất nghiêm trọng nhưng đối với hắn lại chẳng quan trọng gì.
Trong lòng Dương Tố xúc động, lại chậm rãi nói:
- Tuy cháu còn nhỏ tuổi nhưng cháu có tâm thức hơn người, lại có thể chịu khổ luyện võ. Tối qua ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ta quyết định gửi cháu đến Quốc Tử Học, bái đại nho Vương Long làm thầy. Cháu không thể chỉ học võ. Ta hi vọng cháu văn võ song toàn. Vừa có thể mang lại hòa bình và yên ổn cho đất nước, lại có thể trị vì thiên hạ. Như vậy thì sau này cháu mới có thể kế thừa được sự nghiệp của ta được.
Tuy tổ phụ muốn cho hắn học văn nhưng Nguyên Khánh lại có suy nghĩ của riêng mình. Nếu hắn ở năm Trinh Quán, có lẽ hắn sẽ đồng ý. Nhưng thiên hạ sắp đại loạn, hắn làm sao có thể tiếp tục học “tử hồ giả dã” được nữa chứ? Muốn tồn tại trong thời loạn, hắn ta chỉ có thể theo con đường học võ thôi.
Nghĩ đến đây, hắn ta liền hỏi vẻ thăm dò:
- Tổ phụ, tôn nhi muốn tòng quân, không biết…
- Tuyệt đối không được!
Dương Tố một mực cự tuyệt
- Cháu còn nhỏ, không thể tòng quân.
Có lẽ là cảm thấy giọng của mình quá cứng rắn nên ông ta lại dịu giọng xuống một chút, khuyên:
- Cháu không nên cố chấp, nghe theo sự sắp xếp của ta. Đến Quốc Tử Học học tám năm, có thể đồng thời luyện võ luôn. Đợi cháu đủ mười tám tuổi trưởng thành, nếu cháu vẫn còn muốn tòng quân thì ta có thể sắp xếp quân chức cho cháu. Để cháu lập được công rồi lại chuyển về làm quan văn. Lúc đó việc thăng tiến của cháu sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Tổ phụ đã suy nghĩ từ lâu rồi. Cháu cứ theo sự sắp xếp của ta, ba mươi tuổi có thể thăng lên làm tướng quân, bốn mươi tuổi có thể làm Tể tướng. Lúc đó, sự hưng thịnh của Dương gia sẽ dựa vào sự chèo chống của cháu và tuấn nhi. Nguyên Khánh, cháu nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của ta.
Nguyên Khánh cười lộ ra vẻ chua xót. Học mười năm thì triều Tùy đã sắp diệt vong rồi. Nhưng hắn không dám nói những lời này. Hắn trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:
- Gần đây triều đình có chiến sự gì không ạ?
Dương Tố nghe giọng điệu nói chuyện của hắn cứ như người lớn thì không khỏi buồn cười nhưng cũng cảm thấy rất vui. Không giống người thường mới gọi là kỳ tài.
- Hôm qua Thánh thượng triệu kiến ta và Cao Tể tướng. Đô Lam Đột Quyết có thể sẽ tấn công thành Đại Đồng. Hai ngày nay triều đình đang bàn luận việc này xem có cần lợi dụng cơ hội này tiến hành phát động phản kích Đột Quyết không. Đây sẽ là một sự phản kích quy mô lớn, rất có khả năng ta phải xuất chinh.
Nguyên Khánh bỗng trở nên sôi nổi, vội vàng hỏi:
- Vậy khi nào có thể quyết định được?
- Sáng mai! Sẽ có một cuộc họp trong nội bộ triều đình. Chắc là sẽ quyết định chuyện này.
Nguyên Khánh không kìm được sự kích động trong lòng, nói với giọng khẩn cầu:
- Tổ phụ dẫn tôn nhi xuất chinh đi! Cháu đã mong muốn được chinh chiến với Đột Quyết từ lâu rồi.
- Không được!
Dương Tố quả quyết từ chối.
- Qua tết Nguyên Tiêu, cháu phải đi Quốc Tử Học để học. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK